[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 6: + 7




Edit by Thanh tỷ

Chương 6: Vương Khánh Đinh

Cha của Vương Kháng Đinh là phú hào xếp hạng thứ mười ở thành phố S. Ở nhà cô ta rất được cưng chiều, muốn cái gì thì có cái đó, vì vậy đã dưỡng ra tính tình ngang ngược.

Buổi tối lúc tận thế buông xuống, cô ta và bạn đang ở trong quán rượu high đến tận rạng sáng. Do không muốn về nhà nên cô ta liền đi tới chung cư lúc học cao trung đã ở, kết quả mệt quá ngủ quên luôn trong xe. Ai biết đợi khi cô ta tỉnh lại thì thế giới đã thay đổi. Cô ta xuống xe đi ra ngoài thì thấy quái vật xấu xí kia đang ăn thịt người, trong giây lát bị dọa cho ngây người thì thiếu chút nữa bị quái vật cắn phải.

May mắn có thiếu niên trước mặt này xuất hiện, vì vậy vừa thấy cậu ta muốn đi, Vương Kháng Đinh nhịn không được kêu lên.

Đúng vậy, thiếu niên. Tần Nhất chê mái tóc của mình quá dài, lúc gϊếŧ Zombie rất bất tiện nên đã cắt nó đi. Trước đó do dinh dưỡng không đầy đủ, dậy thì tương đối trễ, mới nhìn sẽ rất khó phân biệt được cô là nam sinh hay nữ sinh.

Lúc Tần Nhất gϊếŧ Zombie, Vương Kháng Đinh chỉ lo sợ hại, không rảnh để ý mặt mũi của Tần Nhất. Hiện tại Tần Nhất xoay người lại, rốt cuộc cô ta cũng thấy rõ khuôn mặt Tần Nhất.

Là một thiếu niên rất đẹp, trong mắt Vương Kháng Đinh lóe lên sự kinh diễm.

Thiếu niên mặc bộ quần áo dài màu đen, mái tóc ngắn cùng màu càng làm nổi bật lên màu da trắng như tuyết. Thiếu niên có khuôn mặt đẹp một cách tinh xảo, nhưng đôi mắt phượng lạnh lùng lại tăng thêm cho thiếu niên vài phần anh khí. Liếc nhìn sẽ không tìm thấy chút nữ tính nào, mà giống như một công tử thanh quý bước ra từ trong bức họa cổ.

Trong mắt Vương Kháng Đinh tràn đầy ham muốn. Cô ta có một sở thích đặc biệt mà người ngoài không biết, đó là thích những nam sinh có vẻ ngoài xinh đẹp như Tần Nhất vậy. Nam sinh Vương Kháng Đinh chơi qua không đến một trăm cũng phải vài chục. Nhưng chưa từng có ai khiến cô ta động tâm như Tần Nhất. Người thiếu niên này, cô ta phải có được!

Vương Kháng Đinh lớn lên ngược lại cũng có vài phần tư sắc. Cô ta hất cằm lên, giống như nữ vương nhìn về phía Tần Nhất, nói như bố thí: "Cậu theo tôi đi, tôi sẽ cho cậu một cuộc sống tốt, tiền gì đó không thành vấn đề."

Cô ta cho rằng nói như vậy thì Tần Nhất sẽ giống như những tên nam sinh kia, ngoan ngoãn đi theo cô ta, mặc cô ta đè bọn họ xuống giường mà làm xằng làm bậy. Nghĩ đến đây, Vương Kháng Đinh không nhịn được dùng ánh mắt quét lên quét xuống cơ thể của Tần Nhất, trong mắt tràn đầy sự dâʍ đãиɠ.

Sát khí trong mắt Tần Nhất bắn ra bốn phía, toàn thân cũng tản ra nồng nặc tà khí, đây là hơi thở tử vong mà phải trải qua vô số máu tươi mới có thể hình thành. Cô ghét nhất người nào dùng loại ánh mắt như thế nhìn mình, thật muốn móc đôi mắt xấu xí kia ra ném cho chó ăn.

Vương Kháng Đinh cũng bị sát ý của Tần Nhất làm cho kinh ngạc, cô ta không nghĩ tới thiếu niên này vậy mà lại là một nhân vật hung ác, cô ta đá trúng đảng đá lớn rồi.

Nhìn Tần Nhất từng bước từng bước một đi về phía mình, Vương Kháng Đinh lập tức cảm thấy sợ. Không, cô ta không muốn chết! Cô ta nhìn quanh muốn cầu cứu, nhưng lại phát hiện người dưới chung cư sớm đã chạy hết. Nhìn Tần Nhất giống như tử thần giáng lâm, cô ta nhịn không được thét chói tai: "Cậu không thể gϊếŧ tôi, cha tôi là Vương Giang! Cậu, cậu sẽ phải ngồi tù."

Khóe miệng Tần Nhất khẽ nhếch lên tỏ rõ sự chế giễu, ngồi tù? Ở tận thế, thứ không đáng giá tiền nhất chính là mạng người!

Ngay lúc cô đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên nghe thấy từ xa có tiếng xe ô tô chạy lại gần. Lông mày Tần Nhất hơi nhíu, đang muốn tốc chiến tốc thắng thì nghe thấy Vương Kháng Đinh mừng rỡ kêu lên.

Tần Nhất cảm thấy nguy hiểm, trực giác của cô luôn luôn rất chính xác. Cô che giấu hơi thở, nhanh chóng rời khỏi phạm vi khu cung cư.

Đương lúc Vương Kháng Đinh cho rằng mình sẽ chết ở trên tay Tần Nhất thì cô ta nghe thấy tiếng xe. Cô ta quay đầu lại nhìn, phát hiện là xe của cha mình, vội vã kêu lên.

Vương Giang thấy con gái mình hoàn hảo không chút tổn hại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đã năm mươi tuổi rồi, chỉ có một đứa con là Kháng Đinh, ông ta không thể để cho cô xảy ra chuyện gì.

"Cha." Vương Kháng Đinh vui mừng nhào vào trong lòng Vương Giang, nhưng chợt nhớ đến thiếu niên vừa rồi muốn xử lý mình, cô ta độc ác chỉ về phía sau nói: "Vừa rồi cậu ta muốn gϊếŧ con."

Vương Giang nghe thấy lời này vẻ mặt liền nổi giận, nhìn theo phương hướng con gái chỉ nhưng phát hiện không có một bóng người. Vương Kháng Đinh cũng nhận ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, luôn miệng nói không có khả năng. Cha cô ta đến chẳng qua chỉ mất một phút đồng hồ, cậu ta làm thế nào mà dưới mí mắt của cô ta và cha cô ta chạy trốn được?

Vương Kháng Đinh suy nghĩ một chút, thế nào cũng cảm thấy không cam lòng: "Cha, cha bảo đám người Chu thúc đi tìm thử xem, cậu ta khẳng định chạy không xa."

Chương 7: Ngày tháng còn dài

"Không được." Vương Giang không chút nghĩ ngợi liền từ chối yêu cầu của Vương Kháng Đinh. Bình thường cô muốn thế nào ông ta cũng có thể chiều theo, nhưng bây giờ là tận thế, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Có lẽ biết ngữ khí của mình quá nghiêm khắc, Vương Giang không khỏi mềm giọng nói: "Đinh Đinh ngoan, bây giờ không phải là lúc thích hợp làm chuyện đó, chúng ta phải nhanh chóng đi đến nơi an toàn. Còn tên tiểu tử kia, sau này mà gặp lại nhất định cha sẽ bắt cậu ta lại cho con."

Lúc mới đầu Vương Kháng Đinh bị Vương Giang quát thì cảm thấy rất oan ức, nhưng nghe thấy lời Vương Giang giải thích lại thấy rất hợp lý. Quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn thiếu niên kia... Ánh mắt Vương Kháng Đinh lóe lên một tia hung ác. Nếu gặp lại cậu ta, cô ta nhất định phải khiến cho cậu ta muốn sống không được, muốn chết không xong!

Vương Giang thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời thì rất vui mừng, sau đó vội vàng dẫn con gái đi đến thành phố Z.

Hai người tranh thủ thời gian lên xe rời đi hoàn toàn không có chú ý tới thiếu nên đứng sau cây đa to cách đó không xa. Trong đôi mắt phượng của thiếu niên nhiễm màu đỏ tươi, bên trong đều là sát ý điên cuồng.

Vương Giang, Vương Giang! Tần Nhất hận không thể chém người đàn ông đó thiên đao vạn quả. Thật không hổ là hai cha con, đều vô sỉ không biết xấu hổ như nhau.

Ngoại trừ Tần gia và bác sĩ Lâm ra, kẻ cô hận nhất chính là Vương Giang. Ông ta có một loại sở thích biếи ŧɦái là thích ngược đãi nữ sinh nhỏ tuổi. Đời trước Tần Nhất vì dinh dưỡng không đầy đủ, vóc dáng nhỏ nhắn chưa đến 1m6, rất gầy yếu, trông không khác mấy học sinh trung học. Vương Giang là chó săn của một trong những người nắm quyền của căn cứ thành phố Z. Sau một lần gặp được cô thì nổi lên tư tâm.

Một lần nhân lúc cô ra ngoài làm nhiệm vụ bị thương nặng vừa mới trở về, ông ta cho người đánh ngất cô mang đi. Đợi sau khi cô tỉnh lại thì phát hiện bản thân bị trói ở trên giường, ông ta muốn làm chuyện bất chính với cô. Nếu không phải đúng thời khắc mấu chốt dị năng của cô đột phá...cô sớm đã bị ông ta làm bẩn.

Ngay cả như vậy thì cô vẫn không thể quên được cái bản mặt vặn vẹo, còn có đôi tay bẩn thỉu không ngừng sờ loạn trên người cô. Không phải không nghĩ tới chuyện trả thù, chỉ là sau khi cô kể chuyện này cho Tần Kiều Kiều biết, Tần Kiều Kiều lại khuyên cô vì Tần Miễn mà nhịn xuống. Lúc đó Tần Miễn đang trong thời gian tranh quyền mấu chốt, cô vì không muốn Tần gia chịu ảnh hưởng nên cứ thế bỏ qua.

Nhưng cuối cùng vẫn truyền ra lời đồn đãi cô câu dẫn Vương Giang. Người cha tốt của cô, hay người đã từng là chiến hữu của cô đều nhìn cô một cách khinh bỉ và chán ghét, mắng cô không biết xấu hổ.

Sống lại một đời, còn có chuyện gì cô nhìn không rõ nữa đây.

Những lời đồn đãi đó đoán chừng là do em gái tốt bạch liên hoa kia của cô truyền ra ngoài, muốn phá hỏng danh tiếng của cô.

Thiếu niên đứng phía sau cây đa trong mắt tràn đầy ngoan lệ, nhưng chỉ chớp mắt, sát ý trong đôi mắt phượng kia liền biến mất sạch, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Cô tạm thời chưa thể động vào ông ta, Vương gia mấy đời đều có giao tình với hắc đạo. Nếu cô đoán không sai thì bên trong xe tải lớn đi theo sau Vương Giang ngoại trừ một số ít là vật tư, số còn lại chắc chắn là súng đạn. Hơn nữa, cô cảm nhận được rất rõ bên đó có không ít người của gia tộc đã trải qua đào tạo. Tuy rằng cô có dị năng, nhưng nếu theo chân bọn họ liều mạng, cô chỉ nắm chắc ba phần thắng. Còn muốn giải quyết toàn bộ bọn họ thì chỉ có một phần, vả lại cũng không thể bảo đảm bản thân không bị thương.

Tần Nhất nắm chặt hai tay, xoay người rời đi. Ngày tháng còn dài, không phải sao?

Con phố ngày xưa náo nhiệt bao nhiêu thì hiện tại cũng chỉ là một mảnh tiêu điều. Thỉnh thoảng có vài con Zombie lượn lờ qua lại tìm mùi của con người. Trên đường phố không có ai, Tần Nhất biết hiện tại phần lớn mọi người đều đang thành thành thật thật trốn trong nhà, đợi quốc gia tới cứu viện.

Thế nhưng, cho dù có đợi bao lâu đi chăng nữa thì bọn họ sẽ không đợi được đến khi quốc gia đến cứu viện, đời trước cũng là như vậy. Tận thế vừa đến, chạy trốn đầu tiên chính là những cán bộ quan chức kia. Đợi sau khi bọn họ yên ổn, vì cần người, vì củng cố thế lực của bản thân, bọn họ bắt đầu phái quân đội vừa đi thu thập vật tư vừa thuận tiện cứu viện những người còn sống.

Giai đoạn đầu rời đi là ổn thỏa nhất, vì lúc này vật tư còn nhiều, Zombie vẫn còn yếu kém.

Tần Nhất sử dụng dị năng thay đổi mùi và hơi thở, lặng lẽ đi men theo góc tường. Cô nhớ phía trước cách đây không xa có cửa hàng bán ô tô. Sau khi tìm được cửa hàng, Tần Nhất nhanh chóng chui vào trong.