[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 390: + 391




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Thanh tỷ

Chương 390: Đế thiếu bị đè?

Hai người dựa sát vào nhau, giờ khắc này, dường như tất cả khổ trước kia đều là đáng giá.

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác có người không biết thức thời, nhất định phải tới phá đám.

Cửa "cạch" một tiếng khẽ mở ra, một cái đầu thò vào: "Lão Đại, Nhất Nhất rốt cuộc đã tỉnh lại chưa?"

Là Lâm Thanh, lời anh ta còn chưa nói hết đã cảm giác được có cỗ khí lạnh vù vù tập kích tới. Ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là đôi mắt đào hoa tĩnh mịch quỷ dị của Vân Hoán, sau lưng Lâm Thanh bỗng nhiên phát lạnh.

Lời đến khóe miệng chợt không thể thốt ra, toi rồi toi rồi, sẽ không phải là anh ta quấy nhiễu chuyện tốt của lão Đại chứ? Nhưng mà, hình như vừa rồi anh thấy Nhất Nhất ở phía trên, hóa ra lão Đại của bọn họ là bị đè ở dưới.

Chậc chậc chậc, hình như anh ta đã biết được chuyện không nên biết rồi.

Lâm Thanh ngượng ngùng cười khan vài tiếng: "Ha ha, hai người tiếp tục, tiếp tục, tôi không thấy gì cả." Nói xong, Lâm Thanh lập tức đóng kỹ cửa, sau đó cộc cộc cộc nhanh chóng chạy xuống tầng.

Trong phòng khách đầy người, Trần Á Bình, Vương Ổn Ổn cũng có mặt, gần như các thành viên đều tụ tập đủ cả.

Bụng Trần Á Bình đã rất lớn, cô ấy vươn tay xoa xoa bụng, đứa bé bên trong dường như cảm nhận được sự vuốt ve, nghịch ngợm động động.

Nhìn Lâm Thanh hùng hùng hổ hổ giống như chạy trối chết, Trần Á Bình dò hỏi: "Làm sao thế, không phải bảo anh đi lên xem Nhất Nhất thế nào à, chạy cái gì mà chạy?"

Nghe nói một lần mang thai ngốc ba năm, trí thông minh bây giờ của Trần Á Bình đã bị Lâm Thanh chiều đến thụt lùi rồi. Nếu không phải Lâm Bạch ngăn lại, sợ là Lâm Thanh đã sớm xông thẳng vào.

Lâm Bạch bất đắc dĩ đỡ trán, tính tình người anh trai này của anh ta chẳng khác em trai là mấy. Hiện tại thì hay rồi, chị dâu vốn thông minh cũng bị anh trai ngu ngốc lây bệnh, lần này anh ta lại có thêm một "em dâu."

Người ở chỗ này ai không biết trong phòng phát sinh chuyện gì, Vân Hoán lòng dạ hẹp hòi, bọn anh ai dám đi lên. Cũng chỉ có Lâm Thanh, con hàng không nhớ lâu, mỗi lần đều dám sờ mông lão hổ.

Lâm Thanh giữ chặt cánh tay Trần Á Bình, vội vội vàng vàng nói: "Vợ, anh có lẽ phải rời đi trước tránh nạn, em cứ đi theo Đại Bạch là được."

Nói rồi, Lâm Thanh lập tức chạy tới cửa, bất đắc dĩ bị Trần Á Bình một tay giữ lại: "Ài, anh chạy cái gì, em và con trai đều ở chỗ này, anh muốn đi đâu? Anh đi cũng được, nhưng trước tiên nói nói rõ xem có chuyện gì đã."

Cho dù biết sức lực của Trần Á Bình không nhỏ, nhưng cô ấy đang mang thai, Lâm Thanh cũng không dám giãy ra. Anh biết vợ yêu nhà mình là người thích truy hỏi kỹ càng sự việc, anh đành phải đàng hoàng đứng lại nói.

"Vợ, anh sợ anh còn không đi, về sau em sẽ không gặp được anh nữa đâu. Anh quấy rầy chuyện tốt của lão Đại, sợ sẽ bị anh ấy rút gân lột da."

Lâm Thanh rùng mình một cái, dáng vẻ quỷ súc của lão Đại cũng chỉ có Đại Bạch mới có thể chịu được.

Lâm Thanh vừa dứt lời, trong mắt người ở chỗ này hoặc ít hoặc nhiều đều lóe lên tia sáng bát quát. Vẻ mặt Tần Hàn Vũ vẫn ôn nhuận như cũ, thế nhưng đáy mắt lóe lên tinh quang lại làm cho người ta không rét mà run.

Tốt, tốt, thật đúng là rất tốt. Bảo Bảo nhà anh còn nhỏ như vậy, Vân Hoán lại có thể hạ miệng, cũng không xem lại răng lợi của mình có tốt hay không.

Trần Triệt cũng cười, anh ta biết tiểu gia hỏa và Vân Hoán ở bên nhau, thế nhưng rõ ràng anh ta nên vui vẻ chúc phúc, nhưng không hiểu sao lồng ngực lại có cảm giác buồn bực, trong mắt lóe lên từng tia mê mang. Anh đây là bị làm sao, sinh bệnh ư?

Một câu của Lâm Thanh chấn động tới ngàn cơn sóng, Trần Á Bình có chút sững sờ: "Cái gì, anh nói Vân Hoán củng* Nhất Nhất rồi?"

------

*Củng (拱) trong 白菜被猪拱了: ngôn ngữ mạng, cải trắng (白菜) là chỉ nữ sinh, heo (猪) là chỉ nam sinh. Ý là nữ sinh tốt bị nam sinh xấu xa vấy bẩn, chà đạp. Chỗ này Thanh không biết nên dùng từ gì cho hợp lý (ಥ _ ಥ)[Quyển1][EDIT] Mạt thế trọng sinh nữ vương: Đế thiếu, quỳ xuống! - Chương 390 + 391

Chương 391: Gặp mặt

Giọng nói của Trần Á Bình cũng không thấp, lúc Vân Hoán nắm tay Tần Nhất đi tới, vừa vặn nghe được một câu củng kia, mặt anh trong nháy mắt liền đen lại.

Tần Nhất rút tay mình về, lông mày xinh đẹp hơi nhướn lên: "Hóa ra bản thân bị củng rồi, có phải em nên suy nghĩ lại một chút không?"

Vân Hoán mặt càng đen, trực tiếp kéo Tần Nhất lại gần, hung hăng hôn một cái lên cánh môi đỏ mọng của cô, trong giọng nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Em dám."

Thấy Trần Á Bình vẫn còn đang líu lo không ngừng, Vân Hoán mặt lạnh lên tiếng nói với Lâm Thanh: "Hồ Ly, xem ra cậu rất nhàn rỗi, đã vậy thì chút nữa đi gϊếŧ một trăm bán thú nhân về đây, đúng lúc dạo này cậu cũng mập lên không ít."

Thanh âm của Vân Hoán đột nhiên vang lên, mọi người vốn đang thảo luận say sưa, lập tức ngậm chặt miệng. Mẹ ơi, lão đại/Vân Hoán xuống lúc nào thế, sao bọn họ lại không biết?

Lâm Thanh vẻ mặt đau khổ, vì cái lông gì mà mỗi lần đều là anh ta trúng đạn? Anh ta hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra rồi, tất cả mọi người đều đang tính kế anh ta. Loại chuyện này mỗi lần đều gọi anh ta đi làm, đáng thương thay, mỗi lần anh ta đều phá hư chuyện tốt của lão Đại.

Lời là vợ anh ta nói, thế nhưng trừng phạt này tự nhiên là do anh ta đến gánh chịu.

Không vui do bị quấy rầy của Vân Hoán rốt cuộc tản đi mấy phần. Khóe miệng Lâm Bạch giật một cái, anh dám khẳng định, nguyên nhân lão Đại nhằm vào anh trai ngốc nhà anh không chỉ vì nguyên nhân này.

Lúc trước khi Tần Nhất rời đi, Vân Hoán cả người đều bứt dứt, hậm hực. Lâm Thanh và Trần Á Bình ở bên nhau đều là lén lút. Tuy không ai nói bọn họ phải như thế, nhưng bọn họ tâm hữu linh tê, đều muốn chiếu cố đến cảm xúc của lão Đại.

Về sau, sau khi Lâm Thanh và Trần Á Bình kết hôn thì bắt đầu đắc chí, nhất là được tin Trần Á Bình mang thai. Cũng từ khi Trần Á Bình có bầu, Lâm Thanh bắt đầu mập lên, tuy không nhiều, nhưng lại rất rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh lúc nào cũng bóp bóp thịt trên bụng, phàn nàn với bọn anh đây là hạnh phúc của ba ba mập. Bọn anh đều có chút không chịu nổi, huống chi anh trai ngốc thiếu thông minh lại trực tiếp khoe khoang trước mặt lão Đại, còn không chỉ một lần.

Trong lòng mọi người yên lặng vì Lâm Thanh thắp mấy cây nến. Trần Á Bình trầm mặc nửa ngày, sau đó như anh em tốt vỗ vỗ vai Lâm Thanh: "Vân Hoán nói không sai, anh quá béo, quả thực nên giảm cân."

Lâm Thanh cảm giác như trái tim mình bị đâm mấy đao, đây có phải là vợ yêu của anh không, anh chẳng qua chỉ mập lên mười cân thôi mà, thoạt nhìn vẫn rất bình thường...nhỉ?

Tần Nhất yên lặng nhìn mọi người cùng nhau bắt nạt Lâm Thanh, trong lòng có chút mềm mại. Cô cảm thấy bản thân như được trở về thời điểm lúc ban đầu, khi đó, bọn họ cũng thích hùa nhau bắt nạt Lâm Thanh như vậy.

Tần Nhất đi xuống tầng, cô nhìn Trần Á Bình cười khẽ. Khi trông thấy cái bụng nhô cao của cô ấy, cô có chút ngây ngẩn. Không nghĩ tới, nhoáng một cái đã năm năm trôi qua, Trần Á Bình cũng sắp trở thành mẹ của đứa nhỏ.

Trong trí nhớ của cô, cô ấy vẫn là thiếu nữ thanh lệ nhưng tính tình nóng nảy, ngẫu nhiên sẽ trở nên khôn khéo, ngẫu nhiên lại lơ mơ như trẻ con. Nhưng bất luận thời gian nhảy vọt qua bao lâu, các cô vẫn sẽ là bạn tốt. Đời trước là đồng bọn tốt, đời này là bạn thân tốt.

Hốc mắt Trần Á Bình có chút đỏ, nhìn thiếu niên đứng trước mặt cười với mình, nước mắt của Trần Á Bình cuối cùng không nhịn được, ôm lấy Tần Nhất, nước mắt tuôn rơi, miệng lại không ngừng oán trách.

"Cậu nói đi, khi đó sao cậu lại ngốc như vậy? Huhu, đều tại tôi lúc đó không lập tức đuổi theo cậu ra ngoài, đều là lỗi của tôi, huhu, may mắn cậu không có chuyện gì."

Tần Nhất cẩn thận tránh đụng vào bụng của Trần Á Bình, nhìn cô ấy khóc bù lu bù loa, cô bất đắc dĩ thở dài, trong mắt phượng là nhàn nhạt thương tiếc. Cô dịu dàng lau lau nước mắt cho Trần Á Bình, nhẹ giọng dụ dỗ: "Tốt, đều là lỗi của tôi, đừng khóc nữa, khóc nhiều đối với em bé trong bụng cũng không tốt. Cậu bây giờ là hai người đó, ngoan nào."