[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 322: + 323




Edit by Thanh tỷ

Chương 322: Thân thế

Tần Nhất tỉnh lại từ trong bóng tối, cô mở mắt ra, phát hiện mình còn sống. Lúc trước khi cô muốn gϊếŧ chết Tần Kiều Kiều, tuy người không có ý thức, nhưng lại biết bản thân đang làm gì.

Chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng vẫn chết dưới tay Tần Kiều Kiều. Khóe miệng Tần Nhất hiện lên sự giễu cợt, nhớ cô từng thề, một đời này nhất định phải làm cho Tần Kiều Kiều và Tần gia chết không yên lành.

Kết quả, cô hận Tần Miễn và Tần Hàn Vũ lâu như vậy, cuối cùng hóa ra lại là cha ruột và anh trai ruột của cô, vậy mà từ nhỏ cô đã bị trao đổi thân phận với Tần Kiều Kiều.

Mà cô, hai đời đều chết trong tay Tần Kiều Kiều, quả nhiên là ngu đến không thể ngu hơn.

Chỉ là, không phải cô chết rồi sao, tại sao vẫn còn ý thức?

Còn có, đây là nơi nào?

Tần Nhất nhẹ nhàng bay, đúng, là bay! Cô cúi đầu nhìn, phát hiện tay chân của mình đều trở nên trong suốt. Nhớ tới quỷ hồn trong những câu chuyện huyền huyễn linh dị ngày xưa, chẳng lẽ cô đã trở thành quỷ rồi ư?

Tần Nhất cũng không mấy xoắn xuýt mình là người hay quỷ, cô bay trong không trung, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Tường trắng, giường trắng, mùi thuốc sát trùng,...đây đều là đặc điểm chung của bệnh viện, cô hiện tại đang ở trong một căn phòng bệnh ở bệnh viện.

Cửa "két" một tiếng mở ra, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá tiến vào, trên mặt cô ấy mang theo nụ cười, cẩn thận đỡ lấy một mỹ nhân bụng to.

Tần Nhất híp híp đôi mắt phượng, hai người trước mắt không phải ai khác, chính là Trương Tuệ và Tôn Chỉ Lan, chỉ là bộ dáng của họ hiện giờ trẻ hơn mười mấy tuổi.

Tần Nhất bất động thanh sắc, tiếp tục quan sát bọn họ.

"Tần phu nhân, cẩn thận một chút, kết quả kiểm tra hôm nay rất tốt, bác sĩ nói Bảo Bảo phát triển khỏe mạnh, một tháng nữa có thể ra gặp mọi người rồi." Trương Tuệ là thật tâm vui mừng, con của cô không thấy (mất tích), cho nên cô đặc biệt thích trẻ con. Tần phu nhân là người rất tốt, đối xử với cô cũng rất tốt, cho nên cô không tự chủ được coi phu nhân là bạn tốt của mình.

"Thật sao, vậy thì tốt quá rồi." Trên mặt Tôn Chỉ Lan mang theo nụ cười hạnh phúc, lại một lần nữa làm mẹ, trong lòng Tôn Chỉ Lan không khắc chế được sự vui vẻ.

"Đứa nhỏ này luôn muốn ra, một chút cũng không yên với nó." Tuy ngoài miệng Tôn Chỉ Lan oán trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc.

Trương Tuệ che miệng cười: "Đứa nhỏ là chờ không nổi, muốn ra gặp phu nhân đó. Được rồi, phu nhân cũng nên nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ quay lại."

Sau khi Trương Tuệ rời khỏi phòng, Tôn Chỉ Lan nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng nhô cao của mình, mặt mày dịu dàng gọi: "Bảo Bảo, Bảo Bảo."

Tần Nhất không tự chủ được đáp xuống, giống như bị mê hoặc mà đưa tay đặt lên bụng Tôn Chỉ Lan. Dường như cô có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bên trong đang chào hỏi với cô.

Trên bụng nhô lên một cục nhỏ, vẻ mặt Tôn Chỉ Lan tràn đầy vui mừng: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, con đang chào hỏi với mẹ sao, thật ngoan."

Tần Nhất hơi giật mình hoảng hốt, nhưng lập tức đã khôi phục bình thường, cô bay lên không, tiếp tục mắt lạnh nhìn xuống.

Ngày thứ hai, Tôn Chỉ Lan đột nhiên muốn sinh, sớm trước một tháng so với thời gian dự tính. Cô nhìn người phụ nữ ở trong phòng giải phẫu la hét đến tê tâm liệt phế, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng sinh ra một bé gái.

Tôn Chỉ Lan sinh xong thì ngất đi, đứa bé sinh non, tình huống có chút không tốt, cần đặt trong buồng giữ ấm, vì vậy Trương Tuệ ôm đứa bé đi đến phòng giữ ấm trong bệnh viện.

Tần Nhất không chịu bản thân khống chế, nhẹ nhàng bay theo. Cô nhìn thấy đứa bé ở góc rẽ hành lang bị người cướp đi. Nơi đó là đường tới phòng giữ ấm phải đi qua, nhưng cũng là góc chết của camera, người tới hiển nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Trương Tuệ vẻ mặt hoảng loạn, Tần Nhất mắt lạnh nhìn bà ta không dám nói ra sự thật, ôm lấy đứa bé đã bị người kia tráo đổi đặt vào phòng giữ ấm, đánh dấu lên thẻ là con gái của Tần Miễn.

Chương 323: Phượng Khuynh Ca

Đây chính là thân thế thật sự của cô ư? Tần Nhất không biết tại sao mình lại mơ thấy thân thế của mình... Không đúng, không thể nói là mơ, cô hiện tại càng giống như là đứng trên góc độ của người thứ ba mà quan sát mọi chuyện.

Hình ảnh trước mắt bỗng nhiên lóe lên, Tần Nhất giống như bị kéo ra ngoài. Sau đó hai căn nhà xuất hiện trước mắt cô, một bên là biệt thự xa hoa, một bên là căn nhà thuê chung nho nhỏ.

Hai cô gái, một người từ nhỏ được xem như châu báu, hưởng hết mọi sủng ái, sinh hoạt giống công chúa. Còn một người khác thì bị coi như chó mà đối đãi, bị xích lại, bị ngược đánh, không có một chút ánh nắng.

Hai đoạn cuộc sống khác nhau hiện ra trước mặt Tần Nhất, đối lập làm người xem chua xót. Thế nhưng Tần Nhất không có bất kỳ cảm giác gì, có thể nói trong lòng không nổi lên được bất kỳ gợn sóng nào.

Rõ ràng thời điểm vừa mới biết được chân tướng, cô thiếu chút nữa là hỏng mất, nhưng bây giờ lại có thể bình tĩnh đối diện. Loại cảm giác này không phải là kết quả do bản thân cô điều tiết được cảm xúc, càng giống như là bị cưỡng chế đè ép xuống.

Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, cô gái nhỏ được mang đến biệt thự, sau đó bị đám người xung quanh bài xích, tiếp theo là một đời ngu xuẩn mà bi thảm.

Đây là kiếp trước của cô, Tần Nhất xem đến đây mới biết được, hóa ra đời trước Tần gia không hề giao cô cho bác sĩ Lâm, tất cả đều là Tần Kiều Kiều tự biên tự diễn.

Nhiều năm qua, sự cố gắng nỗ lực của cô không phải không có hồi báo. Người Tần gia chậm rãi tiếp nhận cô, chỉ là mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, Tần Kiều Kiều sẽ luôn ở sau lưng cáo trạng nói xấu cô, sau đó tất cả lại trở về điểm xuất phát.

Tần Nhất lạnh nhạt xem hết cuộc đời mình, một đời đáng thương lại ngu xuẩn.

Trời đất đột nhiên lại ảm đạm tối tắm, rồi bỗng nhiên sáng lại, mặt đất là thảm cỏ xanh mướt, trăm hoa đua nở.

Tần Nhất có chút không hiểu sự chuyển ngoặt này, đột nhiên một thanh âm dễ nghe vang lên: "Ơ ŧɦασ, chơi tiểu gia ta à! Con bà nó, đây là chỗ nào hả?"

Đôi mày thanh tú của Tần Nhất nhăn lại: "Là ai?" Nơi này tại sao có thể có người, đây rốt cuộc là hiện thực hay là mộng cảnh?

Tần Nhất còn chưa kịp nói chuyện, một thân ảnh đỏ rực nhào đến chỗ cô, Tần Nhất trong nháy mắt bị người ôm vào ngực, mùi cỏ xanh nhàn nhạt đánh tới.

Tần Nhất ngẩng đầu, đụng vào chính là một đôi mắt phượng đen nhánh, giống như bên trong tụ tập đầy linh khí. Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực lên, người trước mắt này tràn đầy giảo hoạt và linh khí.

Người tới có một khuôn mặt hoàn mỹ, cánh môi no đủ màu hồng đào nhàn nhạt, hai hàng lông mày liễu thanh tú, mắt phượng cong cong mang theo ý cười. Hai người mà so sánh thì hoàn toàn khác biệt về loại hình. Tần Nhất thanh lãnh giống như mạch thượng công tử, người tới lại tà mị giống như thiếu gia thế gia ăn chơi xấu xa, nhưng phá lệ vô cùng thu hút người.

Hấp dẫn người ta nhất vẫn là ấn ký màu lam trên trán đối phương, Tần Nhất nhìn kỹ một chút, giống như là một con Phượng Hoàng đang giương cánh.

"Này, mỹ nhân." Khóe miệng người tới cong lên nụ cười xấu xa.

Tần Nhất đẩy người ra, lúc này cô mới phát hiện quần áo mặc trên người đối phương là đồ cổ trang, một bộ trường bào đỏ rực, góc áo thêu hoa Bỉ Ngạn Hoa.

Phượng Khuynh Ca bị đẩy ra cũng không làm khó, ngược lại vươn ra móng vuốt sờ mặt Tần Nhất một cái, trong mắt mang theo ý cười xấu xa: "Mỹ nhân thật đúng là vô tình."

Tần Nhất mặt lạnh: "Ngươi là ai?"

Phượng Khuynh Ca nhún vai: "Ta gọi Phượng Khuynh Ca, còn về phần nơi này là nơi nào, tiểu gia không biết cũng không giải thích được."

"Nhưng mà..." Phượng Khuynh Ca bu lại, lông mi thật dài xẹt qua gương mặt Tần Nhất, có chút ngứa. Ngón tay thon dài trắng nõn điểm nhẹ lên trán Tần Nhất: "Ngươi chính là chủ nhân của Băng Phượng sao?"

Tần Nhất có chút không rõ: "Hả?"

Lần này đến phiên Phượng Khuynh Ca kinh ngạc, vươn tay ngưng tụ ra thủy kính: "Ngươi nhìn, trên trán của ngươi có ấn ký của Phượng Hoàng nhất tộc, đây là thứ sau khi Phượng Hoàng nhận chủ mới có."