[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 304: + 305




Edit by Thanh tỷ

Chương 304: Quyết liệt

Một câu "không được động đến cô ấy" như kim châm đâm sâu vào trái tim Tần Nhất, mắt phượng sáng rỡ lấp lánh nhanh chóng ảm đạm đi. Cô đột nhiên cười lớn, khóe mắt ướŧ áŧ, thế nhưng lại quật cường không chịu rơi lệ.

Cô không rõ, thời gian ba tháng với cô mà nói chỉ là ngủ một giấc, nhưng dường như đã có gì đó thay đổi, tất cả mọi chuyện đều không giống trước...

Hoán ca vẫn luôn cưng chiều cô đột nhiên không thấy nữa rồi.

Ánh mắt Tần Nhất lóe lên từng tia máu đỏ tươi, đuôi phượng nhếch lên, trái tim lạnh lẽo trong lồng ngực vừa mới được phá băng nay lập tức đã lại kết băng, tín nhiệm trong mắt lung lay sắp đổ.

"Không được động, tôi càng muốn động." Đôi con ngươi đen láy của Tần Nhất đỏ lên, ẩn ẩn có điềm báo nhập ma. Cô xông thẳng về phía Sở Sở, lưỡi đao màu băng lam trong tay hiện lên lưu quang mộng ảo, thế nhưng lại lạnh lẽo thấu xương.

Sở Sở thấy vậy lập tức chạy đến trước mặt Vân Hoán, đôi mắt xếch lưu chuyển câu người: "A Hoán, cô ta bắt nạt em, anh gϊếŧ cô ta đi có được không? Không phải anh nói mình ghét cô ta nhất à, kịch cũng diễn đủ rồi, nên hạ màn thôi. Lúc trước chẳng qua là vì muốn lấy được chỗ tốt từ trên người cô ta, hiện tại chúng ta đã có năng lực, còn giữ cô ta lại làm gì, gϊếŧ cô ta đi."

"Được." Vân Hoán vung tay lên, một viên hỏa cầu nhỏ xuất hiện, hỏa diễm màu vỏ quýt ấm áp như mặt trời, thế nhưng Tần Nhất chỉ cảm thấy lạnh tận xương

Hóa ra đều là diễn kịch sao, đối tốt với cô tất cả đều là giả bộ sao, trong lòng Tần Nhất bắt đầu đóng băng, mắt phượng ảm đạm, lộ ra hơi lạnh thấu xương.

Tần Nhất nhanh nhẹn tránh thoát hỏa cầu của Vân Hoán, máu tươi ở bụng không ngừng chảy ra, áo len thuần trắng như tuyết nhìn mà giật mình. Cầm tóc đen đã mọc dài, Tần Nhất trở tay cắt đứt, mái tóc dài ngang lưng trong nháy mắt chạm vai, giọng nói của thiếu niên trầm bồng du dương, lộ ra lãnh ý ngàn năm hòa tan không hết.

"Từ hôm nay, Tần Nhất tôi và tiểu đội Vân Hoán đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau, gặp lại chính là địch nhân, anh không chết thì chính là tôi vong." Tay thiếu niên giơ lên, mái tóc như là tơ lụa tốt nhất bay bay, thiếu niên kiên quyết quay người rời đi.

Mỗi một bước đi, trên mặt đất đều nở ra đóa hoa màu đỏ tươi, như là hoa Bỉ Ngạn, ngạo cốt phong hoa.

Tần Nhất cũng không biết mình rời khỏi biệt thự như thế nào, chỉ là dáng người cao ngất như tùng nói rõ sự quật cường của cô, phần bụng nóng rực, máu tươi chảy đầm đìa, thế nhưng cô giống như không nhìn thấy.

Trên đường phố không có người, cô một mình cô linh lẻ loi bước đi, hoa Bỉ Ngạn trên đất còn nở rộ, nhưng đáy mắt thiếu niên là bất lực cùng mê mang, cô không biết mình muốn đi đâu, hoặc là nói có thể đi nơi nào.

Đời trước cô có một mái nhà, thế nhưng kết quả nhận được lại là lừa gạt lẫn nhau. Đời này, cô tự cho là mình tìm được một mái nhà khác chân chính đón nhận cô, thế nhưng kết quả cũng là lợi dụng nhau.

Cô chung quy là một người dư thừa, có lẽ bản thân cô đã là một sai lầm, đi đến thế giới này cũng là sai lầm, cho nên cô không có được bất kỳ sự ấm áp nào, cô chú định phải sống trong bóng tối.

Trong biệt thự, sau khi Tần Nhất đi, khóe miệng Sở Sở tràn ra từng tia máu, nhưng hai mắt cô ta sáng rực. Nếu không phải cô ta chống đỡ không được bao lâu, vừa rồi Vân Hoán thật sự có thể gϊếŧ Tần Nhất.

Sở Sở thở dài một hơi, đang chuẩn bị thu thập hiện trường, một giọng nữ sinh êm tai vang lên: "Nhất Nhất, cậu có ở đây không? Nơi này là nhà mà cậu đã nói sao, thật đúng là xinh đẹp."

Cửa không khóa, Sở Sở không kịp lên tiếng, chỉ thấy một nữ sinh thanh lệ tiến vào, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp như hoa đào đầu cành, người tới chính là Trần Á Bình.

Vừa đến căn cứ, Trần Á Bình có một số việc phải làm nên tách ra với Tần Nhất. Lúc tách ra, Tần Nhất nói cho cô ấy địa chỉ, để sau khi cô ấy làm xong tất cả mọi chuyện thì đến tìm mình.

Trần Á Bình vừa mới làm xong chuyện liền lập tức đến tìm Tần Nhất. Nhưng nhìn máu chảy một đường từ trong nhà ra ngoài, Trần Á Bình khó hiểu, đại dì mụ nhà ai đến à, sao nhảy nhiều thế?

Chương 305: Đế thiếu khác thường

Sở Sở tiện tay lau sạch vết máu ở khóe miệng, đôi mắt xếch híp lại, sau đó dùng giọng nói lạnh lùng nói với Trần Á Bình: "Nơi này không có ai tên Nhất Nhất, cô tìm nhầm chỗ rồi, mau đi đi."

Bên trong đôi mắt sáng như sao của Trần Á Bình hiện lên nghi hoặc, không phải ư, nhưng cô nhớ rõ địa chỉ Tần Nhất nói là nơi này mà, chẳng lẽ cô nhớ nhầm thật?

Trần Á Bình cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Sở, khi chạm đến đôi mắt sốt ruột cùng bất an của đối phương, đôi mi thanh tú của Trần Á Bình cau lại, người phụ nữ này có vấn đề!

Còn có máu chảy đầy đất, trong lòng Trần Á Bình đột nhiên dâng lên nỗi bất an, sẽ không phải là của Tần Nhất chứ?

Con ngươi Trần Á Bình trở nên lạnh lùng: "Cô đã làm gì Tần Nhất?"

"Làm gì là làm gì, tôi đã nói ở đây không có người này, cô mau chóng rời khỏi đây đi." Mặt Sở Sở đen lại, trong giọng nói lộ rõ sự không kiên nhẫn.

Trần Á Bình hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía người thanh niên vô cùng tuấn mỹ đang đứng ngốc một bên. Gương mặt hoàn mỹ, dáng người không thể bắt bẻ, chỉ là đôi mắt đào hoa kia có phần đờ đẫn, hơi có chút không bình thường. Nhưng từ ánh mắt đầu tiên Trần Á Bình đã biết người này chính là Vân Hoán mà Tần Nhất thường hay nhắc tới.

Tinh thần lực của Trần Á Bình phóng ra bên ngoài, chỉ thấy con ngươi màu đen của Vân Hoán chậm rãi lấy lại tiêu cự, mấy người Lâm Bạch cũng dần thanh tỉnh. Đỗ Nguyên có chút khó chịu xoa thái dương: "Tôi làm sao vậy, cảm giác đau đầu quá."

Sắc mặt Sở Sở cứng đờ, cô ta không nghĩ tới lại có người có thể giải huyễn thuật của mình, tinh thần lực của người này cao hơn cô ta.

Không sai, Sở Sở là song hệ dị năng giả, cô ta luôn giấu không nói cho đám người Vân Hoán biết là cô ta còn có một dị năng khác, dị năng hệ tinh thần.

Trần Á Bình khinh thường: "Cô cho rằng dị năng giả hệ tinh thần chỉ có một mình cô sao, trò mèo, mau nói, Tần Nhất đi đâu rồi?"

Đôi mắt Vân Hoán khôi phục sự thanh minh, tuy anh không biết Trần Á Bình, nhưng nghe xong lời cô ấy nói, làm sao lại không biết mình trúng kế của Sở Sở.

Vân Hoán mày kiếm nhăn lại, đôi mắt đào hoa nhiễm lên ý giận ngút trời, anh còn nhớ mình vừa mới nhận rõ tâm ý của mình với Tần Nhất, sau đó tiểu gia hỏa trở lại, sau đó, sau đó anh liền không nhớ nữa.

Anh có cảm giác suy nghĩ của mình bị người khác khống chế, nhưng mặc kệ anh giãy dụa thế nào đều không thoát ra được, giống như bị vây trong lồng giam, làm sao cũng không ra được.

Vân Hoán bóp lấy cổ Sở Sở, ngón tay thon dài dùng sức: "Nói, cô đã làm cái gì, Thất Thất đâu?"

Sở Sở ho khan vài tiếng, không mở miệng, cô ta không thể nói, nếu nói, cô ta tuyệt đối không sống được.

Trần Á Bình thấy Sở Sở còn muốn chống cự, trực tiếp phóng tinh thần lực của mình vào não hải của Sở Sở thăm dò. Sở Sở cảm giác não hải đau nhói, cô ta muốn ngăn cản, thế nhưng đã không còn kịp.

Trần Á Bình không mất nhiều thời gian đã xem hết "toàn bộ quá trình", cô giận dữ, con ngươi lạnh lẽo: "Cô lại dám làm thế với cậu ấy?"

Trần Á Bình không nói hai lời liền cho Sở Sở một bạt tai, gương mặt Sở Sở trong nháy mắt đỏ lên, phun ra một búng máu và một chiếc răng.

Trần Á Bình nhìn chằm chằm Vân Hoán một cái, sau đó quay người rời đi, cô phải nhanh chóng đi tìm Tần Nhất. Nhớ đến bóng lưng quyết tuyệt cuối cùng của thiếu niên, chóp mũi Trần Á Bình ê ẩm, cô sợ Tần Nhất xảy ra chuyện.

Vân Hoán ngăn cản Trần Á Bình, lạnh nhạt thường ngày hoàn toàn đã không thấy: "Nói cho tôi, em ấy ở đâu?"

Trần Á Bình cắn cánh môi, ánh mắt phức tạp, giọng nói lạnh lùng: "Tránh ra."

Vân Hoán không để ý, đôi mắt đào hoa đạm mạc xa cách tràn đầy lo âu và nóng vội. Anh hối hận, thật sự rất hối hận, anh nên sớm giải quyết Sở Sở mới đúng.

"Xin cô, nói cho tôi biết." Vân Hoán một trong Tứ thiếu Kinh Đô, bất luận gặp phải khó khăn gì đều lạnh nhạt đương đầu. Đế thiếu giống như một vị Đế vương cao cao tại thượng, rốt cuộc cũng có ngày cúi đầu trước người khác, chỉ vì trái tim anh chọn người kia.