[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 300: + 301




Edit by Thanh tỷ

Chương 300: Tần Nhất mới là Đại tiểu thư Tần gia?

"Mẹ, con cũng hi vọng đây không phải là sự thật." Mắt phượng của Tần Hàn Vũ như phủ một lớp sương mù mịt.

Bên trên trang giấy là kết quả xét nghiệm giám định DNA, phía trên có mấy mục theo thứ tự là Tần Nhất và Tôn Chỉ Lan, Tần Nhất và Tần Miễn, Tần Kiều Kiều và Tôn Chỉ Lan, Tần Kiều Kiều và Tần Miễn, Tần Kiều Kiều và Vương Tán Đình, những trang giấy ghi kết quả xét nghiệm đều bị người nào đó nén lại trên một tờ giấy.

Kết quả cho thấy rất rõ ràng, Tần Nhất là con gái ruột của Tần Miễn và Tôn Chỉ Lan, còn Tần Kiều Kiều không có bất kỳ quan hệ gì với Tần Miễn và Tôn Chỉ Lan. Tần Kiều Kiều là con gái ruột của Vương Tán Đình, cũng chính là tiểu tam lúc trước hãm hại Tần Miễn.

Nếu như, nếu như đây đúng là sự thật, như vậy, bọn họ phải đối mặt với Tần Nhất như thế nào đây?

Tần Hàn Vũ bỗng nhiên nắm chặt tay, thật ra, trong lòng anh đã tin tưởng. Dáng vẻ của Tần Kiều Kiều kỳ thật một chút cũng không giống Tần Miễn và Tôn Chỉ Lan, thế nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

Chuyện cẩu huyết, loại tiết mục "ly miêu tráo thái tử" mà chỉ có trong phim thần tượng mới có thể xuất hiện lại thật sự xảy ra trong nhà bọn họ.

Trong lòng Tôn Chỉ Lan rối bời, bà không muốn thừa nhận điều này, nhiều năm như vậy, Tần Nhất trong lòng bà chính là một cái gai. Tuy bà nhìn như đã tha thứ cho chồng, nhưng thật ra vẫn rất để ý đến đứa con gái riêng này.

Bà là người hiếu thắng, vì không muốn con gái mình thua kém con gái của tiểu tam, cho nên bà dạy dỗ Tần Kiều Kiều rất nghiêm khắc. Nhưng nếu Tần Nhất mới thật sự là con gái ruột của bà, bà có mặt mũi gì đi gặp Tần Nhất?

Nhiều năm như vậy, bọn họ chẳng ngó ngàng quan tâm cô, ngược lại coi con gái của tiểu tam, một đứa con gái hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với mình xem như châu bảo. Còn cô thì sao, cô chỉ có thể tội nghiệp đứng một bên nhìn gia đình bọn họ yêu thương nhau.

Bà còn nhớ Tần Nhất có bệnh kén ăn, cô gái nhỏ mười sáu tuổi nên tràn đầy sức sống lại gầy gò nhỏ bé, sắc mặt vàng như nến, vừa nhìn là biết dinh dưỡng không đầy đủ.

"Cộc cộc cộc" ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Tôn Chỉ Lan hoảng hốt vội vàng đứng dậy: "Tôi đi mở cửa."

Gân xanh trên đầu Tần Miễn nổi lên: "Được, được lắm! Nhiều năm qua, vậy mà ta lại xem con gái của người khác thành con gái của mình."

May là Tần Miễn tỉnh táo lại rất nhanh, nhưng lúc này trong lòng cũng tràn đầy tức giận cùng xấu hổ. Ông ta nên đối mặt với con gái ruột của mình như thế nào đây? Nhiều năm qua, chỉ có ông ta biết mình đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng với Tần Nhất.

Cửa thư phòng mở ra, Tôn Chỉ Lan dẫn Trương Tuệ vào.

"Bà là ai?" Tần Miễn không nhận ra Trương Tuệ.

Trương Tuệ nhìn Tôn Chỉ Lan và Tần Miễn, "bịch" một tiếng quỳ xuống. Bà là đến nhận tội, ngày đó trở về bà đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn nghe theo trái tim mình, tới nhận tội.

"Tôi là tới nhận tội, tôi có lỗi với mọi người. Con gái hiện tại của hai người không phải là con gái ruột của Tần tiên sinh và Tần phu nhân."

Đầu Tôn Chỉ Lan "oanh" một tiếng nổ tung, bà túm chặt quần áo Trương Tuệ, gương mặt đoan trang tuyệt mỹ hoàn toàn trắng bệch: "Lời này của bà là có ý gì, là có ý gì?"

Cơ thể Tôn Chỉ Lan lung lay như sắp đổ, chẳng lẽ, chẳng lẽ Tần Nhất mới thật sự là con gái của bà? Thế nhưng, chuyện này, về sau bà phải làm thế nào để đối diện với con gái đây?

Hốc mắt Trương Tuệ đỏ hồng: "Tần phu nhân, thật sự rất xin lỗi. Có thể phu nhân không nhận ra tôi, nhưng tôi vĩnh viễn nhớ kỹ phu nhân. Tôi là y tá năm đó chăm sóc cho phu nhân sau khi sinh tiểu thư. Thật ra con của hai người lúc trước đã bị người khác cướp đi. Lúc đó phu nhân vừa sinh xong, Tần tiên sinh vẫn chưa tới, đứa bé là trẻ sinh non. Khi tôi chuẩn bị ôm đứa bé đi đến phòng giữ nhiệt, một người phụ nữ tóc tai bù xù ôm một đứa bé khác chạy tới. Người phụ nữ đó cướp lệnh thiên kim từ trong tay tôi, sau đó nhét đứa bé trong ngực mình cho tôi."

Sau khi Trương Tuệ nói hết bí mật che dấu dưới đáy lòng đã lâu ra, cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

Chương 301: Sự ân hận của Trương Tuệ

Trương Tuệ quỳ gối xuống dập đầu một cái thật sâu: "Tần phu nhân, là tôi có lỗi với hai người, người kia chạy quá nhanh, mà tôi lại sợ hai người sẽ trách tội tôi, cho nên cuối cùng đã lựa chọn che giấu."

Thật ra lúc đấy bà ta cũng định nói cho Tôn Chỉ Lan, thế nhưng về sau bà ta từ trong miệng đồng nghiệp biết được, Tần gia là gia đại thế lớn, mà Tần Miễn lại là người nổi danh lãnh khốc vô tình. Bà ta sợ, bà ta còn muốn đi tìm con gái của mình, cuối cùng vẫn chọn che giấu chuyện này, không dám nói ra.

Trương Tuệ nói xong, Tôn Chỉ Lan thiếu chút nữa ngất đi, hóa ra, hóa ra đây đều là sự thật, Tần Nhất mới là con gái ruột của bà.

Tần Miễn kịp thời đỡ lấy vợ, gương mặt tuấn mỹ mây đen giăng kín, vô cùng khó coi. Tần Miễn ông vậy mà coi con gái của tiểu tam thành con gái ruột mà yêu thương vài chục năm, còn con gái ruột của mình ở ngay dưới mí mắt lại không thèm quan tâm.

Tốt, tốt, hay cho một Vương Tán Đình, quả nhiên là người đàn bà độc ác!

Tôn Chỉ Lan run rẩy cánh môi, trong mắt hàm chứa lệ: "Anh Miễn, chúng ta, con gái của chúng ta..."

Con gái của bà bây giờ đang ở nơi nào? Tôn Chỉ Lan không nhịn được đau lòng, lúc trước bọn họ trốn đi quá vội vàng, không ai nghĩ tới Tần Nhất, một cô gái nhỏ bị cô một thân một mình bị bỏ lại thành phố S, nói không chừng đã sớm...

Tôn Chỉ Lan nhịn không được nắm chặt cánh tay Tần Miễn, không, không, bà thật vất vả mới tìm được con gái ruột thịt của mình, bà còn chưa ôm con bé lấy một lần, bà không muốn...

Tần Miễn ôn nhu vỗ về lưng vợ yêu, một đời Tần thiếu bách luyện cương hóa vì ngón tay mềm: "Đừng sợ, con gái của chúng ta còn sống, hơn nữa nó đã tới căn cứ."

Đôi mắt đẹp của Tôn Chỉ Lan đột nhiên sáng ngời hẳn lên: "Thật, thật sao? Vậy chúng ta nhanh đi tìm nó đi."

Tôn Chỉ Lan hiện tại cái gì cũng đều không muốn làm, bà chỉ muốn nhanh nhanh đi tìm con gái mình, ôm chặt cô vào lòng, đền bù thật tốt cho cô.

Tần Miễn kịp thời giữ chặt Tôn Chỉ Lan, mắt phượng lạnh lẽo: "Không vội, chúng ta trước tiên nên giải quyết hàng giả mạo nào đó đã."

Tôn Chỉ Lan sững sờ, lập tức nghĩ đến Tần Kiều Kiều hiện tại đang nằm trong phòng ấm áp hưởng thụ hết thảy mọi thứ của con gái bà, đôi mắt ngày thường dịu dàng bỗng nhiên trở nên kiên quyết. Phụ nữ khi làm mẹ sẽ vì con mà trở nên cứng rắn kiên cường, bà sẽ không bỏ qua cho người làm hại con gái mình.

Mặt Tần Hàn Vũ cũng trầm xuống, ôn nhuận trên mặt đã hoàn toàn không còn. Từ trước tới nay anh ta cũng không phải là người thiện lương gì, đối xử tốt với Tần Kiều Kiều vì cô ta là em gái của anh, nhưng bây giờ chẳng là cái thá gì cả, lại còn là người cướp đi hạnh phúc của em gái anh ta, anh ta làm sao có thể bỏ qua cho Tần Kiều Kiều.

Chỉ là Tần Hàn Vũ không nghĩ tốt được như Tôn Chỉ Lan, anh sợ Tần Nhất, cô em gái chân chính của anh ta, sẽ không tha thứ cho bọn họ, dù sao lúc trước...

Lại nói bên này, Tần Kiều Kiều vui vẻ thử xong quần áo, sau đó mới nhớ tới tờ giấy có kết quả xét nghiệm DNA trên giường, vén chăn lên, đáy mắt đột nhiên hiện lên từng tia hoảng sợ. Không có, không có, tờ giấy kia không thấy nữa!

Sao lại biến mất? Rõ ràng cô ta giấu ở trong chăn, chẳng lẽ có người cầm đi, là ai?

Bất an trong lòng Tần Kiều Kiều xông lên, Tần Hàn Vũ, là Tần Hàn Vũ, chỉ có anh tới phòng cô ta!

Tần Kiều Kiều đứng phắt dậy, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Thân phận của cô ta sắp bị vạch trần sao? Trong đôi thủy mâu tràn ngập ngoan lệ, tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy? Tại sao Tần Nhất phải trở về, chị ta chết ở thành phố S không tốt sao, sao cứ nhất định phải trở về tranh cùng cô ta? Tần Kiều Kiều cô ta mới thật sự là Đại tiểu thư Tần gia!

Thủy mâu của Tần Kiều Kiều lóe lên u quang, chỉ cần Tần Nhất chết, chỉ cần chị ta chết thì chuyện gì cũng đều không có, cô ta vẫn sẽ là Đại tiểu thư Tần gia.

Chỉ cần...chị ta chết.