[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 250: + 251




Edit by Thanh tỷ

Chương 250: Gặp lại (1)

Tần Hàn Vũ nhìn Tiểu Lam tràn đầy linh khí, bên trong mắt phượng lóe lên tia hứng thú, vật nhỏ này ngược lại rất thú vị.

Tiểu Lam cảm thấy phía sau phát lạnh, theo bản năng vùi sâu vào trong ngực Vân Hoán. Đột nhiên, nó cảm nhận được hơi thở của Tần Nhất, lại vội vàng chui ra ngoài. Nâng móng vuốt nhỏ lên chỉ về phía trước, vội vàng kêu "chít chít" với Vân Hoán.

Suy nghĩ của Vân Hoán khẽ động, bước chân nhanh thêm mấy phần, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn sự vui mừng: "Là Thất Thất sao?"

Tiểu Lam vội vàng gật gật cái đầu nhỏ, Vân Hoán nhận được đáp án, bước chân nhanh như chớp tiến về phía trước. Sở Sở đứng ở một bên có chút ngốc, cô ta không biết tại sao Vân Hoán lại đột nhiên đi nhanh như vậy.

Đám người Lâm Thanh phía sau ngược lại thì hiểu rõ, cũng không nóng nảy, chậm rãi đi qua. Bọn họ muốn dành cho lão đại muội tao nhà bọn họ một chút thời gian và không gian riêng để phát tiết tình cảm.

Cánh môi như hoa hồng tiên diễm của Trần Triệt cong lên, khóe miệng hiện lên nụ cười tà: "A Hoán thật là vội nha."

Lâm Bạch đi bên cạnh Trần Triệt, tâm tư anh rất cẩn thận, luôn cảm thấy câu nói này của Trần Triệt có gì đó không đúng. Nhưng lại nghĩ đến tính tình thích đùa giỡn của Trần Triệt, anh chỉ coi là anh ta đang nói đùa, thế là vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, lão Đại thật lòng coi Nhất Nhất như em trai, cậu ấy chính là một Tiểu Hiên khác."

Trần Triệt cười khẽ, bên trong đôi mắt sáng bỗng nhiên xuất hiện từng tia ma tính, em trai, à?

Tần Nhất thu tiểu Mai hoa vào bên trong không gian, tiểu gia hỏa này tạm thời không thể xuất hiện được. Hiện tại Tần Nhất rất khẳng định, Tần Hàn Vũ tới đây, mục đích chính là vì tiểu Mai hoa. Mà Sở Sở là dị năng giả hệ độc, cô ta cũng là dựa vào tiểu Mai hoa mà thăng cấp.

Tần Nhất vừa thu xong tiểu Mai hoa, một bóng đen nhanh chóng đánh tới. Cô híp híp mắt phượng, đang chuẩn bị giơ tay lên, ai ngờ lập tức bị đối phương ôm vào trong ngực, nơi chóp mũi là mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc.

Tần Nhất theo bản năng nắm lấy vạt áo người tới, hơi kinh ngạc: "Hoán ca, tại sao anh cũng vào đây rồi?"

Vân Hoán làm thế nào tiến vào Thanh Phong trại?

Vân Hoán không lên tiếng, chân thật cảm nhận được người trong ngực, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc Tần Nhất, giờ khắc này, Vân Hoán cảm thấy có cái gì đó thay đổi.

Nhưng anh còn chưa kịp nghiên cứu xem nó là gì thì tiếng của Sở Sở từ phía sau truyền đến: "Hoán ca, đây chính là em trai nhỏ Tần Nhất à."

Lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhướn lên, xem ra Sở Sở đã biết thân phận của cô.

Vân Hoán buông Tần Nhất ra, lôi kéo tay của cô đi ngược trở về, lúc đi ngang qua Sở Sở cũng không dừng lại. Cảm nhận được ánh mắt oán hận đằng sau, Tần Nhất kinh ngạc. Sở Sở không phải thích Tần Hàn Vũ sao, làm sao bây giờ lại nhìn như có ý tứ với Vân Hoán?

EQ của Tần Nhất trong thời gian qua đã bị bám đầy bụi, gần như là về con số âm, cô nghĩ thế nào cũng không thông, Sở Sở làm sao mới qua một đêm đã đổi sang người khác rồi?

Lâm Bạch thấy Vân Hoán lôi kéo Tần Nhất đi tới, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Ánh mắt đánh giá trên dưới Tần Nhất vài lần, thấy quần áo trên người tuy có chút rách nát, nhưng không có vết thương cùng vết máu, thế mới yên tâm.

"Nhất Nhất, may mắn cậu không có việc gì."

Mấy người Lâm Thanh cũng từ đằng sau thong thả đi tới, lần lượt bày tỏ sự quan tâm với Tần Nhất.

Tần Nhất cười cười: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng." Đời trước, chuyện nguy hiểm hơn cô cũng đã trải qua, hơn nữa, thu hoạch lần này của cô rất lớn.

Kỳ ngộ thường hay đi kèm với nguy hiểm, thực chất bên trong cô đang nhiệt huyết sôi trào, Tần Nhất cô xưa nay không phải là người ưa thích an nhàn.

Sở Sở vẫn luôn đi theo phía sau Vân Hoán có chút phẫn hận nhìn Tần Nhất đang được mọi người vây quanh. Cho dù biết thiếu nữ tuyệt mỹ này thật ra là một thiếu niên, nhưng Sở Sở vẫn không khỏi có địch ý với đối phương.

Nhìn xem, Tần Nhất vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người đều tập trung trên người cậu ta, nơi nào còn nhìn thấy cô ta? Rõ ràng cô ta mới là người thân cùng bọn họ chung sống với nhau mấy chục năm!

Chương 251: Gặp lại (2)

Lúc này Sở Sở hoàn toàn quên Tần Nhất là vì cô ta mới đến Thanh Phong trại, cũng quên sự vui mừng của đám Lâm Bạch khi họ gặp được cô ta.

Sở Sở đè xuống ghen tị dưới đáy mắt, trên khuôn mặt tinh xảo bày ra nụ cười: "Em trai Nhất Nhất, trước đó chị không biết là em ngụy trang tiến vào cứu chị, có chỗ nào không tốt, chị ở chỗ này xin lỗi em."

Sở Sở dám chắc Tần Nhất không biết người ném mình vào mật thất là cô ta, hiện tại uy hiếp duy nhất của Tần Nhất với cô ta chỉ là biết cô ta từng thích Lâm Minh.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì đáng nói, cô ta tin tưởng đám người Vân Hoán nhất định sẽ tin tưởng mình chứ không phải Tần Nhất, dù sao bọn họ còn có vài chục năm tình cảm sờ sờ ra đấy.

Sở Sở dựa vào cái gì, Tần Nhất đương nhiên biết. Cô giật giật cánh môi, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà, lại giống như giễu cợt. Giờ khắc này, vẻ mặt của Tần Nhất lại giống Tần Hàn Vũ đến mấy phần.

"Ừm, làm sao tôi sẽ trách cô chứ, dù sao cô cũng không biết tôi là Nhất Nhất. Nhưng Lâm Hải quả thật đối xử với cô rất tốt, chỉ vì tôi đụng cô một cái, liền ném tôi vào mật thất cho thực vật biến dị."

Trong lòng Sở Sở mừng thầm, cô ta không nghĩ tới Tần Nhất lại cho rằng chuyện này là do Lâm Hải làm, việc này đối với cô ta mà nói thì không thể tốt hơn được nữa.

Nhưng Sở Sở vẫn làm mặt lạnh, một bộ dáng vẻ tiên tử cao quý không thể bị xâm phạm: "Em trai Tần Nhất, cậu vẫn nên nói năng cho cẩn thận. Lâm Hải tốt với tôi, chẳng qua là vì lợi dụng tôi. Nếu như có thể, tôi đương nhiên không muốn sống khuất nhục như thế. Cậu có biết, loại chuyện này đối với con gái mà nói là sỉ nhục cỡ nào không? Tôi nhịn nhục, chính là vì tin tưởng Hoán ca nhất định sẽ tới cứu tôi, còn không phải sao, tôi đợi được rồi."

Nói xong, đôi mắt xếch ẩn tình của Sở Sở long lanh ánh nước, trên mặt hiện rõ sự si mê, thâm tình nhìn về phía Vân Hoán. Cho dù hiện tại mặt Vân Hoán bám đầy bụi bặm đen xì, nhưng vẫn không thể nào che đậy đi đường nét khuôn mặt tuấn mỹ của anh.

Vân Hoán căn bản không nhìn Sở Sở, ánh mắt của anh một mực bị thiếu niên phong quang tễ nguyệt kia hấp dẫn lấy, bên trong đôi mắt đào hoa đạm mạc chỉ có yêu thương cùng ôn nhu khiến tim người ta đập nhanh.

Sở Sở sững sờ, cô ta không thể tin được điều mình vừa mới nhìn thấy. Đợi khi nhìn kỹ lại, đôi mắt đào hoa đa tình kia chỉ còn lại đạm mạc, phảng phất như hết thảy vừa rồi đều là ảo giác của cô ta.

Tần Nhất trong lòng cười lạnh, cô suýt nữa thì vỗ tay khen hay cho đoạn văn ngụy biện của Sở Sở. Hay cho một người con gái kiên trinh bất khuất, anh dũng ngoan cường. Thế nhưng, không hiểu sao cô lại thấy buồn cười như vậy chứ.

Cô thấy rõ ràng Sở Sở rất hưởng thụ, hưởng thụ hết thảy những gì Lâm Hải mang tới cho cô ta, đồng thời còn ái mộ Tần Hàn Vũ.

Tần Nhất bỗng nhiên cảm thấy Sở Sở rất buồn nôn, tuy rằng trong tận thế cũng không phải chưa từng thấy qua hiện tượng một vợ nhiều chồng, nhưng Tần Nhất vẫn cảm thấy Sở Sở rất khiến người khác muốn nôn.

Nhất là trong mục tiêu của cô ta còn có Vân Hoán. Đối với Vân Hoán, Tần Nhất là thật lòng trả giá tình cảm. Cô đời trước mong muốn nhất chính là có một người anh trai, đời này cô đã có Vân Hoán, là người thật lòng coi cô như người thân của mình, cô quyết không cho phép Sở Sở có tâm tư không sạch sẽ với Vân Hoán.

Trong tiểu đội Vân Hoán, cô thật sự tiếp nhận chỉ có Vân Hoán và Đỗ Nguyên. Lâm Thanh, Lâm Bạch và Sở Mặc Hòa, không thể nói họ đối xử với cô không tốt, mà là bọn họ vẫn luôn như gần như xa, cũng không chân chính tín nhiệm cô.

Loại tín nhiệm này không phải là kiểu thẳng thắn đối đãi, đem tất cả bí mật của mình đều nói ra cho nhau biết, mà là một loại tín nhiệm xuất phát từ thật tâm tin tưởng lẫn nhau, là có thể hoàn toàn giao phía sau lưng mình cho đối phương.

Quả nhiên, Sở Sở vừa dứt lời, Sở Mặc Hòa là người đầu tiên không chịu nổi. Chị gái mất mà tìm lại được, đối với anh ta mà nói chính là nốt chu sa trong lòng, bất kỳ người nào cũng không thể đụng vào.