[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 242: + 243




Edit by Thanh tỷ

Chương 242: Chế phục thành công

Cây hoa mai "chi chi" một tiếng, có chút mắt tò mò nhìn Tần Nhất, làm sao người này lại biết được?

Hoàn toàn chính xác, nó vốn là một gốc hoa mai trong ngọn núi sâu, thế nhưng đoạn thời gian trước, trận hắc vũ nọ khiến nó biến dị, bắt đầu sinh ra tư tưởng của chính mình.

Ban đầu nó cũng không ăn người mà sống, nhưng trong lúc vô tình nó bị Lâm Hải phát hiện, gã còn phát giác ra chất lỏng của nó có thể giúp nhanh chóng khép lại vết thương. Thậm chí có thể tăng lên đẳng cấp dị năng, thế là liên hợp một đám người đưa nó về nhốt ở chỗ này. Sau đó còn chế tạo hàng rào chắn bằng kim loại, cầm tù nó ở chỗ này, thỉnh thoảng bảo Zombie tới chỗ nó lấy chất lỏng.

Cho nên nó oán hận nhân loại, nó muốn ăn hết mọi người.

Tần Nhất không nhìn thấy tiểu Mai hoa, nhưng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng oán hận trong lòng nó. Đôi lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhíu lại, nói: "Thế nào, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục trải qua những ngày tháng bị cầm tù ư? Theo ca ca, ít nhất ca ca có thể cho em tự do. Với lại, em không muốn báo thù sao, ca ca có thể giúp em."

Tần Nhất tiếp tục dụ dỗ cây hoa mai, tiếng nói mát lạnh như tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong sơn tuyền, trong veo mang theo từng tia dụ hoặc.

Không thể không nói, lời dẫn dụ của Tần Nhất đã làm cho cây hoa mai động tâm. Không muốn, nó không muốn ở lại đây, nó sớm đã muốn đi ra ngoài. Chỉ là kim khắc mộc, hàng rào vây quanh trời sinh khắc nó, khiến nó không thể ra ngoài được.

"Chi chi chi chi." Tiểu Mai hoa thu dây leo quấn quanh người lại, đồng ý với Tần Nhất.

Tần Nhất cười hì hì: "Thế mới đúng chứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đi theo ca ca, ca ca bảo đảm em được ăn ngon uống say."

Tần Nhất đùa giỡn cây hoa mai này thành nghiện, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng công tử ca quần là áo lụa.

"Nhưng mà, ca ca ở đây nói trước với em một tiếng, con người ta ghét nhất phản bội, nếu như Tiểu Mai hoa dám phản bội ca ca, vậy cũng không cần thiết sống nữa." Đôi mắt Tần Nhất đột nhiên trở nên lạnh lùng, lệ khí âm trầm phả vào mặt cây hoa mai, ép nó khiến nó khó chịu không thôi.

Nó vội vàng lắc lắc dây leo "chi chi chi chi" cầu xin tha thứ, lần này nó thật sự cam đoan không dám sinh ra nửa phần tâm tư khác. Mới vừa rồi quả thật nó còn tính toán đợi người này cứu nó ra ngoài, nó liền một ngụm nuốt người này vào bụng.

Nhưng bây giờ nó hiểu rồi, người trước mặt này thật đáng sợ.

Tần Nhất thấy thế liền thu hồi lệ khí cùng hàn ý trên người, đi tới vỗ vỗ thân cây của Tiểu Mai hoa, ôn nhu nói: "Tốt, chỉ cần em không phản bội, ca ca sẽ không đối xử tệ với em."

Cây hoa mai liên tục lay động dây leo biểu thị quyết tâm, sau đó chỉ chỉ rào chắn kim loại, kêu lên: "Chi chi chi chi."

Tần Nhất tâm tư khẽ động: "Ý em là rào chắn kim loại này khiến em không thể ra ngoài được?"

Kim khắc mộc, khó trách tiểu Mai hoa mạnh như vậy lại không thoát được khỏi chỗ này.

"Không có việc gì, ca ca có biện pháp khác." Thần thức Tần Nhất khẽ động, tiểu Mai hoa khổng lồ lập tức biến mất cùng cô.

Bên trong không gian, tiểu Mai hoa ngạc nhiên dò xét bốn phía. Nó không rõ tại sao vừa quay người đã tới một địa phương khác, nhưng nó có thể cảm giác được nơi này rất dễ chịu, giống như là có năng lượng không ngừng tràn vào thân thể của nó, khiến nó nhịn không được đem rễ của mình đâm sâu vào trong đất.

Tần Nhất mím chặt đôi môi có chút tái nhợt, đưa tiểu Mai hoa vào trong không gian có chút miễn cưỡng, nhưng may cuối cùng vẫn thành công. Không gian Hỗn Nguyên không thể đưa người bên ngoài vào ngoại trừ Tần Nhất, đương nhiên, người không được, vật sống khác thì lại có thể.

Chỉ là đây là lần đầu tiên Tần Nhất "chuyển" vật sống lớn như thế vào, khó tránh khỏi có phần không chịu đựng nổi.

Tần Nhất nhìn thấy tiểu Mai hoa thích ứng nhanh như thế, trong lòng thở phào một hơi. Nhưng chợt ngửi được mùi máu tươi tanh hôi trên thân tiểu Mai hoa, Tần Nhất ghét bỏ nhăn mũi.

Chương 243: Cho ăn

Tần Nhất vẫy vẫy tay với tiểu Mai hoa, tiểu Mai hoa vui sướng duỗi dây leo ra "chi chi chi chi" cao hứng kêu to.

"Được rồi, biết em vui vẻ, nhưng bây giờ xin em hãy nhanh nhanh đi tắm đi." Tần Nhất chỉ chỉ dòng suối nhỏ cách đó không xa.

Dòng suối nhỏ trong veo chảy róc rách, tiểu Mai hoa hiện tại đối với lời Tần Nhất nói là trăm theo ngàn thuận. Tuy rằng nó không biết tại sao lại phải đi tắm, nhưng theo bản năng nó luôn có cảm giác thân cận với nước.

Sau khi Tiểu Mai hoa tắm rửa sạch sẽ xong, lúc này Tần Nhất mới phát hiện nó thật ra rất xinh đẹp. Chạc cây xanh tốt, đóa hoa tươi đẹp, chỉ là thân thể có phần quá lớn, bất lợi cho việc mang theo bên người.

Nhìn tiểu Mai hoa đang vô cùng hưng phấn, Tần Nhất lắc lắc đầu, có chút buồn cười. Rốt cuộc thì vẫn còn là trẻ con, rất giống Tiểu Lam.

Nghĩ đến Tiểu Lam, Tần Nhất lại khẽ lắc đầu, sau này, trong không gian sợ là sẽ rất náo nhiệt. Cũng không biết tiểu gia hỏa kia thế nào rồi, đã dẫn đám người Vân Hoán bọn họ tới đây chưa.

Tần Nhất sờ lên dây leo xanh biếc của tiểu Mai hoa: "Em ở chỗ này chơi đi, ca ca đi ra ngoài trước."

Cô phải mau chóng ra ngoài, giữa cô và Sở Sở còn có một món nợ chưa tính đâu.

Trong phòng nghị sự của Thanh Phong trại, Lâm Hải biếng nhác đứng dậy nhặt quần áo trên mặt đất lên mặc vào, sau đó lại đỡ Sở Sở đang mềm nhũn trên ghế dậy. Gã cẩn thận mặc quần áo cho Sở Sở, khi nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của Sở Sở sau khi vận động xong, lập tức cảm thấy yết hầu hơi khô.

Sở Sở đương nhiên cũng chú ý tới du͙ƈ vọиɠ trong mắt Lâm Hải, chống tay lên đẩy gã ra, mặt mày lạnh lùng nói: "Đã nói chỉ một lần."

Lâm Hải im lặng thở dài, gắng gượng đè xuống khát vọng trong lòng. Gã biết tính tình của Sở Sở, nhiều khi gã đều sẽ chiều theo ý cô.

Hôn một cái lên má hồng của Sở Sở, Lâm Hải cười nói: "Được, theo ý em. Đúng rồi, hôm nay đến ngày cho cây hoa mai kia ăn, đã chuẩn bị xong người chưa?"

Đôi mắt xếch phong tình vạn chủng của Sở Sở liếc Lâm Hải một cái, giọng nói lạnh tanh: "Hôm nay thì không cần, tối hôm qua đã cho nó ăn rồi."

Tiểu tiện nhân kia giờ phút này e là đã đi đời nhà ma rồi.

Lâm Hải hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Cho ăn rồi thì tốt, muốn bao nhiêu cứ cho nó, gần đây anh thấy nó sắp thăng cấp rồi. Nếu như nó thành công thăng cấp, đối với việc tăng cấp dị năng của hai chúng ta sẽ có trợ giúp rất lớn. Anh thấy, không bằng chúng ta cho nó ăn dị năng giả đi, dù sao dị năng giả trong trại cũng có không ít."

Ngữ khí của Lâm Hải nhàn nhạt, hoàn toàn không coi mạng người ra gì. Toàn bộ người bên trong trại, ngoại trừ Sở Sở và Lâm Minh, những người khác trong mắt gã đều đồ ăn gã dùng để đút Zombie và thực vật biến dị ăn.

Sở Sở nghe vậy cười khẽ, thế giới lạnh lẽo đột nhiên như xuân về hoa nở, thanh âm êm ái nhưng lại khiến cho người ta rùng mình: "Không cần, đã đủ rồi. Đồ ăn tốt như vậy, làm sao cây hoa mai kia lại không thích cho được."

Lâm Hải nghe đây thì mới phát giác ra có gì đó không đúng, gã nhíu lông mày, hỏi ngược lại: "Có ý gì, em đã làm gì hả?"

Sở Sở lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt xếch xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Lâm Hải, dưới đáy mắt là một mảnh yên lặng điên cuồng, khiến Lâm Hải bỗng nhiên kinh hãi.

"Làm sao, tôi tặng cho cây hoa mai kia một bữa tiệc lớn, anh không vui ư? Thế nhưng tặng phẩm đó là một xử nữ thuần khiết hoàn mỹ..."

Lâm Hải kinh hãi: "Em ném Kiều Kiều cho cây hoa mai? Nhưng, nhưng đó là người phụ nữ của Minh đệ."

Sở Sở lạnh nhạt đứng dậy từ trên đùi Lâm Hải, ống tay áo thật dài phất một cái, tựa như tiên tử cao ngạo trên cửu thiên: "Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, anh cho rằng Lâm Minh thật sự thích cô ta sao? Nếu quả thật như vậy, anh ta đã sớm tới tìm chúng ta đòi người."

Trong mắt Sở Sở mang theo nụ cười thản nhiên, khóe môi hơi vểnh, chỉ là giờ phút này cô ta đưa lưng về phía Lâm Hải, Lâm Hải không nhìn thấy đáy mắt điên cuồng bướng bỉnh xen lẫn từng tia ái mộ của Sở Sở.