[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 232: + 233




Edit by Thanh tỷ

Chương 232: Đồ tốt

Đôi mắt phượng của Tần Nhất giống hệt Tiểu Hiên, khiến Vân Hoán một lần nữa có thêm một người em trai. Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng anh ta biết, Vân Hoán thật lòng xem Tần Nhất như em trai mình, quan tâm đến cậu không kém Tiểu Hiên khi nó còn sống.

Hiện tại Tần Nhất xảy ra chuyện, nếu như tình huống giống Tiểu Hiên lúc trước, anh ta sợ Vân Hoán không chịu nổi.

Vân Hoán ôm chặt Tiểu Lam, thanh âm lạnh lùng: "Tôi không sao, hiện tại tranh thủ thời gian nhanh chóng xuất phát, em ấy nhất định đang chờ chúng ta."

Vân Hoán sải đôi chân thon dài thẳng tắp, đi về phía rừng nguyên sinh đen như mực trước mặt. Lâm Bạch nhìn bóng lưng kiêu ngạo quật cường của Vân Hoán, thở dài thật sâu, bây giờ tất cả hy vọng đều đặt trên người Tiểu Lam.

Tần Nhất nói qua, khứu giác của Tiểu Lam rất linh mẫn, cậu sẽ ở ven đường rắc xuống phấn thơm, bọn họ chỉ cần đi theo Tiểu Lam là có thể tìm đến. Trước đó bọn họ đã cảm thấy vật nhỏ này rất có linh tính, hiện tại xem ra nước của tiểu gia hỏa này cũng rất sâu. Không chỉ nghe hiểu tiếng người, hơn nữa giữa nó và Tần Nhất vậy mà còn có thể cảm ứng qua lại.

Tần Nhất không biết con hàng Tiểu Lam bởi vì quan tâm cô mà đã bị Lâm Bạch đa mưu túc trí lập tức nhìn thấu.

Trên thực tế, Tần Nhất được đám người Vân Hoán nhớ nhung hiện tại quả thực rất khó chịu. Khi đó cô đâm cây hoa mai hai đao, sau đó lập tức lách mình tiến vào không gian.

Nhưng dị năng tiêu hao cùng trên vai bị thương khiến cô vừa tiến vào không gian liền hôn mê bất tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, Tần Nhất mới tỉnh lại.

Dù cho tỉnh lại, cô vẫn cảm thấy không dễ chịu như cũ. Đầu trĩu nặng, toàn thân không còn chút sức lực, bả vai phải bị thương càng như chết lặng. Bởi vì là ban đêm đi ngủ, cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, hiện tại phần vai phải bị thương bị hoa mai biến dị đâm quật rách bươm. Thời gian dài, máu khô lại, quần áo rách dính sát vào vết thương, trông dữ tợn lại kinh khủng.

Tần Nhất mặt không đổi sắc xé áo chỗ bả vai, mỗi một lần giật vải rách xuống đều đau tận xương, mãi đến khi tách rời toàn bộ vết thương cùng quần áo, Tần Nhất mới dừng tay lại.

Trán Tần Nhất đổ đầy mồ hôi lạnh, cánh môi vô cùng tái nhợt.

Vết thương ẩn ẩn biến thành màu đen, Tần Nhất đưa tay ấn lên, máu đen tràn ra, khóe miệng cô khẽ nhếch, không nghĩ tới gốc cây hoa mai biến dị này lại còn mang theo độc.

Nhưng độc nhất, vẫn là độc nương tử Sở Sở. Tần Nhất nằm trên bãi cỏ trong không gian, vị cỏ xanh nhàn nhạt đập vào mặt, tươi mát tự nhiên, khiến trái tim Tần Nhất cũng bình tĩnh trở lại.

Mắt phượng xinh đẹp híp lại nguy hiểm, Sở Sở, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua. Muốn cô chết, không có dễ dàng như vậy đâu.

Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ hoàn trả gấp trăm lần.

Lại nằm một lúc, Tần Nhất chợt cảm giác được vai phải rõ ràng đã chết lặng đang từ từ lấy lại cảm giác. Đây...là có chuyện gì xảy ra? Tần Nhất hơi kinh ngạc, ngồi dậy xem xét, cô nhịn không được hít vào một hơi.

Vết thương nguyên bản còn hiện ra máu đen thế mà đang từ từ khép lại, màu đen biến mất, thay vào đó là màu đỏ tươi xinh đẹp. Vết thương cũng không còn đau, có cảm giác man mát, thật giống như đã bôi qua thuốc.

Tần Nhất khó hiểu, cẩn thận quan sát kỹ, trên miệng vết thương có dính mấy vết màu xanh. Tới gần một chút, có mùi thơm nhàn nhạt.

Tần Nhất vươn tay sờ thử, bên trên đầu ngón tay thon dài liền dính chút chất lỏng màu xanh biếc, xem ra vừa rồi lúc cô xé bỏ áo không cẩn thận dính vào. Nhưng mà cô nhớ thứ này là từ trên thân gốc cây hoa mai biến dị kia chảy xuống.

Mắt phượng xinh đẹp lập tức xoay chuyển, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mặc dù tái nhợt nhưng lại lộ ra nụ cười tươi rực rỡ, đẹp rung động lòng người.

Cô bôi chất lỏng dính trên đầu ngón tay lên miệng vết thương, trong phút chốc, miếng vết thương vậy mà khép lại toàn bộ, trơn bóng trắng nõn, một chút cũng không nhìn ra chỗ đó từng bị thương.

Mắt phượng sáng rực, bên môi nhếch lên nụ cười du côn. Đồ tốt nha, không nghĩ tới cô lại gặp được một bảo bối, xem ra chuyến này đi không lỗ.

Bên ngoài không gian, cây hoa mai đang tìm kiếm Tần Nhất ở bốn phía đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh. Bản năng dự báo nguy hiểm của sinh vật khiến nó chợt có dự cảm không lành.

Chương 233: Chu sa trong lòng

Sáng sớm, Vệ Liêu bưng một bát cháo nóng hổi đi đến gian phòng của Tần Nhất, anh ta gãi đầu, cuối cùng giơ tay gõ cửa một cái, trong giọng nói hàm chứa ý cười vui vẻ: "Kiều Kiều, em đã dậy chưa?"

Trả lời anh là một mảnh yên tĩnh, Vệ Liêu cũng không để ý, anh ta nghĩ chắc Tần Nhất vẫn còn đang ngủ, lại gõ gõ cửa, thanh âm cũng lớn hơn: "Kiều Kiều, dậy thôi."

Mười mấy phút sau, Vệ Liêu cảm thấy có chút không thích hợp. Coi như ngủ say thì cũng bị anh ta gõ cửa làm phiền, hẳn là đi lên tỉnh rồi chứ, làm sao một chút tiếng động cũng không có?

Con ngươi Vệ Liêu khẽ động, trực tiếp đá văng cửa, đập vào mắt là gian phòng ở trống rỗng.

Vệ Liêu có dự cảm không tốt, đặt bát cháo trên tay xuống, quay người chuẩn bị đi ra ngoài thì vừa vặn đụng phải Tần Hàn Vũ đang tới.

Vệ Liêu trông thấy Tần Hàn Vũ, mắt sáng lên, cũng không quan tâm cái mũi bị đụng đau, lôi kéo Tần Hàn Vũ nói: "Hàn Vũ, cậu mau đến xem, không thấy Kiều Kiều."

Hàng lông mày Tần Hàn Vũ nhíu lại, nhìn Vệ Liêu đang hoảng hốt bối rối, an ủi: "Vệ Liêu, cậu tỉnh táo lại trước đã."

Giọng nói ôn hòa của Tần Hàn Vũ khiến cho Vệ Liêu bình tĩnh lại. Anh ta chỉ chỉ giường, giữa hai đầu lông mày hiện lên sự lo lắng: "Hàn Vũ, không thấy Kiều Kiều, buổi sáng tôi tới đã không nhìn thấy em ấy."

Tần Hàn Vũ khẽ động cái mũi, trong không khí còn lưu lại mùi thơm ngọt nhè nhẹ. Con ngươi hơi chuyển, anh ta đã biết người đi chỗ nào.

Biết tâm tư của bạn tốt với Kiều Kiều, Tần Hàn Vũ thở dài, vỗ vỗ vai Vệ Liêu: "Vệ Liêu, quên cô ấy đi, cậu sẽ còn gặp được người tốt hơn."

Sắc mặt Vệ Liêu trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi anh ta run rẩy, có chút không dám tin nhìn Tần Hàn Vũ: "Hàn Vũ, cậu nói là Kiều Kiều, Kiều Kiều em ấy chết rồi?"

Vệ Liêu như thế nào cũng không dám tin tưởng lời Tần Hàn Vũ nói, người hôm qua còn mềm mại gọi anh anh Vệ Liêu, làm sao vừa tỉnh dậy sau một ngủ liền, liền chết rồi?

Đôi con ngươi của Tần Hàn Vũ sâu thẳm, trong mắt phượng là một mảnh lạnh lẽo. Đối với anh mà nói, Kiều Kiều này chẳng qua chỉ là một người ngoài, chết cũng không có bao nhiêu quan hệ. (cẩn thận bị vả mặt anh ạ ^^)

Chỉ là nhìn thấy bộ dạng này của bạn tốt, Tần Hàn Vũ vẫn mở miệng giải thích: "Trong không khí có mùi thơm nhàn nhạt, hương thơm này có tác dụng mê huyễn, người hít vào lượng lớn sẽ hôn mê, có người nửa đêm đã bắt cô ấy đi."

Tần Hàn Vũ vừa nói như thế, Vệ Liêu lập tức phản ứng được là ai làm. Cả cái Thanh Phong trại này, chỉ có một người là dị năng giả hệ độc.

Vệ Liêu đỏ mắt, nhấc chân liền muốn xông ra ngoài. Mắt phượng của Tần Hàn Vũ trở nên nghiêm túc, đưa tay ngăn cản Vệ Liêu: "Cậu muốn làm gì, cậu đánh không lại cô ta."

Vệ Liêu cũng biết mình đánh không lại Sở Sở, không nói cô ta là dị năng giả hệ độc khắc chế hệ kim của anh, mà cấp bậc của Sở Sở cũng cao hơn anh ta. Thế nhưng, thế nhưng bảo anh ta từ bỏ như thế, anh, anh ta không cam tâm.

Người kia như trăng sáng, là nốt chu sa* trong lòng anh. Vẻn vẹn mấy ngày mà thôi, anh liền luân hãm. Mặc dù biết bản thân có khả năng không xứng với cô, nhưng anh ta vẫn không kiềm chế được.

(*Chu sa: nốt ruồi đỏ, ý chỉ người để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên trong lòng người khác)

Thứ như tình cảm, sao có thể nói kiểm soát là kiểm soát được.

"Vệ Liêu, cậu tỉnh táo một chút, cậu quên nhiệm vụ của chúng ta rồi à? Cậu quên nơi này còn có người đang chờ chúng ta tới cứu sao? Chẳng lẽ cậu muốn vì một mình cô ấy mà vứt bỏ cả một nhóm người?"

Lời chất vấn của Tần Hàn Vũ khiến Vệ Liêu dừng bước, anh thống khổ nhắm lại mắt, trong mắt trong lòng đều là nụ cười xinh xắn đáng yêu của Kiều Kiều(TN).

"Tôi, biết rồi." Vệ Liêu chật vật lên tiếng.

Tần Hàn Vũ hơi thả lỏng, còn may anh khuyên nhủ được Vệ Liêu, anh chỉ sợ cậu ta nhất thời xúc động, bao cố gắng của bọn họ mấy ngày nay tất cả đều sẽ uổng phí.

"Hàn Vũ, cậu nói Sở Sở vì sao lại ác như vậy? Lúc trước cậu chẳng qua chỉ thuận tay cứu mạng cô ta, làm sao cô ta cứ nhằm vào cậu?"