[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 204: + 205




Edit by Thanh tỷ

Chương 204: Triệt gia đội nón xanh

"Ha." Vân Hoán cười nhẹ, khuôn mặt tuấn tú vân đạm phong kinh không chút nào thua kém Trần Triệt. Đôi mắt đào hoa đa tình một mảnh đạm mạc, tựa như không có bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì có thể lọt vào mắt của anh: "Hóa ra Triệt gia cũng biết."

"Ha ha." Trần Triệt không ưa nhất chính là bộ dáng vô dục vô cầu của Vân Hoán, anh ta đem khuôn mặt tuấn tú của mình nhích tới gần Vân Hoán: "Không phải chỉ tách cậu và tiểu gia hỏa kia ra thôi sao, cần phải bày ra khuôn mặt thối với anh à? Tốt xấu gì anh cậu cũng là người nhìn cậu lớn lên. Làm sao, hiện tại một tên tiểu gia hỏa đã khiến cậu thay lòng rồi? Đúng thật là vô tình mà."

Trần Triệt ai oán trừng Vân Hoán, trông không khác mấy mấy oán phụ khuê phòng.

Khóe miệng Vân Hoán nhịn không được giật giật, sau đó có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua Trần Triệt.

Thấy Vân Hoán không nói lời nào, Trần Triệt lại chỉ chỉ đậu đỏ trên khuôn mặt tuấn tú của mình: "Cậu nhìn xem, đây là chuyện tốt do tiểu gia hỏa kia làm, phấn ngứa của Đồng Tế Đường, đủ ác. Nếu khuôn mặt này của gia mà bị hủy thì phải làm sao bây giờ?"

Vân Hoán nhìn lướt qua đậu đỏ trên khuôn mặt tuấn tú của Trần Triệt, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều, khóe miệng như có như không cong lên: "Em trai trong nhà có chút tinh nghịch, mong Triệt gia đừng trách."

Trần Triệt nghẹn, nhìn thấy sự vui vẻ cùng tự hào dưới đáy mắt Vân Hoán, nhịn không được kêu rên trong lòng. Con hàng này có tính đệ khống, không có tính huynh khống, uổng phí anh ta đối xử tốt với con hàng này như vậy.

Trần Triệt bất mãn hừ hừ, một lần nữa nằm xuống, chắp hai tay ra sau ót, trong giọng nói có phần cười trên nỗi đau của người khác: "A Hoán, cậu biết không, Tần Kiều Kiều vậy mà muốn giải trừ hôn ước với gia, hiện tại còn đang cùng chú Tần huyên náo tối mặt tối mày."

Người cao tầng của căn cứ đều biết Tần Kiều Kiều là vị hôn thê của anh ta, thế nhưng trong căn cứ không biết tại sao lại truyền ra anh ta bị đội nón xanh, nói Tần Kiều Kiều sớm đã cùng người khác tốt hơn ở chung một chỗ. Thật khéo, Tần Kiều Kiều lúc này cũng chủ động muốn cùng anh ta giải trừ hôn ước, đây chính là điều anh ta cầu còn không được.

Vân Hoán nhìn lướt qua Trần Triệt: "Triệt gia bị đội nón xanh tựa hồ trông thật vui vẻ ha. Người đó anh cũng biết đấy, chính là bạn thân của anh, Trịnh Trọng."

Vân Hoán câu lên một nụ cười trào phúng, bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lóe lên từng tia sáng lạnh.

Trong mắt Trần Triệt còn đang hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nghe vậy lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Anh ta ngồi thẳng người lên, con ngươi nguy hiểm híp lại, ngữ khí có chút lạnh, nhưng không phải nhằm vào Vân Hoán: "Cậu nói người đội nón xanh cho gia chính là A Trọng?"

Vân Hoán cười nhạt: "Không tin? Là tận mắt tôi nhìn thấy, ngay trong lần làm nhiệm vụ lần trước của đội. Người bạn thân kia của anh không kịp chờ đợi liền ngủ với vị hôn thê của anh. Làm sao, cảm giác đội nón xanh như thế nào? Hửm, Triệt gia?"

Trần Triệt nhìn thấy trào phúng dưới đáy mắt Vân Hoán, cơn giận dữ trong lòng đã sớm tản đi, anh ta thở dài: "A Hoán, chuyện năm đó cậu còn trách anh sao?"

Vân Hoán cụp mắt xuống, vài giây sau mới ngẩng đầu lên, châm chọc trong mắt đã biến mất như chưa từng xuất hiện qua, tựa như hết thảy đều là ảo giác của Trần Triệt: "Anh suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà tôi đã nói qua, anh có thể bảo vệ anh ta nhất thời, nhưng không thể bảo vệ anh ta một đời, chỉ cần tôi tìm được cơ hội, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta."

Trần Triệt biết sự kiện đó là nỗi đau cả đời của Vân Hoán, vĩnh viễn cậu ấy sẽ không quên. Thôi, tất cả để thuận theo ý trời đi.

"Anh đã biết, từ nay về sau anh sẽ không ngăn cản cậu. Chỉ là cậu phải cẩn thận một chút, dù sao Trịnh gia cũng không dễ chọc, đặc biệt là vị bất công kia nhà cậu, ông ta sẽ không giúp đỡ cậu."

Vân Hoán cười nhạt một tiếng, trong đôi mắt đào hoa là một mảnh tĩnh mịch: "Hừ, tôi chưa từng trông cậy vào qua ông ta. Những năm qua, thành tựu của tôi là do tự mình liều mạng đánh đổi lấy, cùng ông ta hay cùng Vân gia, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào."

Trần Triệt lại biếng nhác nằm xuống: "Anh biết, chỉ là nhắc nhở cậu một chút mà thôi. Nhưng Trịnh Trọng cũng coi như giúp gia một việc lớn, cậu ta muốn Tần Kiều Kiều thì gia cho thôi, dù sao gia cũng không thèm."

Chương 205: Giải trừ hôn ước

Lúc này, căn cứ Z, Tần gia. Tần Miễn có chút thất vọng nhìn Tần Kiều Kiều từ nhỏ đã bị ông ta nâng niu ở trong lòng bàn tay, mỏi mệt nói với Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, con thật sự muốn cùng A Triệt giải trừ hôn ước?"

Đứa bé Trần Triệt kia ông ta rất vừa lòng, tướng mạo tốt, gia thế cũng tốt, quan trọng nhất là có năng lực. Tính tình cũng đủ ổn trọng thành thục, có thể chăm sóc tốt cho Kiều Kiều, tiếp tục sủng ái Kiều Kiều, cho cô một cuộc sống sinh hoạt an ổn. (an toàn ổn định)

Đây là mong muốn của một người làm cha như ông ta với con gái yêu. Lại nói, ông ta có thể nhìn ra Kiều Kiều đối với Trần Triệt cũng rất có hảo cảm, chỉ là ông ta không hiểu tại sao, sau khi đi làm nhiệm vụ trở về, Kiều Kiều liền muốn giải trừ hôn ước với Trần Triệt.

Tần Kiều Kiều cắn răng, cô ta đương nhiên không muốn giải trừ hôn ước, nhưng bây giờ cô ta là người của Trịnh Trọng, thân thể cũng đã cho Trịnh Trọng. Đã vậy Trịnh Trọng còn không ngừng buộc cô ta cùng anh xác định quan hệ, cô không thể không cùng cha Tần ngả bài, muốn giải trừ hôn ước với Trần Triệt.

Tần Miễn thở dài, lời nói có chút sâu xa khuyên Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cha là vì tốt cho con. Đứa bé Trần Triệt kia là người hiền lành có tài, giao con cho nó, cha rất yên tâm, nó có thể bảo đảm cho con một đời Trường An." (bình yên lâu dài)

Tần Kiều Kiều làm sao lại không biết, chỉ là hiện tại cô ta không có quyền lựa chọn. Trong trạm xăng dầu cô ta mới nếm thử trái cấm với Trịnh Trọng, mấy ngày nay Trịnh Trọng một mực hỏi thăm cô ta lúc nào thì cùng cha Tần ngả bài. Cô ta sợ nếu mình không nói, Trịnh Trọng sẽ lộ chuyện này ra bên ngoài. Nếu như vậy, thanh danh của cô ta coi như sẽ bị hủy, này bảo cô ta ở trong căn cứ làm sao ngóc đầu dậy nổi.

May mà Trịnh gia so với Trần gia thì không kém hơn bao nhiêu, Trịnh Trọng còn cam đoan với cô ta sẽ đối xử tốt với cô ta cả đời.

Lúc này Tần Kiều Kiều còn chưa biết, thanh danh của cô ta ở trong căn cứ đã sớm bị hủy. Người nào không biết con gái nhỏ của Tần gia Tần Kiều Kiều tịch mịch khó nhịn, đã có vị hôn phu rồi còn cùng người đàn ông khác lăn lộn một chỗ, một chút cũng không biết kiềm chế.

"Cha, thế nhưng con không thích Trần Triệt, con không muốn ở cùng một chỗ với anh ta. Con thích, con thích anh Trịnh Trọng. Con với anh Trịnh Trọng là lưỡng tình tương duyệt, con muốn ở bên cạnh anh ấy. Cha, cha thành toàn cho hai chúng con đi, cha."

Tần Kiều Kiều mềm mại nhu nhược nũng nịu với Tần Miễn, cô biết Tần Miễn không chịu được khi cô làm nũng với ông nhất, chỉ cần cô ta làm nũng, Tần Miễn cái gì cũng đều đáp ứng.

Song, lần này Tần Kiều Kiều lại tính sai. Tần Miễn một chút xíu cũng không thỏa hiệp, ông khó có được lúc nghiêm túc nhìn Tần Kiều Kiều: "Trịnh Trọng làm người quá mức kích động lỗ mãng, nó không thích hợp với con."

Tên tiểu tử Trịnh Trọng này ông ta cũng biết, thoạt nhìn dương quang suất khí (đẹp trai sáng sủa như ánh mặt trời), nhưng suy cho cùng vẫn không bằng Trần Triệt trầm tĩnh ổn trọng. Kiều Kiều cần chính là người chồng kiên định thật lòng thương yêu mình, Trịnh Trọng căn bản không thích hợp.

Tần Hàn Mạt yên lặng ngồi một bên, anh ta có ấn tượng khá tốt với Trịnh Trọng. Anh ta nhớ Trịnh Trọng rất biết thương yêu Kiều Kiều, so với Trần Triệt một mực tỏ ra lãnh đạm với Kiều Kiều thì anh ta càng xem trọng Trịnh Trọng hơn, cũng hy vọng Trịnh Trọng làm em rể mình.

Nghĩ nghĩ, Tần Hàn Mạt vẫn không nhịn được vì Trịnh Trọng nói tốt mấy câu: "Cha, con cảm thấy Trịnh Trọng rất tốt, Trần Triệt quá lạnh lùng. Anh ta vẫn luôn lãnh đạm với Kiều Kiều, hoàn toàn tương phản với Trịnh Trọng luôn biết đối xử tốt với Kiều Kiều."

Tần Miễn lặng lẽ trừng con trai: "Ngậm miệng, con thì biết cái gì, loại đàn ông đó mới không thể tin tưởng nhất, miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết lấy lòng các cô gái nhỏ, không đáng phó thác cả đời."

Tần Hàn Mạt vẫn rất sợ Tần Miễn, anh ta sờ sờ mũi, không nói thêm gì nữa.

Tần Kiều Kiều thấy Tần Miễn thế nào cũng không đồng ý, vừa mới chuẩn bị xuất ra một chiêu cuối cùng thì thấy mẹ Tần Tôn Chỉ Lan nổi giận đùng đùng đi đến.

Bà nhìn thẳng vào mắt Tần Kiều Kiều, trong mắt tràn đầy thất vọng: "Con nói, có phải con đã làm chuyện có lỗi với đứa bé A Triệt kia phải không? Có phải con cùng Trịnh Trọng, hai đứa, con thất thân cho nó rồi đúng không?"

------

Chuyện ngoài lề:

Edit đến đoạn Trường An thì đột nhiên nhớ tới bài Ta tên Trường An, chàng tên Cố Lý. (link nghe Thanh để bên trên ^^)

Trường An-Cố Lý là một cụm từ phổ biến trên mạng ở Trung Quốc dùng để tỏ tình. Người xưa có câu "Trường An quy cố lý", Trường An là tên địa danh, cố lý là quê cũ/cố hương, ghép lại có nghĩa Trường An là quê hương. Từ đó cư dân mạng đã đúc ra được một câu: Từ nay về sau em là Trường An, anh là Cố Lý. Bởi vì Trường An quy Cố Lý, Cố Lý hữu Trường An. Ý câu biểu thị trong em có anh trong anh có em, mong muốn hai người mãi mãi bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.