[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 2: + 3




Edit by Thanh tỷ

Chương 2: Xuất hiện không gian

Tần Nhất vừa mới sờ tay lên đóa hoa quỷ dị kia, bỗng nhiên cả người liền biến mất. Đến khi cô mở mắt ra lần nữa thì phát hiện bản thân mình đang ở trong một không gian.

Một lượng lớn tin tức cuồn cuộn tràn vào đầu Tần Nhất, đợi cô tiêu hóa xong toàn bộ lượng tin tức đó mới biết được lai lịch của không gian này.

Không gian này tên là không gian Hỗn Nguyên, do một vị Thiên Nguyên lão nhân ở dị thế chế tạo ra. Không biết tại sao nó lại lưu lạc đến địa cầu, lại còn ký kết khế ước linh hồn với Tần Nhất. Trong không gian Hỗn Nguyên tràn đầy linh khí, có một mảnh đất lớn có thể trồng trọt, một ngôi nhà trúc được thiết kế tinh xảo trang nhã. Sau nhà có một mảnh đất lớn trồng lác đác vài cái cây, dường như là cây ăn quả. Trước nhà có một dòng suối nhỏ, bên trái suối có một hồ nước, bên phải suối có một linh tuyền, nước suối có thể tẩy tủy chữa thương.

Thời gian trong không gian so với bên ngoài tính theo tỷ lệ 1:10. Bởi vì linh khí trong không gian rất dồi dào, cho nên tốc độ sinh trưởng của thực vật rất nhanh.

Sau khi hiểu được rõ ràng mọi chuyện, trong đôi mắt phượng lạnh lùng của Tần Nhất rốt cuộc có chút biến hóa. Không gian này quả thật là thứ tốt ở tận thế.

Tận thế thiếu nhất là cái gì? Chính là vật tư! Tần Nhất sống ở tận thế mười năm, đương nhiên cô hiểu rất rõ tầm quan trọng của vật tư. Năm năm trước, nhân loại dựa vào số vật tư còn sót lại để sống sót, nhưng vật tư càng ngày càng ít đi. Năm năm sau, nhân loại không thể không tự mình trồng trọt. Không ít căn cứ kêu gọi dị năng giả hệ mộc tiến hành trồng trọt lương thực, nhưng chỉ vừa mới có hiệu quả thì đất liền bị ô nhiễm, không thể tiếp tục trồng được nữa. Mọi người chỉ có thể ăn động vật và thực vật biến dị, không ít người bởi vì nguyên nhân này mà biến thành zombie.

Ngày càng có nhiều người chết vì đói, về sau thậm chí còn xuất hiện hiện tượng người ăn thịt người. Mãi cho đến khi Tần Nhất bị bắt nhốt, thức ăn vẫn là một vấn đề lớn của những người còn sống.

Nhưng bây giờ không giống, hai tròng mắt của Tần Nhất nóng rực lên. Có không gian Hỗn Nguyên, cô hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề lương thực. Chỉ có điều, vật tư rất dễ khiến cho con người ta động lòng. Cường thủ đoạt hào, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, đây đều là những chuyện thường thấy nhất ở . Cô hiểu được, chuyện không gian này có thể trồng trọt tuyệt đối không nên nói với bất cứ người nào.

Đời này cô chỉ tin tưởng chính mình, sẽ không để bản thân trở thành một Tần Nhất ngu xuẩn như đời trước.

Sau khi Tần Nhất suy nghĩ cẩn thận xong liền cởϊ qυầи áo ra bước vào linh tuyền. Linh tuyền này có tác dụng giúp tẩy tủy, đúng là thứ cô đang muốn. Tuy dị năng giả mạnh mẽ, nhưng dị năng tiêu hao cũng nhanh. Một khi dùng hết dị năng, chờ đợi cô cũng chỉ có một con đường chết.

Đời trước Tần Nhất chịu nhiều thua thiệt, may là ở thời khắc mấu chốt cô thức tỉnh được dị năng hệ lôi, nếu không thì đã trở thành thức ăn trong miệng zombie rồi. Sau khi ý thức được điểm này, cô chăm chỉ rèn luyện thân thể, nhưng cuối cùng vẫn muộn.

Đời này, cô muốn có một thân thể và tinh thần tốt. Hơn nữa, khi tận thế vừa mới bắt đầu, cô muốn ẩn dấu dị năng. Đời trước, nhóm người đầu tiên thức tỉnh dị năng phần lớn đều bị bắt đi thực nghiệm. Bản thân cô không phải cũng là bị em gái tốt của mình đánh ngất rồi tặng đi sao. Ngẫm lại đời trước, lúc cô vừa mới thức tỉnh dị năng thì không thể chờ được đã nói cho Tần gia, thật sự là ngu ngốc không ai bằng.

Tần Nhất hít sâu một hơi, đem hết những suy nghĩ linh tinh đó vứt sang một bên. Không vội, đời này cô muốn để cho bọn họ trả lại toàn bộ những gì mà bọn họ đã thiếu cô.

Tần Nhất vừa bước vào trong linh tuyền liền cảm thấy có một dòng nhiệt lưu dâng lên bao trùm toàn thân cô, cực kỳ thoải mái. Nhưng không đến một khắc đồng hồ, cô liền cảm nhận được từng trận đau đớn như kim châm truyền đến, gân cốt toàn thân bị đánh gãy rồi lại mọc dài ra. Cô gắt gao cắn chặt môi, nhịn xuống, cô phải nhịn xuống. Qua một lúc, thần trí của cô cũng trở nên mơ màng, nhưng hiệu quả tẩy tủy lại rất tốt, đau đớn trên người cũng giảm bớt đi.

Rạn nứt, mọc lại, đứt gãy, mọc lại. Tần Nhất không biết mình đã trải qua bao nhiêu vòng tuần hoàn như vậy, nhưng cô không rên một tiếng, ý niệm muốn trở nên mạnh mẽ cùng hận ý ngập trời vẫn luôn chống đỡ cô.

Sau khi đợt tẩy tủy cuối cùng kết thúc, Tần Nhất cảm giác được rất rõ ràng ngũ giác của mình trở nên nhạy bén hơn, khí lực cũng lớn hơn. Da dẻ vàng sạm trước đó đã trở nên trắng nõn mịn màng, mái tóc khô héo cũng như được phục hồi, đen nhánh mềm mại.

Cô cảm nhận thấy đan điền của mình có chút nong nóng, ý niệm khẽ động, phát hiện phần bụng của mình có hai viên hình cầu lớn bằng cái móng tay, một lam một xám. Đây là...

Chương 3: Mua sắm (1)

Tần Nhất kinh ngạc, đây là hạch dị năng. Nhưng hạch dị năng của dị năng giả đều là sinh trưởng ở trong đầu, sao của cô lại chạy đến phần bụng?

Cô ngưng thần, tập trung dị năng hệ thủy, muốn bắn ra một mũi thủy tiễn, không nghĩ đi ra lại là băng tiễn. May mà cô giữ được bình tĩnh, nhưng vẫn không tránh được có chút ngơ ra.

Rõ ràng dị năng hệ thủy của cô đến hậu kỳ mới có thể tiến hóa thành băng, tại sao bây giờ vừa động đã xuất hiện rồi? Dị năng của cô đáng lẽ sau khi tận thế đến mới có, hiện tại lại có trước thời hạn! Với lại, viên cầu màu xám kia không phải là hệ lôi, rốt cuộc nó là cái gì?

Tần Nhất trầm ngâm một lúc, cảm thấy có thể là do công hiệu của linh tuyền khiến cho dị năng của cô biến dị sớm. Đây là chuyện tốt, dù sao uy lực của dị năng hệ băng cũng lớn hơn so với hệ thủy. Nhiều hơn một hệ dị năng đối với cô cũng là thêm một lớp bảo mệnh.

Cô mặc lại quần áo, phát hiện váy ngủ vốn dĩ dài chạm gối nay lại ngắn lên trên đầu gối, xem ra tẩy tủy còn khiến cho cơ thể cô cao lên không ít.

Chớp mắt một cái Tần Nhất đã ra khỏi không gian, cô đến tủ quần áo lấy ra một chiếc quần dài và áo ngắn tay màu đen. Chiếc quần rõ ràng ngắn hơn không ít so với cô, đại khái cô phải cao lên tận 5cm. Đời trước Tần Nhất có bệnh kén ăn, luôn có bộ dạng dinh dưỡng không đầy đủ. Sau khi tận thế đến thì chứng bệnh kén ăn của cô đã đỡ hơn, nhưng có được đồ gì tốt cô cũng đưa cho người Tần gia trước.

Cô chỉ ăn bánh bích quy và mì gói, toàn bộ mấy thứ như gạo, thịt, rau dưa gì đó cô đều đưa hết cho Tần gia. Đến lúc chết cô cũng cao không quá 1m6, giống như một nữ sinh cấp ba chưa trưởng thành vậy.

Tần Nhất buộc gọn hết tóc lên, cầm theo mũ, khẩu trang và thẻ đen mà cha Tần cho đi ra cửa.

Tận thế sắp đến, cô không còn nhiều thời gian, phải nhanh chóng đi mua sắm vật tư.

Tuy Tần Miễn rất ghét cô nhưng tiền sinh hoạt mỗi tháng đều không thiếu. Tần Nhất biết, chẳng qua là Tần Miễn không muốn cô tới quấy rầy bọn họ. Cho cô tiền, nhưng không cho phép cô bước một bước vào Tần gia.

Trong thẻ này có khoảng năm mươi vạn nhân dân tệ, nhưng Tần Nhất thấy chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều. Tròng mắt khẽ xoay chuyển, cô nhớ tới căn chung cư cô đang ở bây giờ và căn biệt thự trên danh nghĩa ở ngoại thành của cô.

Cô tìm đến chỗ môi giới nhà đất, bán đứt căn biệt thự và chung cư với giá lần lượt là một nghìn vạn nhân dân tệ và năm trăm vạn nhân dân tệ cho bên môi giới, nhưng căn chung cư phải đợi đến tháng 8 mới chuyển giao.

Trong tay có tiền mặt, Tần Nhất bắt đầu mua mua mua một cách điên cuồng.

Đầu tiên cô mua gạo, mua hai trăm cân các loại hạt giống của gạo, một trăm cân các loại hạt giống rau củ, các loại hạt giống của hương liệu, mỗi thứ một ít. Sau đó là đủ loại hạt cây ăn quả, rồi lại đến siêu thị mua một lượng lớn đồ dùng hàng ngày, nồi, chảo, dầu ăn...

Trong thời kỳ tận thế, muốn ăn chút thức ăn nóng là chuyện không hề dễ dàng. Bây giờ cô có điều kiện, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.

Giấy vệ sinh...mua! Khụ khụ khụ, trong thời tận thế, mọi người đều dùng lá cây để xử lý, cái này chắc chắn phải mua.

Dầu gội đầu, mua! Quần áo, mua!

Nước ở tận thế rất quan trọng. Sau một tháng tận thế buông xuống, phần lớn tài nguyên nước đều bị ô nhiễm, nhân loại không thể dùng nước để uống, chỉ có thể dựa vào dị năng giả hệ thủy. Tần Nhất không chút do dự ôm hết toàn bộ nước có ở trên kệ hàng nhét vào xe đẩy.

Tần Nhất vốn là người không thích đi dạo phố, nhưng hôm nay đi ra ngoài càn quét mua sắm một phen cũng cảm thấy có chút thích thú. Cuối cùng, dưới ánh mắt như nhìn kẻ quái dị của mọi người xung quanh, cô mang theo nụ cười hài lòng bảo nhân viên chuyển hết đồ cô vừa mua về nhà.

Sau trận càn quét vừa rồi, Tần Nhất đã tiêu hết một nửa số tiền mình có. Cô cảm thấy hơi đói bụng, đã xác định sẽ không bạc đãi chính mình, vì vậy cô bước vào nhà hàng gần đó chuẩn bị hưởng thụ một bữa cơm trưa ngon miệng.

Khi mùi thơm của cá xào cải chua vừa được bưng lên tỏa ra bốn phía, Tần Nhất lập tức liền cảm thấy thỏa mãn. Đây là mỹ thực rất khó có để ăn được ở tận thế. Cô vừa như rồng như hổ quét sạch đồ ăn trên bàn, vừa vạch sẵn kế hoạch cho lịch trình chiều nay.

Hạt giống các loại gạo, rau, củ, quả đều đủ rồi. Không gian có thể khiến cho thực vật tự động nảy mầm rồi sinh trưởng, cô không sợ hạt giống sẽ bị hỏng. Đủ loại đồ dùng hàng ngày cũng đã có. Nếu không đủ, đợi khi tận thế đến, cô có thể ra ngoài thu thập tiếp.