[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 194: + 195




Edit by Thanh tỷ

Chương 194: Sở Sở

"Không đúng, dì quả thật đã nghe thấy, dì phải đi qua hỏi một chút mới được." Khuôn mặt Trương Tuệ trở nên nghiêm túc, không để ý Lan Hương khuyên can, đứng dậy đi đến chỗ đám người Vân Hoán bên kia.

Trong lòng Lan Hương biết ngăn không được, trong mắt nổi lên từng tia u ám nhỏ, thật sự là ngu xuẩn.

Sở Mặc Hòa ngoáy ngoáy lỗ tai, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu: "Làm sao, anh muốn đụng tôi à, dùng thế lực của Trịnh gia anh? Đúng là đồ ngu ngốc, nói xong rồi thì đi nhanh lên, nếu anh không đi, gϊếŧ anh."

Sở Mặc Hòa cười ngọt ngào, nhưng trong mắt lại là một mảnh lệ khí điên cuồng, âm trầm có chút đáng sợ.

"Mày..."

Trịnh Trọng còn muốn nói, nhưng Vân Hoán đã không kiên nhẫn, đầu ngón tay ngưng tụ ra một viên hỏa cầu, trực tiếp ném về phía Trịnh Trọng. Trịnh Trọng tránh được, hỏa cầu rơi xuống đất, trong nháy mắt nổ tung.

"Nếu anh không đi, tôi sẽ không khách khí nữa." Hôm nay Vân Hoán không có tâm tư ứng phó với Trịnh Trọng, Trần Triệt không có ở đây, anh sợ mình không nhịn được sẽ gϊếŧ anh ta.

"Vân Hoán, cậu chờ đó cho tôi." Để lại một câu nói tràn đầy tức giận, Trịnh Trọng đành phải xám xịt rời đi.

Sở Mặc Hòa hừ hừ: "Lần nào cũng nói câu này, không phải là lại tìm Trần Triệt cáo trạng sao. Người đã lớn như vậy rồi còn không khác gì một thằng nhóc con." Sở Mặc Hòa từ trong đáy lòng xem thường Trịnh Trọng.

Vân Hoán vừa uống vào mấy ngụm cháo liền trông thấy Trương Tuệ do do dự dự đi tới.

Nhìn thấy mấy thanh niên quý khí đầy người trước mắt, Trương Tuệ có chút bất an vân vê góc áo: "Xin lỗi, cái kia, cái đó..."

Đối diện với đôi mắt đào hoa lạnh lùng vô tình của Vân Hoán, Trương Tuệ đột nhiên nói lắp, lời muốn nói trong bụng làm thế nào cũng nói không nên lời.

Lâm Bạch thấy thế thì hướng Trương Tuệ cười ôn hòa, trên người mang theo hơi thở gió xuân nhu hòa, khiến Trương Tuệ bình tĩnh trở lại: "Dì à, xin hỏi dì có chuyện gì sao?"

Trương Tuệ vẫn còn có chút sợ Vân Hoán, bà không dám nhìn Vân Hoán nữa, mà đi đến trước mặt thanh niên ôn hòa nói: "À thì, trong số các cậu có người tên Sở Mặc Hòa với Vân Đế thiếu à?"

Tâm tư Lâm Bạch khẽ động, người này làm sao lại biết bọn họ? Chẳng lẽ là...

Trong mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Bạch khẽ lóe lên tia mừng rỡ: "Có, là Sở Sở phải không? Dì biết Sở Sở đúng không?"

Tiếng Lâm Bạch vừa dứt, Sở Mặc Hòa lập tức nhào tới: "Bà biết chị gái của tôi? Tôi chính là Sở Mặc Hòa, bà mau nói cho tôi biết chị tôi ở nơi nào!"

Sở Mặc Hòa có chút kích động bắt lấy tay Trương Tuệ, sức lực có chút lớn, khiến Trương Tuệ bị đau.

"Sở Hòa, tỉnh táo lại." Vân Hoán thấy Sở Mặc Hòa kích động, tiến lên vỗ vỗ vai anh ta, nghe thấy thanh âm của Vân Hoán, Sở Mặc Hòa trong nháy mắt tỉnh táo lại.

"Tôi là Vân Đế thiếu, bà biết Sở Sở sao?"

Thấy trong nháy mắt năm người đều vây tới, Trương Tuệ có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt. Bên trong đôi mắt cũng hiện lên từng tia bối rối. Bà vẫn muốn giúp cô gái kia tìm được người thân, nhưng thời khắc chân chính tìm được, Trương Tuệ lại không ngăn được sự bối rối.

Đặc biệt là đám người này nhìn thế nào cũng đều không dễ chọc. Nếu như, nếu như bọn họ biết chuyện đám người bà ta làm, vậy, vậy...

Trương Tuệ đột nhiên không dám nghĩ.

Nhưng tình cảnh bây giờ hoàn toàn không cho phép bà ta rút lui. Trương Tuệ xốc lại tâm trạng, cố gắng khiến cho bản thân mình trấn định: "Là như vậy, trước đó tôi từng gặp một cô gái tên là Sở Sở, cô ấy là trong lúc vô tình tôi cứu được. Sau đó biết được cô ấy muốn đi căn cứ thành phố Z, chúng tôi liền cùng nhau tạo thành một đội. Nhưng, nhưng mà sức khỏe của cô ấy không phải đặc biệt tốt. Hơn mười ngày trước, chúng tôi gặp phải một trận Zombie triều, Sở Sở cô ấy, Sở Sở cô ấy bị Zombie cắn chết trong trận Zombie triều đó."

Chương 195: Tin Sở Sở chết

Trương Tuệ nói xong, cẩn thận nhìn thoáng qua mấy thanh niên trước mắt, trong lòng có chút lo lắng bất an.

Vân Hoán thản nhiên nhìn Trương Tuệ, đáy mắt hiện lên tinh quang.

Sở Mặc Hòa nghe được tin chị gái mình đã chết rồi, đầu tiên là sững sờ, sau đó hai con ngươi đỏ lên, lệ khí cả người bộc phát, giống như ác quỷ trong vực sâu đi ra. Tay Sở Mặc Hòa vung về phía sau, đột nhiên bắt lấy tay Trương Tuệ, khuôn mặt búp bê tinh xảo đáng yêu giờ phút này trông rất dữ tợn.

"Bà nói láo, bà đang gạt tôi, chị của tôi làm sao có thể chết! Thân thủ của chị ấy một đám người các người cũng đánh không lại, nhất định là bà đang nói láo. Mau nói, chị của tôi ở nơi nào? Nếu bà không nói, tôi sẽ gϊếŧ bà!"

Cả người Sở Mặc Hòa đều có chút không thích hợp, Lâm Bạch tiến lên ổn định anh ta, sau đó nói với Trương Tuệ: "Xin dì nói rõ ràng cẩn thận cho chúng tôi biết nơi Sở Sở xảy ra chuyện."

Trương Tuệ bị năm người nhìn chằm chằm, trong lòng bối rối không thôi, ngay cả lời nói cũng lại lắp bắp: "À ờ, cái này, chuyện này, tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ là trong một cái thôn nhỏ."

Tần Nhất nghe lời nói của Trương Tuệ, liếc mắt liền nhìn ra bà ta đang nói láo, bà ta nhất định còn đang che giấu chuyện gì đó.

Tần Nhất xoa xoa góc trán, Sở Mặc Hòa vừa rồi quá kích động, tay vung lên đập vào trán của cô. Da Tần Nhất sau khi ngâm nước trong không gian thì trở nên tốt hơn, đập một cái thôi cũng xuất hiện dấu đỏ.

Nhưng Tần Nhất biết Sở Mặc Hòa lo lắng cho chị gái mình, nên không trách anh. Chỉ là nhìn thấy năm người vây quanh Trương Tuệ, Tần Nhất có chút cô đơn.

Biết được tin tức của Sở Sở, năm người Vân Hoán đều vây đến, ngược lại một mình cô cô đơn bị lưu tại chỗ. Suy cho cùng thì cô cũng là người gia nhập sau, tình cảm mấy tháng qua giữa cô và bọn họ đương nhiên không thể so sánh với tình cảm vài chục năm của bọn họ với Sở Sở.

Tần Nhất sớm đã dự đoán được sẽ có ngày này, thế nhưng thời điểm thật sự xảy ra, cô phát hiện bản thân không làm được như mình đã nghĩ, không thèm để ý.

Sự cô đơn tự nhiên mà sinh ra.

Đây là không đúng, thế nhưng Tần Nhất không khắc chế được mình. Đối với cô mà nói đây là tín hiệu nguy hiểm, quá mức quan tâm người nào đó sẽ biến thành nhược điểm của mình, thậm chí bị nó ảnh hưởng.

Chuyện này, tuyệt đối không phải điều cô muốn.

Tần Nhất có thể phát hiện được Trương Lệ nói láo, mấy người Vân Hoán đương nhiên cũng có thể phát giác ra. Nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt để động thủ với Trương Tuệ, bọn họ phải đợi trở về căn cứ rồi mới lại nghĩ biện pháp. Bọn họ không tin mỹ nhân tiêu Sở Sở có thể dễ dàng chết như vậy.

Lâm Bạch đè lại Sở Mặc Hòa, sau đó áy náy cười cười với Trương Tuệ: "Cảm ơn dì đã nói cho chúng tôi biết tin tức của Sở Sở. Xin lỗi dì, Sở Hòa rất yêu thương chị gái mình, có hơi không tiếp nhận được tin tức này."

Trương Tuệ lắc đầu liên tục: "Không không không, tôi biết cảm giác này, không cần nói xin lỗi. Nhưng thật ra là tôi không tốt, không thể cứu cô ấy."

Vân Hoán nhìn bóng lưng Trương Tuệ rời đi như có điều suy nghĩ. Sở Mặc Hòa có chút gấp: "Lão Đại, bà ta nhất định đang nói láo. Chị Sở Sở làm sao, làm sao có thể... Chúng ta phải nhanh đi tìm chị ấy."

"Tôi biết, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp. Đừng lo lắng, Sở Sở sẽ không dễ dàng chết như thế, tin tưởng tôi." Vân Hoán khó có được khi dịu dàng với Sở Mặc Hòa.

Sở Mặc Hòa nghe xong thì an tĩnh lại, đúng vậy, bây giờ không phải là lúc thích hợp nhất. Sở Mặc Hòa đè xuống sự lo lắng của mình, hít vào một hơi thật sâu.

Vân Hoán thấy Sở Mặc Hòa bình tĩnh lại, quay đầu phân phó Lâm Thanh: "Hồ ly, sau khi về căn cứ, cậu đi thăm dò một chút hai người Trương Tuệ và Lan Hương."

Lâm Thanh cũng nghiêm túc đáp: "Đã biết, lão Đại."

Vương Ổn Ổn vẫn luôn cùng Đặng Bảo Bình ngồi ở một góc chém gió chuyện trên trời dưới đất, sau khi nhìn thấy Sở Mặc Hòa bộc phát, lập tức đi đến chỗ Tần Nhất. Cô cũng biết tiểu đội Vân Hoán còn thiếu một người, vừa vặn tựa như nghe được Sở Sở gì đó đã xảy ra chuyện, Vương Ổn Ổn muốn tới xem tình huống của nam thần một chút.