[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 166: + 167




Edit by Thanh tỷ

Chương 166: Sợ hãi

Người đàn ông này, người đàn ông này thật đáng sợ! Giác quan thứ sáu của Tần Kiều Kiều kêu gào nhắc cô ta phải mau chóng tránh xa người đàn ông trước mặt. Cô ta có một loại cảm giác rất mãnh liệt, người đàn ông sẽ gϊếŧ cô ta, nhất định sẽ.

Tần Hàn Mạt kinh hãi, thấy Tần Kiều Kiều bị thương thì vội bước tới. Tần Kiều Kiều như tìm được chỗ chống đỡ, chân mềm nhũn không trụ được liền ngã vào trong ngực Tần Hàn Mạt.

Trên cánh tay truyền đến từng cơn đau đớn kịch liệt, nhưng nó lại không sánh bằng cảm giác run sợ và khủng hoảng trong lòng cô ta hiện giờ.

Sắc môi Tần Kiều Kiều tái nhợt, sâu trong đáy mắt là linh hồn đang sợ hãi.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều." Tần Hàn Mạt gọi mấy tiếng nhưng ánh mắt người trong ngực có hơi tan rã, không thèm để ý đến anh ta. Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tần Kiều Kiều không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, Tần Hàn Mạt không kiềm chế được cơn giận dữ gào lên với Vân Hoán: "Anh đã làm gì em ấy?"

Vân Hoán thu lại khí thế trên người, cao ngạo nhìn Tần Hàn Mạt, vô cùng quý: "Anh thấy cái gì thì là cái đó."

"Hiện tại cô ta có thể yên tâm ở lại trạm xăng dầu."

Câu sau là nói với Cao Viễn. Cao Viễn nuốt nước miếng một cái, âm thầm đè xuống sự khiếp sợ trong lòng. Hai anh em này quả thật một người so với một người càng ngoài dự đoán của anh ta, nhưng mà anh ta thích, đây mới là người đàn ông chân chính.

Cao Viễn ho khan mấy tiếng, nói với Tần Hàn Mạt: "Bộ dáng hiện tại của em gái cậu không quá thích hợp để đi theo, vẫn nên để cô ta lại trong trạm xăng dầu chờ chúng ta đi. Đương nhiên, nếu như cậu không yên lòng cũng có thể ở lại chăm sóc cô ta."

Nói xong, Cao Viễn có chút thâm ý nhìn Tần Hàn Mạt một chút: "Cái này không thể trách Vân đội trưởng, tôi thấy, là em gái cậu cứ nhìn chằm chằm Vân đội trưởng, cậu cũng đừng nên oán giận."

Cao Viễn thật ra rất thích tên tiểu tử Tần Hàn Mạt này. Anh ta từng nghe bạn bè khen ngợi Tần Hàn Mạt, tên tiểu tử này bạo dạn dám liều, dũng cảm đầy hứa hẹn, chỉ là có chút thiện lương với do dự không quyết đoán.

Cao Viễn hôm nay cũng nhìn ra tên tiểu tử này quả thật không tệ, nhưng đụng phải chuyện liên quan đến em gái cậu ta là cả người liền mất đi tỉnh táo, hấp tấp vội vàng, dễ xúc động, thậm chí có không phân biệt được đúng sai.

Có lúc anh ta thật tò mò, hai anh em này thật sự là cùng một cha mẹ sinh ra sao, làm sao em gái lại có loại đức hạnh này chứ.

Tần Hàn Mạt nào còn tâm trạng để ý mấy thứ đó, Kiều Kiều chính là mạng của anh ta, anh ta không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương em ấy, đây là lời thề của anh ta.

Trịnh Trọng thấy sắc mặt Tần Hàn Mạt không đúng, kịp thời kéo Tần Hàn Mạt lại, anh ta lặng lẽ thì thầm: "Hàn Mạt, tỉnh táo lại, cậu không phải là đối thủ của bọn họ."

Trong lòng Trịnh Trọng hiểu rõ, Tần Hàn Mạt tuyệt đối đấu không lại Vân Hoán, sự khủng bố và phúc hắc của người ta, anh ta đã được lĩnh hội sâu sắc. Tần Hàn Mạt mà đối đầu vơi Vân Hoán, thua thiệt nhất định là Tần gia.

Tần Kiều Kiều cũng lấy lại tinh thần, cố sức nở nụ cười với Tần Hàn Mạt: "Anh hai, em không sao, anh không cần lo lắng cho em. Anh Trịnh Trọng lưu lại chiếu cố em là được rồi, anh đi theo Cao đội trưởng tới bệnh viện đi, mẹ còn đang chờ chúng ta đó."

Bàn tay Tần Hàn Mạt nắm chặt, mắt phượng lạnh lẽo âm trầm, anh ta giao Tần Kiều Kiều cho Trịnh Trọng, hít sâu mấy hơi, khẩn thiết nhìn Trịnh Trọng: "Vậy giao Kiều Kiều cho anh, nhờ anh chăm sóc cho em ấy."

Trịnh Trọng nửa ôm lấy Tần Kiều Kiều, vỗ vai Tần Hàn Mạt: "Cậu yên tâm, tôi và Kiều Kiều chờ cậu quay lại."

Sau khi Tần Kiều Kiều quấy nhiễu một phen rời đi, tiểu đội Vân Hoán và người của tiểu đội Lôi Đình đều cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, chỉ là Tần Hàn Mạt triệt để bị bọn hắn không để mắt đến.

Tần Nhất vẫn ôm Tiểu Lam như cũ, khóe miệng như có như không câu lên. Hận ý trong mắt Tần Hàn Mạt đương nhiên cô không có bỏ qua, thế nhưng bọn họ đều là người không dễ chọc.

Nhưng hôm nay, ở chỗ này, Tần Nhất hoàn toàn nhận thức được Vân Hoán không thích nữ sinh đến cỡ nào, điều này khiến cô có chút phiền não.

Chương 167: Cốc Tiệp

Tần Nhất tuy có hơi buồn bực, nhưng lập tức đã ném ra sau đầu, chuyện sau này ai biết được.

Chỉ chốc lát, đoàn người đã đến đích. Bệnh viện Minh Nguyệt trông còn to hơn so với trên ảnh, điều này cũng đại biểu bên trong sẽ có rất nhiều Zombie.

Nhóm người Tần Nhất còn chưa tiến vào cửa, chỉ thấy có ba người hoảng hốt từ bên trong chạy ra. Cầm đầu là một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, đằng sau là tiểu la lỵ mười một mười hai tuổi và một người đàn ông trung niên.

Ba người nhìn thấy nhóm người Tần Nhất như nhìn thấy cứu tinh mà nhào tới, thiếu niên thanh tú vội vàng nói: "Giúp chúng tôi một tay, đằng sau có một con Zombie vô cùng lợi hại, ba người chúng tôi đều là dị năng giả, đã liên thủ lại mà cũng đánh không lại nó."

Cao Viễn nghe thiếu niên nói thì kinh ngạc, vội ngó nhìn ra sau thiếu niên. Nhưng đằng sau ba người không có con Zombie nào cả. Dù vậy Cao Viễn vẫn rất xem trọng lời thiếu niên nói.

Ánh mắt Tần Nhất cực nhanh đảo qua tiểu la lỵ vẫn một mực mím chặt môi, nghĩ thầm sợ rằng ba người này đã gặp phải Zombie đẳng cấp cao.

Theo thực lực của dị năng giả không ngừng tăng lên, Zombie cũng bắt đầu thăng cấp, đồng thời cũng có được dị năng. Trước đây bọn Tần Nhất cũng từng đụng phải Zombie cấp ba, may mà khi đó Tần Nhất đã lên tới cấp ba, không thì lúc đó bọn họ sẽ rất nguy hiểm.

Tần Nhất vuốt cằm, trong mắt phượng tràn đầy hứng thú.

Cô hiện tại phi thường cấp bách cần tinh hạch. Tiểu Lam là dạ dày vương, cần vô cùng nhiều tinh hạch. Dù cho mỗi ngày Tần Nhất đều ra ngoài săn gϊếŧ Zombie nhưng vẫn rất túng thiếu.

Mà con hàng này rất kén chọn, hiện tại nhất định phải là tinh hạch của Zombie cấp hai, cấp một bây giờ không lọt nổi mắt xanh của nó.

Hiện tại có tinh hạch có vẻ thuộc hàng cao cấp, Tần Nhất làm sao lại không tâm động cho được.

Vân Hoán và Cao Viễn liếc nhau một cái, đều thấy được sự cẩn thận trong mắt nhau.

Cao Viễn vỗ vai thiếu niên thanh tú, trấn an nói: "Cậu từ từ nói, không cần gấp, hiện tại Zombie không có đuổi theo cậu, bình tĩnh lại."

Thiếu niên thanh tú thấy đằng sau thật sự không có Zombie đuổi theo, quả nhiên bình tĩnh lại.

Cao Viễn thấy cảm xúc của thiếu niên ổn định, mới hỏi tiếp: "Tôi là đội trưởng của tiểu đội Lôi Đình, Cao Viễn. Người kia là đội trưởng của tiểu đội Vân Hoán, Vân Hoán. Đúng rồi, con Zombie cậu vừa nói là thế nào?"

"Tôi tên Đường Quất, phía sau là em gái và bạn của tôi, Cốc Tiệp với Vương Chi. Ba người chúng tôi nhận nhiệm vụ đi thành phố R thu thập mười túi gạo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, vì trong nhà tôi còn có người đang bị bệnh, cho nên muốn đến bệnh viện xem thử có thể tìm chút thuốc hay không, thế là chúng tôi đã tới bệnh viện Minh Nguyệt."

Đường Quất dừng một chút, trong mắt lộ ra nhè nhẹ sợ hãi: "Ai biết mới vừa tiến vào, một con Zombie cũng không có. Chúng tôi tưởng rằng Zombie nơi này đều đã bị người ta quét sạch một lượt, vì thế cứ vậy tiến vào bên trong. Ai ngờ đột nhiên nhô ra một đám lớn Zombie lấp kín cửa ra vào. Sau đó, sau đó một con Zombie vô cùng lợi hại xuất hiện, con Zombie đó thế mà lại còn biết phun lửa!"

Thanh âm Đường Quất có chút kịch liệt, cậu ta thở hổn hển, lại nói: "Con Zombie đó cũng không trực tiếp gϊếŧ chúng tôi, ngược lại liên tục hướng chúng tôi phóng ra kỹ năng. Thật giống như, giống như là cố ý đùa giỡn chúng tôi vậy! Cũng may Vương Chi là dị năng hệ kim, có chú ấy mở cửa, chúng tôi mới có thể chạy ra ngoài."

Đường Quất nhớ lại mà sợ, nếu không phải cậu ta khăng khăng muốn tiến vào trong bệnh viện, bọn họ cũng sẽ không suýt chút nữa mất mạng trong miệng Zombie.

Cao Viễn nhíu lại lông mày, dò hỏi: "Cậu nói con Zombie đó không chỉ có dị năng hệ hỏa, còn có suy nghĩ?"

Đường Quất thấy Cao Viễn không tin, nóng nảy nói: "Là thật, tôi lừa các anh làm gì! Các anh có thể hỏi Tiểu Tiệp và Vương Chi, họ cũng nhìn thấy."

Đường Quất vì thuyết phục Cao Viễn tin mình, kém chút nữa thì giơ tay ra thề.