[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 164: + 165




Edit by Thanh tỷ

Chương 164: Tập thể tức giận

Thế nhưng tốc độ của Tần Nhất nhanh hơn bọn họ nhiều, Tần Kiều Kiều một mực bị dọa oa oa kêu to.

Tiếng kêu không ngừng của cô ta càng lúc càng kéo nhiều Zombie tới. Cao Viễn kinh ngạc với sức chiến đấu cường hãn của Tần Nhất, thế nhưng khi quay sang nhìn Tần Kiều Kiều đang bị dọa đến hét ầm lên lại nhịn không được đầu đầy hắc tuyến.

Thiếu niên, cậu cố ý à? Trêu chọc em gái nhà người ta như vậy cũng được sao?

Từng lớp từng lớp Zombie đột kích, Tần Nhất đột nhiên dừng lại động tác vung đao. Cô vuốt vuốt cổ tay hơi đau, sau đó đi đến trước mặt Vân Hoán.

Vân Hoán tự giác nhận lấy đại đao trên tay cô đưa cho Đỗ Nguyên phía sau, sau đó kéo tay Tần Nhất qua, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Chơi chán rồi?"

Tần Nhất nhẹ gật đầu, hai hàng lông mày giãn ra, quả thực rất thú vị.

Cao Viễn là dị năng giả hệ kim cấp một, ngoại trừ anh ta ra, Đặng Bảo Bình là dị năng giả hệ mộc cấp một, Mạc Uyên là dị năng giả hệ thổ cấp một, còn những người khác là người bình thường.

Lúc đó có cái máy chiến đấu Tần Nhất ở, mấy người bọn họ đương nhiên không có vấn đề, nhưng bây giờ Tần Nhất rời khỏi vòng chiến đấu, mấy người bọn họ gánh không được từng lớp từng lớp Zombie xông đến.

Đã thế, hết lần này tới lần khác đằng sau còn có một Tần Kiều Kiều không ngừng kêu la. Cao Viễn sa sầm mặt, đối với ba người Tần Kiều Kiều càng lúc càng không thích.

Vừa rồi bọn họ gϊếŧ Zombie còn gϊếŧ được ngon lành, nhưng Tần Kiều Kiều lại hét thêm một tràng nữa, triệt để kêu gọi toàn bộ Zombie xung quanh đến, đây thế nhưng là một thành phố nha.

Mặc dù là một thành phố nhỏ, nhưng nhân khẩu cũng không ít, đồng nghĩa với việc Zombie trong thành phố này cũng tương đối nhiều.

Bọn họ cố ý chọn ban ngày hành động vì lúc này vừa vặn là thời điểm Zombie yếu ớt nhất. Thế nhưng ai ngờ lại lòi ra một Tần Kiều Kiều, đến đã không giúp được gì thì chớ, lại còn gân cổ lên, đem toàn bộ Zombie ẩn núp ở phụ cận đều triệu tập đến.

Cũng may là còn có hai tên đàn ông theo sau mông cô ta tới giúp đỡ, đã vậy còn thật biết nghe lời đi đá Zombie, Cao Viễn thật muốn cười thẳng vào mặt ba người này.

Tận thế buông xuống đã được mấy tháng rồi, nhìn thấy Zombie còn sợ thành dạng này, không biết làm sao mà sống sót được trong thế giới kẻ mạnh làm vua này đây?

Mà nếu đã sợ, vậy thì đừng đến! Như bây giờ là muốn mạng người ta à?

Hố chết người đấy!

Tần Nhất tự nhiên cũng nhìn ra mấy người Cao Viễn sắp không chịu nổi, cô nói với Vân Hoán: "Hoán ca, dị năng trong cơ thể tôi đã ổn định, có thể động thủ."

Vân Hoán khẽ vuốt cằm, sau đó gật đầu với mấy người Lâm Thanh. Bọn Lâm Thanh thấy vậy nhanh chóng xông lên trước, dị năng và vũ khí luân phiên được sử dụng, chỉ chốc lát Zombie đã được giải quyết hết.

Đương nhiên, nhanh như vậy giải quyết xong Zombie phần nhiều là nhờ Tần Kiều Kiều đã chịu yên lặng, thôi không hét nữa.

Mấy người Lâm Thanh không chỉ có tốc độ nhanh, mà đoàn đội phối hợp với nhau cũng rất ăn ý, biết vận dụng dị năng linh hoạt, Cao Viễn có thể nhìn ra đẳng cấp dị năng của bọn họ cao hơn chính mình.

Một trận chém gϊếŧ qua đi, để cho người của tiểu đội Lôi Đình hoàn toàn thấy rõ thực lực của đám Vân Hoán, đáy lòng không khỏi sợ hãi than, nhưng đồng thời cũng bội phục sâu sắc.

Mấy người họ đều là cường giả, đặc biệt là Vân Hoán và Tần Nhất.

Cao Viễn tùy ý dùng tay áo lau máu Zombie dính trên mặt, sau đó tức giận trừng Tần Kiều Kiều: "Cô kêu cái gì mà kêu, có biết như vậy sẽ hại chết tất cả chúng ta không hả?"

Cao Viễn là thật sự tức giận, lúc đầu anh ta còn trông cậy vào ba tên con ông cháu cha này không kéo chân sau bọn họ là được. Nhưng bây giờ anh ta chỉ muốn thắp hương bái Phật, đừng nói kéo chân sau, chỉ mong bọn họ đừng đẩy cả nhóm vào chỗ chết là đã tạ ơn trời phật phù hộ rồi.

Trong tận thế, con người sống sót cũng không dễ dàng, cho nên càng thêm trân quý mạng nhỏ của mình. Đối với nhiệm vụ lần này của bọn họ mà nói, lại càng không dễ dàng.

Tần Kiều Kiều lần này thật sự đã chạm vào dây thần kinh tức giận của mọi người, đây không còn là chuyện cô ta rơi vài giọt nước mắt là có thể giải quyết.

"Tôi..." Trong lòng Tần Kiều Kiều đại loạn, cô ta cũng không biết vừa rồi bản thân bị làm sao. Ngày bình thường mặc dù cô ta đối diện với Zombie cũng cảm thấy rất buồn nôn sợ hãi, nhưng chưa từng nghiêm trọng như hôm nay, thật giống như sự sợ hãi của cô ta bị phóng đại lên gấp mười lần.

Chuyện này khiến cho cô ta không tự chủ được hét ầm lên.

Chương 165: Tra nam tiện nữ một nhà

Trịnh Trọng mặt lạnh chỉ thẳng vào Tần Nhất tức giận nói: "Đây đều là Tần Nhất sai, nếu không phải cậu ta hất đầu Zombie về phía Kiều Kiều, Kiều Kiều sẽ sợ hãi kêu lên sao."

Tần Nhất đúng là cố ý, nhưng người có mặt ở đây đều không ai lên tiếng. Dù nhìn ra thiếu niên cố ý thì sao, ngươi có chứng cứ à, ngươi có thể hơn được người ta không?

Tần Nhất nhún nhún vai, vẻ mặt không để tâm, cô vuốt gọn mấy sợi tóc rối lòa xòa trước mặt ra sau, để lộ ra cái trán trắng nõn: "Ừ, anh nói thế nào thì như thế đó."

Lâm Thanh suýt chút nữa cười ra tiếng, Nhất Nhất quá trâu, dù cho đối phương biết là mình cố ý, nhưng đối phương có thể làm gì được mình.

Bên trong đôi mắt đào hoa của Vân Hoán cũng lộ ra ý cười, nhìn thấy bộ dáng giận không thể nói của Trịnh Trọng, môi mỏng mím chặt nới lỏng mấy phần. Người quen biết anh đều biết, giờ phút này tâm trạng của anh cũng không tệ.

Trịnh Trọng còn chưa lên tiếng cãi lại, Tần Kiều Kiều đã cướp lời trước. Cô ta lôi kéo góc áo của Trịnh Trọng: "Anh Trịnh Trọng, anh đừng trách anh Tần Nhất, em tin tưởng anh ấy không phải cố ý."

Nói xong, Tần Kiều Kiều hướng Tần Nhất thẹn thùng cười.

Tần Nhất đỡ trán, hiện tại cô thật không thể lý giải nổi đường về não của Tần Kiều Kiều. Đầu tiên là cùng Trịnh Trọng mập mờ không rõ, tiếp theo lại tới dây dưa với cô, sau đó còn muốn bắt chuyện với Vân Hoán. Đúng rồi, trong căn cứ còn có một vị hôn phu là Trần Triệt nữa.

Rốt cuộc Tần Kiều Kiều muốn làm ra chuyện gì đây?

Tần Nhất bây giờ hoàn toàn không muốn hiểu Tần Kiều Kiều, nếu không phải thời gian địa điểm không thích hợp, cô thực sự muốn trực tiếp vung đao lên.

Trịnh Trọng nhìn thấy Tần Kiều Kiều thẹn thùng nhìn Tần Nhất, nhất thời có chút đau lòng. Kiều Kiều chính là quá thiện lương, bị dọa đến như vậy rồi còn vì tên tiểu tử thối này tìm lý do.

Trịnh Trọng nắm chặt tay Tần Kiều Kiều, đáy mắt che dấu không được sự yêu thương: "Kiều Kiều, em chính là quá thiện lương."

"Anh Trịnh Trọng."

Tần Nhất nhìn tra nam tiện nữ bày ra bộ dáng tình thâm, vô cùng muốn nôn. Đương nhiên, muốn nôn không chỉ một mình Tần Nhất, ngoại trừ Tần Hàn Mạt, những người khác đều là vẻ mặt ăn không tiêu.

Cao Viễn cau mày, anh ta vô cùng không muốn dẫn theo ba người này, cân nhắc một hồi, anh ta vẫn lên tiếng khuyên nhủ Tần Kiều Kiều: "Đoạn đường tiếp theo hay là cô đừng đi theo chúng tôi nữa. Chút nữa tiến vào sâu trong bệnh viện, không ai trong chúng tôi có thể quan tâm đến cô được, cô vẫn nên trở lại trạm xăng dầu chờ chúng tôi đi."

Tần Kiều Kiều nghe Cao Viễn nói lập tức cuống lên, cô ta không thể không đi được! Có hai tiểu tiện nhân ở đây, cô ta mà không đi chung, e là Tần Nhất sẽ bị người đoạt mất. Hơn nữa còn có Vân đội trưởng ở đó, hai con hồ ly tinh này nhất định sẽ hành động.

"Cao đội trưởng, có phải tôi đã làm sai điều gì hay không? Anh nói ra tôi sẽ ta sửa, nhưng xin anh đừng bỏ tôi lại, tôi còn muốn đi bệnh viện lấy thuốc cho mẹ. Vân đội trưởng, xin anh giúp tôi nói một câu đi mà."

Trong lòng Tần Kiều Kiều cực kỳ chán ghét Cao Viễn, anh ta chỉ là một tên thấp hèn, thế mà luôn tìm cô ta gây phiền phức, thật sự là quá đáng ghét.

Tần Kiều Kiều chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng yêu nhìn Vân Hoán, thủy mâu lưu chuyển, mang theo từng tia từng tia dụ hoặc người mà cầu xin.

Mặt Vân Hoán không có biểu tình dư thừa tiến lên một bước, dưới ánh mắt mừng rỡ của Tần Kiều Kiều, nhanh chóng ra tay. Tần Kiều Kiều hét thảm một tiếng, cánh tay phải trật khớp.

Vân Hoán hờ hững nhìn chằm chằm Tần Kiều Kiều, đôi mắt đào hoa yên tĩnh mang theo cảm giác bức bách người và hàn ý lạnh lẽo: "Lần sau còn dùng đôi mắt đó của cô nhìn chằm chằm tôi, gãy, chính là cái cổ của cô."

Tần Kiều Kiều từ nhỏ đã quen được người xem như châu bảo, làm gì đã chịu qua loại đau đớn này. Đợi đến khi cảm nhận được áp bách cùng lệ khí khủng bố trên người Vân Hoán, cô ta không khỏi kinh sợ run rẩy.