Thanh âm gã nói mọi người đều nghe được, rất khác với thanh âm nước chảy vẫn luôn tồn tại nãy giờ, cái tiếng động này càng giống như có vật gì đó bơi lội trong nước, hơn nữa phương hướng còn là tiến về phía bọn họ.
Có ma pháp chiếu sáng, khu vực xung quanh nhóm Yannick cơ bản đều vô cùng sáng rọi, bất quá cũng vì như vậy nên những khoảng trống còn lại càng trở nên đen kịt. Hai Huyết tộc vốn có năng lực nhìn ban đêm, thế nhưng Wilson lại không thể nhìn xuyên qua dòng nước xem rõ bên dưới.
Tất cả mọi người âm thầm cảnh giác, bất quá bước tiến dưới chân vẫn không hề dừng lại, Wilson thậm chí càng đi càng nhanh.
Yannick biết trong lòng đối phương ôm sự bất mãn với mình, ngay cả thái độ bình thường cũng không hề giấu diếm, bất quá y cũng không vì vậy mà muốn để Wilson đi chịu chết, thế chẳng khác gì bỏ đi một trợ lực của phe mình, vậy nên y liền gọi lớn: “Wilson, chậm lại đã.”
Wilson không chỉ không nghe vào, bước chân trái lại càng nhanh hơn, mãi đến khi Ansel lên tiếng: “Wilson.”
Lúc này gã mới có không quá cam tâm tình nguyện dừng lại, thế nhưng chưa đợi Wilson lên tiếng biện giải lại chợt nghe Sophia nói: “Mọi người có ngửi được hương vị gì không?”
Đúng vậy, bọn họ đều ngửi được.
Một hương thơm ngọt ngào từ phía trước truyền đến, có chút tương tự với hương hoa bilan chỉ là càng nhiều hơn vài phần nồng đậm. Mà ngay cả người vô cùng có nghiên cứu với các loại tài liệu ma pháp như Chris cũng không nói rõ được đây là hương vị gì.
Mùi hương càng lúc càng áp sát, kèm theo đó là thanh âm đẩy nước.
Phản ứng của Yannick cực nhanh, y lập tức tung ra một gia trì chúc phúc phạm vi rộng, đem tất cả mọi người bao phủ bên trong. ‘Hộ thuẫn’ vừa mới tạo thành, một bóng đen to lớn nhào ra khỏi mặt nước, cơ thể to như trái núi nhỏ hoàn toàn không tương xứng với tốc độ và sự linh hoạt của nó, hướng thẳng về phía mọi người đập xuống.
Bởi vì đã vào phạm vi của ma pháp chiếu sáng, vậy nên ngay khi thứ kia tiếp cận mọi người liền có thể nhận rõ được nó.
Đây là một sinh vật cực lớn có bề ngoài thuộc họ cá, dựa theo sự quan sát của Yannick, thể hình này hẳn là không kém hơn cá voi bao nhiêu. Bởi vì con sông ngầm này rộng lớn dị thường, vậy nên một con quái vật như vậy có thể dung nạp trong sông cũng là chuyện không đáng ngạc nhiên, việc ly kỳ chính là vẻ ngoài kỳ lạ của nó. Quái ngư ngoại trừ phần vây ra thì cả người đều bọc đầy gai nhọn, hai mắt to như đèn lồng lóe ra ánh sáng âm u xanh biết, miệng rộng há to để lộ hàm răng bén nhọn chia chỉa.
Lúc này, pháp trượng của Chris phát ra tia sáng chói mắt, một ‘Liệt diễm thôn thiên’ ném thẳng về phía quái ngư, chỉ một thoáng, trong hang động thoáng cái quang mang chói lóa, vô số hỏa diễm như sao băng xẹt qua màn đêm. Mọi người rõ ràng nhìn thấy tất cả hỏa diễm đều nhắm thẳng vào quái ngư, phát ra từng tiếng xèo xèo cháy sém, lớp da màu xanh xám của quái ngư bị đốt ra một ít dấu vết đen kịt bất quá chưa kể không thể đốt thủng mà trái lại càng khiến nó bị chọc giận, quái ngư chợt phát ra thanh âm chói tai, lần nữa lao xuống nước tạo thành một đợt bọt sóng dâng trào. Chúc phúc gia trì tuy rằng có thể phòng ngự công kích pháp thuật và trạng thái tiêu cực thế nhưng lại không thể ngăn chặn những vật thể bình thường, mọi người lập tức bị nước tạt ướt đẫm.
Mà sau khi con quái ngư kia rơi vào trong nước cũng không nổi lên nữa, mặt nước dần khôi phục bình tĩnh.
Thế nhưng mọi người đều biết, đây chỉ là khúc nhạc dạo.
Sophia để ý thấy, vừa rồi sau khi Yannick tung ra chúc phúc gia trì mùi hương kỳ quái kia cũng chợt tan mất, hiện tại hiệu quả gia trì đã tan biến, hương vị lại lần nữa lan tỏa.
Nàng vừa định nói ra phát hiện của mình chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, không khỏi tựa vào vách đá bên cạnh. Sau một đợt choáng váng mê muội, Sophia chợt phát hiện những người bên cạnh đều đã biến mất!
Ngay lúc nãy Yannick còn đang trò chuyện với Chris, tiếng nói và bước chân đều quanh quẩn trong hang động trống trãi này, thế nhưng giống như chỉ một giây cắt rời, tất cả thanh âm đều toàn bộ tiêu thất, hiện tại chỉ còn lại một mình nàng!
“Yannick! Yannick!” Sophia gọi vài tiếng.
Đáp lại nàng chỉ có thanh âm nước chảy, mà ngay sau đó quái vật dưới mặt nước hình như cũng bị tiếng gọi của nàng làm cho xôn xao náo động.
Từ tình hình chiến đấu vừa rồi để xem, con quái ngư kia phi thường hung hãn, ngay cả ma pháp hỏa hệ cao cấp cũng không tạo được bao nhiêu thương tổn cho nó. Sophia tuy rằng dũng cảm nhưng cũng không phải vô tri ngây ngốc, cho rằng với năng lực Đại kiếm sư trung cấp của mình có thể đối phó với nó.
Nên tiếp tục đi tiếp hay tự trở về?
Nàng suy tư chốc lát, rất nhanh làm ra quy định: tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm Yannick tuyệt đối không có khả năng đột nhiên bỏ lại một mình nàng, khả năng duy nhất chính là đột nhiên xảy ra biến cố gì đó, bọn họ bị tách ra cũng không phải do tự nguyện.
Như vậy, những người ấy sẽ đi nơi nào?
Sophia một bên nghĩ ngợi một bên đi về phía trước, bởi vì nơi này quanh năm nước chảy nên mặt đá cũng phi thường trơn trượt, hơn nữa gồ ghề chông chênh, cao thấp lởm chởm, không cẩn thận liền rất dễ va vấp, cũng may Sophia thân thủ linh hoạt, năng lực hành động cũng mạnh hơn loại thần quan như Yannick. Nàng dẫm chân lên mặt đá vững vàng đi tới, tay cầm chặt chuôi kiếm, đem sự cảnh giác đề cao đến cực hạn.
Xa xa, mơ hồ truyền đến tiếng khóc, thế nhưng tỉ mỉ nghe lại, chỉ là thanh âm gió thổi vào hang động.
Chỉ là ngoại trừ tiếng gió thổi và thanh âm nước chảy xiết ra, dưới mặt sông sóng gợn từng cơn, phảng phất cất giấu nguy hiểm lớn hơn nữa. Sophia rất lo con quái ngư kia lần nữa xuất hiện, tận lực ép người vào vách đá mà đi, rời xa mặt sông.
Bất quá, nàng rất nhanh phát hiện lớp đá dưới chân có chút ẩm ướt dính dấp, không giống vừa rồi tuy rằng trơn trượt nhưng cũng không dính chân.
Nàng không thể sử dụng ma pháp thắp sáng, vì vậy chỉ có thể cúi người xuống dùng tay sờ soạng một cái, đưa lên mũi ngửi.
Là máu!
Hương vị tanh nồng khiến Sophia vừa ngửi liền phát hiện, nàng không tiếp tục tùy tiện tiến lên mà men theo đường cũ trở về, kết quả đã đi rất xa dưới lòng bàn chân vẫn là dính dấp, đồng thời còn có thể chạm được vết máu.
Trước sau chỉ một con đường, lẽ nào mình như vậy cũng đi nhầm sao?
Tất cả sự quái dị ở nơi này khiến trong lòng Sophia kinh hoảng bất định, chợt nàng nghe được một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Sophia hiện tại đã có thể sử dụng một ít pháp thuật cấp thấp, thế nhưng nàng lại không dám loạn dùng, lo lắng ma lực của mình sẽ nhanh chóng tiêu hao sạch, vô lực đối phó nguy hiểm tiếp theo. Bất quá hiện tại đã không lo được nhiều như vậy, nàng đọc chú ngữ, dùng kiếm thay pháp trượng, mũi kiếm nhanh chóng bốc lên một đoàn hỏa diễm. Sophia nhẹ nhàng vung tay, hỏa diễm bị đánh bay ra ngoài, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, chậm rãi trôi nổi về phía tiếng rên rỉ phát ra.
Lần này, nương theo sự yếu ớt của ánh lửa Sophia cuối cùng cũng thấy rõ ràng, bờ đá dọc theo con sông, ở tất cả những nơi được ngọn lửa chiếu đến đều bày ra sắc đỏ đậm của máu tươi.
Mà xa xa phía trước có một người đang nằm, lưng hướng lên trên, từ vóc người và áo bào mà nhìn, rất giống Chris.
“Chris?” Sophia thử gọi một tiếng.
Đối phương hơi xoay người, rên rỉ nhưng cũng không trả lời.
Cho dù điểm đáng ngờ rất nhiều, thế nhưng vất vả lắm mới tìm được một người sống, còn có thể là đồng bạn, Sophia cũng không có khả năng quay đầu liền đi, nàng tiến lên một bước.
Người kia thoạt nhìn bị thương rất nặng, thân thể nằm sấp vẫn không cử động, cánh tay vô lực rũ xuống dọc theo người, ngón tay đã bị ngâm vào trong nước.
“Chris, là anh sao?” Sophia lại hỏi một câu, nàng tiến đến bên cạnh người nọ, dùng mũi kiếm kéo y phục của đối phương ra, thấy người nọ vẫn không có phản ứng liền cúi người xuống, lật gương mặt qua xem xét một chút.
Thế nhưng hành động này của nàng lập tức mang đến sự kinh hoảng!
Bởi vì đến giờ nàng mới phát hiện, gương mặt vừa bị nàng lật ra đã hoàn toàn rửa nát, bên dưới lớp thịt loang lổ để lộ xương trắng căm căm, thậm chí còn có một ít dòi bọ trắng bệch bò tới bò lui. Thiên tính thích sạch sẽ của phụ nữ khiến Sophia ghê tởm đến mức lập tức buông tay ra, thậm chí không kịp nghĩ xem vì sao một người thoạt nhìn đã chết lâu như vậy còn có thể phát ra tiếng rên rỉ!
Thế nhưng, bàn tay của nàng đã bị kềm chặt
Người chết kia không biết từ lúc nào đã bật dậy, dùng bàn tay khô như cành củi siết chặt tay của Sophia, sau đó dùng lực kéo mạnh vứt nàng xuống sông!
Rất nhanh, mũi miệng Sophia đều bị nước vào, cảm giác hít thở không thông khiến nàng đình chỉ giãy dụa, nước sông lạnh băng bao phủ toàn cơ thể, cảm giác càng lúc càng nặng nề, hoàn toàn không cử động được.
Lẽ nào mình phải chết tại nơi này sao!
Một cảm giác không cam lòng bùng lên tận sâu trong nội tâm, Sophia nhịn không được muốn gào to.
Mà nàng cũng thực sự gào lên.
“A ————————!”
“Câm miệng!”
Thanh âm lạnh băng mang theo vị đạo hung tợn khiến cả người Sophia thoáng cái sững lại.
Nàng mở mắt, phát hiện mình cư nhiên không phải bị chết đuối trong sông mà là đang nằm trên lưng một người.
“Tiếng thét của ngươi sẽ đưa ma vật tới, nếu không câm miệng ta sẽ ném ngươi xuống!” Người đang cõng nàng lạnh lùng nói.
Sophia hổn hển thở dốc, hoảng sợ đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình cơ bản chưa hề rời đi đội ngũ, quang minh ma pháp vẫn đang lóe ra trên đỉnh phát triển của Yannick, mà thần quan tóc bạch kim vẫn đang đi ở phía trước, hai bên là Chris và người đàn ông anh tuấn kia, tất cả hoàn toàn không có biến hóa.
Mà người đang cõng nàng là… Wilson?!
Tựa hồ cảm giác được sự nghi hoặc của Sophia, Yannick thả chậm cước bộ nói với nàng: “Vừa rồi tiểu thư bị trúng huyễn thuật, chịu sự ảnh hưởng của mùi hương nọ ngã xuống bất tỉnh, nếu như chúng tôi phản ứng chậm hơn chút nữa sẽ bị con cá kia kéo vào trong nước.”
Vốn Yannick muốn đích thân cõng nàng, bất quá rõ ràng hắc y pháp sư và Huyết tộc hân vương sẽ không muốn y làm như vậy, cho nên cuối cùng người làm cu li lại là Wilson.
Thấy nàng còn muốn nói gì đó, thần quan tóc bạch kim ôn nhu thở dài một tiếng, nhẹ giọng: “Trước không cần nói, hơn nữa ở nơi này rất nguy hiểm, chúng ta vừa rồi đã đụng phải vài ma vật cấp thấp, thanh âm sẽ đưa tới nguy hiểm lớn hơn.”
Sophia dĩ nhiên không phải loại thiếu nữ dễ kích động không hiểu chuyện, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nói: “Tôi cảm giác được khí tức ở nơi này, tựa hồ phi thường xao động bất an.”
Khắp nơi đều là tiếng gầm gừ từ dòng sông vọng đến, thậm chí còn có hơi thở ẩn mật của những động vật không biết tên, cho dù lá gan của Sophia lớn hơn nữa cũng cảm thấy cả người rét run.
Wilson đang cõng nàng cười xùy một tiếng, giống như nhạo bán sự nhát gan của vị tiểu thư quý tộc trên lưng.
Bất quá Sophia hoàn toàn không có hơi sức tranh chấp cùng đối phương, nàng chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Wilson hình như rất thấp.
“Đúng vậy, ” Yannick trả lời nàng, “Đã đến gần lối ra, tôi phải tạm dừng ánh sáng tránh cho bị ma vật phát hiện, chúng ta cần cẩn thận hơn chút nữa.”
Theo tiến nói chuyện, y dập tắt nguồn sáng, hành động này khiến Sophia đã quen với ánh sáng chợt trước mắt tối sầm.
Ngay cả Chris cũng cảm thấy có chút không khỏe.
Bất quá loại không khỏe này sẽ hoàn toàn không xảy ra trên người Huyết tộc, Yannick chỉ cảm thấy bàn tay của Thân vương huyết tộc nguyên bản đang nắm lấy mình đột nhiên buông lỏng, bên cạnh một trận gió phất ra, thân ảnh của đối phương đã nhanh chóng lướt ra ngoài. Giữa bóng tối đám người mơ hồ thấy được một cái bóng to lớn muốn nhào về phía bọn họ lại nhanh chóng bị đánh về phía dòng sông, sau đó lại bị nước cuốn trôi đi. Tiếp theo, Ansel nhanh chóng trở về bên cạnh thần quan tóc bạch kim.
“Đám… dã thú này đều đã biến dị.” Từ sau khi đi vào hang động vẫn chưa hề lên tiếng, Chris đột nhiên cất lời.
“Đúng vậy.” Đây có lẽ là lần đầu tiên Thân vương huyết tộc tán thành lời tình địch. “Chúng nó vốn chỉ là động vật thông thường, thế nhưng bị khí tức của ma vật cao cấp ảnh hưởng thời gian dài nên hoàn toàn biến dị, có lẽ chỉ đợi thêm chút nữa, một thế giới khiến kẻ khác phải giật mình sẽ hiện ra trước mặt chúng ta.”
Không ai biểu hiện sự dị nghị với lời này của Thân vương huyết tộc, bởi vì bọn họ đã cảm giác được nguy hiểm càng lúc càng gần, mà ánh sáng lập lờ phía xa cũng biểu hiện cái hang động này đã gần đến điểm kết thúc.
Sau khi đánh bay hai con dã thú không có mắt khác, nhóm người Yannick phát hiện càng đến gần cửa hang động đám dã thú không rõ tên này lại càng nhiều, hơn nữa còn phi thường hung hãn khát máu, mà bề ngoài cũng là một kiểu như con quái ngư vừa rồi, hoàn toàn không giống với những động vật trên đại lục.
“Vậy con quái ngư kia đâu?” Sophia chợt nghĩ tới, nàng thấp giọng hỏi Wilson đang cõng mình.
Đương nhiên, nữ kiếm sỹ cũng không biết người đang cõng mình là một Vampire.
Wilson rên rỉ một tiếng, không thèm quan tâm đến nàng.
Làm một Huyết tộc nhị đại cao quý, hắn bị phái đi cõng một nhân loại đã phi thường nghẹn khuất rồi, làm sao còn có thể trả lời vấn đề của đối phương. Nếu như không phải Đức ngài Thân vương ra lệnh, hắn hiện tại nhất định sẽ vứt nữ nhân này xuống đút ma vật.
Sophia lại cảm thấy người thanh niên cao ngạo này rất đáng yêu, nếu như không phải tình huống không đúng, nàng tuyệt đối phải trêu đùa đối phương một chút. Bất quá hiện tại nàng cũng chỉ có thể ngậm miệng không tiếp tục hỏi nữa.
Theo bọn họ càng lúc càng tới gần lối ra, thần sắc cũng vì vậy càng thêm nghiêm túc, bất quá Chris vốn là mặt liệt, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ là duy trì trạng thái mặt liệt mà thôi.
Yannick lại tăng thêm một vài chúc phúc gia trì lên đoàn người, Chris lại lợi dụng dòng sông bên cạnh chế tạo một màn hơi nước phía trước bọn họ, mà tuyệt hơn chính là những hơi nước này sẽ di chuyển theo sự tiến tới của bọn họ, vĩnh viễn bảo trì khoảng cách nhất định, tác dụng của nó là để che giấu khí tức của đoàn người, tránh cho ma vật phát hiện.
Về phần Thân vương huyết tộc, hắn lại âm thầm biến về hình thái mèo mun, trực tiếp ghé vào trên vai Yannick.
Trong một vài tình huống, cái hình thái này so với hình người càng thêm thuận tiện linh hoạt.
Chỉ là khi Sophia lần đầu tiên nhìn thấy tiết mục người biến thành mèo này thiếu chút nữa đã giật mình la hoảng. Đến bây giờ nàng mới hiểu được, hóa ra con mèo mun đi theo Yannick từ trước đến giờ cư nhiên là một người.
Lối ra đã gần ngay trước mắt, một cơn gió mang theo khí tức của ma vật đập thẳng vào mặt, cho dù đã có hơi nước cách ly cũng nồng đậm đến khiến người ta không thể trốn tránh.
Wilson đặt Sophia xuống, sau đó dùng một tay vững vàng ôm lấy hông nàng, đây là vì có thể để trống tay còn lại mà chiến đấu.
Mọi người nín thở, đi dọc theo vách đá ra ngoài quan sát.
Giống như Ansel đã đoán, trước mặt bọn họ chính là địa ngục.
Sophia không biết phản ứng của những người khác, cũng không đoái hoài để nhìn, chỉ là bản thân của nàng đã sớm thốt không ra lời còn gắt gao dùng tay che miệng, rất sợ phát ra một chút thanh âm gì đó.
Trên thực tế, theo dòng sông từ bên ngoài chảy vào đây, thanh âm ồ ồ của dòng nước đủ để che giấu tất cả động tĩnh, hiện tại cho dù bọn họ thét to nói không chừng cũng không bị ai phát hiện.
Hơn nữa, bên ngoài vốn cũng vô cùng ầm ỹ.
Phía ngoài huyệt động, liên tiếp với sông ngầm chính là một hồ nước xanh nhạt.
Dưới sự mỹ diệu của ánh trăng, mặt hồ sóng nước lăn tăn vốn phải nên là phong cảnh tuyệt mỹ, thế nhưng lúc này lại trở thành cảnh tượng khiến người ta kinh hãi.
Ma chu (nhện ma) khổng lồ quơ quơ móng vuốt như đại đao từ trong hồ bò ra ngoài, mà tại nơi vốn là phần đầu của nó hiện tại chỉ còn lại xương sọ lớn gấp đôi đầu người bình thường, duy có hốc mắt còn lập lòe đỏ ửng, nhìn thế nào cũng cảm thấy được sự tàn nhẫn hiếu sát đập thẳng vào mặt.
Ngay sau đó là một con Ma vượn to như hòn núi nhỏ, nối đuôi là Thông thiên cự mãng…
Vô số ma vật ồ tới như nước thủy triều, một con đạp một con vượt qua hồ nước lên bờ.
Cho dù cái hồ nước kia liên tiếp với con sông bên cạnh Yannick, thế nhưng bọn họ lại không dám khẳng định cái thế giới phía bên kia hồ nước có còn là những cảnh tượng bọn họ đã từng quen thuộc.
Mà kẻ chân chính đang sai sử đám ma vật to lớn hung hãn này, chính là ma vật cao cấp.
Đám ma vật kia hiện tại không khoác lên da người, để lộ bộ dáng thực sự của mình, làn da trắng bệch gần như thấy rõ trọn vẹn huyết quản lam sắc bên dưới, cho dù bộ dạng của bọn chúng thoạt nhìn rất giống nhân loại, thế nhưng chỉ bằng bộ móng tay dài đen nhánh cùng với vóc dáng cao lớn vượt trội kia, không ai có thể nhận sai chủng tộc của bọn chúng.
Nhìn kỹ lại, cho dù chỉ tính sơ lược, đàn ma vật cấp thấp kia ít nhất cũng phải có hai nghìn con, cơ hội đem toàn bộ không gian bên hồ đều chiếm lĩnh, quả thực khiến người ta tê hết cả da đầu.
Nhìn đám ngoại hình một chút cũng không có liên hệ gì với mỹ quan này, cho dù là nữ hán tử như Sophia cũng có loại xúc động buồn nôn chứ đừng nói đến vị Huyết tộc luôn tự xưng là có mắt thẩm mỹ vượt qua nhân loại như Wilson.
Sophia đột nhiên cảm giác được một sự sợ hãi khó diễn tả được từ buồng tim, tựa như có người dùng búa hung hăng gõ xuống ngực của nàng, nàng nhịn không được đưa tay lên chạm vào trái tim, hơi cúi người xuống hy vọng bình phục cảm giác trái tim nhảy quá mức này.
Hầu như cùng một lúc, một ma vật cao cấp đang đứng trong đám đông quay đầu nhìn về phía bọn họ!