Yannick nửa câu vô ích cũng không nói, lập tức cùng Lilkan chạy đến phủ Bá tước Marlin.
Dọc theo đường đi y cũng đã đại khái biết được chân tướng.
Người hầu của phủ Bá tước đã phát hiện Sophia vào lúc sáng sớm, khi ấy nàng đang nằm bất tỉnh trước cửa dinh thự, vết máu trên người đã khô từ lâu. Người hầu sợ đến hoảng vía, vội vàng nâng người vào trong rồi nhanh chóng bẩm báo với quản gia. Nào ngờ trên đường đến tìm Yannick, quản gia Lilkan đã bị ngăn cản vài lần, lãng phí không ít thời gian.
Viền mắt Lilkan đỏ bừng: “Ngài Bá tước cũng sắp qua đời được một tháng, đám họ hàng kia vẫn cứ ở lại dinh thự không chịu trở về, vì muốn tranh đoạt tước vị và tài sản mà thiếu chút nữa đã không cho ta đến tìm ngài, muốn khiến tiểu thư Sophia kéo dài đến chết.”
Mỗi nhà đều có một quyển kinh khó đọc, mà quyển của nhà Bá tước Marlin này thực sự là quá khó đọc rồi, Yannick lại hỏi: “Vậy hiện tại bọn họ còn ở trong dinh thự sao?”
Lilkan gạt lệ: “Đúng vậy, bọn họ ỷ vào mình cũng thuộc họ Marlin nên không ngừng tuyên dương rằng bản thân mới là người thừa kế chính thống, mỗi ngày đều tranh luận ầm ỹ. Tiểu thư Sophia bị thương nặng như vậy phỏng chừng cũng không thể nghỉ ngơi cho tốt được! Ngài biết đấy, tôi dù sao cũng chỉ là một quản gia, không thể cưỡng chế ra lệnh cho bọn họ......”
Yannick gật đầu: “Ta đã biết, chuyện của Sophia chính là chuyện của ta, ta sẽ tận hết sức giúp đỡ, bác cứ yên tâm.”
Khi Sophia không ở đây, y không có lý do gì can thiệp vào chuyện của phủ Bá tước, hiện tại người thừa kế chính thống đã xuất hiện, y không thể tiếp tục ngồi yên nhìn đám người đó hại Sophia.
Đối với việc này, mèo mun đứng trên vai y rất không cao hứng: “Cái gì gọi là chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta, nàng với người có quan hệ gì không thể cho ai biết sao, sweetie?”
Khóe miệng Yannick khẽ co rút, ngại vì Lilkan ở đây, nếu mình nói chuyện với một con mèo thì có chút kỳ quái, vì vậy liền giả vờ không nghe được.
Mèo mun thấy y không phản ứng cũng chưa từ bỏ ý định, lại dùng móng vuốt bé xíu của mình lay lay tóc và cổ thần quan, trực tiếp khiến Yannick không nhịn được nữa, đem nó xốc lên nhét vào trong tay áo.
Lilkan hít hít mũi, bớt thời gian ca ngợi một câu: “Con mèo của ngài Hill thật đáng yêu!”
Yannick lộ ra nụ cười giả lả: “Chỉ là tính tình không quá tốt.”
Mèo mun nhe răng về phía Lilkan.
Quả đúng như sự hình dung của Lilkan, dinh thự Bá tước Marlin thời khắc này quả nhiên vô cùng náo nhiệt.
Dựa theo quyền thừa kế để tính, gia tộc Marlin hiện tại tổng cộng có ba người đàn ông có thể thừa kế, bao gồm một người chú và hai đứa cháu họ của Bá tước Marlin. Đương nhiên, những người này đều phải chờ một điều kiện tiên quyết, đó chính là Sophia không còn nữa.
Hiện tại Sophia đang đơn độc yếu ớt nằm trong phòng ngủ chính, ngoại trừ người hầu mà Lilkan phân phó đi chăm sóc tiểu thư, hiện tại ba người thừa kế kia cùng với đám người hầu mà họ mang đến cơ hồ đã chiếm hết toàn bộ phòng khách, đang ồn ào tranh luận xem ai mới là người thừa kế chính thống của phủ Bá tước.
Người này nói: “Ta là chú của ngài Bá tước, năm đó Lão Bá tước vốn muốn nhường lại tước vị cho ta, nào ngờ anh trai quá giảo hoạt, đoạt được sự yêu thích của cha nên mới nhận được tước vị. Hiện tại theo lý nên do ta kế thừa!”
Người kia lại nói: “Bây giờ là lúc Nhiếp chính vương muốn sử dụng nhân tài, tuổi tác của ngài đã lớn như vậy còn có thể làm được chuyện gì. Luận tuổi tác, luận khả năng, đương nhiên là do chúng ta thừa kế phủ Bá tước mới có thể đem vinh quang tiếp tục truyền thừa!”
Những lời này vừa vặn để quản gia Lilkan đang đưa Yannick vào phòng khách nghe được, ông lập tức giận đến bốc hỏa, quát lớn: “Tiểu thư Sophia còn chưa chết đâu, nàng mới là người thừa kế chính thống của phủ Bá tước!”
“Thôi đi, Lilkan! Chúng ta cũng rất quan tâm thân thể của em họ, thế nhưng một nữ nhân yếu đuối làm sao có thể quản lý được phủ Bá tước lớn như vậy?” Một trong hai người anh họ của Sophia, Tom, giả mù sa mưa nói, ánh mắt lại đặt lên người Yannick đang đứng sau lưng Lilkan.
Vì đi quá vội vàng, Yannick chưa kịp thay áo bào thần quan, trên người vẫn mặc bộ trường bào hưu nhàn rộng rãi, phía trên ngay cả hoa văn cũng không có, bất quá dù quần áo đơn giản hơn nữa, mặc lên người mỹ nhân cũng là đẹp mắt. Theo góc độ của Tom, gã chỉ thấy người thanh niên này tuấn mỹ lạ thường, nhất là mái tóc bạch kim của y, quả thực giống hệt với màu của ánh trăng, khiến người ta không nhịn được muốn bước đến kiểm tra.
Tom nghĩ nghĩ, lại nói: “Lilkan, vị này là người nào? Là pháp sư đến xem bệnh cho Sophia sao
Gã vừa từ thôn trang đến, cũng chưa từng gặp vị Giáo chủ tóc bạch kim đã khiến các tiểu thư quý tộc tại Đế đô điên cuồng, đương nhiên không biết độ công nhận của gương mặt này.
Hiện tại Yannick đã không phải Giáo chủ, mỗi ngày có rất nhiều thời gian, đang cần có người đưa tới cửa để y chơi đùa, đương nhiên là sau khi xem bệnh cho Sophia đã.
“Đều không phải......” Lilkan vừa muốn trả lời, Yannick lại ngăn đối phương, mỉm cười với Tom.
“Tôi là bạn của tiểu thư Sophia, cũng là một thần quan, đến đây giúp tiểu thư trị liệu thương thế.”
Tom lập tức bị nụ cười của thần quan làm cho thần hồn điên đảo, cũng không đoái hoài tới việc hỏi y vì sao không mặc áo bào thần quan, vừa thấy Yannick và Lilkan đi về phía phòng ngủ chính thì bước chân liền lâng lâng theo sát.
Mèo mun: “Em lại ngang nhiên quyến rũ kẻ khác! “
Yannick: “...... Đừng nên dùng từ quá trần trụi như vậy.”
Lilkan nghi ngờ quay đầu lại: “Thưa ngài, ngài vừa nói gì?”
Yannick: “Không có gì.”
Mèo đen: “Còn nói không có! Em chưa từng cười như vậy với ta đâu! Em đây là đang đánh chủ ý gì? Đừng không để ý đến ta chứ! Sweetie? Babe? Yannick? Darling? Sweatheart? Mau trả lời đi, chồng yêu của em trịnh trọng yêu cầu em trả lời vấn đề này! “
Yannick rít một từ đơn trừ trong kẽ răng: “Câm miệng.”
Lilkan: “Thưa ngài, tôi hoàn toàn không nói gì cả!”
Mèo đen: “Ha ha ha ha hắc!”
Yannick: “......”
Y thật sự hối hận mang theo con mèo đáng ghét này ra ngoài, nhất là khi nó đã khai phá kỹ năng dùng ý nghĩ trò chuyện với y, như vậy đơn giản chính là hai mươi bốn tiếng đồng hồ không gián đoạn chịu đựng oanh tạc.
Hay là để hắn biến về hình người? Như vậy ít nhất còn có thể duy trì một chút phong phạm của Thân vương huyết tộc.
Bởi vì thấy Lilkan dẫn một thần quan về, vậy nên ba vị ứng cử viên liền tạm thời đình chiến, đi theo bọn họ vào phòng của Sophia. Cho dù ngoại trừ Tom, hai người khác đều từ chối cho ý kiến về năng lực của Yannick, một thần quan ngay cả áo bào cũng không mặc, có thể phát huy bao nhiêu bản lĩnh?
Xin hãy tha thứ cho những người này, cả ba vốn không phải là cư dân Đế đô, thậm chí chú của Bá tước Marlin còn cư ngụ tại một thành thị cách Đế đô rất xa, lần này là nghe được tin cháu mình qua đời mới chạy về chịu tang, thuận tiện vớt chút chỗ tốt.
Đôi mắt Sophia đóng chặt, trong lúc hôn mê vùng chân mày vẫn nhíu mãi không buông, thoạt nhìn giống như đang thấy một giấc mộng không quá tốt đẹp.
Y phục trên người nàng cũng chưa được thay đổi, bởi vì Lilkan lo lắng xoay chuyển quá nhiều sẽ khiến vết thương càng nặng thêm, vậy nên vẫn chưa cho ai chạm vào tiểu thư. Cho dù vết máu đã khô cạn, thế nhưng hương vị cũng không quá dễ chịu, đám người Tom từ sớm đã dùng khăn che mũi.
Yannick nhìn một chút, vươn tay cởi y phục của nàng.
Lilkan không nhịn được gọi: “Thưa ngài!”
Yannick quay đầu liếc nhìn đám đông: “Lilkan lưu lại, những người khác đều đi ra ngoài.”
“Dựa vào cái gì!” Chú của Bá tước Marlin kêu lên. “Chúng ta mới là thân nhân của Sophia!”
Yannick ngay cả nói cũng lười, trực tiếp vứt ra một Thánh quang bao phủ, lão liền mềm oặt ngã qua một bên, khiến hai ứng viên thừa kế còn lại sợ đến la hoảng. Lúc này Tom mới phát hiện, vị thanh niên tuấn mỹ trẻ trung kia cũng không phải người đẹp vô hại gì.
“Đi ra ngoài.” Yannick cũng không quay đầu lại, “Đem người trên mặt đất lôi ra theo.”
Những người khác thấy tình huống nghiêm trọng cũng không dám lại cò kè mặc cả, bọn người hầu vội vàng lôi chú của Bá tước Marlin ra.
“Ngươi cũng đi ra ngoài.” Yannick nói với mèo mun.
Mèo mun:......
Yannick liếc mắt nhìn.
Mèo mun bỏ lại một cú: “Nữ nhân ngực phẳng có gì đáng nhìn!”
Sau đó lại ngoắc ngoắc đuôi ngạo kiều ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Yannick và Lilkan, dưới sự hợp lực của hai người, y phục của Sophia chậm rãi được cởi ra, thương thế của nàng quả thực không nhẹ, cạnh trái tim còn có một vết thương trí mạng, may mà người còn lưu lại được một tia hô hấp, có thể chống được đến khi Yannick chạy đến. Tất cả đều phải quy công cho nghị lực kiên cường của nàng.
Nhìn một đạo vết thương dữ tợn, da thịt gần như lật ra ngoài trên bầu ngực của Sophia, Lilkan có chút bấn an: “Thưa ngài......”
Yannick cúi đầu, vươn ngón trỏ và ngón cái, lấy từ vết thương của Sophia ra một thứ dài mảnh kỳ lạ.
“Đây là cái gì?” Lilkan nín thở nhìn.
“Hẳn là móng vuốt của loài dã thú nào đó.” Yannick cau mày, y không quá hiểu biết về động vật gtrên đại lục, loại vật này có lẽ chỉ có Ansel hoặc Chris mới có thể cho y được đáp án.
Y lấy ra pháp trượng, bắt đầu tiến hành trị liệu vết thương. Vết thương trên người Sophia rất nhiều, ngoại trừ trên trái tim, toàn thân cao thấp có đủ loại vết thương lớn nhỏ sâu cạn không đồng nhất. Bất quá chỉ cần còn một hơi thở, quang minh ma pháp đều có thể cứu nàng trở về, đây chính là chỗ ảo diệu của ma pháp.
Dưới sự bao phủ của quang mang thánh khiết, vết thương dùng tốc đọ mắt thường có thể nhìn tháy mà khép lại, mãi đến khi hoàn toàn tiêu thất, trên thân thể của Sophia chỉ còn lại vết máu loang lổ, vừa nhìn có vẻ đáng sợ nhưng trên thực tế đã không có gì đáng ngại.
Mà dáng dấp thần quan tóc bạch kim chìm đắm trong quang mang thánh khiết cũng khiến Lilkan lệ nóng doanh tròng, kinh thán không thôi.
“Quang minh ma pháp chỉ có thể trị liệu vết thương, không có khả năng đem lượng máu Sophia mất đi bù về, vậy nên trong khoảng thời gian này cho dù cô ấy có tỉnh lại cũng sẽ rất suy yếu. Bác phải trông coi nàng cho tốt, đừng để nàng chạy loạn khắp nơi.” Yannick thu hồi pháp trượng, tỉ mỉ căn dặn.
“Vâng, ngài cứ yên tâm!” Lilkan rất kích động, “Không biết phải làm sao mới có thể cảm tạ ngài, ngài đã cứu tiểu thư Sophia.......”
“Những lời này không cần nói nữa, chúng ta vốn là bạn tốt.” Yannick vỗ vỗ vai ông, “Bác gọi người vào giúp tiểu thư lau rửa đi, ta ra ngoài trước..”
Yannick cất mảnh móng tay vừa rồi vào túi, ra khỏi phòng, ba ứng cử viên thừa kế đang chờ bên ngoài thần sắc vô cùng lo lắng. Bất quá Yannick dám đánh cuộc, bọn họ tuyệt đối không phải lo lắng cho tình hình của Sophia, mà là lo y có thể trị được cho nàng, sau đó tước vị trên đầu bọn họ liền tan biến.
Thấy y đi ra, mèo mun nãy giờ vẫn giương móng độc chiếm ghế salon kêu lên một tiếng, nhảy nhót vài lượt liền lũi lên vai y.
Chú của Bá tước Marlin nhanh chóng hỏi: “Sophia thế nào?”
Yannick cười cười: “Đã hoàn toàn không sao.”
Đối phương mở to đôi mắt nhìn, thất thố nói: “Làm sao có thể, nàng bị thương nặng như vậy!”
Yannick hơi nheo mắt: “Nghe ngữ điệu của ngài hình như không quá vui vẻ?”
Đối phương ho khan một tiếng, vội vã che giấu: “Không không, điều này sao có thể!”
Yannick cũng lười trò chuyện với bọn họ, trực tiếp gọi người hầu chuẩn bị phòng cho mình. Tom vội vàng nói: “Nếu không liền an bày căn phòng sát vách của tôi đi, nơi đó vừa vặn không người!”
Người hầu rất khó xử: “Thưa ngài, đó là phòng người hầu, làm sao có thể để ngài Hill ở đó được, quản gia sẽ trách cứ chúng tôi!”
Yannick nói: “An bày phòng cạnh Sophia, ta như vậy thuận tiện để ta chiếu cố nàng.”
Mèo đen chua lòm: “Cũng không có chuyện gì, sao phải chiếu cố? Ngày đó ta vị em mà bị thương, vì sao em không chiếu cố ta! “
Yannick mắt điếc tai ngơ, ông anh họ khác của Sophia lại đưa ra kháng nghị: “Phủ Bá tước sao có thể tùy tiện để người ngoài vào ở chứ. Đây chính là phủ Bá tước!”
Tom vì lấy lòng người đẹp, vội vàng phản bác: “Nơi này có nhiều phòng như vậy, cho người vào ở thì lại làm sao!”
Người kia cười nhạt: “Cậu đã bị gương mặt xinh đẹp của y mê hoặc rồi sao? Thế nào? Ở nông thôn không có người đẹp à?”
Tom cũng lạnh mặt xuống: “Vader, giáo dưỡng quý tộc của anh đâu!”
Vader: “Lẽ nào ta đã nói sai! Cậu vừa nhìn thấy y liền thần hồn điên đảo, dây là một gã đàn ông đấy! Cậu đã quên cậu vì cái gì mới ở lại đây sao! Cậu như vậy mà còn muốn thừa kế phủ Bá tước, có tư cách gì!”
Tom: “Tôi dù sao cũng tốt hơn anh! Thân thích từ nơi ách Đế đô xa tít, lại còn nghèo túng như vậy, cũng có mặt mũi tự xưng là anh họ của Sophia!”
Vader: “Cậu không phải cũng từ nông thôn đến sao!”
Tom: “Trang viên của tôi ngay bên cạnh Đế đô, làm sao có thể tính là nông thôn chứ!”
Hai người này vừa cãi liền không dừng lại được, mấy hôm nay nhóm người hầu cũng đã tập thành thói quen, bất quá Yannick lại khẽ nhíu mày, đang định dùng một cái Thánh quang bao phủ tiễn bọn họ đi theo làm bạn với ông chú đã hôn mê kia. Chợt thấy bé mèo mun kêu lên một tiếng, từ trên bả vai y lao tới, nhào thẳng về phía hai người nọ.
Trong mắt người khác, mèo mun nhỏ chỉ là mèo mun nhỏ, thế nhưng theo Vader và Tom nhìn thấy, con mèo kia chợt biến thành mãnh thú hung hãn, hai người hét lên một tiếng, không hẹn mà cũng ngã bệt xuống đất.
Mèo mun vững vàng tiếp đất, quay đầu lại: “Thế giới rốt cục an tĩnh.”
Yannick: “......”
Vì phòng ngừa hắn gây thêm rắc rối, thần quan tự mình mang theo Thân vương huyết tộc về phòng, lại lấy ra cái móng tay kia, “Đây là thứ lấy được từ miệng vết thương của Sophia, tôi không biết thuộc về thứ gì.”
Mèo mun gảy gảy móng vuốt hai cái, nói: “Đây là vuốt của Hoàng văn cự tích (Rắn mối khổng lồ có vằn màu vàng).”
Yannick: “Dã thú?”
Mèo mun: “Không, ma vật. “
Yannick: “...... Ma vật cấp thấp?”
Mèo mun: “Thật đáng tiếc, đây là ma vật có trí tuệ sơ cấp, vốn không nên tồn tại trên đại lục Olin. “
Yannick: “Tôi có thể lý giải thành, nó không phải đã lưu lại từ lần ma vật xâm nghìn nằm trước?”
Mèo mun: “Đúng vậy, lần trước khi ma vật xâm lấn vị diện quả thực đã lưu lại không ít ma vật cấp thấp, thế nhưng trí tuệ của bọn chúng đều rất thấp, ít nhất còn thấp hơn cả Hoàng văn cự tích. Nếu xuất hiện tình huống thế nào, chỉ có thể nói, những thứ của vị diện ma vật đã tràn sang đây.
Yannick: “Tôi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì Sophia tìm được đường sống trong chỗ chết, hay cần vì tương lai của nhân loại mà cảm thấy lo lắng?”
Mèo mun: “Sweetie, chúng ta đã lâu không có trải qua thời gian lãng mạn trên giường rồi, em hẳn là nên hưng phấn vì công năng mà cái giường lớn này có thể cung cấp vào tối nay đi. “