Quyền Trượng

Quyển 3 - Chương 79




79.

《Một trăm chiêu thức truy đuổi tình yêu của đại lục Olin》, tác giả: Andrew Jersey.

*Sơ lược cuộc đời:

Andrew Jersey là một trong những ngâm du thi nhân vĩ đại nhất của đại lục Olin.

Sinh năm 919 theo lịch đại lục, thời niên thiếu đã từng làm học đồ tại lò rèn, sau lại vì cầu hôn con gái chủ tiệm bị từ chối nên đã cùng thiếu nữ kia bỏ trốn, lưu lạc khắp nơi.

Bởi vì công việc không ổn định, thu nhập quá ít ỏi, rất nhanh Andrew Jersey đã không nuôi nổi tình nhân của mình, hai bên xuất hiện khoảng cách, thẳng đến khi triệt để quyết liệt. Thiếu nữ cùng Andrew Jersey bỏ trốn lần nữa trở về nhà, mà Andrew Jersey lại tiếp tục lưu lạc.

Trong quá trình du lịch khắp nơi, ông dần dần phát hiện thiên thú trên phương diện âm nhạc và ngâm xướng của mình, vì vậy chuyên tâm sưu tầm nghiên cứu đồng dao ở các nơi, tiến hành cải biên sáng tác, cuối cùng dùng hết tâm huyết viết ra mười chín bài trường thi được mọi người yêu thích, lưu truyền hậu thế, trở thành một vị ngâm du thi nhân được người người ngưỡng mộ.

*Tác phẩm nổi danh: 《Ánh trăng của anh hùng Ronald》, 《Một trăm chiêu thức truy đuổi tình yêu của đại lục Olin》, 《Truyện ký tình yêu của thần mặt trời Francis 》….

*Ghi chú đặc biệt: Andrew Jersey cả đời không kết hôn.



Chris: “… … … …”

Những dòng chữ cuối cùng rõ ràng minh xác đến mức khiến cả người pháp sư hắc y cũng cảm thấy không thoải mái.

Quản gia Teco thấy vậy liền hỏi: “Ngài không sao chứ?”

Chris: “Ta trước giờ vẫn ứng dụng những biện pháp tác giả này đề nghị lên người Yannick.”

Quản gia cẩn thận hỏi: “Tỷ như?”

Chris mặt vô biểu tình: “Tỷ như bên trong nói, nếu như đối phương không ghét bạn, hẳn cũng sẽ không chống cự sự âu yếm của bạn. Bạn có thể nhân cơ hội nắm giữ người nọ, sau đó đối phương sẽ triệt để thích bạn.”

Quản gia có loại dự cảm không may: “Sau đó thì sao?”

Chris: “Sau đó ta liền đem Yannick bắt lại.”

“…” Quản gia nhớ tới tình cảnh thần quan tóc bạch kim nổi giận đùng đùng rời khỏi dinh thự Thân vương Felton vừa rồi, nhìn ngang nhìn dọc cũng không có dấu hiệu gì giống như đã triệt để thích chủ nhân nhà mình.

“Xem ra, ngay từ đầu ta không nên tham khảo quyển sách này.” Hắc y pháp sư cau mày tổng kết kinh nghiệm.

Ngài cuối cùng cũng hiểu ra! Quản gia vui mừng nghĩ, sau đó quyết định đem kinh nghiệm của mình ra truyền thụ: “Lúc còn trẻ tôi đã từng theo đuổi Margaret, cũng chính là người vợ hiện tại, mặc dù có hơi xa xưa, bất quá tôi cho rằng kỹ xảo hẳn cũng là không sai biệt lắm, chưa kể tới ngài Hill là một người đàn ông đi chăng nữa.”

“Kỹ xảo thế nào?” Lực chú ý của Chris quả nhiên lập tức bị hấp dẫn.

“Ôn nhu, săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ.”

“Nói cụ thể một chút.” Hắc y pháp sư rất bất mãn với câu trả lời cẩu thả này.

“Phải biết rõ sở thích, mong muốn của đối phương, tận hết năng lực giúp đối phương hoàn thành nguyện vọng.” Nhớ đến những việc yêu đương khi còn trẻ, những nếp nhăn trên mặt quản gia không khỏi giãn ra, sau đó lập tức khôi phục vẻ nghiêm túc vốn dĩ. “Vậy nên, ngài biết thần quan Hill thích những gì chứ?”

Chris không thèm nghĩ ngợi: “Đồng vàng.”

Quản gia: “…”

Chủ nhân nhà ông dùng ngữ điệu nghi vấn: “Vậy nên, mỗi ngày ta sẽ tặng một túi tiền vàng qua đó?”

Quản gia: “…”

Ây nha, nếu như vậy liền không tiến triển thêm được nữa đâu!

“A, cái này tuyệt đối không nên,” Có một chủ nhân khuyết thiếu kiến thức tình cảm quả thực là việc khiến người bi thương, quản gia cố gắng đem đối thoại xoay về chiều hướng bình thường, “Ngài tỉ mỉ suy nghĩ chút xem, thần quan Hill có thứ gì cần thiết nhưng bản thân không làm được không? Ngoại trừ tiền vàng.”

Chris rất nghiêm túc suy nghĩ: “Trước đó ta hình như nghe em ấy bảo muốn một loại ma pháp dược tề.”

Quản gia: “Loại ma pháp dược tề này có thể mua được ở bên ngoài sao?”

Chris: “Không, có điểm phiền phức, ta đáp ứng sẽ làm cho em ấy, bất quá sau đó bởi vì lên giường nên đã quên mất.”

Chính xác mà nói, là do pháp sư hắc y phát hiện thần quan tựa hồ vừa mới phát sinh quan hệ thân mật với người khác, vậy nên lửa giận biến thành lửa dục, trực tiếp kéo người lên giường.

“…” Lão quản gia nỗ lực lộ ra nụ cười cổ vũ, “Như vậy cũng là có chút manh mối, tôi cho rằng ngài ấy nhất định sẽ thích lễ vật này.”



Tạm thời không đề cập đến tâm tình của thần quan sau khi lần thứ hai bị ép miệt mài quá độ cả về thể xác lẫn tinh thần, tại Tòa thánh cách đây thật xa, theo hành trình báo cáo công tác của Giáo chủ Rahl và nhóm người Daifield, thánh kỵ sỹ Bart cũng cảm thấy được trong lòng có hơi dồn nén.

Làm một nhân sỹ không thuộc về tầng lớp cao cấp, loại công nhân phổ thông như Bart bình thường chỉ cần đi theo chân Giáo chủ Rahl yết kiến Hồng y giáo chủ một chút, nghe Giáo chủ Rahl miêu tả quá tình công tác một lần là được. Sau đó Giáo chủ Rahl sẽ chờ Giáo Hoàng bệ hạ triệu kiến, Bart và các thánh kỵ sỹ khác có thể trở về báo cáo với đội trưởng Thánh kỵ sỹ, nghỉ ngơi thật tốt, đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Chỉ là, hiện tại Bart lại nhận được một nhiệm vụ bí ẩn khác, giám thị thần quan Darwin.

Nhiệm vụ này do ngài Hill giao phó, trước khi trở về Tòa thánh, ngài Hill đã tìm cơ hội gặp riêng hắn dặn dò. Ngài hoài nghi thần quan Darwin có vấn đề, cũng có thể là có liên hệ với ma vật cao cấp nào đó, bất quá vẫn chưa thể xác định, vì vậy mới cần Bart âm thầm lưu ý theo dõi, nhưng vẫn phải bảo đảm không kinh động đối phương.

Vừa nghe nhiệm vụ có liên hệ với ma vật, Bart đương nhiên coi trọng, vậy nên hắn lập tức giả vờ đi theo thần quan Darwin lôi kéo làm quen, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nhưng, sau vài ngày, hắn phát hiện độ khó của nhiệm vụ này có chút cao.

Thành thật mà nói, người như thần quan Darwin một chút cũng không chú ý hình tượng bên ngoài như những thần quan khác, vóc người mập mạp như vậy, nếu nói giảm một chút cũng có thể hình dung thành hiền lành đôn hậu, thế nhưng mỗi khi y đối mặt với những thần quan có cấp bậc cao hơn, biểu tình luôn theo thói quen lây dính chút quá độ nịnh nọt và nhiệt tình, quá độ đến mức có hơi phản cảm, ngay cả Bart cũng cho rằng như vậy.

Còn nữa, tính cách của y rất dễ hiểu, nhu nhược, không muốn ra mặt, nhìn như giảo hoạt kỳ thực lại có hơi ngu xuẩn, gặp được nguy hiểm liền chạy nhanh hơn bất cứ ai. Việc này Bart đã thể nghiệm được trong lần hợp tác trước đó.

Nếu người này thực sự có liên hệ với ma vật cao cấp, Bart cho rằng, tên ma vật kia tuyệt đối đã bị mù không còn thuốc chữa.

Bất quá, việc còn chưa thể khẳng định, ngài Hill từng nói, việc khó thể ngờ nhất thường luôn là việc chân thật nhất, vậy nên hắn không ngừng xốc cao tinh thần, thậm chí còn dùng danh nghĩa đồng bạn mời thần quan Darwin ăn vài bữa cơm, người kia thật ra cũng không từ chối những món lợi nhỏ như vậy.

Bởi vì thần quan Darwin rõ ràng thuộc về phe Hồng y giáo chủ Gustav, mà bản thân Bart lại không có chỗ dựa nhất định, vậy nên hắn liền viện cớ hỏi thăm ấn tượng của Hồng y giáo chủ Gustav về Hill và vân vân để tiếp cận. Mà thần quan Darwin cũng tỏ ra rụt rè thần bí tiết lộ chút ít.

Nói ngắn lại, từ gương mặt tròn trịa mập mạp kia, Bart không phát hiện một tia khả nghi nào.

Đương nhiên, cũng có thể là do lực quan sát của hắn quá tệ hại.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên ngài Hill giao cho, bất quá nhìn tình huống này, khả năng hoàn thành quá thấp, vậy nên Bart cảm thấy phi thường u buồn.

Mà ngay hiện tại, thần quan Darwin khiến Bart lâm vào u buồn dày nặng đang đứng ngoài văn phòng của Hồng y giáo chủ chờ triệu kiến.

Tại Tòa thánh, Giáo Hoàng đơn độc ngụ tại một tòa cung điện lớn, dùng đó biểu hiện địa vị chí cao vô thượng của bản thân, những Hồng y giáo chủ tuy rằng cũng lưu lại tại Tòa thánh nhưng không ở cùng nơi với Giáo Hoàng, mỗi người đều có một tòa biệt cung độc lập bên ngoài.

Mỗi vị Hồng y giáo chủ đều có lãnh địa riêng của mình, mỗi một khu kiến trúc đều sở hữu hoàn thiện phòng nghị sự, văn phòng, những phòng sinh hoạt hằng ngày… tuy rằng trang hoàng so ra kém cung điện của Giáo Hoàng, thế nhưng cũng có thể gọi là xa hoa thư thích.

Ngay cả khu vực ban công trước văn phòng làm việc cũng đã được khảm không ít phù điêu tinh mỹ tuyệt luân, mang theo ý tứ tôn giáo thâm trầm, đủ để tất cả lịch sử gia của hậu thế điên cuồng.

Thần quan Darwin đang đờ ra nhìn những phù điêu nọ.

Y ngồi đợi ở đây đã được hai giờ.

Tuy rằng lãnh đạo bẩm sinh đã có quyền lực khiến người khác phải chờ đợi, bất quá thời gian lâu như vậy, thần quan Darwin cũng khó tránh khỏi miên man suy nghĩ, lo rằng có phải biểu hiện của mình trong nhiệm vụ lần này đã khiến lãnh đạo không hài lòng? Hoặc giả Hồng y giáo chủ lại muốn điều y đến một ít bộ môn vất vả nhưng lại không có bao nhiêu ích lợi nào đó?

Nếu thật như vậy, y phải làm sao mới nuôi sống nổi ba tiểu yêu tinh kia chứ, nói không chừng các nàng sẽ vì vậy mà trực tiếp chạy đi cùng người đàn ông khác! Thần quan Darwin phát sầu nghĩ.

Bên trong truyền ra một tiếng cùm cụp, cửa rốt cuộc cũng mở.

Darwin thần quan quá đỗi vui mừng, lập tức đứng dậy, nhưng người bước ra cũng không phải Hồng y giáo chủ Gustav mà là một thần quan tóc nâu tuấn mỹ.

“Đức ngài Angus!” Thần quan lập tức chào hỏi, nụ cười nịnh nọt trên mặt hắn rõ ràng còn ân cần hơn khi đứng trước mặt Giáo chủ Rahl. “Đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?”

Thần quan tuấn mỹ nhàn nhạt liếc nhìn y, không trả lời câu hỏi, chỉ nói. “Ngài Gustav đang đợi ngươi ở trong, mau vào thôi.”

“Vâng vâng, phi thường cảm tạ ngài!” Darwin thần quan nói, hơi khom người cung tiễn vị ‘Ngón tay ngọc bích’ trứ danh này rời đi, trong lòng không nhịn được thầm mắng vài câu, sau đó mới xoay người vào phòng.

Trong phòng tràn ngập một loại vị đạo không thể nói rõ, một thân ảnh cao lớn ngồi trên ghế dựa xem văn kiện, người nọ mặc một bộ áo ngủ, đai lưng lỏng lẻo thắt lại, không thèm để ý vòm ngực hùng tráng của mình đang lộ ra ngoài.

Thần quan Darwin không dám nhìn quá nhiều, lập tức khom người nói: “Đức ngài Gustav tôn kính, kẻ hèn đã trở về.”

Gustav ngẩng, đầu, sờ sờ chòm ria —— trên môi của hắn giữ lại một hàng ria ngắn củn đã được tu bổ tỉ mỉ, mà hàng ria này càng mang đến cho hắn một cổ hương vị nam tính nồng nặc.

“Lữ trình lần này thế nào, sòng bạc và kỹ viện của thị trấn Trent không khiến ngươi lưu luyến quên về sao?” Ngữ điệu của người này mang theo một tia lười biếng, giống như mỗi khi thần quan Darwin vừa đại chiến ba trăm hiệp với tình phụ của mình xong vậy.

Bất quá hiện tại thần quan Darwin cũng không rảnh để ý những thứ bừa bộn này, bởi vì y đã hiểu, trong giọng nói tựa như không chút để ý của Hồng y giáo chủ Gustav mang theo một ý ngầm hàm ẩn ‘Ta rất bất mãn’.

“Rất, rất xin lỗi thưa đức ngài, thỉnh ngài hãy nghe kẻ hèn giải thích! … Là như thế này, Vampire ở thị trấn Trent thực sự rất nhiều, bọn họ gần như đã chiếm lĩnh toàn bô thành trấn, sau khi chúng ta đến đã lập tức bị ám toán, thậm chí còn thiệt hại một thần quan và một kỵ sỹ! Kẻ hèn cũng bị trọng thương, sau đó cái gã Yannick Hill kia liền vứt chúng kẻ hèn ở một bên, không biết y đã làm gì, đợi thời điểm kẻ hèn phát hiện y liền báo với chúng ta rằng Vampire đã bị giải quyết hoàn toàn!”

Thần quan Darwin rất sợ bị trách tội, vội vàng nói một hơi: “Thế nhưng thưa đức ngài, kẻ hèn đã tận lực trì hoãn những kẻ khác, hơn nữa còn gây mâu thuẫn trong nội bộ bọn họ. Vả lại, kẻ hèn đã thành công khiến Yannick Hill cho rằng Augustine là người của ngài Vatican Ridge!”

“Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng đến cuối cùng không phải y vẫn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sao? Hơn nữa rất có thể bởi vì như thế mà y sẽ trực tiếp ngồi lên ghế Giáo chủ của Đế quốc Garde.” Hồng y giáo chủ Gustav ngẩng đầu, “Thần quan Darwin, ngươi khiến ta rất thất vọng, còn cảm thấy rất hoài nghi năng lực của ngươi.”

Sắc mặt thần quan Darwin trắng bệch, phịch một tiếng quỳ xuống, ôm lấy chân Hồng y giáo chủ Gustav, một bên nước mắt một bên nước mũi: “Đức ngài, thỉnh ngài tin tưởng kẻ hèn này! Ta đã rất nỗ lực phá hoại bọn họ! Thế nhưng kẻ tên Yannick Hill kia căn bản không để ta ở bên cạnh, kẻ… kẻ hèn rất khó tìm được cơ hội…”

“Vậy nên, chuồng gà ngoại thành…”

“Không không! Đức ngài Gustav! Đức ngài tôn kính của ta! Ngài không cần hoài nghi sự trung thành của kẻ hèn này với ngài. Thỉnh ngài hãy cho ta thêm một cơ hội nữa! Kẻ hèn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!”

Vừa nghe đến chuồng gà, thần quan Darwin lập tức cảm thấy cả người đều không tốt, đây chính là nơi làm việc của những kẻ vừa được kết nạp vào hàng ngũ thần quan, y đường đường là một thần quan trung giai, làm sao có thể đi quản lý chuồng gà chứ!

“Darwin, bộ dáng này của ngươi khiến ta rất khó xử.” Rất khác với thân hình khôi ngô của mình, giọng nói của Hồng y giáo chủ Gustav không những không to rõ mà ngược lại còn rất thâm trầm. “Đã làm sai việc không phải nên bị nghiêm phạt sao?”

“Đức ngài, kẻ hèn đối với ngài tuyệt đối trung thành tận tâm, chưa từng vi phạm bất cứ mệnh lệnh gì. Ngay cả nhiệm vụ nguy hiểm như tiêu diệt Vampire lần này, đức ngài vừa nói cần kẻ hèn liền không chút do dự xông pha…” Thần quan Darwin khóc đến hai mắt đẫm lệ, tuy rằng không đến mức điềm đạm đáng yêu, nhưng hợp với gương mặt tròn trịa mập mạp này cũng có được vài phần đáng thương. “Kẻ.. kẻ hèn đã rất nổ lực, từ ngày trở thành thần quan vào năm mười lăm tuổi, kẻ hèn đã một mực đi theo ngài không chút thay lòng…”

Y không ngừng thút thít, một câu bẻ thàn ba đoạn tới nói, Hồng y giáo chủ Gustav rốt cục có điểm không kiên nhẫn, phất tay một cái: “Được rồi Darwin, ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội!”

“Vâng thưa ngài!” Đôi mắt thần quan Darwin lập lòe chiếu sáng nhìn đối phương, “Thỉnh ngài cứ việc phân phó, kẻ hèn nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ lần này đối với ngươi mà nói rất đơn giản.” Hồng y giáo chủ Gustav bật cười một tiếng, “Ngươi cứ tiếp tục đi theo bên cạnh Yannick Hill là được rồi.”

“Không cần phá hoại?” Darwin ngây ngốc hỏi lại.

“Không cần.”

“Cũng không cần dụ dỗ y đầu nhập dưới trướng ngài, không, là đầu nhập về phía chúng ta? Hoặc là nghĩ biện pháp khiến y đắc tội với ngài Vatican Ridge? “

“Chuyện có độ khó cao như vậy, ngươi có thể làm được?”

“…”

“Vậy nên… những việc kia ngươi đều không cần làm, chỉ cần định kỳ hồi báo hành động của y cho ta biết là được. Như vậy ta sẽ thuận lợi tìm phiền phức cho y, cho dù y có thể ngồi lên cái ghế kia, ” Hồng y giáo chủ Gustav lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Cũng sẽ không trải qua quá thoải mái.”

Thần quan Darwin quả thực không dám tin loại chuyện tốt như được tha bổng này sẽ rơi vào đầu mình, tâm tình của y thay đổi cực nhanh, hiện tại quả thực giống như muốn trực tiếp giương cánh bay lượn.

Sau đó, y chợt nghe Hồng y giáo chủ Gustav bổ sung một câu: “Kỳ thực ta cho rằng, đặt ngươi ở bên cạnh y cũng đã là hành động tạo ra thương tổn lớn nhất rồi.”

Trái tim của Darwin lập tức vỡ thành mảnh vụn: “…”

Bất kể thế nào, nguyện vọng của y cũng coi như đạt thành, rốt cục không cần bị cách chức đi quản lý chuồng gà của Giáo đình, ôi chao, ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ!

Xem ra từ nay về sau, Yannick Hill đã danh chính ngôn thuận trở thành Giáo chủ của Đế quốc Garde rồi, đi theo bên cạnh một Giáo chủ chực ăn chực uống đương nhiên là hấp dẫn hơn ở tại Tòa thánh này —— thoạt nhìn cao quý nhưng sự thực chính là quá mức khô khan nhàm chán, còn không có món hời nào để vớt.

Thần quan Darwin vô cùng vui vẻ rời khỏi chỗ ở của Hồng y giáo chủ Gustav, nhìn thấy thần quan Alexander từ lâu đã đợi bên ngoài, nụ cười càng chân thật hơn vài phần.

“Ôi chao, giáo hữu!” Y dùng sức vỗ vỗ vai Alexander, “Lần này ít nhiều cũng nhờ biện pháp của anh, bằng không đức ngài Gustav cũng không tha thứ cho tôi nhanh như vậy!”

Alexander ôn hòa cười nói: “Anh không có việc gì là tốt rồi, tôi nghĩ ngài Gustav vốn cũng coi trọng anh, hẳn là cũng không nỡ trừng phạt quá nặng.”

Vừa nghe đối phương nói như vậy, Darwin lại nhớ tới vừa rồi thiếu chút đã bị quăng đi quản chuồng gà, không khỏi rùng mình: “Không nói những thứ này, anh đã giúp tôi một ân huệ lớn, tôi phải làm sao mới cảm ơn anh được? Đêm đó tình cảnh anh đột nhiên dùng quyển trục thuấn di mang tôi đi quả thực vô cùng đáng sợ, bất quá hồi ức lại là vô cùng tuyệt đẹp! Không ngờ bề ngoài trông anh nghiêm túc không khác gì Augustine nhưng hóa ra lại hợp ý với tôi như vậy, thân thể của kỹ nữ kia quả thực khiến người ta hoài niệm, bộ ngực đó, cặp mông đó… chậc chậc. Nói xem, anh có tình phụ chưa, tôi tìm một người cho anh thì thế nào? Bảo đảm hợp khẩu vị!”

Thần quan Darwin ám muội chớp mắt, trải nghiệm cùng nhau chơi kỹ nữ đêm đó khiến y sinh ra một tia thân cận và hòa đồng với Alexander, đem đối phương coi như ‘đồng chí’.

Alexander cười cười: “Tiếp theo anh định làm gì, chẳng lẽ còn phải ở lại Tòa thánh sao?”

“Đương nhiên không!” Darwin mặt mày hớn hở, “Đức ngài lệnh tôi đi theo Yannick Hill, nghe nói trung ương Giáo đình cũng vì chuyện này mà nổ ra tranh chấp nhỏ, bất quá cuối cùng vẫn quyết định để y tiếp nhận chức vị Giáo chủ của Đế quốc Garde.”

Alexander ngẩn ra, cười nói: “Giáo chủ Đế quốc Garde là một vị trí tốt, với công lao của ngài Hill cũng là chuyện nên được.”

Darwin cười hì hì: “Nào có, nghe đức ngài Gustav nói, Yannick Hill cho dù có thể tiếp nhận vị trí Giáo chủ cũng không thể lập tức nhận nhiệm, còn phải chạy khắp nơi. Bất quá đây đối với y coi như một việc phiền toái, với tôi lại không hẳn như thế!”

Alexander nháy mắt mấy cái: “Chạy khắp nơi là có ý gì?”

Darwin nói: “Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, hình như cần y đi thăm viếng thắt chặt tình cảm gì đó, chỉ là anh tưởng tượng thử xem, đến khi đó còn có thể thiếu đám phụ nữ phong tình đủ loại hay sao?”

Alexander lộ ra thần sắc hâm mộ: “Thần quan Darwin, tôi muốn làm phiền anh việc này, anh có thể giúp tôi nói một tiếng để tôi tiếp tục đi theo bên cạnh ngài Hill hay không. Anh biết đó, tôi không có bối cảnh hay hậu trường gì, có lẽ bọn họ sẽ gạt bỏ tên của tôi cũng không chừng.”

Darwin nghe vậy liền lộ ra nụ cười ám muội: “Anh cũng muốn đi ra ngoài du lịch sao? Tìm tình nhân?”

“A, không.” Alexander ho nhẹ một tiếng, khẽ cười khổ, “Tôi chỉ nói cho mình anh biết, kỳ thực, tôi chính là thầm mến ngài Hill.”

“…!!” Darwin thiếu chút nữa đã sặc nước bọt chết.

“Cái, cái gì?!” Y mở to mắt nhìn Alexander.

“Chính là ý tứ như vậy.” Alexander vô tội nhìn lại.

“Được rồi, được rồi!” Darwin lẩm bẩm, “Hóa ra anh ngay cả đàn ông cũng được!”

Alexander mỉm cười: “Ngài Hill phong tư lỗi lạc, rất dễ khiến người ta sinh lòng quý mến. Tôi chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh ngài ấy, không dám mơ tưởng xa vời.”

Darwin cười hắc hắc, “Tôi không tán thành quan điểm của anh, bất quá trình độ ma pháp của y quả thực cao hơn chúng ta, thật sự không dám làm ra việc vô lễ gì. Nhìn anh thích y như vậy, được rồi, không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ để anh có nhiều cơ hội tiếp cận y hơn!”

“Cảm tạ, Darwin, anh quả thực là một người tốt!” Alexander cảm động nói.