Quyền Trượng

Quyển 2 - Chương 61




Sau yến hội, lại Chris lần nữa trở thành đề tài tán gẫu của xã hội thượng lưu.

Anh em cùng cha khác mẹ với Hoàng đế bệ hạ, con trai kỹ nữ, thân phận chưa từng được trưởng lão viện thừa nhận, mang theo tước vị Bá tước có tiếng không có miếng… một kẻ như vậy cư nhiên có thể một bước nhảy lên địa vị thân vương tôn quý, còn có thể nhận được đất phong màu mỡ ở hạt Felton.

Hoàng đế bệ hạ thậm chí còn muốn để người anh em này của mình tham dự quốc chính!

Cho dù mọi người không biết Hoàng đế bệ hạ đã dùng phương pháp gì thuyết phục đám người của trưởng lão viện, thế nhưng giới quý tộc không có một ai không nghị luận việc này, hơn nữa thái độ đại thể đều nghiêng về xu hướng chế giễu.

Phải biết rằng, qua nhiều năm như vậy, vị đức ngài Chris này không chỉ ru rú trong nhà mà còn chưa từng tiếp thu hệ thống giáo dục của Hoàng thất, ai cũng không biết liệu hắn có phải là mù chữ hay không, cho dù không phải mù chữ, đối với những việc quốc gia đại sự thâm ảo như vậy, hắn rốt cuộc biết được nhiều ít?

Giữa những tin đồn ồn ào đủ kiểu, còn có một tin tức nhỏ không khiến bao nhiêu người chú ý, nghe nói là, đức ngài Chris còn là một pháp sư cường đại.

Thôi đi! Mọi người khi nghe được tin này phần lớn đều là phẩy tay khịt mũi —— giả sử vị đức ngài Chris này là một pháp sư, như vậy cũng không thể có bao nhiêu cường đại, có thể cường đại đến như Pháp Thánh sao? Không nói có thể đạt được cấp bậc của Pháp Thánh, cho dù là cấp bậc Đại ma pháp sư như ngài Val, bệ hạ cũng sẽ không đến mức kéo dài đến bây giờ mới dứt khoát bỏ mặt thanh âm phản đối, mạnh mẽ dùng hoàng quyền phong tước cho hắn!

Càng có nhiều người tin tưởng một lý do như thế này: Bởi vì sự kiện xác sống lần này đã náo loạn quá lớn, Hoàng đế bệ hạ cần kíp sử dụng phương thức đám hỏi liên hợp quan hệ của hai nước, mà Đế quốc Charlemagne lại vừa vặn có một vị công chúa tuổi tác xấp xỉ đức ngài Chris, thế nên Bệ hạ mới lựa chọn thời điểm này phong tước cho người nọ. Toàn bộ đều chỉ vì hợp thức hóa chuyện hôn nhân chính trị mà thôi.

Không ít người dùng sự nhiệt tình trước giờ chưa từng có đầu nhập vào trận nghị luận này, từ quý tộc cho đến bình dân, mọi người đều ôm lòng hiếu kỳ và đồng tình cực lớn với vị công chúa Đế quốc Charlemagne chuẩn bị đám hỏi với Chris. Loại tin tức bên lề này thậm chí còn có độ quan tâm vượt qua tình hình chiến sự ngoài tiền tuyến.

Hoàn toàn ngược lại với bầu không khí ồn ào kia, từ sau yến hội hôm đó Chris liền vùi mình trong dinh thự chưa hề ra ngoài nửa bước, cũng không biết đang bận việc gì, có nhiều người đều cho rằng hắn đang sợ sự nghị luận của mọi người nên mới trốn tránh không chịu xuất hiện.

Yannick đối với chuyện này đều là mỉm cười cho qua, theo y thấy, cái tên Chris kia nhất định là tái phát chứng cuồng học thuật, lại tìm ra một loại thư tịch hoặc công thức dược tề mới lạ nào đó, về phần những tiếng nghị luận bên ngoài… suốt ba mươi năm trước hắn không thèm để ý, lúc này lại càng không có khả năng để trong lòng —— không thể không nói, sự hiểu biết của thần quan tóc bạch kim đối với Chris quả thực vượt xa những người nọ.

Chỉ là, hiện tại Yannick cũng không rảnh đi xem pháp sư hắc y rốt cuộc là dang làm gì, bởi vì y còn chuyện trọng yếu hơn cần phải làm.

Chuyện thứ nhất chính là, bái phỏng Giáo chủ Rahl.

“Oh, giáo hữu thân ái, con rốt cuộc cũng đã tới, ta đang muốn nhờ người đi tìm con đấy!” Từ sau khi đạt thành nhận thức chung, thái độ của Giáo chủ Rahl trở nên vô cùng thân thiết, ngay cả xưng hô cũng có chút thay đổi.

Yannick rất biết chìu lòng người, đương nhiên cũng dùng ngữ điệu thân cần đáp lại: “Rahl thân ái, buổi yến hội cung đình hôm đó có khiến ngài cảm thấy vui vẻ. Khi ấy thân thể của con có chút khó chịu nên đã về sớm, không kịp đến chào hỏi với người!”

Khóe miệng của Giáo chủ hơi hạ xuống, vẻ mặt không hề đồng tình: “Đừng nói nữa! Từ khi France II bệ hạ tuyên bố sắc phong vị Thân vương Chris kia, trọng tâm của cả buổi yến hội đều vây quanh ngài ấy. Hiện tại ta sợ rằng ngay cả mẫu thân quá cố của ngài ấy thích quần lót màu gì cũng đã bị mọi người biết đến rõ ràng!”

Mặc dù lời này có chút không tôn kính, bất quá thực sự đủ hài hước, thần quan tóc bạch kim không nhịn được bật cười: “Cho đến bây giờ con cũng không biết ngài còn có thiên phú hài hước như vậy!”

“Ta tình nguyện cùng bọn họ thảo luận tình thế hiện tại của thành St Mery!” Giáo chủ Rahl nhún vai.

“Hiện tại Thành St Mery thế nào?” Yannick thuận thế hỏi tới.

“Những đội đi vào dò đường vẫn chưa truyền tin tức gì về, bất quá có Vatican Ridge các hạ tọa trấn, ta tin sẽ không có vấn đề lớn lao gì.” Giáo chủ Rahl nói.

“Không có tin tức chính là tin tức tốt.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười, “Quang minh nữ thần tại thượng, người nhất định sẽ thủ hộ chúng ta.”

“Quang minh nữ thần vĩnh viễn nhân từ.” Giáo chủ Rahl cũng phụ họa một câu, đối với loại người theo nghề thần côn như bọn họ, những lời này thuận miệng là có thể phun ra hàng đống. “Bất quá Yannick thân ái, hôm nay ta quả thực rất cao hứng, bởi vì ta còn hai tin tức tốt muốn báo cho con.”

Yannick: “Lẽ nào việc ngài có thể trở thành Hồng y giáo chủ đã được định xuống sao?”

“Con chỉ đoán đúng phân nửa,”Giáo chủ Rahl lộ ra nụ cười thần bí, “Hai cái tin tức tốt này, không chỉ có liên quan đến ta, ngay cả con cũng có liên quan.”

“Ồ?” Lúc này Yannick đã thật sự bị khơi mào hứng thú.

“Về việc ta tấn chức Hồng y giáo chủ, có người đã tiết lộ tin tức, nói rằng vị trí trống ra lần này Giáo Hoàng bệ hạ có ý định giao cho ta.”

“Lần trước nghe người nói, vị trí này tựa hồ còn có vài người được đề cử?”

“Oh đúng vậy, Yannick thân ái, còn hai người nữa được đề cử, một là người của Vatican Ridge, một là người của Gustav. Giáo Hoàng bệ hạ tuy rằng thiên vị Vatican Ridge, thế nhưng cũng không tiện công khai trực tiếp nâng đỡ người của ngài ấy như vậy.”

Yannick chợt hiểu, đây còn không phải là phiên bản ‘trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi’ của đại lục Olin sao. “Vậy nên Giáo Hoàng bệ hạ nhìn trúng sự trung lập của người?”

“Đúng vậy.” Giáo chủ Rahl cũng không ngờ việc này sẽ phát triển quanh co như vậy, nhưng đây hiển nhiên cũng là một chuyện tốt, trên mặt ông không giấu được vẻ vui sướng.

“Vậy con liền ở đây chúc mừng ngài, hay là ngài càng vừa lòng với một hộp trà Blanca loại lớn?”

“Ha ha! Con đừng vội trêu ghẹo ta, còn có một tin tức tốt khác nữa! Phía Giáo đình đã truyền chỉ thị của Giáo Hoàng Bệ hạ đến, muốn ta xem xét đề cử Giáo chủ đời tiếp theo, để khi ta đi nhậm chức có thể bàn giao công việc ở đây một cách thuận lợi. Yannick, ta dự định để cử con, con cảm thấy thế nào?”

“Người đang nói…?” Yannick lúc này thật sự là rất kinh ngạc.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Giáo chủ Rahl cười đến ý vị thâm trường, “Lẽ nào con còn muốn trở về Công quốc Santos làm Giáo chủ sao? Ở lại Đế quốc Garde không phải càng tốt hơn? Cứ để kẻ muốn đoạt vị trí của con khóc rống ân hận đi thôi!”

Có thể đảm nhiệm Giáo chủ Đế quốc Garde đương nhiên là tốt, cũng tương đương với việc một bước lên trời.

Hiện tại, trên danh nghĩa Yannick chỉ là một đê giai thần quan, cho dù nắm trong tay quyền giới Giáo chủ lại còn làm quen được Arthur Vatican Ridge, thế nhưng thực tế cũng không có trợ giúp quá lớn với cảnh ngộ hiện giờ của y.

Nguyên nhân chính là vì địa vị song phương cách biệt quá lớn, vị Hồng y giáo chủ kia thậm chí còn có ý định muốn dùng quy tắc ngầm với y, mà khối huy chương kia cũng vừa vặn biểu hiện thành ý rụt rè của thượng vị giả, hoàn toàn không đủ đẩy vị trí của Yannick trong thoáng chốc lên thật cao. Ngược lại, vị Giáo chủ Rahl này lại mang đến tin tức tốt đến không thể tưởng tượng.

Cả đời của nam nhân truy cầu thứ gì, nói đến cùng cũng không ngoài giang sơn mỹ nhân, tiền bạc quyền lực.

Kích động là kích động, thần quan tóc bạch kim phát huy tu dưỡng tốt đẹp của bản thân, nửa điểm thất thố cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ triển hiện sự kinh hỉ vừa đúng.

“Tuy rằng khi con ở La Serena đã lập được một chút công lao, bất quá việc này hẳn cũng không tính là gì trong mắt Giáo Hoàng bệ hạ, ngài sẽ đồng ý giao một vị trí quan trọng như vậy cho con sao?”

Kích động biết ơn lại dẫn theo một chút chần chừ sợ hãi, phản ứng này của y khiến Giáo chủ Rahl rất hài lòng.

“Đây đúng là một vấn đề, bất quá không cần phải lo lắng, hiện tại vừa lúc có một nhiệm vụ trọng yếu, nếu như con đồng ý tiếp nhận và hoàn thành viên mãn, tin tưởng rằng cái ghế Giáo chủ này sẽ không rơi vào tay người khác.”

Rahl giáo chủ cười nói, “Hơn nữa con đừng quên, trước đó Vatican Ridge cũng đã tỏ ý muốn mượn sức con. So với việc để vị trí này rơi vào tay người của Gustav, ta tin tưởng người đó sẽ tình nguyện để con tiếp nhận chức vị, cứ như thế, Ridge nhất định sẽ giúp con nói tốt trước mặt Giáo Hoàng. Hơn nữa, quyền giới Giáo chủ đã ở trong tay con, vị trí này con có thể trốn được hay sao?”

Yannick dần tỉnh táo lại, chỉ biết cái ghế Giáo chủ không thể dễ dàng đạt được như vậy, thứ y quan tâm là cái nhiệm vụ vừa rồi Giáo chủ Rahl đã đề cập đến: “Không biết cái nhiệm vụ phải hoàn thành kia là gì?”

“Khoảng một tháng trước, có một nhóm thần quan trong lúc đi ngang qua Công quốc Ceylon thì đột nhiên mất tích, đến khi tìm được thi thể, huyết dịch trong người bọn họ đều đã bị hút khô.”

“Ma vật?”

“Không.” Giáo chủ Rahl hơi thu liễm nụ cười, “Là Vampire. Đương nhiên, bọn họ càng thích tự xưng là Huyết tộc.”

“Có thể khẳng định đây không phải tác phẩm của ma vật sao?”

“Đương nhiên, trên cổ của mỗi thi thể đều có hai dấu răng máu, chỉ có Vampire mới để lại thứ này.” Giáo chủ Rahl thần sắc ngưng trọng., “Con cũng đã biết, từ trước đến nay Giáo đình đều tận sức tiêu diệt Vampire tà ác, mãi đến gần đây do chuyện của xác sống và ma vật quá ồn ào, Giáo đình phải bận rộn việc… ứng phó sự cầu viện của các quốc gia, không ngờ đến Vampire sẽ nhân cơ hội này xuất hiện.”

“Như vậy, đội thần quan bị tập kích kia đều là đê giai?”

“Không, đều là cao giai.”

Ôi má ơi, cái tổ chức Giáo đình này đơn giản là được lập ra chỉ để thu hút cừu hận thôi!

Pháp sư, Tinh linh, Vampire, à, có lẽ còn phải tăng thêm ma vật… còn có chủng tộc nào mà giá trị cừu hận của Giáo đình chưa nâng lên mức báo động hay không?!

Nếu không dứt khoát kéo luôn cả Long tộc vào danh sách cho hoành tráng!

Đây chính là tiết tấu ngại chết chưa đủ nhanh mà!

Thần quan tóc bạch kim có điểm mất trật tự trong gió: “Ngài không phải đang muốn con một mình đi tiêu diệt Vampire chứ?”

“Dĩ nhiên không phải rồi, thân ái, ta vẫn đang chờ đợi con có thể trở thành minh hữu bền vững của ta mà, làm sao có thể để con đi chịu chết!” Thần quan tóc bạch kim còn chưa kịp thở phào ra lại nghe Giáo chủ Rahl nói: “Vậy nên con sẽ không phải đi một mình, con có quyền tìm kiếm thêm đồng bạn.”

“… … … …”

Ngài vừa mới nói cả đội ngũ bị tận diệt đều là cao giai thần quan có được không, đồng bạn mà ta tìm đến cũng không có khả năng toàn thuộc về cấp bậc Giáo chủ, nếu lại là một đám cao giai thần quan thì có tác dụng gì!

Giáo chủ Rahl tựa hồ cũng nhìn ra sắc mặt đối phương không tốt, nói lời thành khẩn: “Nếu muốn khiến những người phía trên không phản đối, công lao lập được cũng phải đủ lớn. Chỉ riêng việc ở La Serena hoàn toàn không đủ để con ngồi lên ngai vị Giáo chủ, cho dù Giáo Hoàng có đồng ý thì người khác cũng sẽ dị nghị, chuyện này không có lợi với tương lai của con. Yannick thân ái, ta hy vọng con có thể hiểu được điểm này.”

“Con đương nhiên hiểu được.” Thần quan tóc bạch kim thở dài một hơi, sau khi tiêu hóa sự thật tàn khốc y lại lộ ra nụ cười thoải mái. “Con hiểu được ý tốt của người, con tiếp nhận nhiệm vụ này, chỉ là con cũng hy vọng những người đồng hành cũng con sẽ không quá yếu, hơn nữa quyền chỉ huy đoàn đội cũng nằm trong tay con.”

“Con cứ yên tâm, phía Giáo đình cũng rất coi trọng nhiệm vụ lần này, ta sẽ đề xuất để con dẫn đội.” Giáo chủ Rahl vỗ vỗ vai y. “Lợi ích càng lớn phiêu lưu càng lớn!”

Thần quan tóc bạch kim hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của ông, những lời này nếu phiên dịch thành ngạn ngữ đông phương thì chính là ‘Phú quý hiểm trung cầu’. Nếu như nhiệm vụ này có thể hoàn thành một cách dễ dàng như vậy cũng không đến phiên y đi nhận thành quả, lui lại một ngàn bước mà nói, theo như lời của Giáo chủ Rahl, những nhiệm vụ không cần tốn nhiều sức đã có thể hoàn thành cũng sẽ không tích cóp được bất cứ uy vọng gì, cũng sẽ không có bất kỳ trợ giúp gì trên con đường đi lên ngai vị Giáo chủ của y.

“Lúc nào xuất phát?”

“Chờ Giáo đình phái người đến đây hẳn là còn phải mất vài hôm, con trước hết cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có thể thì tận lực mua thêm vài quyển trục cao cấp,” Giáo chủ Rahl hướng về phía y nháy mắt một cái, “Thời khắc mấu chốt cũng có thể dùng để giữ mạng.”

“Nói đến việc này, con cũng có chuyện muốn mặt dày xin người giúp đỡ.” Yannick cười nói, “Từ lúc đào thoát khỏi Công quốc Santos, trên người con đã không có đồng nào, trong khoảng thời gian này đều là dựa vào bằng hữu tiếp tế, việc này quả thực quá ngượng ngùng. Vì vậy con cần phải xin mượn người một khoảng tiền.”

Tuy rằng lần trước y đã thu được sáu trăm đồng vàng từ chỗ Bá tước Marlin, thế nhưng những thứ y muốn mua cũng rất nhiều, nếu đã là minh hữu, hơn nữa còn phải đi chấp hành nhiệm vụ có thể tùy thời mất mạng, Yannick tuyệt đối sẽ không khách khí với ông già này.

Quan trọng hơn là, y cũng nghe nói giáo hội tại Đế quốc Garde cực kỳ giàu có, hoàn toàn không tồn tại sự thiếu hụt kinh tế, y hiện tại nói thế nào cũng là Giáo chủ của đế quốc, coi như dự chi trước mà thôi.

“Oh, ta có thể lý giải, con muốn bao nhiêu?” Giáo chủ Rahl rất hào phóng.

Yannick cười híp mắt vươn một ngón tay.

“Một vạn? Con số này có hơi nhiều, thân ái, năm nghìn có được không?”

Thần quan tóc bạch kim hơi giật giật khóe miệng, y chỉ định lấy có một nghìn…

Giáo hội quả nhiên của cải dồi dào, đương nhiên, chuyện này cũng có một phần là do Giáo chủ Rahl muốn biểu thị thành ý, tuy rằng ông cũng chỉ là đang tiêu tiền của Giáo hội mà thôi.

“Đã đủ rồi, phi thường cảm tạ người.”

Cảm giác từ một tên ăn mày nhảy vọt thành đại gia là như thế nào?

Dù sao đi nữa, hiện tại bước chân của thần quan đã có chút phiêu hốt.

Cho dù biết không bao lâu nữa bản thân phải đối mặt với nhiệm vụ gian khổ nhưng khóe miệng của y cũng không thể vứt đi độ cung quỷ dị đang hiện hữu, thế cho nên khuôn mặt Yannick có chút biểu hiện vặn vẹo khá quỷ dị, khiến cho Baker còn tưởng rằng y đã gặp phải chuyện gì cực kỳ bi thảm ở bên trong.

Năm nghìn đồng vàng không phải một con số nhỏ, giáo hội cũng không thể đem tiền vàng đều đặt trong kho chờ người đi lấy, trên đại lục sớm đã có những kim khố với hình thức kinh doanh tương tự với ngân hàng, Giáo chủ Rahl đưa một mảnh giấy thủ tục, Yannick chỉ cần đưa thứ này cho kim khố liền có thể nhận được tiền.

Trên đường đến kim khố Yannick còn thuận tiện đổi một cái túi ma pháp —— cái túi vốn có của y không gian hơi nhỏ, cho dù đặt ma tinh vào nhiều nhất cũng chỉ được một trăm viên, hiện tại có tiền cũng đã đến lúc nên đổi một cái khác. Yannick cầm theo sáu trăm đồng vàng thù lao của Bá tước Marlin, mắt cũng không thèm chớp đổi về một cái túi ma pháp cao cấp, nghe nói là được chế tác bằng da của Hắc long, nước lửa bất xâm.

Baker không biết hiện tại Yannick đã sở hữu năm nghìn đồng vàng, bất chợt thấy y lập tức dùng hết năm trăm đồng vàng thì không khỏi líu lưỡi: “Ngài tiêu xài như vậy thật sự không sao chứ?”

“Đương nhiên không sao cả, tôi nhớ từ lúc anh đi theo tôi đến giờ tôi vẫn chưa trả thù lao cho anh phải không?” Yannick vỗ vỗ vai Baker, đem một trăm đồng vàng còn lại đều đưa ra. “Lúc này Sophia hẳn là đã bắt đầu dạy kiếm thuật cho anh rồi nhỉ? cầm đi mua một bộ quần áo thật tốt, mặc vào phải hiển lộ khí phách kiếm sĩ!”

“Vâng, vâng!” Baker lắp bắp, cầm một trăm đồng vàng trên tay thật sự cảm thấy có chút nóng bỏng, “Tôi không cần nhiều như vậy!”

“Sau này không cần phải giúp tôi tiết kiệm tiền. Bởi vì,” thần quan tóc bạch kim khoát tay lên vai đối phương, ngữ điệu thâm trầm: “Tôi đã phát tài.”