Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 63-2: Nghĩ cách rời đi (2)




Editor: Puck -

“Dù sao em và Quyền Hạo nên làm đã làm, nếu không em thử lui tới với anh ta xem sao.” Mười bảy tuổi đã thất thân, chuyện này cũng hơi sớm.

“Lui tới với anh ấy, không giống lui tới với người bình thường.”

Lý Vân cũng bó tay, cô vẫn chưa từng nói tới yêu, không sinh ra chủ ý gì, đưa kem tới trước mặt Lâm Hi: “Ăn đi, ăn xong đến nhà chị ăn cơm.”

“Em không thích ăn kem, chị ăn đi.”

“Ghét.” Sau khi ăn xong một miếng kem ngọt ngấy, Lý Vân nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng, “Em uống thuốc tránh thai sau khi xong việc chưa?”

“Uống rồi.” Cô nhất định phải uống, không uống chờ mang thai sao!

“Em uống trước mặt anh ta, hay vụng trộm uống?”

“Vụng trộm uống.” Nào dám uống ngay trước mặt Quyền Hạo chứ.

“Nếu em vốn định vẫn cứ phát triển quan hệ này, thuốc tránh thai uống nhiều quá cũng không tốt cho thân thể của em, hai người vẫn nên làm các biện pháp đề phòng.” Lý Vân ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, “Chị khuyên em, vẫn nên lui tới một chút với Quyền Hạo, dù sao anh ta cũng tuấn tú lịch sự, lại có gia thế rất cao.” Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Ở dây có nước, chị nhảy xuống chết đuối đi.” Lâm Hi chỉ vào hồ nước, tức giận nói.

“Vốn chính là vậy, Quyền thiếu phu nhân, gọi nghe thật tót!” Đổi lại là cô, có một người đàn ông đối xử khăng khăng một mực với cô như vậy, cô khẳng định phải nắm thật chặt.

“Dễ nghe cái gì, mù quáng.”

“Không nói nhiều như vậy, Quyền Hạo đã chờ em rất lâu rồi, đi nhà chị ăn cơm đi.” Quyền Hạo sắp hóa thân thành đá ngắm vợ, Lý Vân nhìn cũng hơi chán ngấy.

“Được rồi, ăn cơm đi.”

Một hàng ba người đi tới nhà Lý Vân, cơm tối rất phong phú, Lâm Hi giống như nhai sáp nến.

Bước vào trong nhà, bật đèn phòng khách, Lâm Hi rối rắm, vẫn ngồi trên ghế sa lon. Quyền Hạo thấy cô giống như mệt nhọc, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của cô, hóa giải đau nhức cho cô.

“Bóp eo một cái.” Cô không còn hơi sức ra lệnh. Trận vận động trên giường buổi chiều kia vẫn mệt đến ngất ngư, không chỉ có hai châm mệt mỏi, eo cũng rất mệt mỏi.

Kỹ thuật xoa bóp của Quyền Hạo có thể so sánh với thợ mát xa chuyên nghiệp, xoa bóp khiến Lâm Hi rất thoải mái.

Đại khái sau mười lăm phút, Lâm Hi cảm thấy đủ rồi. “Đừng xoa bóp nữa.”

Sắc mặt mệt nhọc của cô, nhìn thấy mà anh đau lòng, ngược lại ngồi xổm xuống, cởi giày cho cô, ấn huyệt vị dưới bàn chân cô.

Đau kèm theo thoải mái, Lâm Hi cúi mí mắt xuống, rất chăm chú nhìn Quyền Hạo đang nghiêm túc day huyệt chân cho cô, “Sao anh xoa bóp tốt như vậy?” Một thiếu gia thế gia, quan trọng là cái đầu thông minh, anh học mát xa như thế nào? die nd da nl e q uu ydo n

“Vì em mà học.” Anh cẩn thận xoa bóp, cũng không ngẩng đầu lên đáp lại.

Một công tử thế gia sinh ra đã cao cao tại thượng, vì cô đi học mát xa, nghe hơi cảm động, nhưng mà hơn nữa chính là, nhìn anh cúi thấp đầu, cô muốn đá một cước qua, ai bảo anh làm cô mệt mỏi. Ừ, ý niệm này vẫn nghĩ tới nghiện, cô cũng không hành động mà không suy nghĩ.

“Được rồi, đừng xoa bóp nữa.” Qua một lúc lâu, cô kêu ngừng. Dù sao anh cũng không phải thợ mát xa chuyên nghiệp, xoa bóp không phải cực kỳ chuyên nghiệp.

Cô kêu dừng, anh mới dừng động tác lại, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn kỹ chân mày thả lỏng của cô.

Trong phòng khách to lớn, chỉ có hai người bọn họ, không khí, khụ khụ, hơi mập mờ.

Mở ti vi, cô nhìn bộ phim chiếu trên màn ảnh, mí mắt trầm trọng, đầu cũng hơi hỗn loạn, trạng thái muốn ngủ. Khi thấy nữ diễn viên chính bị nam diễn viên chính quất một phát, cô tỉnh táo, không phải bởi vì tâm tình không ổn động, mà bởi vì trên da thịt có thêm một đôi tay dao động, hai mắt bốc lửa quay đầu nhìn anh chằm chằm, “Quyền Hạo, lấy tay của anh ra.”

Thừa dịp cô buồn ngủ, Quyền Hạo định ăn đậu hũ, bị phát hiện rồi, không hề có vẻ ngượng ngùng, ngược lại thoải mái mím môi mỉm cười, “Đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.” Hai chữ nghỉ ngơi trong miệng anh, bao hàm ý tứ gì khác.

Lâm Hi liếc nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện mới chín giờ tối, nào đã khuya, rõ ràng chính là anh muốn làm. Buổi chiều mới làm xong, hiện giờ lại muốn, phiền não! Đàn ông ấy mà, một khi nếm mùi tanh, liền muốn ăn hoài! [email protected]

Đẩy xa môi anh đang đến gần, cô trầm mặc, ánh mắt một mực biến đổi, trong đầu thoáng qua vô số ý tưởng/ Hai người bọn họ đã đột phá phòng tuyến cuối cùng, anh cũng luôn nói muốn kết hôn, cô thật sự không muốn gả cho anh, chứ đừng nói tới qua hết nửa đời sau với anh. Trước mắt chung quanh có rất nhiều ám vệ ẩn núp, trước mắt còn có anh đáng ghét, rốt cuộc phải rời đi như thế nào đây?

Anh thừa dịp cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhân cơ hội liếm đầu ngón tay của cô, cảm giác tuyệt vời vẫn vây lấy anh. Cho đến khi liếm xong, cô vẫn chưa nghĩ xong, anh không khỏi hỏi, “Hi nhi đang nghĩ gì?”

Rụt ngón tay lại, cô khẽ mỉm cười, thầm khen vì mình nghĩ ra ý tưởng, “Không có gì.” Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô chính là nhìn ngăn kéo tủ dưới ti vi, “Trên người anh có mùi mồ hôi rất nặng, thúi chết, nhanh đi tắm.”

Anh hít hà cổ áo, ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt, “Anh đi tắm, em xem ti vi.”

Nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất, cô lập tức đi tới trước ti vi, ngồi xổm xuống, tìm kiếm đồ trong ngăn kéo. Cô nhớ lúc trước Lý Vân mất ngủ, Lý Vân tới đây ngủ, mang theo một chút thuốc ngủ, sau đó cô ấy hết mất ngủ, thuốc ngủ cũng vẫn còn lại một ít ở đây.

Tìm lung tung một hồi, cuối cùng cô tìm được thuốc ngủ rồi.

Khoảnh khắc khi Quyền Hạo xuất hiện, cô đã muốn rời khỏi nơi này, quá nhiều ám vệ khiến cho cô không thể rời đi, huống chi bên cạnh còn có Quyền Hạo một tấc không rời.

Nếu muốn rời đi, chuyện đầu tiên phải làm chính là khiến Quyền Hạo té xỉu. Khóe môi nhếch lên một độ cong, cô nhìn thuốc ngủ trong tay, một chủ ý rất tốt được tạo thành. di@en*dyan(lee^qu.donnn)

Cô đi tới trong phòng bếp, mở tủ lạnh ra, đang chuẩn bị lấy rau cải, bỗng cảm thấy phía sau có gì không đúng. Nhìn chằm chằm ra cửa sổ một lúc lâu, sau khi cười nhạo một tiếng, cô dùng sức mở cửa sổ ra, nhìn thấy một khuôn mặt đen thui, “Làm một ám vệ, năng lực của anh quá kém.”

Tiếng nói còn chưa dứt, cô dùng sức đẩy, một ám vệ kêu thảm rớt xuống đất.

Nghe được một tiếng kêu thảm, cô cười cười, mở bếp gas, nấu nước, rồi bắt đầu mài nhỏ thuốc ngủ. Nước sôi, thả mì vào, bỏ thuốc ngủ đã biến thành bột trắng vào, khuấy, lại cho chút rau cải và thịt, ok, bữa ăn khuya tăng thêm thuốc ngủ đã làm xong!

Vừa nấu xong mì, Quyền Hạo đã tới phía sau cô, anh ngạc nhiên nhìn tô mỳ trong tay cô, “Hi nhi còn có thể nấu mì! Thật giỏi!” Anh biết cô là người ngu ngốc nấu nướng, rất ít xuống bếp, hôm nay tháy được cô nấu mì, cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Vẻ mặt của anh có thể giả hơn.” Cô vốn biết nấu ăn, nấu một tô mì có bao nhiêu khó khăn.

“Thật lòng khe ngợi đấy!”

“Tránh ra.” Cô nâng mặt, đi tới cửa, tức giận quát lớn.

Quyền Hạo nghe lời tránh ra, nhìn mì rất ngon đó, khiến anh cảm thấy thèm ăn, anh còn chưa từng ăn mì cô làm đâu, rất muốn nếm thử xem là vị gì.

Đặt mì lên bàn, cô lấy muỗng ra, nếm thử mùi vị nước mì. Mùi vị vừa lúc, mùi vị thuốc ngủ rất nhạt, nhưng vẫn có thể nếm ra, xem ra chỉ có dầu và muối không thể che giấu mùi vị thuốc ngủ. Nghĩ đến phòng bếp còn có tương ớt, cô xoay người đi lấy. die ennd kdan/le eequhyd onnn

Cô cười khẽ, cô còn đang suy nghĩ phải dụ dỗ anh ăn mì như thế nào, bây giờ nhìn lại, không cần dụ dỗ.

Cho một muỗng tương ớt vào trong mì, cô khuấy đều, thử một ngụm nước mì, rất tốt, vị cay mãnh liệt che giấu mùi vị thuốc ngủ, “Anh có muốn ăn không?”

“Muốn, Hi nhi nấu mì nhất định ăn rất ngon!” Câu hỏi của cô, Quyền Hạo vô cùng vui vẻ.

“Muốn ăn thì cầm tô.” Anh tỏ vẻ vui mừng, cô thấy, có một loại kích động, nghĩ tới trong mì có hạ thuốc độc, xem anh có ăn không.

Quyền Hạo cao hứng phấn chấn đi tới phòng bếp cầm chén, mà Lâm Hi nếm vài ngụm nước mì, không quá yên tâm, vẫn cho thêm chút tương ớt.

San một nửa mì cho anh, cô nghiêm túc nói, “Tôi nấu mì, anh phải ăn sạch toàn bộ.”

“Nhất định sẽ ăn sạch.” Quyền Hạo chỉ thiếu vỗ ngực bảo đảm.

“Ăn đi.” Vì không để cho Quyền Hạo hoài nghi, cô cũng định ăn vài miếng.

Chỉ là một tô mì bình thường, ở trong lòng Quyền Hạo rất khác, đây là cô làm.

Mới vừa ăn vài miếng mì, anh giống như ăn được đồ ăn ngon nhất của thế gian, trên mặt đều là thỏa mãn.

Ăn vài miếng, cô không ăn nữa, “Tôi đi tắm, anh ăn cả của tôi đi, nhớ rửa tô.”

“Ừ.” Trong miệng anh còn ngậm mì, anh nụ cười đầy mặt, trong mắt đều là hạnh phúc.

Nhìn lâu anh mấy lần, cô yên tâm đi tắm, hy vọng lúc cô đi ra, anh đã ngủ rồi!