Editor: Puck -
Ánh mắt lạnh lẽo lưu chuyển giữa hai phía, khóe môi Thẩm Cảnh Kỳ nhếch lên một đường cong không vui, nói không rõ là châm chọc hay là đố kỵ, thản nhiên nói, “Tình cảm của Quyền thiếu và Lâm tiểu thư thật tốt, cho dù là anh em ruột cũng chưa chắc có thể giống như hai người.”
Tay Quyền Hạo vẫn thân mật ôm cả vai Lâm Hi như cũ, không vì lời của Thẩm Cảnh Kỳ mà cảm thấy tức giận, trong mắt thoáng qua tia sáng sâu thẳm.
Lâm Hi buông sâm banh trong tay mình ra, đuôi chân mày hơi không vui nhếch lên, nụ cười như đắp một tầng băng thật mỏng, nhíu chặt chân mày hàm chứa tức giận nhàn nhạt: “Tình cảm của tôi và Quyền Hạo có tốt hay không, mắc mớ gì đến anh? Không giải thích được.”
“Thuốc, nhớ đừng ngừng uống.” Khi mọi người sắp kinh ngạc, Lâm Hi nói giống như lo nghĩ cho Thẩm Cảnh Kỳ.
Nhìn vẻ mặt Thẩm Cảnh Kỳ cũng ngưng đọng, trong mắt chỉ còn lại không dám tin, Mã Kiều Thần đứng ở bên cạnh thế nhưng cảm thấy trong lòng sảng khoái. Nhìn thái độ này của Lâm Hi với Mã Kiều Thần, chứng minh lúc trước là cô suy nghĩ nhiều. Cũng đúng, một cô bé mười lăm tuổi cái gì cũng không thiếu, sao có thể nổi lên hứng thú với một người đàn ông hai mươi tám tuổi. Nghĩ đến điểm này, cô hơi lo lắng nhìn Quyền Hạo, lại nói năm nay Quyền Hạo đã hai mươi lăm! die nd da nl e q uu ydo n
Trên gương mặt tuấn tú của Quyền Hạo lộ ra nụ cười giễu cợt, trong tròng mắt thâm thúy sâu thẳm hiện lên chút ánh sáng. Trái tim bồn chồn không vui, không hề có chút lo lắng.
Kinh ngạc đi qua, tròng mắt hẹp dài của Thẩm Cảnh Kỳ chớp mấy cái, bên tai còn đang vang vọng lời nói của cô, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, lạnh lẽo từ lòng bàn tay truyền vào trong tim, máu trong nháy mắt chảy ngược, anh không thể tin được đây là lời cô có thể nói ra.
“Lâm Hi, vị Thẩm tổng này là bạn của em sao?” Mã Kiều Thần nhìn thấu Lâm Hi không thích Thẩm Cảnh Kỳ, cho nên cô cố ý hỏi.
Mắt lạnh quét qua Mã Kiều Thần, Lâm Hi hơi không nhịn được, “Bạn bè gì, đừng nói lung tung.”
Rõ ràng là một lời nói rất nhạt, nhưng hóa thành lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm vào trên ngực Thẩm Cảnh Kỳ, anh mím chặt môi, sắc mặt thay đổi.
Liếc nhìn sắc mặt Thẩm Cảnh Kỳ càng lúc càng không tốt, trong lòng Mã Kiều Thần rất nghi ngờ, ánh mắt lóe lên, lựa chọn tiếp tục hỏi: “Nhưng mà chị thấy dáng vẻ của em và Thẩm tổng rất quen thuộc, thật sự không phải là bạn của em sao?” Thái độ của Thẩm Cảnh Kỳ với Lâm Hi kỳ quái như thế, phải biết Lâm Hi là bà xã tương lai của Quyền thiếu, bà xã của người bạn từ nhỏ của cô dứt khoát không thể để cho người khác nhớ thương.
“Chị không nói chuyện không ai kêu chị câm.” Hai chữ quen thuộc, khiêu khích Lâm Hi tức giận.
Mã Kiều Thần giả bộ giống như bị thương rất nặng che ngực, “Lâm Hi, có thể không châm chọc chị không?”
“Nói thêm gì nữa, thì không phải là mỉa mai, mà là công kích thân thể chị.” Lâm Hi nhíu chặt đôi mày thanh tú, lạnh lùng nói.
Ok, thấy Lâm Hi có dấu hiệu tức giận, cô cũng lấy được hiệu quả cô muốn. Mã Kiều Thần biết nên thu lại, gạt gạt tóc buông xuống trước trán trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, cô thản nhiên cười, “Mọi người từ từ tán gẫu, tôi đi chào hỏi khách khứa.”
Khoảnh khắc khi Mã Kiều Thần xoay người, đặc biệt nhìn sang Quyền Hạo, khóe môi lộ ra nụ cười hả hê.
Tới đây nhìn thấy Thẩm Cảnh Kỳ, cô đã hơi không vui. Tròng mắt nhìn chăm chú vào bàn tay khoác trên vai cô, cô không để lại dấu vết nhíu mày, nhẹ nhàng lấy tay Quyền Hạo ra. [email protected]
“Lâm Hi, em thật sự chán ghét anh như vậy sao?” Thẩm Cảnh Kỳ điều chỉnh tâm trạng, tràn đầy nụ cười tự tin nói.
Không đợi Lâm Hi trả lời, Quyền Hạo đã vượt lên trước trả lời thay cô, “Hi nhi nhà tôi, luôn đều chán ghét không giải thích được với người xa lạ.”
Thẩm Cảnh Kỳ cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ra nụ cười châm chọc, “Theo tôi được biết, Lâm Hi và nhà họ Quyền không hề có một chút quan hệ nào, tại sao có thể là nhà anh?” Trải qua ba năm, anh mới tìm được Hi Nhi, tuyệt đối không có khả năng buông tay.
Không khí bốn phía giống như kết băng, lạnh lẽo lan tràn trên người mỗi người.
“Quyền Hạo nói không sai, tôi là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, sao lại không phải là người nhà họ Quyền rồi.” Giọng Lâm Hi vừa chuyển, trong nháy mắt trở nên sắc bén, “Thẩm Cảnh Kỳ, chúng ta chỉ là quan hệ người xa lạ, không có bất kỳ liên quan gì đến anh, anh để ý mù quáng cái gì?”
Đối xử với người chán ghét, cô không ngại mượn quyền thế nhà họ Quyền đi đánh vào mặt bọn họ.
Thẩm Cảnh Kỳ nhất thời nghẹn lời, nụ cười trên mặt rút đi, lưỡi dao sắc bén vô hình trong trái tim biến thành hai cây.
Khẩn trương và tất cả lo lắng trong lòng đều theo lời của cô từ từ tiêu tan, trên mặt Quyền Hạo lộ ra ấm áp, ánh mắt tập trung nhìn chăm chú vào cô, khóe môi không kiềm chế được nhếch lên, trong tròng mắt tràn đầy đều là cô.
Xoay người không nhìn tới vẻ mặt tràn đầy đau thương của Thẩm Cảnh Kỳ, cô từng bước đi tới bên cạnh Mã Kiều Thần, “Tôi đi về trước đây.”
Mã Kiều Thần cũng đoán được Lâm Hi sẽ không ở lại lâu, cô nở nụ cười, “Ừ, hôm nào khác hẹn em.”
Trước khi rời đi, ánh mắt hàm chứa châm chọc của Lâm Hi liếc mắt về phía Thẩm Cảnh Kỳ. Quá khứ đã đi qua, bây giờ còn muốn tìm về, quá muộn. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Chân mày đuôi mắt Quyền Hạo mang cười, bước nhanh đuổi theo cô.
Nhìn hai người sóng vai mà đi, trên mặt Thẩm Cảnh Kỳ giăng đầy mây đen, âm trầm đáng sợ.
Trên tay Tiếu Thần cầm một ly rượu đỏ, quên mất uống, anh nhìn thẳng vào Lâm Hi rời đi. Bóng dáng của Lâm Hi biến mất không thấy nữa, anh chuyển mắt nhìn anh họ mình, rũ mi mắt xuống giống như che giấu suy nghĩ trong đáy lòng.
Lăng Nhược Y và Lăng Linh đứng ở chỗ khác, bốn mắt nhìn chăm chú vào Lâm Hi rời đi, mặt mày thoáng qua vẻ không biết tên, tay của các cô khẽ nắm chặt.
Lâm Hi có lái xe tới, nhưng nói như thế nào Quyền Hạo cũng không chịu để cô lái xe, cứng rắn lôi kéo cô lên xe của anh.
Trong không gian nhỏ hẹp của xe, hơi thở trên người cô xông vào mũi, anh mím môi cười một tiếng.
“Hi nhi rất ghét Thẩm Cảnh Kỳ sao?”
Lâm Hi nhàm chán nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, sau khi nghe, hơi kinh ngạc nhướn mày, “Có thể nói là như vậy.” Ghét Thẩm Cảnh Kỳ vào năm năm trước, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, hiện tại cô ghét anh ta, không thể không nói, chuyện đời chính là kỳ diệu chỗ này.
Anh giống như ăn đường mật, ngọt bắt đầu lan tràn trong miệng.
Cùng lúc đó, Phó Trường Thanh nhìn đống hình trên bàn, người thanh niên điển trai trong hình, bà thấy sao mà chướng mắt? Có cần bà ra tay xử lý một chút?