Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 17: Không sợ hãi




“Người nào con mẹ nó đập đồ loạn?” Sờ lên vết thương trên trán, cùng với máu tươi trên mặt, đau đớn trên trán, máy tính bảng hoàn hảo không tổn hại trên mặt đất, đều khiến Lâm Hi không nhịn được bộc phát.

Mọi người thấy Nam Cung Y ngộ thương Lâm Hi, trong lòng nói thẳng cô xui xẻo.

Trong ban một, Nam Cung Y tồn tại như một bá vương, gia thế của bọn họ không bằng Nam Cung Y, tất nhiên sẽ không ai đối nghịch với cậu ta. Mà người mới tới, nhìn một cái rõ ràng không phải là con em quyền quý gì, bây giờ bị máy tính bảng đập, cũng không thể tìm Nam Cung Y gây phiền phức.

Nam Cung Y nhìn vẻ mặt máu tươi của Lâm Hi, cười lạnh một tiếng, cực kỳ phách lối nói, “Ta đập, thế nào?” Không biết thông qua cách thức nào đi vào Lĩnh Lâm, đập cho một cái cho dù chết cũng không có chuyện gì, nếu trách thì trách bối cảnh của cô ta không thâm hậu như của cậu.

Lòng bàn tay có vết máu, cực kỳ chướng mắt, Lâm Hi mạnh mẽ kiềm chế lửa giận sắp bùng nổ, cô khẽ cong khóe môi lên, “Mày rất chảnh đấy!” Trong tròng mắt long lanh như nước lộ ra vẻ hung ác, toàn thân tản ra hơi thở lạnh như băng.

Cô gái nhỏ trước mắt có sắc mặt tỉnh táo và rét lạnh trong mắt, Nam Cung Y không nhìn vào mắt, cậu ngẩng đầu thật cao, khinh thường Lâm Hi, “Tao cứ chảnh như thế thì sao?” Đối với người không có bối cảnh thâm hậu như mình, cậu được chảnh.

Người chung quanh nhìn dáng vẻ cắn răng nghiến lợi của Lâm Hi, không khỏi hả hê bật cười, mà Cung Tuyết còn đang quỳ sấp trên đất đã bị tình cảnh trước mắt hù dọa ngây người, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu như máy tính bảng này đập trên đầu mình, cô có thể cũng chảy máu tươi không. dinendian.lơqid]on

Ngửi được mùi máu tươi, Nam Cung Y điên cuồng, không hề có dáng vẻ định nói xin lỗi, lửa giận của Lâm Hi hoàn toàn không kiềm chế được rồi. Con mẹ nó, chơi cô toàn người là nước cô không so đo, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Chảnh cái gì mà chảnh, mày muốn tìm chết đúng không, tao thành toàn cho mày.”

Giọng nói tràn đầy tức giận vừa dứt, Lâm Hi nhanh chóng nhặt máy tính bảng trên đất lên, nhắm ngay vào đầu Nam Cung Y, dùng sức đập.

Con mẹ nó, sống lại gặp phải cha mẹ vô lương thì thôi, bị buộc ở cùng một chỗ với Quyền Hạo cũng cho qua, nhưng bị một đứa nhỏ vênh váo tự cao tự đại bắt nạt, vậy thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.

Chỉ có thể nói Lâm Hi đập quá chuẩn rồi, máy tính bảng này làm vũ khí sắc bén đập người đã thành công nện lên trán Nam Cung Y, cậu ta cũng chảy ra một lượng lớn máu tươi, trên gương mặt đẹp trai và non nớt hiện đầy máu tươi, chỉ có điều còn không bằng Lâm Hi.

Nam Cung Y từ khi sinh ra đến nay luôn cao cao tại thượng, từ nhỏ chưa từng bị người đối xử như vậy, còn là một con nhóc mà cậu cho rằng bối cảnh không vững chắc bằng cậu đối xử như vậy, cậu càng thêm tức giận đến điên rồi, “Đánh chết nó.” Cậu khi giận dữ không thèm để ý đến Cung Tuyết bắt cá hai tay nữa, giờ phút này cậu phải làm chính là đánh chết con nhóc chết tiệt dám đập cậu.

Dương Tử Đan nhìn máu tươi trên mặt Nam Cung Y, sợ ngây người. Nhìn Lâm Hi lửa giận tràn đầy giống vậy, cậu lạnh lùng lên tiếng, “Con nhóc chết tiệt kia, mày ngoan ngoãn để cho Y thiếu đập không phải rất tốt sao, đến lúc đó còn có thể cầm một món tiền lớn, bây giờ mày nhìn xem, chuyện tốt đẹp cũng bị mày phá hỏng.”

Nam Cung Y và Dương Tử Đan đều là nhân vật thủ lĩnh trong ban một, lúc này Nam Cung Y mở miệng muốn đánh chết Lâm Hi, mọi người vẫn luôn hướng về sợ hãi Nam Cung Y, đương nhiên rất nghe lời xông lên một loạt, chuẩn bị đánh ngã Lâm Hi dám đập Y thiếu.

Những người tiến lên đều thuộc phái Nam Cung Y, không ra tay cũng thờ ơ lạnh nhạt, không làm rõ ràng thân phận của đối phương mà tùy tiện hành động, tuyệt đối là hành động ngu xuẩn.

Liếc nhìn một đám đứa nhỏ vây quanh cô, trong lòng Lâm Hi dâng lên khí lạnh.

Cũng chỉ là một đám đứa nhỏ, đã muốn vây đánh cô, nghĩ khá lắm.

Thân thể nhỏ gầy yếu như đậu cô ve, bởi vì tức giận nên bộc phát ra năng lượng khổng lồ, bằng vào nhiều năm khổ luyện công phu, Lâm hi không tốn công sức đã đánh ngã đám đứa nhỏ vây đánh cô.

Nam Cung Y che vết thương không buông không dám tin nhìn đám người hầu của mình đều bị đánh ngã, thân thể nho nhỏ này lại bộc phát ra năng lượng to lớn như vậy, cậu giận dữ rồi, ánh mắt bắn ra hung ác, “Con nhóc chết tiệt kia, mày chờ đó.” diee ndda fnleeq uysd doon

Dương Tử Đan cũng tỏ vẻ không thể tin được, đám người hầu té xuống đất kia đều đau buồn, lòng cậu hung ác, đi tới trước mặt Lâm Hi cao đến bả vai mình, giơ tay lên định cho Lâm Hi một bạt tai.

Che cái trán vẫn chảy máu ròng ròng, Lâm Hi mím môi mắt lạnh nhìn mọi người một vòng, Nam Cung Y tràn đầy uy hiếp không cam lòng, cô không xem trong mắt. Đứa nhỏ chết tiệt, còn nhỏ tuổi đã muốn trở thành playboy, vậy cũng đừng trách cô không khách khí.

Dương Tử Đan muốn giúp Nam Cung Y hả giận đi tới trước mặt cô, hành vi của cậu ta đã nói rõ cậu ta định làm gì, cậu ta còn chưa ra tay, tay đã bị cô nhẹ nhõm túm lại, “Mày muốn tìm đánh đúng không.”

Lâm Hi trải qua một trận quần đấu lại không có chuyện gì, tàn nhẫn trong mắt vẫn rất có thể hù dọa người, Dương Tử Đan bị khí thế cường đại này trấn áp rồi, nuốt một ngụm nước miếng. Chẳng ai có thể nghĩ tới một cô gái nhỏ chỉ chừng tám chín tuổi lại có bản lĩnh lợi hại như thế, ý định muốn giúp Nam Cung Y hả giận mất đi.

Quần đấu cuối cùng lại bị một cô bé lật ngược, đưa tới sự chú ý của các lớp khác, khi kết thúc, đương nhiên có người đi báo cho giáo viên.

Lý Tiếu đang phê sửa bài tập, đột nhiên có học sinh tới nói cho bà biết, lúc này trong ban một của bà đang trình diễn tiết mục quần đấu, vội vàng bỏ bút đỏ chấm bài tập xuống, nhanh chóng đi về phía lớp học.

Mới vừa tới cửa phòng học, bà nhìn thấy học sinh bị thương ngã xuống đất dường như rất nghiêm trọng, còn có Lâm Hi nhị tiểu thư nhà họ Quyền sáng nay vừa mới tới trên trán đều là máu, cô bé túm tay Dương Tử Đan, không khí giữa hai người cũng tương đối kỳ quái. Đảo mắt vừa nhìn trên mặt Nam Cung Y cũng toàn là máu, Lý Tiếu sắp ngây ngẩn cả người.

Đây là xảy ra chuyện gì?!

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lý Tiếu nghiêm giọng hỏi.

Mọi người thấy chủ nhiệm tới, học sinh ngã xuống đất rối rít đứng lên, Lâm Hi ghét bỏ buông tay Dương Tử Đan.

Còn Nam Cung Y hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Hi, “Cô giáo, cô xem cậu ta, vừa mới tới đã gây chuyện, còn đánh em bị thương, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Lĩnh Lâm do nhà họ Quyền xây dựng, vào đây đi học rất nhiều đều thuộc về phe phái nhà họ Quyền, bọn họ cũng không dám gây chuyện ở đây, mà giáo viên Lĩnh Lâm cũng phải đối xử tôn kính.

“Cô giáo, học sinh mới tới đánh chúng em bị thương, lần này trường học nhất định phải cho chúng em một câu trả lời thỏa đáng.” Dương Tử Đan tức giận nói giúp.

“Cô giáo, cô xem cậu ta...”

“Cô giáo,...”

“Cô giáo,....”

Các con em quyền quý bị Lâm Hi đánh bị thương không ngừng tố cáo với Lý Tiếu, nụ cười của Lý Tiếu cũng sắp đen thui. Nhìn máu tươi trên mặt Lâm Hi, bà chỉ cảm thấy đầu cũng đau nhức. Một đứa học sinh nơi này bà cũng không thể đắc tội, nhưng Lâm Hi bà càng không thể đắc tội, trường học này vốn của nhà họ Quyền, mà một đám con em quyền quý vô pháp vô thiên này lại dám đánh nhị tiểu thư nhà họ Quyền, đây là không muốn lăn lộn nữa.

“Được rồi, đừng nói nữa. Nam Cung Y, Lâm Hi, hai em đều đến phòng làm việc của cô.” Suy nghĩ một chút, Lý Tiếu chỉ có thể gọi hai đứa đến phòng làm việc, biết rõ chân tướng trước. Một cô gái nhỏ nhu nhu nhược nhược có thể đánh ngã nhiều người như vậy, vậy thật sự là chuyện kỳ quái. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Ở Lĩnh Lâm dạy chính là tôn sư trọng đạo, bị Lý Tiếu quát lớn một trận, học sinh cũng không dám thốt lên gì.

Nam Cung Y và Lâm Hi cùng che vết thương trên trán đi theo Lý Tiếu về phòng làm việc, trong mắt hai người đều hết sức chán ghét.

Trong phòng làm việc, nhìn Nam Cung Y và Lâm Hi đã băng bó kỹ vết thương trước mặt bà, Lý Tiếu rất bất đắc dĩ. Một là vị nhị tiểu thư không biết như thế nào của nhà họ Quyền, một là người thừa kế nhà Nam Cung vẫn đi theo nhà họ Quyền, hai người ở trong cùng một lớp trong khoảng thời gian ngắn nổi lên mâu thuẫn, chuyện này thật sự rất khó xử lý.

“Hai em nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Thưa cô, đều là lỗi của Lâm Hi, em chỉ không cẩn thận nện quyển sách lên người cậu ấy, cậu ấy lại lấy máy tính bảng đập em, còn đánh bị thương mấy bạn Tử Đan.” Nam Cung Y căm tức nhìn Lâm Hi tỏ vẻ lạnh nhạt, lửa giận trong lòng bừng bừng thiêu đốt, mở miệng chính là đẩy toàn bộ tội lỗi lên người Lâm Hi. Cậy vào bối cảnh vững vàng của mình, Nam Cung Y không hề sợ hãi khiêu khích nhìn Lâm Hi.

Nghe lời đổi trắng thay đen, Lâm Hi buồn cười.

Mà Lý Tiếu thì xạm mặt lại, thật sự đủ rồi!