Quyền Thiên Dị

Chương 14




Duyên khởi duyên diệt mạc nại hà

Hoa khai hoa lạc lại phục sinh

Bướm lớn bay lượn giữa không trung, nhẹ nhàng đáp ở hậu viên Tướng phủ, chờ Vân Kiêu bước xuống liền lập tức biến thành một nắm lá trúc, phiêu tán theo gió.

Vân Kiêu lặng người nhìn về hướng Kỷ Sơn, cậu vốn không nên bỏ chạy một mình để lại Trúc Quân đơn độc đối mặt với yêu quái.

Nhưng với tâm tư hỗn loạn hiện giờ, cậu chẳng biêt nên làm gì.

Mấy năm nay, Vân Kiêu chưa một lần thôi tưởng tượng đến viễn cảnh gặp được người cha chưa biết mặt. Mặc dù trước giờ không hề kể về phụ thân, nhưng ánh mắt nồng đậm ái tình của mẫu thân khiến cậu luôn nghĩ cha mình hẳn là người rất tốt.

Vân Kiêu muốn sau khi phụ tử trùng phùng sẽ đem từng việc trong suốt sáu năm tỉ mỉ kể lại cho ông nghe, rồi đưa ông đi gặp sư phụ. Tướng phủ rộng lớn như vậy, dung nạp được một Vân Kiêu, đương nhiên thêm một người nữa cũng không có vấn đề. Tấm lòng sư phụ rộng lượng, chắc cũng sẽ không để ý chuyện này.

Phụ thân sẽ cùng sư phụ chơi cờ, còn cậu sẽ đứng bên cạnh pha trà, nếu như phụ thân thua, cậu sẽ nhè nhẹ kéo góc áo sư phụ, như thế, sư phụ sẽ mỉm cười, không để bụng mà nhường phụ thân vài nước…

Ấy thế nhưng tất cả vì sự xuất hiện của nam nhân kia, mà như trăng nơi đáy nước, tan vỡ thành từng mảnh.

Cửa phòng chỉ còn cách vài bước chân, nhưng cậu cảm thấy toàn thân chẳng còn nửa phần khí lực, không thể cử động, không muốn cử động, lặng lẽ ôm lấy đầu gối ngồi xuống, tới tận khi sắc trời dần sáng.

“Vân Kiêu?”

Thanh âm dịu dàng quen thuộc bất chợt vang lên, cậu từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là thân ảnh của Thiên Quyền.

Ánh dương bừng sáng sau lưng, nắng sớm tựa từng mảnh hoàng kim rơi trên người, hắn giống như thiên tiên vừa mới hạ phàm.

Vân Kiêu phát giác, tính ỷ lại vào người này vốn đã ăn sâu bám rễ, chỉ cần nghe thấy thanh âm ấy, trái tim đang treo ở không trung liền nhè nhẹ bình ổn hạ xuống.

“Sư phụ… ”

Thiên Quyền vuốt nhẹ lên mái tóc còn vương lại vài hạt sương của cậu, nhìn thấy đôi môi tái nhợt vì lạnh, khẽ nhíu mày.

Phất tay một cái, trận gió trong viện liền ngừng thổi, Thiên Quyền khoác lên vai Vân Kiêu chiếc áo màu nguyệt sắc, chặt chẽ ôm lấy cậu.

“Dù xảy ra chuyện lớn thế nào cũng không cần lấy bản thân mình ra đày đọa, Vân Kiêu muốn làm sư phụ tức giận sao?”

Vân Kiêu lắc đầu quầy quậy.

Thiên Quyền nhẹ nhàng thở ra một hơi, khom người ôm ngang thân cậu bế lên, Vân Kiêu chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên rời khỏi mặt đất, giật mình một cái, cuống quít bám vào cổ sư phụ.

Nhìn sắc mặt thâm trầm gần kề, Vân Kiêu khẽ hé miệng, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con xin lỗi … ”

Thiên Quyền cúi đầu nhìn cậu chăm chú trong chốc lát, rồi bật cười.

“Vân Kiêu, còn nhớ lần đầu ta gặp ngươi ở Kỷ Sơn không, sư phụ cũng ôm ngươi như

thế này, hỏi ngươi liệu có nguyện ý làm đồ đệ của sư phụ?” Thiên Quyền vừa nói vừa ôm Vân Kiêu đi vào phòng.

Trong phòng đương nhiên ấm áp hơn ngoài viện lạnh lẽo gấp trăm lần, noãn ý (noãn: ấm áp) làm cho gò má đóng băng có chút hồng nhuận. Người trong vòng tay đã không còn mềm nhẹ như trong trí nhớ, xương cốt nam tính nặng hơn, cơ thể rắn chắc cũng khiến tay hắn trĩu xuống, Thiên Quyền cười nói: “Chớp mắt nhiều năm trôi qua, Vân Kiêu đã lớn rồi!”

Tuy vậy bước chân hắn vẫn ổn định, đôi tay ôm lấy thanh niên vẫn mạnh mẽ như xưa.

Vân Kiêu được nhẹ nhàng đặt xuống giường, đôi mắt xanh thẫm nhìn đăm đăm Thiên Quyền.

“Sư phụ, người từ lâu đã biết con là yêu quái đúng không?”

Thiên Quyền đang đắp chăn cho cậu, bị hỏi như vậy, có chút ngạc nhiên: “Ta đương nhiên là biết.”

Nhìn vẻ thản nhiên trên khuôn mặt Thiên Quyền, Vân Kiêu cảm thấy chán nản xong lại chuyển qua tức giận, sư phụ là tiên gia, là địch nhân của yêu quái, vì thế trước giờ cậu luôn tận lực giấu diếm, sư phụ cũng chưa từng đề cập đến, cậu cứ tưởng Thiên Quyền chưa biết chân thân của mình, chẳng ngờ đến…

Nhưng vẫn không nhịn được, hỏi Thiên Quyền: “Sư phụ không phải… rất ghét yêu quái ư?”

Thiên Quyền xoa xoa mái đầu đã lui vào trong chăn một nửa, lòng nhẹ than, đồ nhi này tuy đã lớn mà tâm tình vẫn như trẻ con.

“Đồ nhi ngốc, trên thế gian, tinh quái (yêu tinh và yêu quái) đâu phải tất cả đều ác, nếu cứ nhìn thấy yêu quái là diệt trừ thì mấy trăm năm nay sư phụ đã mệt chết rồi!” Hắn mỉm cười, đưa tay kéo chăn xuống, tránh cho đồ nhi ngốc của mình nóng chết: “Thiên Quyền Văn Khúc Tinh quân ta cũng chỉ có mình ngươi là đồ đệ, thương còn không hết, sao có thể ghét được!”

Nhìn khóe môi Vân Kiêu nhếch lên, Thiên Quyền biết bản thân đã quá nuông chiều đồ nhi này, nhưng là, cứ nhịn không được muốn nuông chiều thêm.

“Sư phụ… phụ thân đến rồi.”

Thiên Quyền nhíu mày: “Ngươi gặp hắn?”

“Vâng… Trúc quân… ”

Thiên Quyền nhìn cậu một lát, cuối cùng vẫn nói: “Trúc quân và nương ngươi quả có đoạn nhân duyên, nếu gặp phải cha ngươi, chỉ sợ khó có chuyện gì tốt.”

Thế nhưng Vân Kiêu lại lộ ra vẻ mặt buồn bực, đối với chuyện của vị Trúc quân quen biết lâu năm, nội tâm có chút trách cứ hắn biết mà chẳng nói, dù vậy nhớ tới cái người an tĩnh nhìn đăm đăm về nơi xa xăm kia lại nghĩ, hóa ra người y luôn chờ đợi lại chính là mẫu thân đã mất của mình.

“Là nghiệt là duyên, chỉ người trong cuộc mới hiểu, ngươi không cần vì thế mà hao tâm tốn sức.” Thiên Quyền như có tâm sự nhìn về Kỷ Sơn: “Việc này sư phụ tự biết xử lí, mấy ngày này hãy ở trong phủ nghỉ ngơi, đừng nên ra ngoài.” Chạm lên nếp nhăn giữa hai đầu lông mày Vân Kiêu, hắn dịu dàng khuyên nhủ: “Ta thấy ngươi cũng mệt rồi, cả đêm chưa chợp mắt phải không? Mau ngủ đi, mọi chuyện đã có sư phụ gánh vác.”

Đợi Vân Kiêu ngủ say, Thiên Quyền xoay người đi ra khỏi phòng.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại, một bức tường gió mạnh mẽ từ khe cửa thoát ra, bao lấy cả khu hậu viện.

Xong xuôi, Thiên Quyền hướng Kỷ Sơn bay đi.

Tại Kỷ Sơn, hoa trúc bay đầy trời, hư ảo như tiên cảnh.

Thiên Quyền khẽ thở dài, tựa như nói với người bạn trong hư không: “Trúc quân, sao phải khổ thế này?”

Yêu khí trong núi đại thịnh, bỗng hắn thấy một hắc bào nam nhân bước ra từ trong rừng.

Con ngươi mang màu xanh lục thẫm phi thường hung tợn, một thân sát khí tựa dã thú vừa xé xác xong con mồi.

Thiên Quyền đứng nguyên chỗ cũ, bất động như sơn, nam nhân kia cũng không để ý tới hắn, chỉ lướt qua bên người rời đi.

“Xin dừng bước!”

Thiên Quyền ngữ khí nhàn nhạt yêu cầu, nam nhân đó quả nhiên không bước nữa.

Chẳng thèm hỏi nguyên do, cương trảo (móng vuốt thép) xé gió đâm về phía Thiên Quyền, nếu như đứng đó là một phàm nhân, chỉ e là đã bị rạch ngực xé nát bụng, chết ngay tại chỗ. Thế nhưng móng vuốt cứng rắn không gì địch nổi lại giống như bị một chiếc khiên cường ngạnh chặn lại giữa chừng, nam nhân lộ chút kinh ngạc.

Quanh móng vuốt không vật gì, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, thực ra có một cỗ gió ngưng kết xoắn lấy phía trước, ngăn cản công kích từ đối phương.

“Ngươi không phải phàm nhân.” Hắn thu móng vuốt lại, lạnh lùng nhìn nam tử xuất hiện bất ngờ này.

Thiên Quyền chầm chậm quay người, chắp tay hướng hắn thi lễ, không so đo tính toán y chưa nói năng gì đã tung ra độc thủ, ôn hòa cười nói: “Các hạ là phụ thân của Vân Kiêu?”

Nam nhân nhếch mày, trên dưới đánh giá Thiên Quyền rồi khoanh tay trước ngực, nhỏ nhẹ đáp: “Nói như vậy, ngươi chính là kẻ cả gan dám làm sư phụ con ta?”

Thiên Quyền nhíu mày, đối phương nói năng không biết lễ độ, tuy nhiên vẫn cố giữ bình tĩnh nói tiếp: “Các hạ là cha hẳn phải biết rằng, có vài chuyện nếu cứ ép buộc sẽ làm tổn thương Vân Kiêu.”

“Xùy!”

Nam nhân hỉ mũi khinh miệt: “Nó là con trai ta, muốn xẻ muốn ăn cũng là việc của ta, chẳng đến lượt ngươi tốn công khoa chân múa tay.”

Đôi mắt Thiên Quyền lóe lên một tia phẫn nộ, nhưng vẫn chưa biểu lộ ra ngoài.

“Vân Kiêu đã bái ta làm thầy, là sư phụ, đương nhiên ta mang trách nhiệm bảo vệ an toàn cho đồ đệ, không để hắn bị bất cứ thương tổn nào.”

“Ha! Ha ha ha… … ” Nam nhân cười dài: “Đúng là thú vị, thói đời ngày nay chẳng lẽ thay đổi rồi?! Sao gần đây toàn gặp phải mấy tên ngốc thế này?!”, đồng thời những đầu ngón tay từ ống tay áo lộ ra bộ móng vuốt dài sắc bén. Nam nhân hơi cúi đầu, thè lưỡi liếm liếm những cái móng cắt xương như chém bùn, tà mị cười nói: “Vân Kiêu đi theo ta, đương nhiên sẽ có lợi cho nó! Mấy pháp thuật ngươi dạy nó chẳng có lấy một cái hữu dụng, sức gió vô lực, muốn giết một người cũng không xong!”

“Thật hổ thẹn! Pháp thuật vốn không phải sở trường của ta.”

“Bớt lảm nhảm đi! Ngươi nói thì hay lắm, chẳng qua chỉ là thèm muốn vật Vân Kiêu mang bên mình thôi.”

Thiên Quyền nói: “Vật kia cứ để Vân Kiêu giữ thì thích hợp hơn.”

“Hừ! Nói láo! Vật kia vốn là của ta, ngày đó khi trốn khỏi Khóa Yêu tháp không cẩn thận đánh rơi bị Vân Nương nhặt được! Nàng giao phó vật kia cho con trai ta, đương nhiên để nó hoàn trả ta!!”

Mẫu thân Vân Kiêu quẩn quanh chốn này lâu như vậy ắt là bởi mục đích ấy, tuy nhiên Thiên Quyền không chịu nhượng bộ.

“Các hạ nên từ bỏ đi.”

Nam nhân nhìn hắn một lúc lâu, lại bật cười lớn: “Buồn cười! Buồn cười! Ngươi cho mình là cái thá gì? Dám đến đây quản việc của ta ư?”

Tiếng cười của y vừa vang, thân hình đột nhiên tiêu thất vô tung.

Hắc ảnh hiện ra sau lưng Thiên Quyền, cương trảo rạch gió, đâm thẳng vào đầu hắn.

Tuy vậy vẫn có một bức tường đồng vách sắt vô hình không cho phép móng vuốt sắc nhọn của y đến gần hắn nửa phân.

“Hắc báo yêu, năm đó dưới trướng Nghịch Long ngươi chẳng qua chỉ là tên tiểu tốt, nay Nghịch Long bị giam trong Khóa Yêu tháp, yêu vực vô chủ, ngươi ra được ngoài đã dám xưng Vương rồi?”

Hắc báo Vương vô cùng kinh ngạc. Hiện giờ bên trong yêu vực, yêu thành bị pháp trận vô danh vây khốn, yêu Đế thất tung, chúng yêu khắp nơi gây dựng thế lực, bản thân y từ  Khóa Yêu tháp trốn ra cũng chiếm cứ được một vùng lãnh thổ, cùng Kim Sư yêu( yêu quái sư tử) Hâm Tông xưng Vương, nhưng lai lịch của y đâu có kẻ nào biết. Vậy mà tên nam tử nho nhã trước mặt, tướng mạo tuy không còn trẻ, bất quá cũng chưa đến năm mươi, làm sao biết được quá khứ của y chứ?

Muốn rút móng vuốt về, lại phát hiện đầu ngón tay bị gió xoáy giữ chặt, nhất thời không thu lại được.

“Ngươi rốt cục là ai??”

Thiên Quyền chỉ cười cười, vươn một ngón tay lên, chỉ vào không trung.

Nháy mắt cuồng phong như sóng lớn đập vào mặt hắc báo Vương tới nỗi tóc mai cũng bị thổi ngược về phía sau, hắc bào phiêu lộng. Bất quá người y chẳng hề động đậy, cơ thể giống như bị trăm bước chân voi dẫm qua, toàn thân chỗ nào cũng đau đớn khôn cùng. Lúc này mới đột nhiên nhớ lại câu nói của Trúc quân: “Khuyên ngươi đừng nên trêu chọc sư phụ Vân Kiêu… Nếu không, tự ngươi chuốc họa vào thân.”

Trong gió, một tiếng nói không nhanh không chậm truyền tới: “Gió vô hình vô dạng, nhưng chưa hẳn chẳng thể khắc chế địch nhân. Hắc báo yêu, đạo hành của ngươi so với Nghịch Long Đế, còn kém xa lắm.”

Gió trên Kỷ Sơn ngừng thổi, cây trúc cũng không còn phát ra tiếng xào xạc nữa, chỉ đơn thuần đứng chết lặng trên sườn núi.

Thiên Quyền nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xăm, rất lâu sau lắc lắc đầu, thầm than cho sự ngu ngốc cùng cố chấp của báo yêu.

Cả ngọn núi chìm trong biển hoa trắng xóa, hắn nhìn vẻ đẹp rực rỡ cuối cùng của trúc lâm một hồi, rốt cuộc cũng quay lưng rời đi.

Trong cơn gió lạnh thổi tiễn đưa người, đâu đó khẽ vang lên tiếng ngâm nga của nam nhân:

“Trúc lục thập di cân… Hữu cân tất sinh hoa… Sinh hoa tất kết thực… Kết thực tất khô tử… Thực lạc lai phục sinh… ”

(Cây trúc cắm rễ sáu mươi năm, có rễ tất nở hoa, nở hoa tất kết quả, kết quả rồi tất khô héo, quả rơi xuống đất lại phục sinh.)

Tạm dịch thơ:

Cây trúc sáu mươi năm,

Có rễ tất có hoa,

Có hoa tất kết quả,

Quả rồi cũng khô héo,

Rơi xuống, lại phục sinh….

(Bài thơ có vẻ hơi tệ haha:))