Quyền Thần

Chương 98: Máu rơi trong rừng




Trong nháy mắt, đám bộ hạ của ngân y nam tử nhanh chóng phản ứng, ba người hợp thành hình cánh quạt đi về phía nam. Sáu người còn lại che chắn bốn phía của Ngân y nam tử, mỗi người đều nắm chặt bội đao sẵn sàng đón địch.

Ngân y nam tử thở dài nói với Hàn Mạc:

- Ta vẫn không muốn phiền toái, nhưng phiền toái lại luôn tìm tới ta. Ta hiện tại có chút ít phiền toái cho nên không thể cùng ngươi uống rượu nữa. Sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ uống thêm lần nữa.

- Tốt!

Hàn Mạc đứng lên, cười khanh khách nói:

- Ngươi đi giải quyết phiền toái, ta không quấy rầy các ngươi nữa.

Hắn cũng không nói muốn trợ giúp Ngân y nam tử.

Bình thường nếu mọi người cùng ở chung một chỗ uống rượu ăn thịt, nếu đối phương gặp được phiền toái. Cho dù khách sáo cũng sẽ giả vờ hỏi một tiếng có cần trợ giúp hay không, nếu nghĩa khí thì có thể rút dao tương trợ.

Nhưng Hàn Mạc lại giống như không có chuyện gì, hắn cười híp mắt chắp tay với Ngân y nam tử. Sau đó nói với bộ hạ của mình:

- Chúng ta đi!

Bộ hạ của ngân y nam tử nhất thời lộ ra vẻ quái dị, có chút khinh bỉ. Mà Ngân y nam tử thần sắc bình tĩnh thậm chí cũng không tức giận, hắn chắp tay nói:

- Tạm biệt!

Đúng vào lúc này thì lại nghe phía nam truyền đến một tiếng hét thảm vang lên:

- Đại... Đại nhân... Cẩn thận... !

Rất nhanh bên kia đã truyền đến thanh âm binh khí giao tranh, hiển nhiên là ba tên đi về phía nam đã chạm trán với địch nhân.

- Lấy cây cối che chở, mọi người mau tản ra. Trước tiên bắn cung, sau đó lấy bội đao cận chiến.

Ngân y nam tử bình tĩnh nói, thanh âm không tỏ vẻ bối rối chút nào. Bố trí rõ ràng mạch lạc, giống như đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Hắn cầm lấy ngân thương, trừ một gã áo xanh ở bên cạnh hắn. Mấy người khác bắt đầu tản ra, núp sau đại thụ thu đao lấy cung, bày trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Hàn Mạc cũng cầm lấy đồng côn, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đi!

Hàn Thanh hỏi:

- Thiếu gia, chúng ta... Chúng ta không giúp bọn họ sao?

-Là phiền toái lớn đó!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Nói không chừng sẽ phải chết người, các ngươi có muốn giúp không?

Tất cả mọi người đều hiểu Hàn Mạc không muốn tham gia vào ân oán của đối phương. Nhìn thì có chút vô tình nhưng mọi người biết hắn cũng là vì bảo vệ cho người của mình thôi.

Cùng ngân y nam tử gặp mặt một lần, còn chưa đủ để cho Hàn Mạc lấy tính mạng của mình cùng nghĩa khí của Hắc Báo đi liều mạng.

- Hưu hưu…!!!

Âm thanh của cung tên từ phía Nam bắn ra như mưa tên, chỉ cần nhìn lượng mưa tên cũng đủ biết số lượng của địch nhân không ít. Ngân y nam tử cùng mấy tên thủ hạ giống như như những tảng đá không nhúc nhích, giấu mình ở phía sau những gốc cây.

- Phiền toái tới rồi!

Hàn Mạc trầm giọng nói:

- Đi mau!

Hắn dẫn đầu mọi người chạy về phía Bắc, vừa mới đi được hai bước lại nghe "Hưu hưu…!!!" một lần nữa . Lần này không phải là từ phía Nam mà là từ phía Bắc bắn ra.

- Tản ra !

Hàn Mạc âm trầm quát lên một tiếng, đẩy một gã Hắc Báo bên cạnh ra. Ngay sau đó thân thể của mình trong nháy mắt trốn ra phía sau của một gốc đại thụ . Một đám mưa tên giống như lưu tinh xẹt qua.

Chu Tiểu Ngôn cùng nhóm Hắc Báo cũng không phải là người thường, hàng ngày bản thân rèn luyện cực tốt. Ngay khi tiếng mũi tên vang lên, mọi người cũng tản ra giấu mình phía sau gốc đại thụ. Sau đó cùng một thời gian tất cả đều giương cung lắp tên, chuẩn bị nghênh chiến.

Hàn Mạc cùng Ngân y nam tử mặt đối mặt dựa lưng vào một gốc đại thụ.

- Xem ra ngươi đi không được rồi!

Ngân y nam tử mỉm cười nói:

- Ta phải nên nói xin lỗi với các ngươi, là chúng ta liên lụy các ngươi!

Hàn Mạc cau mày nói:

- Ta hiện tại chỉ muốn biết, ngươi xác định những người này là tới tìm phiền toái cho ngươi ? Ngươi khẳng định bọn họ không phải là tìm chúng ta sao? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hắn thật có chút nghi ngờ, địch nhân là từ hai mặt giáp công. Chứng tỏ chúng chuẩn bị rất tỉ mỉ, hơn nữa theo quân số hai bên cộng lại, chỉ từ số lượng mũi tên thì trên dưới khoảng bốn mươi năm mươi người. Đây cũng là một cỗ thế lực không nhỏ, tại sao giờ Tí mình vào rừng lại không thấy có một bóng người nào.

- Chín thành là bởi vì ta.

Ngân y nam tử nói:

- Cũng có thể có một thành là vì ngươi!

Hàn Mạc thở dài nói:

- Nói như vậy, thật đúng là ngươi làm liên lụy tới chúng ta!"

Hàn Thanh ở bên cạnh nhí nhố hiến kế nói:

- Thiếu gia, nếu người đã không muốn xen vào chuyện vậy thì chúng ta dựng cờ hàng đầu hàng đi?

Chu Tiểu Ngôn lập tức lạnh lùng thốt:

- Đầu hàng? Hừ! Ngươi cho rằng đầu hàng chúng sẽ không giết chúng ta sao?

Hàn Mạc cũng là trợn mắt nhìn Hàn Thanh rồi thấp giọng mắng:

- Chúng ta có thể không xen vào, nhưng đầu hàng chuyện này thiếu gia ta không làm được. Ngày sau nếu truyền ra, thiếu gia ta sao có thể ngẩng mặt nhìn người chứ? Tiểu tử ngươi tính hay nhỉ? Tiểu Chu nói đúng lắm, ngươi cho rằng đầu hàng thì chúng sẽ không giết chúng ta sao?

Hàn Thanh trên đầu toát cả mồ hôi lạnh, hắn không sợ những địch nhân kia. Mà chỉ là của mình "thượng sách" bị hủy bỏ như vậy, khiến hắn có chút lúng túng.

...

Địch nhân hai phía mượn mưa tên mạnh mẽ tiến quân về phía trước, thanh âm "Hưu hưu…!!!" của cung tên nghe thật rung động. Từng đạo thanh âm bén nhọn như cứa vào lòng mỗi người, nhất thời khiến mọi người không thể thăm dò tình hình quân địch.

Mắt thấy địch quân tiến gần đều là hắc y nhân nhanh chóng. Ngân y nam tử rốt cục cũng vung tay lên, mấy tên thuộc hạ lập tức giương cung lắp tên nhắm bắn về phía trước.

Tài bắn cung của những người này quả thật rất xuất sắc. Với lực tay cường hãn, chính xác mau lẹ, già dặn kinh nghiệm. Vừa nhìn là biết được những người này chiến sĩ từ nhập ngũ doanh mà ra, hơn nữa còn là những chiến sĩ tinh nhuệ nhất.

Mưa tên bắn liên tục, nhất thời địch nhân bên kia vang lên những tiếng kêu thảm thiết, mưa tên từ bên kia cũng giảm đi không ít.

Bên này Hàn Mạc cũng bắt đầu bắn tên về phía địch nhân, bất quá nếu so với mấy tên bộ hạ của ngân y nam tử kia thì tài bắn cung của nhóm Hắc Báo hiển nhiên kém hơn nhiều.

Hắc Báo am hiểu nhất chính là cách đấu thuật(đánh cận chiến), tinh thông tiềm ẩn truy tung. Nói chính xác hơn chính là gián điệp. Mười mấy năm qua, cách đấu thuật cũng đã tập luyện đến lô hỏa thuần thanh, một người có thể đối phó với ba bốn người cũng không có vấn đề gì cả.

Mặc dù thỉnh thoảng cũng từng luyện tập bắn tên, nhưng dù sao không phải là trọng yếu. Ngay cả tài bắn cung của Hàn Mạc cũng cũng không cao lắm.

Mặc dù dựa vào khí lực cường hãn, những mũi tên của nhóm Hắc Báo bắn ra cũng vô cùng sắc bén. Nhưng bắn trúng địch quân không nhiều, còn Chu Tiểu Ngôn lúc này thì ngược lại làm cho Hàn Mạc cực kỳ sợ hãi cùng than thở.

Chu Tiểu Ngôn bắn tên một mạch, không có chút ướt át ngập ngừng, động tác thành thạo. Thậm chí so với bộ hạ của ngân y nam tử còn hơn rất nhiều, hơn nữa tài bắn cung của hắn vô luận là tốc độ hay lực đạo đều rất chính xác, có thể xưng danh nhất lưu.

Liên tục bắn ra ba tiễn ngay sau đó ba tên hắc y bịt mặt đều bị một tiễn xuyên thấu yết hầu. Quả nhiên là dâm uy…sặc…hung uy lẫm liệt.(đoạn này chém)

Hàn Mạc há to miệng, kinh ngạc nói không nên lời. Trước kia hắn chỉ cho là tiểu tử này có thuật cỡi ngựa rất giỏi, lần này mới biết được tài bắn cung của Chu Tiểu Ngôn cũng lợi hại như thế. Không khoa trương chút nào, nếu như tiễn thủ có phân chia cấp bậc thì tài bắn cung của Chu Tiểu Ngôn cơ hồ đã đến gần cảnh giới của một tông sư.

Lúc hắn bắn tên khí định thần nhàn, mắt như hàn tinh, hạ thủ không chút lưu tình. Hơn nữa tư thế giương cung bắn tên cũng hết sức hoàn mỹ.

Hàn Mạc rất kinh ngạc càng lúc hắn càng cảm thấy hứng thú với lai lịch của Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn có thuật cỡi ngựa tốt, tài bắn cung cao. Luôn tỉnh táo ở mọi thời điểm. Ở thời đại này, vô luận tìm nơi nương tựa ở chỗ quan lại quyền quý, nhất định sẽ cẩm y ngọc thực, rượu ngon mỹ nhân vô tận. Hơn nữa hơn phân nửa là nhận được một chức quan.

Nhưng hắn lại cam tâm ở đầu đường Đông Hải thành làm xiếc, nguyện ý chịu làm bộ hạ của mình làm một cái người đánh xe. Hắn đến tột cùng muốn tính toán cái gì?

Hơn nữa cho tới nay, Chu Tiểu Ngôn không bao giờ ăn thức ăn mặn, mà ăn chay giống như hòa thượng. Mặc dù là người lãnh khốc, nhưng đối với mình luôn cúi đầu nghe lệnh, cũng không cái gì chỗ khả nghi.

Một người như vậy, từ đâu mà đến. Làm một mã phu để mưu đồ cái gì?

Trong khi hắn đang nghi ngờ thì tiếng binh khí giao tranh đã tiếng vang lên, ngân y nam tử bên kia đã chạm trán với địch nhân. Hơn hai mươi người thân thủ mạnh mẽ giống như dã lang bao vây giao tranh với ngân y nam tử cùng bộ hạ của hắn.

Ngân y nam tử tay cầm ngân thương, hắn không có ý định xuất thủ mà đứng ở bên cạnh lạnh lùng quan sát.

Địch nhân bên này cũng nhờ sự che chở từ đám cây cối vứt bỏ cung xông tới phía trước. Mà Chu Tiểu Ngôn vẫn một mũi tên là một mạng, chỉ trong chốc lát đã có năm người chết ở trong tay hắn.

- Mọi người cẩn thận!

Hàn Mạc trầm giọng quát:

- Tiểu Chu bắn tên, mọi người rút đao chiến đấu!

Chu Tiểu Ngôn bắn cung cao cường, tự nhiên là để cho hắn ở phía sau bắn tên . Mà Hắc Báo cận chiến cường hãn, tài bắn cung quá yếu, tất nhiên là bỏ cung đi oánh nhau với địch nhân.

Hàn Thanh cầm đầu Hắc Báo không nói hai lời bỏ cung tên lại, rút ra dao găm, tựa như sáu con báo khát máu nhanh chóng hung hãn đánh về phía địch nhân. Chu Tiểu Ngôn khom lưng cầm lấy hai bao tên bị vứt trên mặt đất, nhanh chóng thối lui phía sau một cây đại thụ sau. Đám người Hàn Thanh che chở phía trước, bọn họ thuần thục làm mọi chuyện giống như cơm bữa, trấn định vô cùng.

Đám Hắc y nhân đột kích hiển nhiên cũng không phải là nhân vật kém, bọn họ tiến thối tự động, phối hợp ăn ý. Ngay khi đám người Hàn Thanh xông ra, bọn họ lập tức hợp ba người một đối phó với một người. Dao găm sáng như tuyết mà sắc bén, đao pháp cũng là không kém. Trong nháy mắt song phương hỗn chiến làm một đoàn.

Bộ hạ của Ngân y nam tử mặc dù uy mãnh, nhưng do địch nhân rất nhiều, chỉ trong chốc lát một gã hộ vệ đã bị chặt bay đầu. Một người khác bị chém vào bụng nằm trên mặt đất có lẽ đã bị trọng thương.

Ngân y nam tử cuối cùng cũng xuất thủ, ngân thương của hắn giống như một con ngân long màu trắng. Bước chân nhẹ nhàng, một thương đâm tới người đang xông tới, người nọ vung đao chém liền. Chẳng qua là đao phong còn chưa đụng vào ngân thương đã bị mũi thương lạnh như băng đâm xuyên qua cổ họng.

Người nọ ngay cả ngáp một cái cũng không kịp, trường thương của ngân y nam tử tiếp tục rung lên, thi thể của hắn giống như một bao cỏ bay ra ngoài. Mà trường thương của ngân y nam tử tiếp tục huy động trong ánh đao đâm xuyên qua lồng ngực một người khác.

Một hộ vệ áo xanh vẫn theo sát ngân y nam tử, hắn không giao thủ với địch nhân mà tựa hồ muốn bảo vệ phía sau ngân y nam tử, đề phòng có cung tên bắn lén.

Đám người Hàn Thanh không hổ đã trải qua mười mấy năm huấn luyện, cùng địch nhân đối chiến mặc dù không chiếm được thượng phong tuyệt đối. Nhưng dưới sự vây công của một đám địch nhân cũng không rơi xuống hạ phong.

Hàn Mạc còn chưa xuất thủ, thì có một hắc y nhân bịt mặt không sợ chết từ bên cạnh xông tới, đại đao vượt trong tay vung ngang. Muốn đem Hàn Mạc chém thành hai khúc.

Đồng côn vung ra, đầu tiên đỡ một đao của đối phương. "Keeeng…!!!" một tiếng, đồng côn cùng đại đao giao kích với nhau tóe lên một tia lửa, hắc y nhân bịt mặt cảm thấy hổ khẩu tựa như bị xé nát, đau đớn nói không ra lời. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đồng côn của Hàn Mạc đã trở tay đâm một kích ngay bộ ngực của hắc y nhân bịt mặt. Hắc y nhân bịt mặt "Phốc" một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu, cả người nhanh chóng bắn ngược ra ngoài.

Hàn Mạc không do dự nắm chặt đồng côn, giống như một đầu mãnh hổ vọt vào trận chiến.

Trong lúc nhất thời từng tiếng quát tháo, tiếng kêu thảm thiết liên tục, huyết nhục bay tứ tung, từng vòi máu đỏ sẫm phụt lên không trung thật quỷ dị mà huyễn lệ.