Quyền Thần

Chương 905: Trọn đời yêu nhau




Liên quân lấy Đình Thủy quan, tự nhiên sẽ không tiếp tục đi tới. Thứ nhất là bởi vì đánh vào lãnh thổ Ngụy Quốc là chuyện quan trọng, nhất định phải bẩm báo tới kinh thành của mình, mà cũng bởi vì liên quân thương vong rất thảm trọng, hơn nữa người kiệt sức, ngựa hết hơi, mỏi mệt không chịu nổi, không có khả năng lại có tinh lực và thể lực tiếp tục phát động tiến công, cho nên chỉ có thể tạm thời đóng quân trong ngoài Đình Thủy quan nghỉ ngơi hồi phục.

Thật ra điểm quan trọng nhất vẫn là quan hệ trong liên quân.

Hiện giờ người Ngụy lui về bản thổ, nếu liên quân muốn phát động công kích, nên bắt đầu tiến công từ chỗ nào, liên quân là binh hai nước, các phương diện đều không thật sự phối hợp tốt, hơn nữa đánh vào bản thổ Ngụy Quốc, chuyện tình liên quan tới ích lợi hai nước, tiến hành phân chia thế nào, cũng là chuyện cực kỳ trọng yếu.

Người Yến tự nhiên sẽ không để người Khánh chiếm nhiều tiện nghi, mà người Khánh tự nhiên cũng sẽ đề phòng người Yến giở trò sau lưng.

Trước khi chưa chiến thắng quân Ngụy, bởi vì đối mặt áp lực hùng mạnh, quân Khánh chỉ có thể chịu nhục phối hợp với quân Yến, nhưng trận chiến này đã khiến chủ lực quân Ngụy giảm mạnh, có thể nói quân Ngụy muốn tập kết lại phát động thế công là chuyện tình cực kỳ khó khăn, dưới tình huống này, người Khánh tự nhiên sẽ không tiếp tục hy sinh nhiều lợi ích phối hợp người Yến.

Trên thực tế ở hội nghị quân sự liên hợp sau cuộc chiến, bộ tướng thủ hạ dưới tay Lâm Thành Phi là Đặng Quốc Trung đã mơ hồ để lộ ra một số ý tứ, hy vọng quân Yến trả lại giọng giáp và Hổ Diện thuận, sau đó rút quân rời khỏi, để quân Khánh một mình nắm Đình Thủy quan.

Người Khánh vô cùng rõ ràng, quân Ngụy đã không có Thiết kỵ binh, hơn nữa trải qua trận chiến này gặp phải trọng thượng, quân Khánh hoàn toàn có thể một mình ứng phó người Ngụy. Trận chiến trước quan Yến là trợ giúp lớn nhất, nhưng lúc này đã trở thành uy hiếp của quân Khánh.

Trong hội nghị Hàn Mạc không nói một lời, chỉ mang theo nụ cười cổ quái.

Chẳng qua các tướng lãnh Yến Quốc đều phẫn nộ, ngoại trừ Hàn Mạc, tham gia hội nghị có Thiết Khuê, Khổng Phi, Vạn Sĩ Thanh và Hạ Hầu Đức bốn Đại Tổng binh.

Thiết Khuê không có thiện cảm đối với người Khánh, lạnh lùng nhìn nhau, Hạ Hầu Đức tính tình cũng táo bạo, trở mặt tại chỗ, mắng to người Khánh qua cầu rút ván.

Đặng Quốc Trung kia cũng là kẻ tính tình nóng nảy, lạp tức tranh chấp với Hạ Hầu Đức, nói rõ chỉ để Yến Quốc xuất binh trợ giúp chống đỡ quân Ngụy, hiện giờ quân Ngụy đã lui, quân Yến tự nhiên nên rút về bản thổ.

Hai người này có qua có lại, nói tới kịch liệt, Hạ Hầu Đức đã rút đao ra, Đặng Quốc Trung kia không cam yếu thế cũng rút đao, tướng lãnh khác của hai bên gần như đều là vũ phu dũng mãnh, ngoại trừ Thiết Khuê còn tự trấn định, ngay cả Vạn Sĩ Thanh xưa nay trầm mặc ít lời cũng rút đao ra, gần mười tên võ tướng hai bên năm đao trong tay, không khí rất căng thẳng, cuối cùng bị Lâm Thành Phi quát lạnh, ngăn cản mọi người.

Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, cũng không nói nhiều, mãi đến khi rời khỏi, hội nghị quân sự hai bên lần này cũng không thương lượng ra cái gì, liền chia tay trong không vui.

Đối với thái độ người Khánh biểu hiện ra, Hàn Mạc cũng không cảm thấy bất ngờ, trái lại cảm thấy đây mới là bình thường.

Giống như tất cả các liên minh ích lợi từ xưa đến nay, hai nước Yến Khánh có thể trở thành minh hữu cùng giết định ở một thời điểm, nhưng theo tình thế chuyển biến, cũng rất nhanh trở thành đối thủ đề phòng nhau.

Quân Yến đương nhiên sẽ không lui.

Đây là điều Hàn Mạc không có khả năng chấp nhận, nếu chỉ vì đánh lui quan Ngụy, Hàn Mạc cũng không có khả năng xuất binh tích cực như thế, nếu lưỡi đao ra khỏi vỏ, không lấy đầu kẻ thù thì thu hồi thế nào?

Tới lúc hoàng hôn, Hàn Mạc trở lại trước doanh trướng của mình, liền nhìn thấy hai bóng dáng đang chờ đợi bên ngoài doanh trướng, đều mặc áo khoác màu đen, đội nón tre, chỉ nhìn bóng dáng, Hàn Mạc đã biết là Tiêu Linh Chỉ và Tiểu Quân.

Hắn tiến lên, Tiêu Linh Chỉ hơi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp mông lung đang nhìn hắn.

- Sao lại theo tới đây?

Hàn Mạc khẽ thở dài:

- Nha đầu ngốc, nơi này vừa mới đại chiến, binh đao đang loạn, không phải để nàng ở lại Lâm Dương quan sao?

Tiêu Linh Chỉ cắn môi, lập tức thấp giọng nói:

- Ta… ta muốn nhìn một chút chàng có bình yên vô sự hay không?

Hàn Mạc ôn hòa cười, nắm tay nàng, về trong doanh trướng.

Yến quân xuất binh Lâm Dương quan, Hàn Mạc tự nhiên sẽ không mang theo Tiêu Linh Chỉ bên người, sa trường vô tình, thế cục không rõ, vì suy xét an toàn của Tiêu Linh Chỉ, để nàng lưu lại Đại doanh Tây Bắc ở Lâm Dương quan, hơn nữa còn để lại hai mươi tên lính Phong Kỵ bảo vệ.

Lúc trước hai người sớm chiều ở chung, Hàn Mạc đã thích ứng Tiêu Linh Chỉ ở bên người, mà Tiêu Linh Chỉ sao không phải lúc nào cũng muốn thời khắc ở bên người Hàn Mạc.

Từ biệt hơn mười ngày, Hàn Mạc tự nhiên thường xuyên nhớ nhung Tiêu Linh Chỉ, Tiêu Linh Chỉ cũng không lúc nào không nhớ Hàn Mạc.

Có thể nói, hơn mười ngày này, Tiêu Linh Chỉ sống một ngày bằng một năm.

Nàng biết hiện giờ Hàn Mạc đang đánh giặc, bản thân mình vốn không nên quấy rầy, phân tâm Hàn Mạc, nhưng nghĩ khoảng cách mình phát độc ngày càng gần, nàng thầm nghĩ có thể cố gắng ở bên người Hàn Mạc nhiều mà thôi.

Hàn Mạc tự nhiên không biết nguyên do như vậy, nắm tay Tiêu Linh Chỉ vào trướng, ôm eo thon của nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, tháo nón tre trên đầu nàng xuống, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm trắng mịn của Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:

- Ta muốn nàng!

Tiêu Linh Chỉ hạnh phúc cười, trán tựa và đầu vai Hàn mạc, thấp giọng nói:

- Hàn lang, Chỉ nhi… cũng muốn chàng!

- Ta biết!

Hàn Mạc nắm bàn tay nhỏ bé của Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng nói:

- Không cần lo lắng cho ta, ông trời cực kỳ chiếu cố ta, ta không có việc gì.

Tiêu Linh Chỉ nhìn khuôn mặt Hàn Mạc, thấp giọng nói:

- Hàn lang, chàng nói nếu có một ngày chàng đột nhiên không gặp được ta, có thể rất sốt ruột hay không?

- Nha đầu ngốc, không nên nói bậy.

Hàn Mạc cười nói:

- Nếu ông trời ban nàng cho ta, tự nhiên sẽ không cướp khỏi tay ta. Đợi đánh xong trận này, ta sẽ nói rõ với cha mẹ, cưới nàng qua cửa.

- Thật sự muốn cưới ta?

Trong lòng Tiêu Linh Chỉ vừa hạnh phúc, lại thống khổ.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Đương nhiên.

Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, thản nhiên nói:

- Trở ngại này, ta không để ở trong lòng. Cho dù Tiêu gia hay Hàn gia, đều không thể ngăn cản ta cưới nàng qua cửa.

Tiêu Linh Chỉ giơ tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hàn Mạc, buồn bã nói:

- Hàn lang, nếu Chỉ nhi thật sự có thể trở thành thê tử của chàng, nhất định sẽ rất hạnh phúc, Chỉ nhi nhất định sẽ rất vui vẻ!

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Có thể lấy Chỉ nhi của ta về nhà, ta mới là có phúc, đến lúc đó, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người ghen tị Hàn Mạc ta. Về sau, Chỉ nhi sinh cho ta một đám hài tử… !

Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, nếu thật sự muốn cưới Tiêu Linh Chỉ, chắc chắn còn có phiền toái không nhỏ, hơn nữa mọi người trong kinh đều biết rằng, Tiêu gia Đại tiểu thư gả cho Hàn gia Đại thiếu gia.

Thậm chí Hàn Thương là tảng đá lớn nhất chắn ngang chuyện hôn nhân này.

Nhưng Hàn Mạc không cần quan tâm.

Nữ nhân của mình, không để cho người khác nhúng chàm, không có bất luận lý do gì, chẳng sợ huynh đệ phản bội, Hàn Mạc cũng sẽ không có cố kỵ.

Hắn nắm binh quyền, mục đích cũng rất đơn giản.

Hắn muốn những lời mình nói ra có đủ uy thế, hắn cần có đủ thực lực để thực hiện một số ý tưởng của mình, phải có đủ lực lượng để bảo vệ mình, bảo vệ thân nhân của mình, bảo vệ người mình yêu.

Thời đại cá lớn nuốt cá bé này, thực lực chính là hết thảy.

Hắn muốn thành cường giả, trở thành kẻ ăn thịt, mà không phải kẻ bị ăn thịt.

Tiêu Linh Chỉ dịu dàng nhìn nam nhân của mình, rất nhiều băn khoăn, từ khi sinh mạng chậm rãi đi tới điểm cuối, nàng cũng đã không quan tâm, nàng cũng sẽ không truy hỏi sẽ ứng phó Phạm Tiểu Thiến như thế nào, đối phó Hàn Thương như thế nào, cũng sẽ không suy nghĩ Hàn thị gia tộc quấy nhiễu, càng sẽ không nghĩ người khác nghị luận. Lúc này, nàng hy vọng có thể tận khả năng ở cùng người mình yêu nhiều một lát, cảm thụ hơi thở trên người hắn, ghi tạc từng tiếng cười của hắn trong lòng.

- Hàn lang… chàng nói con người có kiếp sau không?

Tiêu Linh Chỉ bỗng nhiên lại nhẹ giọng hỏi.

- Kiếp sau?

Hàn Mạc trầm ngâm.

Nếu nói kiếp sau, cả đời này của hắn chính là kiếp sau, tái thế làm người, là cuộc đời thứ hai của hắn rồi.

Hắn rốt cục gật đầu nói:

- Có, đương nhiên là có!

Tiêu Linh Chỉ hai tay nhẹ nhàng chạm mặt Hàn Mạc, nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt này, thấp giọng nói:

- Hàn lang, chàng đáp ứng Chỉ nhi một việc được không?

- Chuyện của Chỉ nhi, ta đều đã đáp ứng!

Hàn Mạc cười.

- Chàng đáp ứng Chỉ nhi, nếu thật sự có kiếp sau, chàng nhất định phải tìm được Chỉ nhi, sau đó cưới Chỉ nhi làm thê tử, được không?

Tiêu Linh Chỉ vẻ mặt dịu dàng, giọng nói bình tĩnh: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

- Nếu có kiếp sau, Chỉ nhi nhất định sẽ chờ chàng, mãi cho đến khi chàng tìm được Chỉ nhi mới thôi. Khi đó, Chỉ nhi sẽ sinh rất nhiều con cho Hàn lang, để bọn chúng thông minh dũng cảm giống phụ thân!

Hàn Mạc ôm chặt Tiêu Linh Chỉ:

- Chỉ nhi, chẳng những kiếp sau, dù là kiếp sau sau nữa, sau sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều muốn lấy nàng làm vợ!

Hắn khẽ vuốt mái tóc Tiêu Linh Chỉ, nhẹ nhàng nói:

- Trước kia ta đã nằm mộng, dắt thê tử của mình, vui vẻ qua ngày trên một ngọn núi xinh đẹp, tương thân tương ái không rời. Nhưng thân phận của ta, chủ định ta sẽ không thoải mái thực hiện giấc mộng của ta. Hai năm trước, khi ta bước vào thành Yến Kinh, ta đã biết, cuộc đời này của ta chắc chắn không bình tĩnh. Ta là con cháu quý tộc, sinh mạng ta là phụ mẫu ta ban tặng cho, bọn họ cho ta cơ hội sống thêm một lần, cho nên ta phải tự mình cố gắng bảo vệ bọn họ… Khi ta đi lên sân khấu, thì chắc chắn không thể lui bước, trong trò chơi này, thỏa hiệp và lui bước thường có nghĩa là tan xương nát thịt, ta tận mắt nhìn thấy mấy đại gia tộc đi vào vực sâu tử vong, cho nên ta chỉ có thể bước về phía trước, để bản thân mình mạnh mẽ… !

Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng:

- Hiện giờ ta đang chậm rãi mạnh lên, ta muốn có đủ thực lực khiêu chiến vài thứ, để bảo vệ con người và sự việc mà trong lòng ta cho là tốt đẹp, vì có thể cùng người ta yêu ngạo nghễ đứng trước mọi người… !

Tiêu Linh Chỉ dịu dàng cười nói:

- Việc Hàn lang muốn làm, nhất định có thể làm được!

Hàn Mạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, nhìn cặp môi thơm hồng nhuận kia, muốn tiến tới hôn môi. Tiêu Linh Chỉ nhắm đôi mắt, lông mi thật dài run rẩy, ngay khi hai cặp môi sẽ tiếp xúc, chợt nghe ngoài trước vải truyền đến giọng nói:

- Đại nhân, trong kinh có thư khẩn cấp!

Hàn Mạc nhíu mày, nhất thời cũng không quản, hôn thật sâu lên cặp môi thơm phấn hồng của Tiêu Linh Chỉ, lúc này mới đứng dậy, thấp giọng nói:

- Nàng ở nơi này nghỉ ngơi, ta đi xem xảy ra chuyện gì!

Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Linh Chỉ ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

Rời doanh trướng, lập tức có một gã lại viên hắc ám Tây Hoa Thính dẫn một người quần áo vải thô tiến tới, người nọ nhìn qua rất mệt mỏi.

Lại viên hắc ám tiến lên bẩm:

- Đại nhân, đây là huynh đệ Lý chủ sự phái tới, có thư khẩn cấp bẩm báo với đại nhân!

Lại viên một thân vài thô khom người nói:

- Đại nhân!

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Nếu có việc gấp, vì sao không dùng đưa tín truyền báo, còn phải chạy tới từ trong kinh?

- Hồi bẩm đại nhân, Lý chủ sự biết đại nhân xuất binh trợ Khánh, không dám nhiễu loạn tâm tư đại nhân.

Lại viên cẩn thận nói:

- Thuộc hạ đến biên quan đã ba ngày, vẫn không dám quấy rầy, mãi đến hôm nay thuộc hạ nhìn thấy đã đánh hạ Đình Thủy quan, toàn quân nghỉ ngơi hồi phục, lúc này mới tới bẩm báo!

Hàn Mạc chắp tay sau lưng hỏi:

- Nói đi, trong kinh xảy ra chuyện gì?