Quyền Thần

Chương 87: Được và mất




- Bạc!

Hàn Thiên Tứ rốt cục cũng nói ra vấn đề mà mọi người lo lắng nhất. Thần sắc của lão nghiêm nghị, lão híp nửa mắt, hai tay bắt chéo đặt ở trước ngực, chậm rãi nói:

- Ngũ thiếu gia cần lãnh hai vạn lượng bạc từ trong công khố, hai vạn lượng bạc này là khái niệm như thế nào?

Nói vã cả bọt mép mà giờ mới vào đề.

Bạc trong công khố. Đó là tài sản chung của tất cả mọi người, nói một cách không dễ nghe, thì là phí sinh hoạt của vô số người trực hệ chi thứ của thế gia, thứ mà trong lòng mấy vị trưởng lão này lo lắng nhất, cũng chính là hai vạn lượng bạc này.

Hàn Mạc trong lòng cười lạnh, hắn dĩ nhiên hiểu, những lời dài dòng lúc trước, chẳng qua chỉ là bước đệm cho vấn đề cuối cùng đồng thời cũng là quan trọng nhất này.

- Kính xin trưởng lão chỉ bảo!

Hàn Mạc cung kính nói.

Hàn Thiên Tứ cùng chúng trưởng lão nhìn nhau một cái, mới thấm thía nói: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Ngũ thiếu gia, hai vạn lượng bạc, không phải là một con số nhỏ. Tiền cấp mỗi tháng của người là năm lượng, đệ tử chi thứ bình thường cũng chỉ có một lượng, cao lắm cũng là hai lượng bạc, chuyện này đều có qui định. Nói cách khác, hai vạn lượng bạc, cũng đủ tiền cấp hàng tháng cho một trăm tên đệ tử chi thứ, Ngũ thiếu gia, người nói xem đây có phải là một con số nhỏ không?

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

- Ta chưa bao giờ nói hai vạn lượng bạc là con số nhỏ. Hai vạn lượng bạc dĩ nhiên là một con số rất lớn, nhưng mà muốn làm đại sự, đương nhiên là không thể thiếu bạc. Nếu như các vị trưởng lão có thể để cho ta lãnh hai vạn lượng bạc từ công khố, Tiểu Ngũ có thể bảo đảm ngày sau có thể tạo ra lợi nhuận gấp mười lần cho gia tộc.

Tất cả mọi người đều trầm mặc một hồi, Đại Tông chủ tựa hồ ngủ thiếp đi, hai mắt nhắm lại. Ông dựa vào ghế lớn, không nói lời nào.

...

Một bầu không khí thật quỷ dị.

Một lúc lâu sau, Hàn Thiên Tứ thở dài một tiếng rồi mới chậm rãi nói:

- Ngũ thiếu gia, những chuyện mà bọn ta lo lắng nãy giờ, xem ra ngươi tựa như đều có cách giải quyết, nhưng tất cả đều chỉ là lý luận suông mà thôi. Chuyện lớn như vậy, cũng coi như là đại sự hiếm thấy của Hàn gia trong vài chục năm qua cho nên bọn ta phải thận trọng, Ngũ thiếu gia cũng không thể không nghĩ lại.

Dừng một chút, lão lại ho khan một tiếng, rồi tiếp tục nói:

- Hàn gia chúng ta những năm gần đây kỳ thực cũng không phải là giàu có. Bạc thu vào cũng không nhiều, mỗi một phân bạc đều có nơi để dùng, Ngũ thiếu gia muốn chi ra hai vạn ra để đi làm chuyện đầy mạo hiểm như vậy. Những lão đầu tử chúng ta cảm thấy trong lòng rất lo lắng a!

Chúng trưởng lão rối rít gật đầu, lại thêm một trưởng lão nói:

- Đúng là như thế! Hôm nay bạc trong công khố cũng không còn nhiều, các gia đình đều sống khá khó khăn, cũng vì tiết kiệm mấy đồng bạc này, ta hiện tại ngay cả noãn hương cũng không dám hút nhiều.(A Bư: Noãn hương: có lẽ giống như thuốc lào chăng?)

Người này vừa mở miệng thì những trưởng lão khác rối rít nói thêm vào, đơn giản là mọi người sống cũng rất khổ cực, bạc trong công khố không thể làm tổn thất lung tung, đó chính là bạc cứu mạng của Hàn gia.

Còn có trưởng lão nói:

- Ngũ thiếu gia, việc này làm ra tiền cũng là chuyện tốt. Nhưng mà vạn nhất thật sự xảy ra rủi ro, thua lỗ mấy vạn lượng, mọi người nên kiếm lại như thế nào đây?

- Đúng thế, Ngũ thiếu gia, không cùng dân tộc với chúng ta nên ắt bọn chúng sẽ có tư tâm. Còn có bọn đạo chích ở các nước Nam Dương, ai biết được bọn họ có tâm tư gì không, chúng ta cũng không thể giống như dân cờ bạc đi đánh cược như vậy a!

Thư phòng vốn đang yên lặng, nhất thời trở nên ồn ào. Các trưởng lão tựa hồ rất thống nhất, đều tìm lời khuyên Hàn Mạc không nên mạo hiểm, hay ý tứ khác chính là không nên lấy bạc.

Hàn Mạc nhíu mày, loại kết quả này hắn đã nghĩ qua. Nhưng mà tận mắt nhìn thấy nguyện vọng của mình sẽ phải tan biến, lòng hắn bắt đầu trầm xuống.

Hắn đột nhiên cảm giác được những lão già bảo thủ nhìn như rất nghiêm nghị này lại đáng ghét như vậy, làm cho hắn nắm chặt quả đấm lại.(A Bư: muốn đấm mấy lão đây mà!)

Mọi người đều nói Hàn gia rất đoàn kết, nhưng bây giờ nhìn lại mà xem. Một khi đã liên quan đến vấn đề lợi ích chân chính thì ai cũng không ngồi yên. Những lão gia hỏa này đều chỉ biết suy nghĩ cho lợi ích của bản thân, ánh mắt thiển cận không bao giờ tính toán đến lợi ích lâu dài của Hàn gia.

Giống như một đám ruồi nhặng đang vo ve ở bên tai vậy!

Nhưng mà thân phận của những người này còn đó, cho nên Hàn Mạc cũng không dám biểu hiện ra thái độ bất kính.

Nội tâm đang thất vọng và tức giận được hắn che dấu vô cùng tốt, trên mặt của hắn vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người một cái rồi đột nhiên hỏi:

- Các vị trưởng lão, nếu như Tiểu Ngũ không lãnh bạc từ trong công khố, mà ngày sau lại thật sự mở được con đường buôn bán, như vậy lợi nhuận từ công việc buôn bán cũng sẽ không có quan hệ với công khố, đúng không?

Chúng trưởng lão sửng sốt, họ không rõ tại sao Hàn Mạc bỗng nhiên nói như vậy.

Chẳng qua là chuyện lần này của Hàn Mạc trong mắt của chúng trưởng lão chỉ giống như là một chuyện vui đùa mới niềm hứng thú nhất thời của một công tử quần áo lụa mà thôi. Nếu như thân phận của Hàn Mạc không phải là con cháu trực hệ thì cái tộc hội này cũng sẽ không được mở ra.

Thứ nhất là mọi người đều cho rằng chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu, Ngũ thiếu gia cũng không thể nào tạo ra một thành quả chân chính gì. Thứ hai cũng là vì lợi ích của bản thân mà suy nghĩ, cho nên mọi người đều biểu lộ thái độ không ủng hộ.

- Ngũ thiếu gia nếu như không lãnh bạc ra từ công khố, thì lợi nhuận mà tự bản thân kiếm được, tự nhiên không thể cưỡng bức Ngũ thiếu gia giao nộp vào công khố.

Hàn Thiên Tứ cảm giác rằng Hàn Mạc thật sự có vài phần trẻ con, đứa nhỏ này có thể mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho công khố? Nên lão chỉ vuốt râu cười.

Đám lão gia hỏa này không bao giờ cho rằng Hàn Mạc thật sự có thể kiếm được bạc.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh khó có thể phát hiện, hắn cung kính đối với Đại Tông chủ nói:

- Đại Tông chủ! Bây giờ xem ra Tiểu Ngũ không cần phải lưu lại.

Kỳ thực mọi người đều nghe được trong giọng nói của Hàn Mạc ít nhiều mang theo vẻ thất vọng và tức giận, nhưng mà họ cũng không thèm để ý. Con nít khi không được cha mẹ mua cho đồ chơi mới đều có loại này tâm tình này, nếu không như vậy mới là lạ đấy!

Đại Tông chủ hơi trầm ngâm, mới phất tay nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi ra bên ngoài chờ chút!

Hàn Mạc hơi khom người, hắn tưởng rằng Đại Tông chủ muốn cùng chúng trưởng lão tiếp tục thương nghị. Nhưng mà hắn cũng biết nếu như các trưởng lão đã nhất trí phản đối, thì Đại Tông chủ cho dù có lòng muốn giúp mình thì cũng không có biện pháp.

Hắn thối lui khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, đi tới tiểu sảnh ở bên cạnh chờ.

Nơi này cũng có một chiếc đèn, nhưng mà bốn phía đều là giá sách được chất kín, lộ ra vẻ tối tăm mà chật chội.

Hàn Mạc nắm chặt quả đấm, trong mắt nổi lên vẻ quái dị. Trong miệng hắn nhẹ nhàng lầm bầm:

- Một đám lão gia hỏa tầm nhìn hạn hẹp!

Những lão gia hỏa kia không thể nào hiểu được cách nghĩ của Hàn Mạc.

Hàn Mạc là một người xuyên việt, hắn đi tới cái thế giới xa lạ này. Ý chí chiến đấu của hắn rất mạnh, tuyệt đối không cho phép bản thân mình là đồ tầm thường vô nghĩa.

Hắn hiểu rằng việc khai thông đường biển đối với Hàn gia rất có giá trị, cũng biết rằng sau khi đường biển được khai mở, cả Trung Nguyên cũng sẽ được lợi. Đây là một đại sự có thể tạo phúc cho hậu thế, hắn hy vọng có thể làm thành chuyện này, để cho sinh mệnh của bản thân sống trong cuộc đời này có chút giá trị.

Nhưng mà mơ ước trước mắt của bản thân lại bị những lão già cổ hủ này tàn nhẫn phá nát nên trong lòng hắn tràn đầy sự thất vọng.

Hắn thiếu chính là hai vạn lượng bạc, nếu như trong tay có bạc, hắn tuyệt không muốn nhìn sắc mặt của những lão cổ hủ này. Chẳng qua là số bạc này kiếm ở đâu đây?

Hắn thiếu chút nữa đã nghĩ sẽ lén dùng số bạc ở dưới đáy hồ Vi Minh, nhưng mà đối với một người luôn cẩn thận như hắn thì dù điều này chỉ là một ý niệm trong đầu cũng lập tức bị bác bỏ.

Số bạc kia chính là một mầm tai họa, nếu như Hàn gia không có năng lực vững chắc để ứng phó loại hậu quả này, hắn tuyệt đối sẽ không động đến.

Mượn ai đó? Tìm Quan Thiếu Hà? Với tính cách của Hàn Mạc, hắn nhất định sẽ không làm như thế, nếu như đã đáp ứng Quan Thiếu Hà là tự mình sẽ có cách mang hai vạn lượng bạc đến, hắn sẽ không nuốt lời, trừ phi hắn muốn kéo dài thời gian.

...

Trong lúc hắn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết cái nan đề với một số lượng lớn bạc như thế, thì đã nghe cửa thư phòng "Kẽo kẹt" mở ra. Hắn vội vàng đứng dậy, dưới mấy ngọn đèn dầu tối tăm mấy tên trưởng lão nối đuôi nhau đi ra, đều khẽ gật đầu với Hàn Mạc, cũng không có nói nhiều mà nối tiếp nhau rời đi.

Hàn Mạc vừa nhíu mày đã nghe thấy thanh âm trầm thấp của Đại Tông chủ từ trong thư phòng truyền ra:

- Tiểu Ngũ, ngươi vào đây!

Hàn Mạc nhìn theo mấy vị trưởng lão rời khỏi thư viện mà cười nhạt, lúc này mới bước nhanh vào thư phòng, thuận tay đóng cửa lại. Hắn thi lễ một cái, cung kính nói:

- Đại gia gia!

Đại Tông chủ ngồi dựa vào ghế, đang trầm ngâm, một lát sau mới thở dài, bình tĩnh nói:

- Có phải là trong lòng đang rất khó chịu, rất thất vọng phải không?

Hàn Mạc không trả lời ngay, mà suy nghĩ một chút mới nói:

- Thất vọng, nhưng không khó chịu. Nếu quả thật nói đến khó chịu, con nghĩ chỉ khó chịu với mấy vị trưởng lão mà thôi!

- Àh!

Đại Tông chủ chậm rãi nói:

- Tại sao?

- Mấy vị trưởng lão kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn không thấy đượclợi ích mà việc buôn bán mang lại cho gia tộc chúng ta, nên con rất khó chịu.

Hàn Mạc rất thẳng thắn.

Đại Tông chủ trầm giọng nói:

- Không nên nói xằng nói bậy, đó đều là trưởng bối trong tộc, ngươi thực sự là không tôn trọng trưởng bối a!

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Tiểu Ngũ không dám ạ!

Khóe miệng Đại Tông chủ hiện lên nụ cười, nói:

- Tiểu Ngũ, nếu như đại gia gia cũng không tán thành với suy nghĩ của ngươi, ngươi có phải cũng nghĩ đại gia gia là không có kiến thức, sẽ khó chịu với đại gia gia đúng không?

Hàn Mạc vội nói:

- Tiểu Ngũ không dám ạ!

- Là không dám, nhưng trong lòng chắc là không nghĩ vậy chứ?

- Con không dám, cũng không suy nghĩ như vậy!

Hàn Mạc đáp lại.

Đại Tông chủ đứng lên, lắc đầu nói:

- Tuổi còn nhỏ mà nghĩ như vậy cũng không sai. Tuổi trẻ khí thịnh là tốt, nhưng mà làm việc cũng phải có chừng mực.

Dừng một chút, ông mới nói tiếp:

- Ý tứ của mấy vị trưởng lão kia, ngươi ắt cũng hiểu. Bọn họ không đồng ý cho ngươi lãnh bạc từ trong công khố, nhưng nếu như một mình ngươi có thể làm được chuyện này, công khố cũng sẽ không bắt ngươi phải giao nộp một phân bạc nào.

Hàn Mạc lúc này mới hoàn toàn thất vọng, biết ngay cả Đại Tông chủ chỉ sợ cũng không thể thuyết phục những người đó, hắn chán nản nói:

- Tiểu Ngũ biết ạ!

Đại Tông chủ đi tới bên cạnh Hàn Mạc, đứng sóng vai với hắn. Lão chắp hai tay sau lưng, hơi trầm ngâm, sau đó mới nghiêm nghị nói:

- Chuyện làm ăn này, ngươi nắm chắc mấy phần?

Hàn Mạc sửng sốt, trong lòng lập tức dâng lên một tia hy vọng, rất có tự tin nói:

- Ít nhất là bảy phần!

- Có năm phần thì có thể thử một lần.

Đại Tông chủ bình tĩnh nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi còn trẻ, đường vẫn dài. Con đường ngày sau còn có thể có càng nhiều ngăn trở so với bây giờ, ta hy vọng lúc ngươi gặp phải ngăn trở, thì không nên buông thả, phải đối mặt với ngăn trở phải đón lấy khó khăn mà tiến lên. Nhớ cho kỹ, nam nhân của Hàn gia không không bao giờ lùi bước trước khó khăn!

- Dạ!

Vẻ thất vọng vừa mới lúc nãy của Hàn Mạc nhất thời bị sự hưng phấn thay thế.

- Thương nhân Khánh quốc là ai?

Đại Tông chủ đột nhiên hỏi, thanh âm cực kỳ nghiêm nghị.

- Một người tên là Quan Thiếu Hà.

- Ngươi xác định là có thể tin được?

- Ít nhất con với hắn có thể hoàn thành cuộc làm ăn này.

- Được!

Đại Tông chủ gật đầu, xoay người đi tới sau bàn, lại ngồi xuống, sau đó lão mở cái hộc tủ ở trên cái bàn, lấy ra vài món đồ, đặt ở trên bàn, nói:

- Tiểu Ngũ, những thứ này trước tiên ngươi hãy cầm lấy đi!

Hàn Mạc sửng sốt, không biết là vật gì, hắn đi tới phía trước thì thấy tổng cộng có ba món đồ. Hắn cẩn thận nhìn kỹ thì không khỏi há to miệng, kinh ngạc nói không nên lời.