Quyền Thần

Chương 859: Điều tướng




Khương Tư Nguyên bị người đưa xuống xong, một gã hộ vệ liền tiến đến nghênh đón, chắp tay nói:

-Chư vị tổng binh đại nhân, Hàn Tướng quân cho mời!

Chư vị tổng binh đều chỉnh trang lại khôi giáp một chút, mặt mày nghiêm nghị, nhanh chân bước vào trong đại trướng. Mặc kệ mọi người nghĩ gì về Hàn Mạc, nhưng nếu Tiêu Hoài Ngọc đã giao binh quyền cho hắn quản lý, thì hiển nhiên mọi người sẽ tôn trọng hắn.

Mắt thấy đại trướng trước mặt, mấy vị tướng lãnh khác đều nhanh chân bước đi, riêng tổng binh Tuyên Vũ quan Đỗ uy lại dừng chân. Gã liếc mắt nhìn bên trái đại trướng, vẻ mặt hết sức kỳ quái.

Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng thấy Đỗ Uy dừng chân, không khỏi đứng lại theo, quay đầu hỏi:

-Lão Đỗ, làm sao vậy?

Đỗ Uy cau mày, không để ý đến Chu Tử Rừng mà nhanh chân bước đi. Có điều gã lại bước đến phía bên trái doanh trướng đại soái. Chu Tử Rừng nghi hoặc khó hiểu, nhưng cũng bước theo.

Mấy vị tổng binh khác cũng đều quay đầu nhìn, nhưng không dừng chân lại, mà vẫn tiếp tục đi đến đại trướng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đỗ Uy bước cực nhanh, đến bên trái đại trướng mới dừng lại, nhìn nhìn. Vẻ mặt gã hết sức cổ quái, sâu trong đôi mắt loé lên kích động.

-Làm sao vậy?

Chu Tử Rừng nghi hoặc, khó hiểu:

-Lão Đỗ, ngươi nhìn thấy cái gì?

Đỗ Uy thở dài, lắc đầu nói:

-Là mắt ta mờ thôi. Không có gì, chúng ta vào trướng thôi!

Gã buồn bã tiến về phía đại trướng, đi được vài bước lại quay đầu nhìn nhìn, rồi lại lắc đầu, cười khổ một tiếng, bước chân nhanh hơn.

Chu Tử Rừng sờ sờ cái cằm thô ráp, nghi hoặc, than thở nói:

-Lão Đỗ a, cái tính khí đa nghi của ngươi còn chưa sửa được sao? Đừng nói là nhìn thấy nữ nhân ở trong này đi?

Đỗ Uy liếc mắt nhìn Chu Tử Rừng, thấp giọng nói:

-Chớ có ở chỗ này nói bậy.

Chu Tử Rừng cười ha ha. Hai người cùng sóng vai bước tới cửa đại trướng, tháo bội đao xuống, giao cho hộ vệ trước trướng. Lúc này, hai người mới cùng vào trướng.

Khi ba vị tổng binh đi đầu bước vào đại trướng, Hàn Mạc đứng dậy, rời khỏi ghế đại soái. Gương mặt tuấn tú của hắn ôn hoà, tươi cười. Hắn bước lên, ôm quyền, nói:

-Mấy vị tổng binh vất vả rồi!

Tạm thời hắn đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân Tây Bắc, là thượng cấp của mấy vị tổng binh này, nhưng dù sao kinh nghiệm và sự từng trải của hắn vẫn không bằng bọn họ. Mấy vị tổng binh này đều là những mãnh tướng đã trải qua sinh tử vô số lần, dĩ nhiên Hàn Mạc phải khiêm tốn một chút. Nếu hắn cứ đại mã kim đao, ngồi yên chờ mấy vị tổng binh bái kiến, sẽ khiến bọn họ không phục rồi.

Nhóm dẫn đầu là tổng binh Truy Hà quan Vạn Sĩ Thanh, tổng binh Lâm Chiếu quan Khổng Phi. Còn một vị khác Hàn Mạc cũng biết, chính là tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức. Mấy tháng trước, khi hắn đi sứ Khánh Quốc, sứ đoàn đã đi theo lối Vân Thuỷ quan. Hai người hiển nhiên đã từng gặp nhau.

Ba vị tổng binh đều quỳ một gối thi lễ. Hàn Mạc cả cười, cho mấy người đứng dậy. Đúng lúc này, hai người Đỗ Uy cũng bước vào tham kiến. Hắn lại chắp tay đáp lễ. Trong trướng vải sớm đã sắp xếp chỗ ngồi, Hàn Mạc quay lại vị trí, ngồi xuống, lệnh cho năm vị tổng binh đều ngồi theo.

Mấy người đều tháo mũ giáp cầm trong tay, nhìn nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn Hàn Mạc.

Tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức thầm cảm khái. Mấy tháng trước khi hai người gặp mặt, gã chưa từng nghĩ chỉ một thời gian ngắn ngủi sau lại đã gặp nhau thế này. Hoàn cảnh gặp lại cũng rất đặc biệt. Phó sứ của sứ đoàn lúc trước giờ lại là đại tướng quân của quân Tây Bắc. Tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng đủ khiến Hạ Hầu Đức giật mình không ít.

Trong đại trướng nhất thời có vẻ rất yên tĩnh.

Đối với ngũ đại tổng binh mà nói, bọn họ nhận lệnh đến đây chủ yếu là vì uy thế của Tiêu Hoài Ngọc. Kỳ thật trong lòng mỗi vị tổng binh, lần này người kia lệnh triệu tập ở Lâm Dương quan, nhất định là có chuyện đại sự.

Hơn nữa, ngũ đại tổng binh cũng đã nhận được tin tức từ bên Khánh Quốc truyền tới từ nhiều ngày nay. Mỗi người đều suy đoán rằng lần tập trung ở đại doanh Tây Bắc Lâm Dương quan này rất có khả năng sẽ phải tiến hành hội nghị quân sự trọng đại. Nói cách khác, trong lòng mỗi người, chuyện đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Yến Quốc rất có thể sẽ phải xuất binh.

Đối mặt với ngũ đại tổng binh, Hàn Mạc vẫn hết sức bình tĩnh, thậm chí còn thản nhiên cười. Mấy vị tổng binh đều thầm suy nghĩ:

-Người mang tên Hàn Mạc này thật ra cốt cách mười phần.

-Chư vị tổng binh chắc đều đã rõ, Hàn Mạc được đại soái cất nhắc, tạm thời nắm quyền điều hành quân Tây Bắc.

Yên lặng một lát, Hàn Mạc cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí trầm trầm lúc trước:

-Lần này, mời chư vị đến đây, cũng là có chuyện thương lượng!

Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng tức thì hỏi:

-Hàn Tướng quân, mạt tướng có thể cả gan hỏi một câu hay không?! Đại soái hiện đang ở đâu vậy?

Hàn Mạc ôm quyền nâng lên phía bên phải, nghiêm mặt nói:

-Bản tướng biết chư vị rất muốn biết tung tích của đại soái, nhưng bản tướng rất tiếc phải nói với chư vị rằng, hành tung của đại soái, hiện vẫn chưa thể tiết lộ.

Chư tướng nhìn nhìn nhau, hết sức nghi hoặc.

Tiêu Hoài Ngọc rời doanh trại, rốt cuộc là làm đại sự gì?

-Giờ triệu tập chư vị đến đây cũng là lời dặn dò của đại soái.

Hàn Mạc mặt không đổi sắc, cũng không chút động tâm, nghiêm nghị nói. Đã có người cho hắn lợi dụng, đương nhiên hắn sẽ không ngần ngại, trước tiên phải đưa toàn bộ quyền lực về để bản thân thực sự nắm giữ. Mọi hành động quan trọng cứ cho là mệnh lệnh của Tiêu Hoài Ngọc quả là một cách xử lý hay.

Chư tướng nghiêm mặt.

Không biết Tiêu Hoài Ngọc đã chết, không người nào dám hoài nghi có kẻ dám mạo danh y.

-Bản tướng cũng không biết vì sao đại soái có ý tưởng này.

Hàn Mạc quét mắt nhìn chúng tướng, chậm rãi nói:

-Nhưng nếu đã được đại soái tin tưởng, bản tướng chỉ có thể phụng mệnh hành sự!

-Hàn Tướng quân, có phải muốn đánh hay không?

Tổng binh Lâm Chiếu hưng phấn ra mặt.

Hàn Mạc thản nhiên cười, chậm rãi nói:

-Có đánh hay không, triều đình còn chưa có mệnh lệnh, chúng ta dĩ nhiên không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Khai chiến, liên quan đến hưng suy của cả một quốc gia, chúng ta nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ. Một khi triều đình còn chưa có lệnh, chúng ta chỉ có cách chờ đợi mà thôi.

Tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức nhíu mày, nói:

-Xin hỏi Hàn Tướng quân, lần này đưa chúng mạt tướng triệu tập lại đây là có chuyện gì?

Hàn Mạc thoáng trầm ngâm, rồi nói:

-Điều tướng!

-Điều tướng?

Chúng tướng nhất thời không hiểu được, thoáng nghi hoặc.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

-Đại tướng quân có lời dặn, chư vị tổng binh đều đổi chỗ cho nhau!

Hắn cầm lấy một quyển sách trên bàn, mở ra, đọc:

-Tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng điều sang nhậm chức ở Vân Thuỷ quan. Tổng binh Lâm Chiếu quan Khổng Phi điều sang nhậm chức Truy Hà quan. Tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức điều sang Thượng Cốc quan…

Hắn nhẹ nhàng đọc đến đâu, ngũ đại tổng binh đều nhất loạt biến sắc đến đấy.

Lần điều tướng này, ngũ đại tổng binh toàn bộ đều thay đổi. Hơn nữa, mỗi tướng bị điều đi đều cách ít nhất một cửa ải so với vị trí cũ, hẳn nhiên đã được sắp xếp công phu.

Chờ Hàn Mạc đọc lệnh điều tướng xong, không gian trong đại trướng yên tĩnh đáng sợ. Ngũ đại tổng binh đều có vẻ mặt khó coi. Hàn Mạc nhẹ nhàng khép lại cuốn sách đặt ở trên bàn, chậm rãi nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm.

Một lúc lâu sau, tổng binh Thượng Cốc quan Chu Tử Rừng đứng dậy đầu tiên, nhìn thẳng Hàn Mạc, thản nhiên nói:

-Hàn Tướng quân, mạt tướng xin hỏi, vì sao phải điều động như vậy? Từ khi mạt tướng nhậm chức đến nay, đại soái chưa từng có hành động điều tướng như thế này. Vì sao đến lúc này lại đột nhiên điều tướng?

Khổng Phi cũng nói:

-Hàn Tướng quân, ngài cũng biết, nếu tất cả chúng ta đều nhận lệnh thuyên chuyển, các quan chắc chắn sẽ dao động. Hành động điều tướng này quả là có hại, không có lợi!

Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:

-Bản tướng chỉ tuyên đọc mệnh lệnh, không phải giải thích mệnh lệnh.

Dừng một chút, hắn lại nói:

-Nếu chư vị thật sự muốn biết nguyên nhân, có lẽ phải chờ đợi một ngày nào đó đại soái sẽ tự mình giải thích rồi.

-Thứ mạt tướng cả gan, mạt tướng không tin đại soái sẽ truyền đạt mệnh lệnh điều tướng như thế này!

Chu Tử Rừng lạnh lùng nói.

Hàn Mạc bình tĩnh, nói:

-Ý của Chu tổng binh không biết là như thế nào? Nếu không phải là lệnh của đại soái thì là ai đã hạ mệnh lệnh này vậy?

Chu Tử Rừng trầm giọng nói:

-Rốt cuộc là ai hạ lệnh, mạt tướng cũng không biết.

Y nhìn thẳng vào Hàn Mạc:

-Hàn tướng quân, nếu nói đây là lời dặn dò của đại soái, vì sao trước đó đại soái không tự mình truyền đạt mệnh lệnh này? Vì sao lại phải nhờ đến Hàn Tướng quân truyền đạt mệnh lệnh? Hàn Tướng quân có thủ lệnh điều tướng của đại soái hay không? Nếu đã điều động nghiêm trọng như thế, mạt tướng không tin đại soái đến một phần thủ lệnh cũng không có.

Xuất hiện lực cản đều là những chuyện Hàn Mạc đã dự kiến từ trước. Nếu mọi chuyện đều thuận lợi, ngược lại hắn mới cảm thấy kỳ quái.

Mặt không đổi sắc, hắn bình tĩnh nói:

-Bản tướng đã nói, bản tướng chỉ phụ trách chấp hành quân lệnh của đại soái. Còn nguyên do thế nào, bản tướng tin tưởng sớm hay muộn chư vị đều sẽ biết.

Dừng một chút, hắn thản nhiên cười, nói:

-Còn thủ lệnh của đại soái, bản tướng không có. Nhưng bản tướng có cầm binh phù của Đại tướng quân trong tay, bản tướng không biết miếng binh phù này có thể đại diện cho ý tứ của đại soái hay không?!

Nói xong, Hàn Mạc lấy ra miếng binh phù, nắm trong tay, giơ ra trước mặt chư tướng.

Chư vị tổng binh tuy biết Hàn Mạc có binh phù của Đại tướng quân, nhưng giờ đích thân nhìn thấy, cũng biến sắc vài phần.

Ngũ đại tổng binh không phải là đám thất phu hữu dũng vô mưu, nếu không đã không có khả năng được Tiêu Hoài Ngọc đề bạt lên chức đại tướng tổng binh quan ải. Hàn Mạc đột nhiên truyền lệnh điều tướng, ngũ đại tổng binh đều nhanh nhạy ngửi được mùi khác lạ ở đây.

Nhưng giờ binh phù của Đại tướng quân đang ở trước mặt, chẳng lẽ bọn họ lại cãi lại quân lệnh?

Trong quân Tây Bắc, cãi lại quân lệnh, chỉ có tội chết.

Nhất thời, đại trướng lại chìm trong yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, tổng binh Vân Thuỷ quan Hạ Hầu Đức mới chậm rãi nói:

-Hàn Tướng quân, theo lý mà nói, chúng mạt tướng phải tuân theo quân lệnh.

Dừng một chút, y lại nói:

-Có điều, bọn ta thân là tướng trấn thủ biên ải của Đại Yến, cũng phải suy nghĩ cho quân Tây Bắc ta. Các vị đang ngồi đây, bao gồm cả mạt tướng, đều nắm rõ quan ải nơi chúng ta đóng như lòng bàn tay, bất kể là địa hình, sắp xếp tướng sĩ, đều hiểu rõ. Mạt tướng cảm thấy, một tướng lãnh phải quen thuộc với khả năng phòng thủ của quan ải mình, mới có thể bảo vệ cho quan ải được. Một khi điều tướng, chúng ta sẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng được với hoàn cảnh mới. Một khi phát sinh sự cố, chưa chắc chúng ta có thể xử lý hiệu quả được. Chính vì thế, mạt tướng mới không hiểu vì sao đại soái lại truyền đạt mệnh lệnh như thế này. Nếu đại soái có ở đây lúc này, mạt tướng nhất định sẽ cả gan hỏi. Chúng ta thân là tướng trấn thủ biên ải, dĩ nhiên phải có trách nhiệm đề bạt những suy nghĩ trong lòng lên cho đại soái!

Hàn Mạc mỉm cười, nói:

-Tổng binh Hạ Hầu nói rất đúng.

-Hàn Tướng quân không thể giải thích cho chúng ta, dĩ nhiên chúng ta cũng không dám hỏi nhiều. Nhưng Hàn Tướng quân nếu đã nhận lời dặn dò của đại soái, chắc hẳn biết đại soái đang ở nơi nào. Xin Hàn Tướng quân báo cáo cho đại soái biết mối lo ngại của chúng ta.

Hạ Hầu Đức chậm rãi nói:

-Nếu đại soái kiên trì giữ ý kiến, quả thật muốn điều động chúng ta, chỉ cần có một phần thủ lệnh, chúng ta chắc chắn sẽ tuân theo!

Chu Tử Rừng tức thì gật đầu, nói:

-Không sai, chỉ cần có thủ lệnh của đại soái, mạt tướng nhất định sẽ làm theo quân lệnh!

Hàn Mạc thản nhiên cười, bình tĩnh nói:

-Nói như thế, tức là không có thủ lệnh của đại soái, chư vị sẽ không tuân theo quân lệnh này?! Bản tướng hiểu không sai chứ?

Hắn nhìn thẳng vào Chu Tử Rừng, cười nói:

-Chu tổng binh, binh phù bản tướng cầm trong tay, chẳng khác nào một vật trang trí, không thể điều động ngài, có phải không?