Quyền Thần

Chương 839: Tình Thú




Lúc này đôi mắt của Tiêu Linh Chỉ nhắm chặt, trên cánh mũi nhỏ xinh cao cao có những giọt mồ hôi đọng lại, đôi má ửng hồng, giống như được tô vẽ một lớp phấn trang điểm vậy, vẻ kiều mỵ khiến người khác động lòng, nhưng ở giữa đôi môi đỏ ửng của nàng ngậm một chiếc khăn lụa trắng, đã như vậy, ở cổ họng còn phát ra những tiếng rên rỉ, khiến người khác rung động.

Hàn Mạc ngồi trên giường, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của Tiêu Linh Chỉ, tay còn lại đang vuốt ve đôi mông trắng bóc của nàng, khẽ dùng lực luồn xuống dưới, sau mỗi lần đưa vào, chỗ đó của nàng lại tiết ra một dòng nước nóng hổi, cái cảm giác tê dại kia, thâm nhập vào tận xương cốt.

Lúc này Tiêu Linh Chỉ đã ngồi trên người hắn, đôi chân thon dài trắng nõn của nàng cũng làm theo sự chỉ dẫn của Hàn Mạc, kẹp lấy eo hắn, Hàn Mạc vuốt ve đôi mông trắng nõn nà của nàng, rồi nhấp nhổm lên xuống, mỗi lần đưa vào sâu, đều làm thân thể mềm mại kiều diễm của nàng run lên, có chút đau đớn, nhưng cái cảm giác sung sướng chiếm phần lớn cảm giác của nàng.

Trên thân thể kiều diễm của nàng mồ hôi toát ra đầm đìa, làm ướt cả thân thể, hơn nữa còn làm thân thể Hàn Mạc cũng ướt át theo, đôi ngực trắng toát kia cũng phập phồng theo từng nhịp lên xuống, như từng đợt tuyết cuộn sóng, cũng như hai con thỏ trắng nhảy lên nhảy xuống, càng giống như hai chiếc màn thầu trắng như muốn khiêu khích Hàn Mạc ăn lấy.

Đôi gò bồng đầy đặn và trắng nõn kia đang hiện hữu trước mắt hắn, Hàn Mạc sẽ không để nó yên, động tác thì không lúc nào ngừng nghỉ, đôi mắt thì luôn nhìn chằm chằm vào đôi núm hồng, chỉ cần chỗ núm hồng toát ra ít mồ hôi nào, hắn sẽ dùng lưỡi lau đi.

Lúc này nàng đã bị gã đàn ông này làm cho mềm nhũn ra, những động tác khiến người khác phải xấu hổ hắn cũng làm tới, thân hình kiều diễm kia đã không còn chút sức lực nào nữa, mềm nhũn ra, nhưng thân thể cả gã đàn ông này thì lại cứng như sắt thép, vờn đi vờn lại khắp thân thể nõn nà của nàng, chỗ đó của nàng lại xuất ra những dòng nước nóng hổi và dính nhơm nhớp, lúc này giống như cơn gió tuyết rửa sạch hết, nghiêng bên này nghiêng bên kia, hồn bay phách lạc.

Vài lần nàng định dừng lại, nhưng mỗi lần Hàn Mạc đưa cái kia vào chỗ đó của mình, khiến nàng không lỡ dừng lại, nhưng lúc đó quả thực là mệt mỏi lắm rồi, dưới sự tấn công của Hàn Mạc, cuối cùng nàng cũng bỏ chiếc khăn lụa trắng ngậm trong miệng ra, run rẩy nói:

- Hàn… Hàn Lang… Chỉ Nhi… Chỉ Nhi sắp không chịu nổi rồi… !

Hàn Mạc biết đêm nay là đêm đầu tiên của Tiêu Linh Chỉ, mình hành hạ như vậy, người đẹp quả thật khó mà chịu nổi, ngay lập tức hai tay ôm lấy đôi mông trắng nõn, tiến hành một loạt động tác cuối cùng.

Những dòng nước nóng hổi xuất ra chỗ đó, vô cùng thâm thuý, khiến Hàn Mạc khó lòng mà quên được, những động tác cuối cùng này, Hàn Mạc tuy sợ làm tổn thương Quân Sư, hết sức kiềm chế, nhưng những động tác vẫn mau lệ như vũ bão, đôi gò bồng trắng nõn của Quân Sư cứ phập phồng không ngừng, như điện giật vậy, chiếc cổ dài dài như thiên nga ngẩng lên, những đường cong tuyệt mỹ, nàng muốn éo cái khoái cảm cuối cùng, nhưng không kìm nổi phát ra những tiếng rên rên.

Tiêu Linh Chi sao dám kêu thành tiếng, nhưng cũng khó mà dồn nén, thân hình kiều diễm của nàng cứ ưỡn ra phía trước, trán nàng không còn cách nào khác dựa vào vai Hàn Mạc, rồi cắn một cái vài vai Hàn Mạc, để mình kêu không thành tiếng.

Cuối cùng, cậu nhỏ của Hàn Mạc đang vẫy vùng trong đó, liền bị cô nhỏ của nàng ép chặt lại, cậu nhỏ đành phải xuất ra, lúc này Tiêu Linh Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ thân hình kiều diễm của nàng quấn lấy Hàn Mạc, đôi chân ép chặt dần dần buông ra, đôi chân thon thả trắng nõn cũng run lên, nét mặt như hoa anh đào, hồng hào đẹp đẽ, những tiếng rên rỉ nhẹ phát ra từ mũi và miệng.

Hàn Mạc ôm lấy thân thể của Tiêu Linh Chỉ chậm rãi ôm nàng lên giường, dường như vừa buông tay ra Tiêu Linh Chỉ như muốn bay, rồi nằm trọn trong lòng Hàn Mạc

Tiêu Linh Chỉ được Hàn Mạc ôm vào lòng, có một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào khó tả.

Cuối cùng cũng là người của hắn rồi.

Hàn Mạc khẽ hôn lên trán Tiêu Linh Chỉ, khẽ hỏi:

- Còn đau nữa không?

Tiêu Linh Chỉ ghé sát mặt vào ngực Hàn Mạc, toàn thân vẫn nóng rực khẽ run lên, không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn vào mắt Hàn Mạc, chỉ khẽ "ừ" một tiếng, rồi vội vàng lắc đầu.

Lúc đó nàng vừa vui mừng vừa thẹn thùng, nghĩ lại lúc ân ái vừa rồi, khuôn mặt nàng lại nóng ran lên.

Hàn Mạc có thể lực hơn người, giống như một con báo dũng mãnh, vờn mình đến độ toàn thân mệt nhừ, nhưng từ đầu tới cuối, tuy lúc đầu cảm giác đau đớn cào xé khiến nàng bất an và sự hãi, nhưng được sự chỉ dẫn rất tỉ mỉ của Hàn Mạc, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác nam nữ hoan ái như thế nào.

Bây giờ nàng nghĩ tới bản thân không ngờ nghe theo sự sắp đặt của Hàn Mạc dưới sự dụ dỗ của hắn làm ra các tư thế cổ quái đó, quả thực có cảm giác không thể tin nổi, những tiếng động giữa hai cái đó chạm vào nhau dường như vẫn vang bên tai nàng.

Trong giây lát, nàng cảm thấy thứ kia của Hàn Mạc vẫn còn ở trong thân thể mình, vội từ trong lòng hắn khẽ đẩy ra, thẹn thùng nói:

- Chàng… Chàng ra đi…!

Ở chiến trường Hàn Mạc là mãnh tướng, ở trên giường hắn cũng là một đại sư, biết Tiêu Linh Chỉ nói gì, khẽ cười, gạt những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trái Tiêu Linh Chỉ, khẽ nói:

- Đừng nóng vội thế, để nó nằm trong chỗ đó một lúc nữa, như vậy mới ấm áp!

Tiện tay kéo chiếc chăn lại, đắp kín thân thể hai người.

- Chàng… Chàng là một tên lưu manh… !

Mặt Tiêu Linh Chỉ ửng đỏ lên, nhưng cũng không nhúch nhích gì, vẫn để cậu nhỏ của hắn nằm trong đó.

Hàn Mạc ghé sát vào tai Tiêu Linh Chỉ khẽ nói:

- Ta là lưu manh, nhưng chỉ lưu manh với người phụ nữ của mình mà thôi, còn những người phụ nữ khác muốn ta lưu manh cũng chẳng được nữa là!

Tiêu Linh Chỉ véo mạnh một cái vào eo Hàn Mạc, hờn giận nói:

- Chàng… Chàng không biết thẹn thùng là gì.

Nhưng khi nghĩ tới chính mình cũng phối hợp rất ăn ý với Hàn Mạc, thì không dám nói tiếp nữa.

Từ trước tới nay, tính tình của nàng rất lạnh lùng, việc gì cũng nắm chủ kiến, nhưng sao trên giường, lại bị động như vậy chứ, cái gì cũng phải theo sự sắp xếp của hắn, những tư thế mà ngày trước có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, vì sao dưới sự mê hoặc của tên lưu manh này, chính mình lại rất phối hợp với hắn làm những động tác đó, lẽ nào mình là một người phụ nữ dâm đãng sao?

Một tay Hàn Mạc vuốt ve bầu ngực trắng nõn nà rắn chắc của Tiêu Linh Chỉ, tay bóp mạnh vào bầu ngực phổng phao đó, ghé sát vào tai Tiêu Linh Chỉ khẽ hỏi:

- Chỉ Nhi, có một câu hỏi…!

- Gì vậy?

Tay áo lang vẫn đang vuốt ve bầu ngực căng tròn của nàng, khiến đôi mắt của Tiêu Linh Chỉ vốn mông lung lại mê ly.

Hàn Mạc khẽ anh đào giống như nụ hoa non nớt của Tiêu Linh Chỉ, khẽ hỏi:

- Cái chỗ kia của nàng, rất gọn gàng, có phải… có phải thường xuyên tỉa tót không?

Tiêu Linh Chỉ trong chốc lát vẫn chưa hiểu ra, nhưng nàng là người thông minh sắc sảo, rất nhanh đã hiểu ra, lại véo mạnh một cái vào eo Hàn Mạc, khuôn mặt xinh đẹp thì vẫn áp vào ngực Hàn Mạc, giận dỗi nói:

- Chàng… chàng nói linh tinh… chàng đang bắt nạt ta…!

Hàn Mạc tỏ vẻ khổ sở nói:

- Ta chỉ… chỉ hiếu kỳ chút thôi mà…

Tiêu Linh Chỉ hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp ấm áp đó nhìn vẻ mặt khổ sở của Hàn Mạc, mím môi, ghé sát vào Hàn Mạc nói:

- Hàn Lang… Hàn Lang thực sự muốn biết sao?

Hàn Mạc cười hì hì.

- Vậy ta nói cho chàng biết, Hàn Lang… Hàn Lang không được cười ta đâu nhé.

- Ừ!

Tiêu Linh Chỉ cúi đầu, không dám nhìn Hàn Mạc, nhi nhí nói:

- Người ta… chỗ đó của người ta mọc không giống người bình thường… cho nên… có lúc cũng phải tỉa tót...!

Nói tới đây, không dám nói tiếp nữa.

Trong lòng nàng cảm thấy rất quái lạ, nói những lời này, trái hẳn với bản tính của mình, nếu là lúc khác và hoàn cảnh khác, có đánh chết nàng cũng không tin mình có thể nói ra những lời như vậy, nhưng trong lòng Hàn Mạc, ma xuy quỷ khiến thế nào lại nói ra chứ, thật ngượng quá, nhưng cũng cảm thấy có chút hưng phấn, lại càng có chút kích thích.

Nàng vẫn còn non lắm, sao mà hiều được, những lời đường mật như vậy là một trong những lời có sức hấp dẫn nhất trong chuyện giường chiếu.

Hàn Mạc biết lần đầu tiên của người con gái cực kỳ quan trọng, có ảnh hưởng lớn đến cuộc sống sau này, nếu lần đầu mà không thoải mái, thì lần sau cho dù thoải mái cũng khó mà suôn sẻ được.

Cho nên lần này, hắn cũng rất mâu thuẫn, phải làm cho dục vọng trong người của Tiêu Linh Chi thoát khỏi sự rụt rè, mất tự nhiên, chỉ cần trên giường tinh thần được thoải mái phóng khoáng, thì việc nam nữ hoan ái sẽ rất thú vụ, không còn nghi ngờ gì, lần này Hàn Mạc cấp bậc đại sư đã thành công ngoài mong đợi.

- Vậy sao trên người nàng lại toát mồ hôi hột như vậy…?

Hàn Mạc vê vê núm hồng của Quân Sư, thôi không trêu đùa nói:

- Vậy tại sao lại như vậy chứ?

Việc này hắn rõ ràng biết rồi còn cố hỏi.

Lần này Tiêu Linh Chỉ trả lời một cách rất lưu loát:

- Nhiều năm về trước đã như vậy rồi, ta cũng không biết nữa… không biết tại sao lại như vậy, có lúc… có lúc còn toát mồ hôi nhiều cơ.

Những câu nói nửa đoạn sau, rõ ràng có sự úp mở.

- Lúc nào thế?

Hàn Mạc cố tình tỏ ra không biết, hỏi tới. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tiêu Linh Chi cắn môi, nói vẻ oán giận:

- Chàng là lưu manh… ta không biết nữa…

Hàn Mạc ha ha cười, thực ra sao mà hắn không biết chứ, cái mùi hương này, chỉ có lúc hưng phấn tột độ mới toát ra thôi, từ hôm nay Tiêu Linh Chỉ cũng được tính là đàn bà rồi, chẳng có người phụ nữ nào không nhớ tuổi xuân cả, mấy năm nữa ắt sẽ nhớ về thời khắc thanh xuân mà thôi.

Đột nhiên, Tiêu Linh Chỉ nhớ ra điều gì đó, dùng lực đẩy mạnh Hàn Mạc ra, vội vàng nói:

- Chàng… chàng không thể ở lại chỗ này nữa, chàng phải rời khỏi nơi này…

Lúc này Hàn Mạc mới bừng tỉnh ra, hiện tại mình đang ở trong phủ Thái Sư, bỗng ngồi dậy, khẽ nói:

- Chỉ Nhi, nàng và Tiểu Quân dọn dẹp một chút, ta sẽ dẫn hai người rời khỏi đây.

Trong mắt Tiêu Linh Chi vẫn còn tỏ vẻ do dự.

Hàn Mạc nhíu mày, vội nói:

- Chỉ Nhi, bây giờ nàng đã là người của ta rồi, ta và nàng đều không có đường lui rồi…

Tiêu Linh Chi nằm trên giường, đôi mắt mông lung nhìn Hàn Mạc, xinh đẹp vô cùng, hai tay khẽ che hờ bờ ngực trắng ngần, nói:

- Ta… Ta như vậy, làm sao mà đi được?

Hàn Mạc nhớ ra, cả đêm mình đã vờn người con gái này mệt lừ như vậy, lúc này e rằng khó mà gượng dậy nổi.

Tiêu Linh Chỉ miễn cưỡng ngồi dậy, hai tay vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Hàn Mạc, khẽ nói:

- Hàn Lang, Chỉ Nhi dã là người của chàng rồi, cho dù có chết, cũng không gian díu với bất kỳ người đàn ông nào khác nữa. Chàng mau rời khỏi đây, Chỉ Nhi ắt có dự tính.

- Chỉ Nhi, chậm nhất ba ngày sau, ta phải dẫn binh quay trở về Tây Bắc.

Hàn Mạc cũng cầm hai ngón tay trắng nõn của Tiêu Linh Chỉ nói:

- Trong vòng ba ngày, nàng phải rời khỏi phủ Thái Sư cùng ta.

Dừng lại một lát, hắn nói một câu như đinh đóng cột:

- Trừ phi nàng đồng ý đi theo ta, không thì… ta sẽ không rời khỏi đây.

Tiêu Linh Chi thật đáng thương, gần như cầu xin nói:

- Hàn Lang, chàng không phụ Chỉ Nhi, Chỉ Nhi cũng sẽ không phụ chàng, chàng rời khỏi đây trước, Chỉ Nhi sẽ có câu trả lời khiến chàng vừa lòng.

Hàn Mạc nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Tiêu Linh Chỉ, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, khẽ nói:

- Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh, ở dưới đất nguyệm làm cây liền cành… ta quyết không phụ nàng.

Trong lòng Tiêu Linh Chỉ thấy rất hạnh phúc, nhưng nàng lo xảy ra chuyện, nhẹ nhàng khuyên Hàn Mạc đứng dậy mặc quần áo vào.

Hàn Mạc mặc quần áo xong, lại ôm hôn Tiêu Linh Chỉ lần nữa, lưu luyến không rời, dưới sự thúc giục của Tiêu Linh Chi, hắn đành đi đến bên cửa sổ, rất cẩn thận quan sát bên ngoài trước, thấy không có ánh mắt nào nhìn về chỗ mình, lúc đó mới mở cửa sổ, quay đầu nhìn Tiêu Linh Chi lần nữa, thấy Tiêu Linh Chỉ nhìn mình và cười, hắn cũng khẽ mỉm cười, rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

Tiêu Linh Chi thấy bóng dáng Hàn Mạc khuất dần bên cửa sổ, lúc đó mới chậm rãi nằm xuống, kéo chăn lại, đắp lên thân thể kiều diễm của mình, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, vụt loé lên, tâm trạng trở lên rất phức tạp.

Trong chốc lát, từ khoé mắt nàng tuôn ra những giọt lệ.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Quân bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, lại nhanh chóng tiến tới đóng cửa sổ lại, rồi mới quay người lại, nhìn một cách rất quan tâm đến Tiêu Linh Chi đang nằm đó.

- Ta đã là người của hắn rồi!

Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói.