Quyền Thần

Chương 811: Tiêu thái sư nhún nhường




Nha môn nội các ở Yến Kinh, bên cạnh Quốc sự viện, nơi các quan viên nội các bàn luận quốc sự, có một căn phòng nhỏ là nơi để các quan viên nghỉ ngơi dùng cơm tại chỗ. Bình thường Quốc sự viện chỉ có hai quan viên trực, nhưng lần này phát sinh biến cố lớn, các quan viên nội các lúc này có mặt hầu hết để tiến hành nghị luận xử lý.

Yến Kinh lúc này, toàn thành vẫn trong sự quản lý của quân đội, lấy ba doanh Ngự Lâm quân làm chính, Đại Lý tự, Hình bộ, phủ Yến Kinh cùng với quan binh Cửu Môn làm phụ, duy trì trật tự chung trong kinh thành Đại Yến to lớn, hiện tại chưa có gì thay đổi đột biến. Hơn nữa, trong cung truyền ra tin Thánh thượng gần đây long thể bất an, không thể gặp gió lạnh, mọi việc tạm giao cho quan viên nội các suy xét xử lý.

Liên tục mấy ngày, việc xử lý cũng đã có hiệu quả. Các ti các bộ của triều đình đã bắt đầu trở về hoạt động bình thường. Phản quân trong triều hoặc đầu hàng hoặc ngoan cố chống lại thì bị chém giết, nên nhìn chung việc xử lý cũng tạm ổn, mùi máu tanh nồng nặc dưới các cửa thành, sau mấy ngày rửa sạch cũng đã giảm bớt nhiều.

Các bộ, viện, ti, 13 sở phía Tây, 8 sở phía Đông trống rất nhiều vị trí, tất nhiên là do các quan viên bị chém giết để lại. Trước đây, mỗi khi xuất hiện cơ hội như vậy, quan viên nội các tất sẽ đỏ mặt tía tai tranh cãi để dành lấy các vị trí quyền lực. Nhưng lần này, nội các dường như quên việc bổ nhiệm quan viên, chỉ tập trung giải quyết tốt hậu quả và tẩy trừ sạch dư đảng Tô phái. Đối với các vị trí quan chức trống, nhất thời không ai nhắc tới.

Nhóm đầu sỏ nội các mấy ngày liền ở bên trong nha môn, không đề cập đến các vị trí quan viên bị trống, tuy nhiên, các quan viên bên dưới vẫn nhân dịp này đến các phủ đệ dâng lễ vật, để hy vọng cấp trên có thể dành cho mình chút quyền lực. Nhưng đại đa số các phủ đệ đều đóng kín cửa.

Một hồi thanh trừ phe phái, còn không còn ngẩng đầu lên được, nên các đầu sỏ các thế gia cũng không muốn bị quan viên cấp dưới quấy rầy.

Vào chính ngọ, bên trong căn phòng nhỏ, Tiêu thái sư, và Hàn Huyền Xương cho đến lúc này đều ngồi ở phía trên, hai người cùng nâng chén trà nóng nhẹ nhàng thưởng thức. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Buông chén trà, Tiêu thái sư cuối cùng thở nhẹ một hơi:

- Hình bộ, Đại Lý tự, thậm chí là Yến Kinh phủ đại lao đều đầy người. Đã nhiều ngày tiếng khóc nỉ non như quỷ kêu, cũng nên xử lý sớm, còn cứ để như không phải là việc tốt.

Hàn Huyền Xương cũng buông chén trà, từ trong đại nạn thoát hiểm lúc này cũng đã khôi phục khí lực dũng mãnh ngày trước, bình tĩnh nói:

- Thái sư nói chí lý. Chẳng qua việc này không biết xử trí thế nào, hay là mời Thánh thượng quyết định. Lúc trước đã dâng tấu, phạm nhân Tô tộc từ quan viên đến gia quyến bị tống giam đã có gần hai ngàn người. Nếu còn tiếp tục điều tra thì càng có nhiều người bị cuốn vào, nếu xử quyết, chỉ sợ lúc đó không dưới vạn người.

Tiêu thái sư hơi vuốt cằm, liên tục mấy ngày đêm xử lỷ sự việc, các nha môn vốn tê liệt của Yến Kinh đã bắt đầu vận hành, quan viên nội các cũng bị hao tổn tinh lực, Tiêu thái sư có vẻ cực kỳ mệt mỏi.

- Nên phạt thì phạt, nên thưởng thì thưởng.

Tiêu thái sư nâng chung trà lên, lại uống một ngụm:

- Hàn đại nhân, lần này phản quân bị bình đinh, phụ tử Tô gia đều đã đền tội, lệnh lang quả thật là công huân trác tuyệt. Lão phu muốn dâng tấu chương, mời Thánh thượng phong thưởng.

Lão khẽ vuốt chòm râu, cười hiền hòa, chăm chú nhìn Hàn Huyền Xương nói:

- Cái mạng này của lão phu, nếu không có lệnh lang, chỉ sợ cũng thành quỷ cùng phụ tử Tô gia rồi.

Hàn Huyền Xương mỉm cười nói:

- Lão thái sư ở hiền gặp lành, phản quân làm sao có thể làm thương hại đến Thái sư.

Tiêu thái sư lắc lắc đầu:

- Cái gì mà ở hiền gặp lành, đều là chuyện thi phị. Lành dữ khó định, thiên hạ này làm gì có cái gọi là người tốt chân chính.

Hàn Huyền Xương chỉ khẽ mỉm cười, cũng không nói lại.

Tiêu thái sư liếc Hàn Huyền Xương một cái, đột nhiên nói:

- Kỳ thật lần này cũng quá hung hiểm.

Dừng một chút, lập tức chậm rãi lắc đầu, cười nói:

- Thôi… không nói nữa…

Hàn Huyền Xương thấy Thái sư thần sắc lạ lùng, biết lão tất có chuyện muốn nói, mỉm cười:

- Trong kinh thành có thể ổn định nhanh như vậy, toàn bộ là nhờ có Thái sư chỉ đạo đúng đắn, chúng quan viên đồng lòng, Thái sư có gì chỉ giáo, cứ nói, đừng ngại, Huyền Xương tất làm theo.

Tiêu thái sư nhìn quanh quất, thân hình hơi nghiêng người về phía trước, ghé sát vào Hàn Huyền Xương thấp giọng nói:

- Lão phu cậy già lên mặt, gọi ngài một tiếng Huyền Xương, Hàn đại nhân xin chớ trách.

- Thái sư sao nói vậy.

Hàn Huyền Xương cũng là người khôn khéo, làm sao không phát hiện ra Tiêu thái sư có biểu hiện muốn làm thân:

- Luận tuổi tác, Thái sư là bậc cha chú, hạ quan dĩ nhiên là mong Thái sư chỉ gọi tên.

Tiêu thái sư cười ha hả, rồi lập tức nghiêm nét mặt, thấp giọng nói:

- Huyền Xương, có một chuyện, ngài cũng hiểu, ở trong này, lão phu cũng không ngại nói.

- Thái sư, mời giảng!

- Huyền Xương, lão phu hỏi ngài, nếu không phải là lệnh lang có diệu kế, tìm được nội ứng bên trong thành là Cửu Môn binh, mở Nam Khang môn, binh biến lần này chúng ta sẽ như thế nào? Nếu không phải lại viên Tây Hoa thính phục mệnh lệnh lang trả giá thật lớn, cứu chúng ta ra, thì kết quả sẽ như thế nào?

Thái sư đôi mắt lóe ra ánh sáng, nhẹ giọng hỏi.

Hàn Huyền Xương nhíu mày.

Tiêu thái sư lạnh lùng cười:

- Lệnh lang lúc giằng co với phản quân, cũng là có một cây đao treo trên đầu…

Hàn Huyền Xương nhìn Tiêu thái sư, thần sắc càng nghiêm nghị, hạ giọng nói:

- Thái sư ý là…

Tiêu thái sư cũng không nói thẳng, mở bàn tay trái ra, dùng ngón tay phải viết vào lòng bàn tay trái một chữ: Hoàng. Hàn Huyền Xương mặt không đổi sắc, khẽ vuốt chòm râu, gật đầu.

- May mắn lệnh lang hành sự cẩn thận, chẳng những đánh tan quân thế gia Tô tộc, mà kế hoạch chu đáo chặt chẽ, công phá Nam Khang môn, cứu các nội các quan viên chúng ta ra.

Thái sư chậm rãi nói:

- Chỉ cần lệnh lang có chút sơ sẩy, một chiêu thất thủ, như vậy kết quả kết quả lần này tuyệt đối không giống hôm nay, hơn nữa cây đao trên cao kia, có thể sẽ chém về phía lệnh lang, về phía mấy nhà chúng ta.

Hàn Huyền cau mày, ông ta cũng không hiểu, Tiêu thái sư vì sao phải nói như vậy. Lão cáo già này tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói những lời vô nghĩa, nếu đem những điều mà trong lòng mọi người đều đã hiểu đó nói ra, khẳng định là có nguyên do.

Tiêu thái sư thở dài, lắc đầu, cười khổ:

- Không đến hai năm, chín đại thế gia hiện giờ đã diệt vong một nửa, nếu lần này không có lệnh lang lập công lớn, chỉ sợ nước Yến đã không còn là nơi để thế gia chúng ta sống an bình…

Hàn Huyền Xương trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Thái sư có thượng sách gì không?

Tiêu thái sư bình thản cười, từ trong tay áo lấy ra ba bản tấu chương, đưa cho Hàn Huyền Xương:

- Huyền Xương, lão phu đã nghĩ rất kỹ, ngài xem có sai sót gì không?

Hàn Huyền Xương nhất thời không dám đón lấy:

- Thái sư… việc này… Huyền Xương không dám.

- Không ngại.

Tiêu thái sư cười nói:

- Lão phu đã quyết định, ba tấu chương này sẽ phải trình lên. Ngài biết rằng xem trước hay muộn thì cũng thế. Lão phu tuổi già kém minh mẫn, không biết trong bản tấu chương có chút gì hồ đồ không, cho nên Huyền Xương hãy giúp lão phu coi trước một chút, Huyền Xương không nên chối từ.

Hàn Huyền Xương do dự một chút, cuối cùng chắp tay nói:

- Huyền Xương thất lễ!

Rồi cẩn thận nhận ba tấu chương đó.

Ông ta mở cuốn thứ nhất, lướt nhanh, giật nảy mình. Tấu chương này tiến cử một phần danh sách quan viên. Hiện giờ, trong triều ghế trống rất nhiều, chỉ có điều mấy ngày nay nội các không đem vấn đề này ra nghị luận. Không thể ngờ Tiêu thái sư đã định ra một phần danh sách dự khuyết.

Danh sách này cũng khôn dài lắm, tuy chỉ hơn 20 danh ngạch, nhưng đều là những vị trí cực kỳ trọng yếu, đều là các vị trí do Tô tộc nắm giữ từ trên xuống dưới.

Tô Quan Nhai lúc trước quản lý Lại bộ, môn đệ đông đảo, trong triều các ti các bộ quan trọng đều có môn đệ của y. Điều đó đem đến cho Tô gia ở nước Yến quyền lực đáng kể.

Các gia tộc đã bị diệt đều chủ yếu dựa vào thế lực tự thân, riêng Tô gia, thế lực quan trọng nhất là mạng lưới môn đệ rộng khắp.

Lúc này Tô gia sụp đổ, quan viên liên quan so với mấy tộc bị giết dĩ nhiên nhiều hơn, hơn nữa, nếu tiếp tục bới lông tìm vết, thì còn có thể có nhiều quan viên có liên đới. Cũng vì như thế, Hàn Huyền Xương mới nói, nếu tiếp tục điều tra, ít nhất cũng cả vạn người.

Bộ tộc Tô thị từ trên xuống dưới, 20 chức vị này là quan trọng nhất, đập vào mắt là vị trí Lại bộ Thương thư, Tiêu thái sư tiến cử Lại bộ Tả thị lang Hàn Tín Sách.

Lại bộ Thượng thư do Tô Quan Nhai đầy bản lĩnh đảm nhiệm, hiện giờ Tô Quan Nhai chết, vị trí thượng thư đương nhiên bị trống.

Tuy Hàn Tín Sách là Lại bộ Tả thị lang, thoạt nhìn là người cùng sát cánh với Lại bộ Thượng thư, nhưng quần thần đều biết rằng, Lại bộ do Tô Quan Nhai khống chế. Hàn Tính Sách là Lại bộ Tả thị lang nhưng bị cô lập, vài lần suýt bị Tô Quan Nhai đá ra khỏi Lại bộ. Trên thực tế người này ở Lại bộ không có nhiều quyền lực.

Hiện giờ Tiêu thái sư tiến cử Hàn Tính Sách làm Lại bộ Thượng thư, nếu thành hiện thực, Hàn Tín Sách có thể coi như cá chép hóa Rồng, không những Hàn Tín Sách thăng chức nhanh mà toàn bộ Hàn tộc cũng trở nên hùng mạnh hơn.

Hàn Huyền Xương thật không thể tưởng tượng Tiêu thái sư lại đưa ra quyết định như vậy.

Ông ta giật mình nhìn về phía Tiêu thái sư, chỉ thấy Tiêu thái sư sắc mặt bình tĩnh, đang khoan khoái thưởng trà.

Hàn Huyền Xương khép lại bản tấu chương thứ nhất, lại cầm bản tấu thứ hai lên, mở ra coi, càng có vẻ khiếp sợ hơn. Nếu nói Tiêu thái sư tiến cử Hà Tín Sách làm Lại bộ Thượng thư vốn đã khiến Hàn Huyền Xương kinh ngạc, thì bản tấu thứ hai này đúng là vượt xa sự tưởng tượng của Hàn Huyền Xương.