Quyền Thần

Chương 724: Kẻ si tình




- Lạc tổng quản, vất vả cho ông rồi.

Ngươi kia có chút lo lắng:

- Bây giờ ta đã vào được chưa?

Lạc tổng quản lặng im một chút, cuối cùng nói:

- Tam thiếu gia, việc này… rất là nguy hiểm. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn khuyên Tam thiếu gia, nếu việc này mà bị người khác biết, thì quả thực là không thể nghĩ tới hậu quả. Cái đầu này rơi xuống cũng không sao cả, nhưng … nhưng nếu mà Tam thiếu gia xảy ra việc, thì nô tài… nô tài thật sự…

Không đợi hắn nói xong, cái bóng dáng đã ngắt lời:

- Những lời của ngươi chỉ là vô dụng cả thôi. Lão Lạc, ngươi lần trước đã đồng ý với ta rồi, thì không thể nuốt lời, đem bổn thiếu gia biến thành trẻ con để chơi đùa sao?

Nói tới đây, hắn thò trong tay áo lấy ra một thỏi bạc nén nhét vào ngực Lạc tổng quản:

- Bạc không phải là vấn đề, ngươi mà giúp bổn thiếu gia, ta sẽ không xử tệ với ngươi đâu!

Lạc tổng quản lắc lắc đầu, cười gượng nói:

- Tam thiếu gia đã bố trí cho chỗ ở, đã cho không ít bạc, tiểu nhân trong lòng rất cảm kích, làm sao có thể có lòng tham vô đáy như thế này.

Lão lấy nén bạc nhét lại vào tay Tam thiếu gia, khẽ thở rồi nói:

- Tam thiếu gia, tha thứ cho tiểu nhân nhiều lời. Trong thành Yến Kinh thiếu gì "danh môn khuê các" (chỉ những người con gái nhà quyền quý), mĩ nhân lại vô số không thể đếm, với thân phận của Tam thiếu gia, chỉ cần ngoắc cái ngón tay, thì mĩ nhân như thế nào mà không có được, vì sao… vì sao… ài….!

Tam thiếu gia cúi đầu, im lặng không nói, một chốc sau, mới ngẩng đầu lên, gượng cười nói:

- Ta chẳng phải là không biết việc này phạm vào điều kiêng cữ. Ta cũng chẳng phải là không biết việc này làm cho ngươi khó xử. Nhưng mà…. Lão Lạc, không giấu gì ngươi, mấy tháng qua, trong đầu ta chỉ có nàng, trận ốm trước làm ta mười ngày không thể dậy được, ta muốn quên nàng rồi, nhưng mà càng muốn quên lại càng thấy nhớ…. Cái này là thiên định rồi, ta thoát không nổi… Ta không có ý khác nữa ngoài việc chỉ muốn nhìn thấy nàng…

Lạc tổng quản cũng thở dài nói:

- Nô tài đã gặp qua bao nhiêu là vương tôn công tử, toàn là chỉ chơi bời qua đêm, rất ít có người quyến luyến, si tình như Tam thiếu gia, tiểu nhân thực sự hiếm thấy.

Dừng một lát, lại lắc đầu nói:

- Sau khi Vương gia qua đời, ba năm gần đây, nô tài thấy Vương phi trầm lặng ít nói, có việc để ở trong lòng, nhưng cũng đoán là Vương phi trong lòng rất đau khổ….

Nói tới đây, dường như cảm thấy mình nói quá nhiều rồi, cười gượng nói:

- Mà thôi, Tam thiếu gia, ngài đi theo nô tài…!

- Đa tạ!

Tam thiếu gia chắp tay nói, rồi cùng với Lạc tổng quản đi ra ngõ nhỏ. Tam thiếu gia mặc một bộ quần áo màu nâu, đội trên đầu một cái mũ nhỏ, giống như là một gã gia đinh bình thường, nhưng với khuôn mặt gầy gầy, thanh tú, không phải là Tam thiếu gia Hàn Tân của Hàn gia thì có thể là ai?

Phía trước là Lạc tổng quản, đi theo sau là Hàn Tân, lặng yên đi trên đường, cũng không đi cửa chính, mà lại vượt qua một chỗ cổng cách không xa Vương phủ, nhìn thấy hai gã Ngự Lâm đi qua, hai người nép sát vào tường rồi mới đi tiếp. Lạc tổng quản đi lên phía trước, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa ra, Lạc tổng quản rất nhanh bước qua cánh cửa, hướng về Hàn Tân gọi nhỏ:

- Tam thiếu gia, ngài theo sát nô tài. Lúc này Vương phi vẫn chưa đi ngủ, thường ở sau hậu viên, nô tài dẫn ngài đi.

Hàn Tân chắp tay.

Vương phủ yên tĩnh một cách đáng sợ, cái vinh hoa năm xưa đã trôi qua, bây giờ chỉ còn lại cảnh tiêu điều, suy tàn, chỉ có cái hòn gạch kia cái viên ngói kia mới cho người ta nhớ lại cảnh phồn hoa của nơi đây.

Dọc đường đi thông suốt, mặc dầu Vương phủ đã suy tàn, nhưng vẫn hết sức to lớn, đi mải miết một lúc mới tới chỗ phía ngoài cổng vòm, Lạc tổng quản khẽ nói: - Tam thiếu gia, chỗ này là hậu viên, thời gian này Vương phi đều ngồi đây chơi đàn. Ngài phải hứa với nô tài, chỉ có nhìn thôi, không được kích động. Nếu mà bị Vương phi phát hiện, thế… thế thì không thể cứu được đâu!

Hàn Tân ngật đầu nói:

- Ngươi yên tâm, ta biết mà!

- Thế thì nô tài đứng bên này chờ, Tam thiếu gia đi vào liếc một cái, cố gắng ra sớm. –

Lạc tổng quản vẻ mặt bất đắc dĩ, thấp giọng dặn:

- Tam thiếu gia, tiểu nhân còn một lời muốn nói, đừng cho là tiểu nhân lắm lời, thân phận của ngài không giống kẻ khác, nếu bị Vương phi phát hiện, việc này liên lụy tới Hàn gia nhà ngài, là việc lớn đó.

Hàn Tân gật đầu, không nói thêm lời nào, nhẹ nhàng nhảy vào trong viện.

Trong vườn rất nhiều cây cỏ cũng đều héo tàn, chỉ có Thanh Trúc và Lan là còn xanh. Lan Trúc không sợ lạnh, cuối mùa thu vẫn còn dữ được sắc màu, mùi thơm của Trúc, Lan từng đợt từng đợt sốc vào mũi, thấm vào lòng người.

Đi vào bên trong, quả nhiên có tiếng đàn mờ ảo, du dương lọt vào tai, nhưng lại mang một âm điệu bi thương. Hàn Tân cũng là người biết về đàn, từ trong tiếng đàn kia, có thể cảm nhận được vẻ hiu quạnh và cô tịch của người chơi đàn.

Hàn Tần lần theo âm thanh, chỉ trong chốc lát đã thấy cách trước đó không xa một cái đình tám góc, trong đình có bày một chiếc đàn Dao, một thân hình với màu lụa mỏng trắng, chính là phu nhân Hoa Khánh đang ngồi ở trên ghế, và đang gảy đàn.

Chỉ là cách nhau quá xa, có lúc không thể nhìn thấy dung mạo của phu nhân Hoa Khánh.

Hàn Tân muốn tới sát, nhưng mà bốn phía đình có quá ít cây, tương đối trống trải, chỉ có một hàng Lan rậm rạp xếp thành dãy, giống như bức tường.

Hàn Tân nhẹ nhàng vượt tới phía sau lưng của phu nhân Hoa Khánh, cách đình khoảng năm sáu thước, ngồi xổm ngay đó, lấy khóm hoa Lan để che chắn, núp ở phía sau, lẳng lặng nhìn vào phía phu nhân Hoa Khánh, thần sắc dịu dàng.

Tiếng đàn bi thương, lòng người như tiếng đàn, Hàn Tân biết được, trong lòng của phu nhân Hoa Khánh, có lẽ cũng có những nỗi khổ không thể nói ra.

Tiếng đàn ngân nga, cuối cùng cũng tới lúc ngừng lại.

Sau tiếng đàn, phu nhân Hoa Khánh cũng chưa đứng dậy ngay, mà ngồi đó không nhúc nhích, cũng không biết là đang nghĩ về cái gì. Hàn Tân nhìn cái bóng dáng uyển chuyển kia, không khỏi nhíu mày, trên trán hiện ra vẻ lo lắng.

Một lúc lâu sau, mới nhìn thấy phu nhân Hoa Khánh đứng dậy, vẫn không xoay người lại, nhưng mà nhìn thấy bóng dáng mĩ miều kia, lại ở ngay trước mắt Hàn Tân, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng đó, Hàn Tân đã cảm thấy rất vui rồi.

Hắn không biết đêm nay hắn có thể nhìn thấy được hay không khuôn mặt mà hắn thấp thỏm nhớ nhung từ lâu nay, có thể là phu nhân Hoa Khánh sẽ như vậy rời đi, chỉ để lại cái bóng hình, nhưng ngay cả như thế, Hàn Tân cũng đã cảm thấy thỏa mãn.

Phu nhân Hoa Khánh chậm rãi đi ra đình, lưng đối lưng với Hàn Tân, dường như muốn rời khỏi ngay, đi được chỉ vài bước, phu nhân Hoa Khánh đột nhiên quay người lại, Hàn Tân lập tức nhìn thấy được được khuôn mặt kiều mĩ kia, dáng người đẫy đà, lặng lẽ giống như hoa mẫu đơn trắng nở trong vườn hoa.

Phu nhân Hoa Khánh cái dáng vẻ hoang mang lo sợ, dường như còn đang suy nghĩ cái gì, thoạt nhìn mềm mại vô lực, hướng bên này chậm rãi đi vài bước, rồi lại xoay người đi lại, đi được vài bước, lại quay lại.

Nàng liền quay lại với bước đi thong thả, có vẻ trong lòng đầy ắp tâm sự.

Rồi đột nhiên, phu nhân Hoa Khánh dường như bước hẫng một cái, cả thân thể nhoáng lên một cái, dường như muốn ngã sấp xuống. Có lẽ như đã định trước đêm nay hai người không thể âm thầm trôi qua như thế này rồi, Hàn Tân đã không kìm được nỗi lòng mà hô lên:

- Cẩn thận!

Và từ trong bụi rậm nhảy ra.

Chỉ có điều hắn chậm một bước, phu nhân Hoa Khánh tâm sự trùng trùng, chân dẫm phải một hòn đá, toàn thân té lăn trên đất, Hàn Tân chạy tới, vội hỏi:

- Nàng… nàng không sao chứ?

Phu nhân Hoa Khánh người ngã rồi thì cũng đành, nhưng đột nhiên trong bụi rậm nhảy ra một người, khiến cho nàng giật mình sợ hãi, ngay sau đó nghe được giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một nam nhân mặc đồ của người hầu, bất chấp đang đau, lên giọng quát:

- Ai cho ngươi đến đây? Còn không cút ra ngoài, ngày mai tự đi lĩnh hai mươi gậy.

Nàng tưởng là đầy tớ trong phủ.

Hàn Tân lo lắng nói:

- Nàng bị thương ở đâu? Đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong ngực móc ra một bình thuốc, nói:

- Trên người ta có mang theo Kim sang dược, nàng bị thương ở chỗ nào, tra lên đi, rất nhanh lành vết thương!

Hắn bước lên trên hai bước, ở gần phu nhân Hoa Khánh trong gang tấc, khuôn mặt thể hiện rõ sự ân cần không nói ra thành lời.

Nghe thấy tiếng nói với vẻ thân thiết, phu nhân Hoa Khánh nhau mày lên, cảm thấy người này có chút không bình thường, cẩn thần quan sát khuôn mặt người này, dưới ánh trăng lờ mờ, nhưng vẫn nhìn thấy rõ, nét mặt biến sắc, giật thột nói:

- Là… à ngươi?

Hàn Tân thấy phu nhân Hoa Khánh nhận ra, có phần phấn chấn, nói:

- Vương Phi còn nhớ ta? Là ta… nàng bị thương ra sao rồi?

Phu nhân Hoa Khánh với vẻ mặt khó gần, thốt lên một tiếng nhạt nhẽo:

- Ngươi làm thế nào để vào đây?

- Ta…!

Hàn Tân ngẩn ra, lúc này mới tỉnh ngộ, sự xuất diện đột ngột của mình đã gây ra phiền toái rồi.

Phu nhân Hoa Khánh ngọ ngoạy đứng dậy, và cảm thấy đau ở mắt cá, thiếu chút nữa lại ngã xuống, may mắn Hàn Tân phía trước, nhẹ nhàng đỡ lấy cách tay nàng, mới không ngã thêm lần nữa.

Phu nhân Hoa Khánh lập tức trách mắng:

- Buông tay!

Hàn Tân buông tay ra, phu nhân Hoa Khánh đi về hướng ngôi đình, chỉ có đi hai bước, thực sự không thể đứng vững, thân mình chới với, Hàn Tân rất nhanh tiến tới đỡ và nói:

- Vương phi xin khoan đã trách, để ta đỡ nàng vào đình ngồi đã!

Phu nhân Hoa Khánh nhìn Hàn Tân liếc mắt một cái, thần sắc nghiêm nghị, nhưng cuối cùng cũng không có cự tuyệt, và Hàn Tân đỡ nàng đến ngồi ngay ở trong đình, lúc này phu nhân Hoa Khánh mới nói:

- Ngươi là vào như thế nào thế? Ngươi vào đây, muốn làm cái gì?

Hàn Tân ngày thường cũng là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này không thốt nên lời:

- Ta... nàng đừng nóng giận... Ta... na chỉ là muốn lại đây nhìn nàng một cái, xem ngàng sống có hạnh phúc không thôi!

- Vớ vẩn!

Phu nhân Hoa Khánh cười nhạt nói:

- Ta sống hạnh phúc hay không thì có liên quan gì tới ngươi cơ chứ?

Hàn Tân vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói:

- Chân của nàng bị thương, phải... phải nhanh chóng chữa trị, loại thuốc Kim sang dược này của ta trị vết thương ngoài da rất tốt, rất nhanh có thể lành vết thương….!

Hắn cầm Kim sang dược đưa qua, phu nhân Hoa Khánh hứ một tiếng, bỏ qua, không nhận.

Hàn Tân nhất thời chân tay luống cuống, không biết như thế nào cho phải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Phu nhân Hoa Khánh nhìn thấy Hàn Tân không chút chuyển động, quay đầu sang:

- Ngươi còn không nhanh đi? Chẳng nhẽ ngươi thật sự muốn ta gọi người qua đây, Ngươi tự ý xông vào Vương phủ, có biết là tội gì không?

- Ta là chỉ muốn nhìn thấy nàng thôi.

Hàn Tân vẻ mặt ảm đạm, - Nàng không thích nhìn thấy ta, thế thì ta sẽ rời chỗ này!

Hắn nhìn kỹ Phu nhân Hoa Khánh một cái, cười gượng, xoay mình muốn rời đi, nhưng chưa ra khỏi đình, lại quay người lại, đi tới chỗ phu nhân Hoa Khánh.

Phu nhân Hoa Khánh sắc mặt có chút hoảng sợ, Hàn Tân đi tới, cầm trong tay Kim sang dược đặt ngay ở bên cạnh chiếc đàn Dao, nói:

- Thuốc này rất tốt, nàng... có thể giận ta, chỉ có điều đừng có làm khó bản thân. Ta... đi đây!

Hắn không nói thêm lời nào, quay mình bước đi, đi ra được vài bước, lại dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại, nhanh chân hơn một chút, rời khỏi chỗ này.

- Chờ một chút!

Phu nhân Hoa Khánh nhìn Hàn Tân với bước chân muốn rời chỗ này, cuối cùng gọi:

- Ngươi… ngươi….!

Hàn Tân dừng lại, xoay người, với giọng cười cười điềm đạm, nói:

- Nàng yên tâm, về sau ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa, hôm nay... chỉ có điều muốn nhìn nàng lần cuối, nàng đừng có tức giận!

Phu nhân Hoa Khánh nhìn vẻ mặt với tấm chân thành, cuối cùng thở dài nói giọng vẻ yếu ớt:

- Ngươi... ngươi tại sao phải khổ thế chứ?