Quyền Thần

Chương 702: Mưu kế trong cung




Tiêu Quý phi nắm tay Hàn Thục, nói:

-Muội muội, tỷ tỷ nói thật, phi tần trong cung tuy rất nhiều, nhưng tỷ tỷ kính nể nhất cũng chỉ có ngươi. Ngươi dung mạo xinh đẹp, tính tình lại ôn hoà, dáng vẻ cao quý. Khắp trong hậu cung này không một người nào có thể sánh với muội muội.

Hàn Thục vội hỏi:

-Tỷ tỷ nói vậy, muội muội nào dám nhận. Từ trên xuống dưới trong cung, ai chẳng biết tỷ tỷ mới là người cao quý!

Tiêu Quý phi rốt cuộc nói:

-Muội muội được Thánh thượng sủng ái, lại đối nhân xử thế ôn hoà. Gần đây tỷ tỷ luôn nghĩ làm sao để hậu cung này không còn rối loạn nữa. Vì Thánh thượng, hậu cung nhất định phải yên tĩnh.

Nàng liếc nhìn Hàn Thục, ra vẻ chân thành, nói:

-Muội muội, tỷ tỷ ở trong cung đắc tội không ít người, khó có thể quản thúc mọi người. Chính vì thế, tỷ tỷ muốn một hai ngày nữa sẽ cầu kiến Thánh thượng, chờ sau khi muội muội sinh hạ long nhi, sẽ để muội muội quản lý hậu cung!

Hàn Thục giật mình kinh hãi, nhướng mày, nhưng nháy mắt nàng liền khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nàng là người hết sức thông minh, nghe Tiêu Quý phi nói thế, mới đầu còn giật mình, nhưng nháy mắt liền hiểu được nữ nhân ngạo mạn, độc ác này nhất định có mưu đồ. Quyết định xong, nàng liền đứng dậy, tỏ vẻ khiếp sợ, nói:

-Tỷ tỷ, chuyện này…

Tiêu Quý phi đứng lên, nói:

-Muội muội, làm sao vậy?

Hàn Thục lắc đầu, nói:

-Những gì tỷ tỷ nói muội muội coi như là chưa từng nghe qua, cũng không dám nghe đâu!

Tiêu Quý phi thở dài:

-Muội muội chẳng lẽ cho rằng tỷ tỷ đang thử ngươi sao?

Hàn Thục thầm nghĩ:

-Ngươi nếu không phải đang thử ta thì đúng là ta gặp quỷ rồi.

Nhưng nàng lại giả vờ sợ hãi, nói luôn mồm:

-Không dám, không dám. Tỷ tỷ nói thế, muội thật không dám nghĩ ngợi lung tung.

-Muội muội không cần sợ hãi.

Tiêu Quý phi nghiêm mặt nói:

-Tỷ tỷ thật tâm nói vậy thôi. Người ta nói danh bất chính thì ngôn bất thuận. Thánh thượng tuy đã hạ chỉ giao cho ta xử lý hậu cung, nhưng nhiều năm qua ai cũng không hài lòng. Tỷ tỷ ta không thu phục được lòng người, nếu không hậu cung đã không hỗn loạn như ngày hôm nay. Muội muội giờ đã mang long thai, sau này sẽ hạ sinh long nhi. Mẹ nhờ con mà phú quý, chẳng những muội muội sẽ càng được Thánh thượng ân sủng, mà mọi người trên dưới trong cung cũng sẽ không dám đối nghịch với muội muội. Đến lúc đó, lấy thân phận của muội muội mà xử lý hậu cung nào ai dám phản đối nào!

-Tỷ tỷ đừng nói như vậy.

Hàn Thục sợ hãi nói:

-Chuyện như vậy muội muội chưa bao giờ dám nghĩ tới!

Tiêu Quý phi bước lên, nắm lấy tay Hàn Thục, nói:

-Hôm nay chỉ có tỷ của ngươi, muội của ta. Không cần phải kiêng kỵ. Muội muội tài năng xuất chúng, tính tình ôn hoà. Trên có Thánh thượng, dưới có Hoàng tử, ở giữa đã có tỷ tỷ giúp đỡ, muội muội dĩ nhiên có thể thống lĩnh hậu cung. Hơn nữa, để cho danh chính ngôn thuận, tỷ tỷ cam nguyện giúp muội muội giúp chuyện lớn này!

Hàn Thục mơ hồ đoán ra chuyện gì, lại ra vẻ chẳng hiểu gì, nói:

-Ý của tỷ tỷ là?

Tiêu Quý phi nhìn phải trái, thấy không có người, mới thấp giọng nói:

-Muội muội có nhớ rõ năm nay là năm bao nhiêu không?

Hàn Thục nói:

-Là năm thứ chín a!

-Muội muội có còn nhớ, năm xưa khi Thánh thượng còn đang làm thái tử, lúc thái tử phi lâm bệnh qua đời, đã được bao nhiêu năm rồi không?

Tiêu Quý phi thần bí hỏi.

Hàn Thục ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng nói:

-Mười năm!

Tiêu Quý phi khẽ nhếch miệng cười, nói:

-Muội muội nhớ đúng lắm. Không sai, thái tử phi qua đời đã được mười năm, khi xưa Thánh thượng đã lập lời thế, trong vòng mười năm không phong hậu. Đầu năm nay đã đến hạn mười năm rồi!

Hàn Thục ra vẻ nghi hoặc, nói:

-Tỷ tỷ, ta nghe không hiểu gì cả!

Tiêu Quý phi buồn bã nói:

-Hậu cung Đại Yến ta không người làm chủ, khiến bao người chê cười. Cái gì gọi là long phượng trình tường? Đại Yến ta lại có long không có phượng. Thiên hạ lời ra tiếng vào quá nhiều, sẽ ảnh hưởng lớn đến uy danh của hoàng thất Đại Yến ta!

-Thánh thượng là người giàu tình cảm, luôn nhớ mãi đến thái tử phi, là người chí tình chí nghĩa.

Hàn Thục khẽ thở dài.

Đôi mắt Tiêu Quý phi thoáng ánh lên tia nhìn khác thường, nhưng miệng lại cười nói:

-Muội muội nói đúng, chỉ có điều, kỳ hạn mười năm đã đến, cũng đến lúc hậu cung phải có chủ nhân mới rồi. Chỉ có ổn định hậu cung mới có thể quốc thái dân an. Tỷ tỷ càng nghĩ, người có thể đứng đầu hậu cung này chỉ có mình muội muội mà thôi. Chính vì vậy, tỷ tỷ nguyện sẽ giúp muội muội một tay, tiến cử muội muội với Thánh thượng, để Thánh thượng lập muội muội làm chủ nhân hậu cung, làm mẫu nghi một nước, là mẫu nghi thiên hạ!

Tiêu Quý phi nói xong, liền nhìn Hàn Thục chòng chọc, chỉ thấy gương mặt nàng khiếp sợ đúng như nàng ta dự đoán, lại thấy cặp môi phớt hồng của Hàn Thục không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, Hàn Thục mới cười khổ nói:

-Tỷ tỷ xưa nay vốn không hay đùa giỡn, sao hôm nay lại nói đùa như thế này. Nếu để người khác nghe thấy, chẳng phải sẽ dấy lên phong ba sao?!

Tiêu Quý phi nghiêm nghị nói:

-Muội muội khi ta nói đùa sao?

Hàn Thục nhíu mày, nói:

-Lời tỷ tỷ nói hôm nay, muội muội tuyệt sẽ không tiết lộ nửa câu. Trong lòng muội muội, bất kể xét về sự từng trải hay tài cán, tỷ tỷ đều vượt xa muội muội gấp trăm lần. Hậu cung này ngoài tỷ tỷ ra, không còn ai thích hợp xử lý chuyện hậu cung hơn nữa.

Tiêu Quý phi lắc đầu, thở dài:

-Muội muội nói như vậy, tỷ tỷ rất vui mừng. Nhưng hiện giờ, tỷ tỷ thật sự không nên quản lý hậu cung nữa. Những chuyện lời ra tiếng vào chẳng khác nào tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng ta!

Hàn Thục thầm cười lạnh, ngoài mặt vẫn hạ giọng nói:

-Những lời nói huyên thuyên đó chỉ là nói năng xằng bậy, nếu nói danh bất chính ngôn bất thuận…

Nói tới đây, nàng cố hạ thấp giọng thêm nữa:

-Tỷ tỷ nếu lên làm hoàng hậu, dĩ nhiên làm gì còn có ai dám lời ra tiếng vào nữa.

Tiêu Quý phi khó giấu được nét vui mừng trong đáy mắt, nhưng vẫn lắc đầu, nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

-Làm sao có thể, ta làm sao có thể…

-Vì sao không được?

Hàn Thục bình tĩnh nói:

-Ngoài thái tử phi đã qua đời, tỷ tỷ là người đầu tiên hầu hạ bên người Thánh thượng, sớm hơn tất cả những người khác. Hơn nữa, những năm gần đây, tỷ tỷ đã giải quyết mọi chuyện trong hậu cung hết sức gọn gàng, ngăn nắp. Bất kể là về sự từng trải hay tài năng, chức vị Hoàng hậu này ngoài tỷ tỷ thì còn ai nữa đây!

Tiêu Quý phi vội hỏi:

-Muội muội, ngươi đừng hiểu lầm. Tỷ tỷ thật tâm muốn giúp ngươi!

Hàn Thục cũng nói:

-Tỷ tỷ, người đừng quá nhạy cảm. Từng lời muội muội nói đều xuất phát từ tận đáy lòng. Nếu muốn hậu cung được an bình, ngoài tỷ tỷ ra, không có ai đủ sức đảm đương chức vụ này. Muội muội mới vào cung, lại là người vô dụng, nào có bản lĩnh ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu!

Bên trong rừng trúc, gió khẽ hiu hiu thổi, hương trúc phảng phất. Hai nữ nhân xinh đẹp, cao quý, duyên dáng đang ở nơi đây lại luôn miệng cất từng lời nói dối trá ngươi lừa ta gạt.

Tiêu Quý phi lại đỡ Hàn Thục ngồi xuống, mới khẽ thở dài:

-Tỷ tỷ ta tuy có lòng muốn giải mối ưu sầu của Thánh thượng, chỉ có điều Thánh thượng…

Nói tới đây, nàng ta nhìn Hàn Thục, muốn nói gì đó rồi lại thôi, hy vọng Hàn Thục có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của mình.

Hàn Thục cũng thản nhiên cười, nói:

-Tỷ tỷ, trong lòng Thánh thượng dĩ nhiên luôn khắc ghi hình bóng tỷ tỷ. Nếu không lúc trước người đã không giao hậu cung cho tỷ tỷ xử lý rồi.

-Tuy là nói như thế, nhưng mấy năm nay, Thánh thượng rất ít khi ghé quá Vĩnh Xuân cung. Tỷ tỷ ta muốn gặp Thánh thượng một lần cũng chẳng dễ dàng gì a.

Tiêu Quý phi khẽ thở dài:

-Thánh thượng sủng ái muội muội. Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, người đều luôn đến bên ngươi thôi!

Hàn Thục nói:

-Tỷ tỷ, người có cần muội muội gián tiếp nói với Thánh thượng không?

Tiêu Quý phi ngẩng đầu:

-Muội muội chỉ giáo cho?

-Tỷ tỷ có lòng giúp ta, nhưng ta thật không có bản lĩnh kia.

Hàn Thục thấp giọng nói:

-Tỷ tỷ tốt với muội muội như thế, muội muội sao có thể không nhớ đến tỷ tỷ được. Nếu tỷ tỷ bằng lòng, muội muội nguyện trước mặt Thánh thượng sẽ cầu xin người sắc lập tỷ tỷ làm Hoàng hậu!

Tiêu Quý phi vội xua tay, nói:

-Chuyện này…Chuyện này không thể được. Ta muốn tiến cử muội muội, nào có thể để muội lại tiến cử ta!

-Tỷ tỷ chẳng vừa đã nói, chúng ta là lão tỷ muội trong cung này sao, phải cùng giúp đỡ lẫn nhau, hầu hạ Thánh thượng cho tốt.

Hàn Thục dịu dàng nói:

-Tỷ tỷ thật lòng với muội muội như vậy, muội muội hết sức cảm kích. Vì hậu cung dài lâu, muội muội nhất định sẽ thưa lên Thánh thượng.

Tiêu Quý phi nắm chặt tay Hàn Thục, thở dài:

-Nhiều năm như vậy, ta mới biết muội muội là người thật tâm đối với ta.

Nàng ta chăm chú nhìn Hàn Thục:

-Nếu muội muội thực có suy nghĩ như vậy, tỷ tỷ cũng không chối từ nữa. Tỷ tỷ xin thề, nếu tỷ tỷ ta có thể trở thành chủ nhân hậu cung, nhất định sẽ cùng ngươi dẫn đầu hậu cung này, che chở cho muội muội chu toàn!

Hàn Thục thầm than, nếu thật sự để nữ nhân này lên làm Hoàng hậu, chỉ sợ người đầu tiên nàng ta sửa trị sẽ chính là Hàn Thục nàng mà thôi.

Giờ nàng mới hoàn toàn hiểu được, nữ nhân này tới đây nịnh bợ như thế, lại tỏ vẻ hết sức thân thiết, chẳng qua là muốn nhờ mình nói trước mặt Hoàng đế, nhòm ngó ngai vàng Hoàng hậu mà thôi.

Hàn Thục không biết có nên mắng thầm người phụ nữ này là khôn quá hoá ngu không nữa.

Mọi người rõ ràng là kẻ địch sống chết với nhau, vậy mà lúc này, nàng ta lại tới đây giả tình giả ý, muốn nhờ vả mình giúp ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu. Nàng ta chẳng nhẽ không nghĩ xem trên đời này lại có người tốt như vậy sao?

Tiêu Quý phi lại hỏi han ân cần, nói lý một hồi, dĩ nhiên đều hứa hẹn những chuyện tốt đẹp với Hàn Thục. Nói được hồi lâu, nàng ta mới chỉ chỉ bát sứ ngọc kia, nói:

-Muội muội đừng quên ăn canh, đó là món đại bổ, rất tốt cho thai nhi đấy. Món canh này phải uống ấm mới ngon!

Tiêu Quý phi vừa rời đi, Linh Yến Nhi tức thì bước đến. Thấy Hàn Thục vẫn bình an, nàng mới yên lòng.

Hàn Thục chậm rãi đến bên bàn, nhìn bát canh, khẽ nhếch miệng cười lạnh. Linh Yến Nhi nhẹ nhàng mở bát, dùng ngân châm dò xét một hồi, rồi hạ giọng nói:

-Bát canh không có vấn đề gì!

-Lần này nàng ta đến không phải là để hại ta, mà là muốn cầu cạnh ta.

Hàn Thục thản nhiên nói:

-Chỉ có điều dã tâm của người phụ nữ này quá lớn, sớm muộn gì cũng hại ta mà thôi!

Nàng dừng một chút, hỏi:

-Hôm nay, Thánh thượng có đến đây không?

Linh Yến Nhi vội đáp:

-Vừa rồi tiểu thái giám có lại đây nói chuyện, Thánh thượng có lẽ cũng sắp tới rồi.

Hàn Thục cười lạnh nói:

-Lại đây.

Nàng vẫy tay gọi Linh Yến Nhi, thầm dặn dò vài tiếng. Linh Yến Nhi gật gật đầu, nhanh chóng rời đi. Một lát sau, nàng đã trở lại, cầm một bình sứ nhỏ trong tay, dâng lên Hàn Thục.

Hàn Thục đỡ lấy bình sứ nhỏ, mở ra, bình tĩnh đổ vài giọt chất lỏng vào trong bình sứ.

Linh Yến Nhi vội la lên:

-Tiểu thư!

Hàn Thục đưa bình sứ lại cho Linh Yến Nhi, thản nhiên nói:

-Tìm chỗ nào đó chôn nó đi, đừng để cho bất kỳ kẻ nào tìm được!

Linh Yến Nhi chớp mắt, dường như đã hiểu ra chuyện gì, vội vàng cầm lấy bình sứ, nhanh chân rời đi.

Hàn Thục đậy lại bát sứ ngọc, tựa như chưa từng có người nào động đến. Nàng chậm rãi dựa lưng xuống ghế, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng, thì thào nói:

-Trước kia ta có thể không so đo với ngươi. Về sau ta có con rồi, ngươi sẽ không thể tự tại được nữa đâu.

Mặt trời còn chưa lặn, Hoàng đế đã tới hoa viên cung Trường Xuân. Khi người đến không cho bất cứ kẻ nào xướng lên, mà cứ nhẹ nhàng bước tới rừng trúc.

Lúc này, vừa tới rừng trúc, Hoàng thượng liền nhìn thấy Hàn Thục nằm trên ghế. Dù nàng đang mang thai, nhưng thân thể vẫn yểu điệu, thướt tha như trước, miếng tơ tằm mỏng manh khẽ phủ lên người nàng, dường như nàng đã ngủ. Linh Yến Nhi vẫn ở một bên thi thoảng lại xua đi một cánh bướm ngẫu nhiên bay tới.

Linh Yến Nhi thấy Yến Đế bước đến, giật mình kinh hãi, vội vàng đứng dậy, quỳ rạp xuống đất. Nàng đang định lay tỉnh Hàn Thục, Yến Đế đã khoát tay. Người bước lên, dịu dàng kéo tấm tơ tằm lên cho Hàn Thục.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Thục khẽ mỉm cười hạnh phúc, dường như nàng đang mơ thấy giấc mộng đẹp.

Yến Đế nhìn xung quanh, thấy trên bàn đá có bát sứ ngọc, liền nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi:

-Tại sao lại ăn canh ở chỗ như thế này? Ở đây cẩn thận lại khiến Thục phi bị nhiễm gió lạnh, tổn thương đến cơ thể thì sao?!

Linh Yến Nhi vội giải thích, nói:

-Thánh thượng, đây là do Quý phi nương nương đưa đến. Nương nương vẫn còn chưa ăn canh!

Yến Đế nghe được hai chữ "Quý phi", ánh mắt tức thì hiện ra vẻ tàn khốc. Người đến bên cạnh bàn, gắt gao nhìn chằm chằm bát sứ ngọc. Một lát sau, người trầm giọng nói:

-Truyền thái y!