Quyền Thần

Chương 686: Có khi lên tận đỉnh




- Nếu nói năm nghìn kỵ binh của Đỗ Vô Phong tấn công Thượng Kinh là người si nói mộng, nhưng năm nghìn kỵ binh muốn công chiếm hoàng lặng, lại dễ dàng.

Tào Ân thấp giọng nói:

- Đại quân nước Khánh đều ở tiền tuyến, Thượng Kinh ngoại trừ Cảnh Bị doanh, đã không còn binh để chiến, hơn tuy tuy rằng Cảnh Bị doanh thuộc về tinh binh của nước Khánh, nhưng muốn tác chiến với kỵ binh nước Ngụy, chỉ sợ vẫn kém một chút. Huống chi lúc này năm nghìn kỵ binh của Đỗ Vô Phong tiến lên như gió, xưng là muốn công chiếm hoàng lăng nước Khánh, là thật là giả, ai biết được, Cảnh Bị doanh thành Thượng Kinh không dám điều binh từ Thượng Kinh đi thủ, bởi lo lắng điều binh qua, binh lực Thượng Kinh hư không, bị Đỗ Vô Phong có cơ hội… Mà thủ vệ hoàng lăng, chẳng qua là vệ đội ngàn người, tự nhiên không có khả năng là địch thủ của Đỗ Vô Phong. Cho nên năm nghìn kỵ binh này bỗng nhiên xuất hiện ở khu kinh đô hậu phương, sẽ khiến Thương Chung Ly vô cùng đau đầu, nhận được phong thư kia, cũng không dám tiếp tục truy kích bại quân nước Ngụy, mà dẫn mấy ngàn kỵ binh, nhanh chóng quay về trợ giúp Thượng Kinh… !

- Năm ngàn kỵ binh của Đỗ Vô Phong, chắc chắn rơi vào thế hai mặt giáp công, lành ít dữ nhiều.

Hàn Mạc chậm rãi nói.

Tào Ân lắc đầu cười nói:

- Đều nghĩ Đỗ Vô Phong có năm ngàn binh mã, đó là đội cảm tử, cảm tử chỉ dùng để yểm hộ đại quân lui lại, nhưng… Khi kỵ binh của Thương Chung Ly chạy tới kinh đô, cũng nhận được một tin tức khiến người ta không ngừng kinh sợ.

- Tin tức gì?

- Đỗ Vô Phong và năm ngàn kỵ binh của hắn, biến mất!

- Biến mất?

Hàn Mạc giật mình kinh hãi.

Năm nghìn kỵ binh, đó cũng không phải là năm mươi người năm trăm người, năm nghìn kỵ binh trang bị nặng, thanh thế không nhỏ, sao có thể đột nhiên biến mất?

Cho dù năm nghìn trâu dê, nếu đột nhiên biến mất trên thế gian, cũng khó có thể làm được, huống chi là năm nghìn người ngựa.

Tào Ân thở dài:

- Cho tới hôm nay, cũng không ai biết được năm nghìn kỵ binh kia biến mất như thế nào, biến mất trong hư không giống như quỷ mỵ vậy… Mà Thương Chung Ly chậm trễ như vậy, quân Ngụy đã lui tới bờ tây sông Ô Mộc, Tư Mã Kình Thiên một lần nữa xây dựng công sự phòng ngự, cản trở ý đồ thu phục quận Sơn Bắc của quân Khánh… Nếu không phải Đỗ Vô Phong kiềm chế sau lưng, người nước Ngụy không chiếm được quận Sơn Bắc.

Hàn Mạc chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, lại sinh ra lòng hiếu kỳ rất lớn đối với Đỗ Vô Phong này.

- Hầu gia, Thương Chung Ly giỏi thủ, Tư Mã Kình Thiên giỏi công, Bố Tốc Cam là vua núi rừng, Đỗ Vô Phong này lại giỏi về tập kích bất ngờ… !

Đôi mắt Hàn Mạc chuyển động, mỉm cười nói:

- Như vậy Đại tướng quân nước Yến ta thì sao?

- Tiêu Đại tướng quân sao?

Tào Ân ôn hòa cười nói:

- Không phải chúng ta mèo khen mèo dài đuôi, năng lực của Tiêu Đại tướng quân trong các vị danh tướng là toàn diện nhất. Hắn có thể công giỏi thủ, cảm giác thời cơ chiến đấu linh mẫn, thường lúc nguy cấp đều có thể lí trí đưa ra phán đoán và quyết định chuẩn xác nhất… Nếu không người trong thiên hạ như nào lại xưng hắn là Hổ Phương Đông? Hổ… có thể không khủng bố sao?

Hàn Mạc thở dài:

- Chúng ta đều cảm thấy Thương Chung Ly và Tư Mã Kình Thiên thật lợi hại, thật ra trong lòng người Khánh và người Ngụy, có lẽ bọn họ càng e ngại Đại tướng quân!

- Dùng sự đa mưu túc trí của Thương Chung Ly, cũng không dám tùy tiện điều động biên quân phía nam chống cự quân Ngụy, bởi vậy cũng có thể thấy được Thương Chung Ly vô cùng kiêng kị Đại tướng quân. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Tào Ân bình tĩnh cười nói.

Đội ngũ tới gần Uyển Thành, quan viên Uyển Thành đã tới nghênh đón.

Chỉ có điều Thương Chung Ly cũng không ở trong đó, tiến tới nghênh đón là Quận Thủ quận Nam Dương, một đám người đón sứ đoàn vào trong thành, lại sớm chuẩn bị đường đi, an trí sứ đoàn nước Yến tới dịch quán đã chuẩn bị tốt.

Trên đường nói chuyện với nhau, mới biết Thương Chung Ly cũng không ở Uyển Thành, mà đi Long Sơn.

Long Sơn bày trận, chuyện này Hàn Mạc và Tào Ân cũng biết, xem ra tình hình phía trước rất là khẩn trương, Thương Chung Ly mới tự mình tới Long Sơn trấn thủ.

Trong thành có vẻ rất im lặng, chỉ có điều thường xuyên chứng kiến binh sĩ tuần tra qua lại, phòng bị sâm nghiêm.

Quận Thủ giới thiệu, quận Nam Dương này đã giới nghiêm toàn thành, mỗi khi đến lúc trời tối đen, dân chúng trong thành sẽ bị cấm cửa, không cho phép ra ngoài, nếu không một khi binh sĩ tuần tra ban đêm gặp được người có hành động khả nghi trong thành, sẽ bắt lại tiến hành thẩm vấn.

Đây là thời điểm chiến tranh, là thành lớn nhất ở tiền tuyến, chẳng lúc gặp phải áp lực từ ngoài thành bất cứ lúc nào, còn phải xử lý tốt sự vụ an toàn trong thành.

Hắc Kỳ nước Ngụy là nha môn hắc ám khủng bố nhất thiên hạ, giỏi về phá hỏng ám sát, người Khánh tự nhiên không thể không phòng.

Uyển Thành hiện giờ tập trung tài nguyên cho tiền tuyến, vô số lương thảo và đồ quân nhu đều chứa trong Uyển Thành, cũng tuyệt đối bị ánh mắt âm u của Hắc Kỳ nước Ngụy nhìn chằm chằm.

Trong Uyển Thành, chỗ kho lúa, người Khánh tự nhiên sợ hãi Hắc Kỳ nước Ngụy sẽ ra tay với lương thảo, càng sợ hãi Hắc Kỳ tiến hành hoạt động ám sát quy mô lớn trong thành, cho nên thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm, trên thực tế chính là vì phòng ngừa Hắc Kỳ nước Ngụy hoạt động trong thành.

Người Ngụy lúc trước từ tuyến Tây Bắc tấn công nước Khánh, một đường thế như chẻ tre, tác dụng mà Hắc Kỳ nước Ngụy phát huy ra là không thể khinh thường, thậm chí có thể nói là có công lao.

Hắc Kỳ chẳng những trước mỗi lần công thành sớm tìm hiểu bố trí binh lực cùng tình trạng phòng ốc trong thành, lại tiến hành chiến tranh bên trong, phóng hỏa quy mô lớn trong thành, tuyên bố lời đồn, ám sát quan viên, khiến lòng người trong thành hoảng sợ hỗn loạn không chịu nổi.

Mỗi khi công thành, người Ngụy đều là trong ứng ngoài hợp, cũng bởi như thế, thường xuyên có thể đánh hạ thành trì trong thời gian ngắn.

Hiện giờ quân tiên phong hai nước Ngụy Khánh đối mặt, có giáo huấn năm đó, người Khánh tự nhiên gia tăng cường độ phòng bị.

Cho nên trên đường sứ đoàn nước Yến tiến vào ở biệt quán, gần như mỗi một đoạn đường đều có thể nhìn thấy giáp sĩ tuần tra, thanh gươm lạnh lẽo, cảnh giác khác thường.

Hiển nhiên người Khánh có lòng chuẩn bị đối việc việc sứ đoàn nước Yến trở về từ con đường phía tay, biết có thể người Yến lợi dụng cơ hội này dùng để hiểu rõ bố trí cùng với công sự phòng ngự của quân Khánh, cho nên sau khi sứ đoàn nước Yến vào thành, phía nước Khánh chọn đường cẩn thận, trức tiếp mang sứ đoàn nước Yến vào dịch quán, không có trở ngại về thể diện, cũng tận lực tránh cho sứ đoàn nước Yến biết quá nhiều.

Sau khi sứ đoàn lưu lại, phía nước Khánh lại lấy lệnh cấm đi lại ban đêm làm danh nghĩa, dặn mọi người sứ đoàn không thể rời dịch quán, hiện giờ là thời gian chiến tranh, còn xin sứ đoàn thông cảm vân vân.

Đợi đến lúc thu xếp cho xứ đoàn, Quận Thủ quận Nam Dương không thiếu được cử hành yến hội cho Tào Ân, Hàn Mạc và vài nhân vật thủ lãnh của sứ đoàn, nhưng cũng không xa xỉ.

Trên yến hội, tuy rằng sứ thần nước Yến thản nhiên hỏi người Khánh một số tình huống, đối phương đều lấy bữa tiệc không nói chuyện quốc sự đề từ chối, lại cẩn thận ngôn từ, cũng không đề cập tới chiến sự trước mắt.

Sứ đoàn đi đường thường xuyên đạt được tin tức, Nam Dương quan đã bị người Ngụy công phá, lại cũng không có được tình báo chuẩn xác.

Trên yến hội này, người Khánh ngậm miệng không đề cập tới một chút, khiến cho Hàn Mạc cũng không rõ ràng lắm hiện giờ Nam Dương quan còn trong tay người Khánh hay không, hiện giờ thiết kỵ quân Ngụy rốt cuộc ở nơi nào?

Yến hội qua đi, khách và chủ chia tay nhìn như hài hòa, một đêm không lời.

Sáng sớm ngày tiếp theo, sứ đoàn nước Yến liền rời Uyển Thành, tiếp tục trở về nước Yến.

Đi không tới hai ngày, mặt đất phía trước xuất hiện một bức chắn lớn màu xám, dưới hoàng hôn, lá chắn xám kia giống như quái thú phủ phục trên mặt đất mênh mông, khiến người ta cảm thấy áp lực rất lớn.

Phần lớn quận Nam Dương là bình nguyên, một đường đi tới, ít có núi lớn như vậy, sứ đoàn chứng kiến dãy núi phía trước liên miên mấy trăm dặm, núi non trùng điệp, khí thế nghìn vạn, chưa tới gần, khí thế vô biên kia liền tạt vào mặt.

Hàn Mạc rõ ràng trong lòng, nếu đoán không sai, đó là dãy nũi Long Sơn quận Nam Dương.

Dãy núi Long Sơn liên miên, ở giữa có một chỗ bắt mắt khác thường.

Trong dãy núi, có một ngọn núi đứng độc lập, cao ngất trong mây, ngọn núi bị bao phủ trong đám mây, trong dãy núi giống như hạc giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.

- Ngọn Thiên Nhai!

Tào Ân chỉ ngọn núi độc lập kia nói.

Hàn Mạc nhìn ngọn núi kia, không khỏi trầm ngâm nói:

- Có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh.

(Trích Vọng Nhạc - Đỗ Phủ - Trần Trọng San)