Quyền Thần

Chương 566: Tôn nghiêm! Vinh quang!




Xà Đầu cầm thiết bài trong tay ném lên thi thể, nói bằng giọng rất bình tĩnh:

- Đều lui ra!

Hàn Mạc đoán cũng không sai lắm, Xà Đầu quả thật nói khoác với hắn.

Xà Đầu tự xưng không thể khống chế Xà Nhân bên dưới, câu này đương nhiên là nói dối. Một đầu lĩnh không có uy thế với thủ hạ, như nào có tư cách giữ gìn thứ mà bọn họ gọi là quy củ.

Người giữ gìn quy củ, bên người sẽ có một đám người chấp hành thực thi trừng phạt, mà đám người này tự nhiên là tinh nhuệ trong Xà Nhân. Có được một đám tinh nhuệ như vậy, hơn nữa có được uy vọng trong nghề, nếu Xà Đầu muốn khống chế được chợ đen, cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Từ vẻ mặt của các hán tử bốn phía hoàn toàn có thể nhìn ra được, sự kính sợ của bọn họ đối với Xà Đầu phát ra từ trong xương tủy.

Mọi người nhìn nhau, đều khom người thi lễ, nối đuôi nhau trở ra, rất nhanh liền rời khỏi sân. Nhưng không thể nghi ngờ, chung quanh căn phòng lúc này, chắc chắc tập trung đầy Xà Nhân, chỉ cần trong sân có động tĩnh khác thường, sẽ có nhiều Xà Nhân dũng mãnh tiến vào.

Xà Đầu trầm mặc một chút, cuối cùng nói với Hàn Mạc:

- Ngươi ra tay cưới ta, ta… nợ ngươi một ân tình!

Lời này hơi bất ngờ.

Bùi Anh Hầu nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng Xà Đầu chắc chắn sẽ gây khó dễ, nhưng thật không ngờ Xà Đầu lại nói lời cảm ơn với Hàn Mạc.

Chẳng lẽ vị Xà Đầu này thấy không rõ, thiết bài thích khách mang trên người, chứng minh thích khách là lại viên Tây Hoa Thính, suýt chút nữa bị lại viên Tây Hoa Thính ám sát chết, như nào còn nói cảm ơn Thính trưởng Tây Hoa Thính?

Hàn Mạc chỉ thản nhiên cười, bình tĩnh nói:

- Cũng không cần phải cảm ơn ta, ta chẳng qua vì bản thân mình mà thôi!

Hắn dừng một chút, thở dài:

- Nếu các hạ thật sự bị thích khách giết chết vào lúc này, như vậy bản quan chắc chắn không thoát được quan hệ, đám rắn con rắn cháu của ngươi chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi… Nếu thật sự nổi điên, chỉ sợ bản quan và hai gã bộ hạ của ta không rời khỏi nơi này được, cho dù xuất hiện kỳ tích, chúng ta tránh được một kiếp, nhưng thù hận giữa chợ đen và Tây Hoa Thính sẽ mở màn, những ngày tiếp theo, hai bên chúng ta sẽ máu chảy thành sông… !

Nói tới đây, Hàn Mạc lắc đầu thở dài:

- Đây là chuyện hai ta không muốn thấy, nhưng… có rất nhiều người vui vẻ muốn thấy!

- Cho dù ngươi cứu ta vì mục đích gì… cuối cùng ngươi đã cứu ta một mạng!

Xà Đầu đứng ở đó, người đàn ông phố phường lúc này có một loại uy thế khác:

- Phần ân tình này, cũng đủ đổi người của ngươi đi!

Bùi Anh hầu chậm rãi đến bên người Hàn Mạc, nhìn chằm chằm Xà Vương hỏi:

- Nói như vậy, ngươi thật sự nhìn ra thích khách này không phải người của Tây Hoa Thính ta?

Xà Đầu thản nhiên nói:

- Tây Hoa Thính tốt xấu cũng là nha môn tình báo của nước Yến, trước nay làm việc cẩn thận… Cho dù ám sát thành hay không, cũng sẽ không ngu xuẩn lưu lại sơ hở lớn như vậy…!

Hắn cười lạnh lùng:

- Nếu trên người bọn họ không có tấm thiết bài này, ngược lại ta sẽ nghĩ các ngươi an bài thích khách trước đó, chẳng qua nếu tấm thiết bài này ở trên người bọn họ, trái lại chứng minh có người cố ý làm như vậy… !

Hàn Mạc đứng dậy, vỗ tay cười nói:

- Xà Đầu, từ lúc bắt đầu, chỉ có những lời này mới khiến ta tin tưởng ngươi thật sự là Xà Đầu!

Bùi Anh Hầu khom người nói với Hàn Mạc:

- Đại nhân, nơi này không nên ở lâu, hay là chúng ta rời khỏi nơi này!

- Rời khỏi?

Hàn Mạc thản nhiên cười:

- Chỉ sợ Bùi Chủ sự quên mục đích tới nơi này của chúng ta!

Nhưng vào lúc này, lại nghe Xà Đầu trầm giọng nói:

- Mang người tiến vào!

Rất nhanh, liền có bốn năm người tiến vào từ ngoại viện, đai đao nơi nay, lưỡi đao đặt lên cổ một người, toàn thân người nọ bị dây thừng chế bằng gân trâu buộc chặt nhiều vòng, bởi vì chân tay đều bị dây thừng trói chặt, cho nên căn bản không thể đi lại, hắn ngồi trên một ván gỗ, hai người đàn ông nâng hai đầu tiến vào.

Mọi người đều biết, dây thừng gân trâu co được dãn được, bị dây thừng gân trâu trói chặt, dù có khí lực cũng không thể giãy, nhiều dây thừng gân trâu trói trên người như vậy, dù người có bản lĩnh, cũng không thể giãy ra, bởi vậy có thể thấy được, Xà Nhân đối đãi với người này như một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Hưởng thụ quang vinh đặc thù như thế, đương nhiên là Chủ sự thứ ba của Tây Hoa Thính, Lý Cố.

Trên mặt Lý Cố nhìn không ra vẻ mặt gì, chỉ nhìn mặt hắn, thậm chí không thể nhìn ra hiện giờ hắn là tù phạm trong tay đám Xà Nhân.

Bình tĩnh như nước, ung dung thản nhiên.

Hắn liếc Hàn Mạc một cái, sau đó lại nhìn Bùi Anh Hầu và Hồng Tụ, mặt không chút thay đổi, chỉ nhắm mắt lại.

Hàn Mạc có thể hiểu được tâm tình Lý Cố.

Đường đường Chủ sự thứ ba của Tây Hoa Thính rơi vào trong tay một phường đạo chích, đây đối với Lý Cố mà nói, đó là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời này, biểu hiện của hắn càng bình tĩnh, thống khố trong lòng cũng càng sâu.

- Mở trói!

Xà Đầu thản nhiên nói.

Nếu Xà Đầu ra lệnh, tự nhiên không ai dám cãi lời, dây thừng gân trâu rất nhanh liền bị cắt đứt, mà lưỡi đao lạnh như băng trên cổ Lý Cố cũng rút lại.

Giờ phút này, đám Xà Nhân cũng không thèm để ý trên người Lý Cố có dây thừng buộc chặt hay không.

Nơi này chung quy là địa bàn của Xà Nhân.

Tuy rằng nơi này đã xảy ra một số chuyện rất kinh hồn bạt vía, nhưng quan sát từ trên trời, chẳng qua là một điểm nhỏ của thành Yến Kinh khổng lồ, chuyện xảy ra nơi này, chỉ có rất ít người biết mà thôi.

Nhưng điểm nhỏ trong thành Yến Kinh này, cũng là phạm vi thế lực của Xà Nhân, chẳng sợ mấy người Hàn Mạc đều là cao thủ nhất đẳng trong Tây Hoa Thính, Xà Nhân thật sự muốn giữ bọn họ lại, đám người Hàn Mạc cũng khó có thể rời khỏi nơi này.

Lý Cố đứng lên khỏi tấm ván gỗ, mặt không chút thay đổi, đi đến trước người Hàn Mạc, thi lễ xong, liền chậm rãi đi ra sau Hàn Mạc, không nói lời nào.

Xà Đầu chắp hai tay sau lưng, nhìn Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ngươi đã cứu ta một mạng, hiện giờ ta trả ngươi một mạng, một mạng đổi một mạng, giữa hai ta không còn ân oán… !

- Rất công bằng!

Hàn Mạc vuốt cằm nói.

- Giống như lời ta nói lúc trước, các ngươi đi đường lớn của các ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, ta hy vọng sau này ngươi có thể quản lý tốt người của ngươi.

Xà Đầu bình tĩnh nói:

- Hôm nay các ngươi có thể nhìn thấy ta, là bởi vì ta đồng ý cho các ngươi nhìn thấy… Nếu ta không muốn cho các ngươi thấy ta, chỉ sợ ngươi phát động người của Tây Hoa Thính tìm ta, cũng không thể tìm được ta!

Hàn Mạc cười nói:

- Điểm này, ta cũng rất tin tưởng!

Xà Đầu đột nhiên chắp tay với Hàn Mạc, nói:

- Tạm biệt, không tiễn!

Hắn không nói thêm lời nào, xoay người liên rời đi.

- Chờ một chút!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Trước khi rời đi, có thể để ta nói mấy câu hay không?

Xà Đầu dừng lại, quay lưng về Hàn Mạc, cũng không trả lời, nhưng ý tứ hắn hiển nhiên là chờ Hàn Mạc nói.

- Chuyện hôm nay, hai ta đều hiểu được.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Rốt cuộc ai muốn giết ngươi, ngươi rõ ràng hơn ta, vì sao phải giết ngươi, ngươi rõ ràng hơn ta… Trong mắt một số người, mạng ngươi tùy thời có thể vứt bỏ vì một số mục đích của bọn họ!

Xà Đầu không nói gì, áo choàng đen che dấu thân thể hắn, mà mặt nạ lại hoàn toàn che dấu vẻ mặt hắn.

- Ngươi rõ ràng hơn ta, một khi tham gia tranh đấu ngươi không nên tham gia, ngươi sẽ chết rất nhanh, mà đám Xà Nhân thủ hạ của ngươi, cũng sẽ không có ngày yên tĩnh.

Hàn Mạc thở dài:

- Ta chỉ muốn khuyên ngươi, thà làm đầu gà đừng làm đuôi phượng, đã có quy củ để tuân theo, hãy bảo vệ tốt quy củ của mình, cần gì đưa mình vào trong vòng nguy hiểm!

Xà Đầu vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười một tiếng, đó là một tiếng cười cực kỳ cổ quái, từ tiếng cười kia, rất khó có thể phán đoán ra Xà Đầu rốt cuộc suy nghĩ thế nào.

Trong tiếng cười, vị lãnh tụ đường phố này, chậm rãi rời đi như quỷ mỵ, rất nhanh liền biến mất trong bóng đen tối tăm.

Đám Xà Nhân thấy Xà Đầu rời đi, cũng đều tách ra bốn phía, lộ ra một con đường, ý tứ rất rõ ràng, đó là muốn tiễn khách.

Lúc đoàn người Hàn Mạc rời khỏi thành tây, quả thật thuận lợi khác thường, không bị ngăn cản gì, rời khỏi thành tây, bốn người về tới Hồ Vụ Thủy trong đêm tối.

Trong viện còn tụ tập một đám tinh nhuệ của Hoa Thính, lẳng lặng mà chờ.

Tây Hoa Thính là tính toán điều xấu nhất, một khi lần này Hàn Mạc không thể mang người về, một khi chợ đen thật sự muốn đối địch với Tây Hoa Thính, như vậy vì giữ gìn vinh quang của Tây Hoa Thính, cuối cùng phải làm ra một chuyện.

Cho dù không thể triển khai thế công quy mô lớn, nhưng dùng một chuyện cho người chợ đêm thấy, Tây Hoa Thính làm tổ tông nha môn ngầm nước Yến, tụ tập vô số tinh nhuệ ngầm của nước Yến, một khi thật sự phẫn nộ, hậu quả sinh ra thật sự cực kỳ khủng bố.

Đám lại viên chờ ở trong sân, đã chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Lưỡi đao của bọn họ, đã được mài đủ sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trong bầu trời đêm này, một hồi hoạt động ám sát có thể phát động bất cứ lúc nào rốt cuộc tạm thời đình chỉ vì đoàn người Hàn Mạc trở về, nhìn thấy Lý Cố đi theo phía sau Hàn Mạc, mặt không chút thay đổi mà trở lại trong viện, tất cả lại viên ngầm đều thở phào nhẹ nhõm.

Lập tức, trong lòng bọn họ lại dâng lên một loại cảm giác vinh quang đã lâu.

Tuy rằng chợ đen dũng mãnh, nhưng chung quy không dám quá mức làm càn trước mặt Tây Hoa Thính, mà Thính trưởng trẻ tuổi của bọn họ, không phụ sự mong đợi của mọi người, mang theo Lý Cố về trong Thính.

Tuy rằng Tây Hoa Thính mới tổ chức lại chẳng qua mấy tháng, nhưng vinh quang ngày xưa của Hoa Thính, dường như đang phủ thêm một lần nữa.

Thử nghĩ những năm gần đây, từ sau khi Tiết Công Nhan qua đời, tình trạng Hoa Thính ngày càng lụn bại, Tây Hoa Thính nước Yến từng khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, đang từ từ sa sút, suy ngược thẳng đến tàn lụi trong lịch sử ngầm của.

Vì sinh tồn, đám lại viên trong Thính hoặc dấn thân vào Đông Hoa Thính, hoặc thoát ly thân phận lại viên ngầm, kiếm sống bằng đường khác.

Tuy rằng Hoàng đế không công khai xóa sổ, nhưng trong mắt mọi người, Tây Hoa Thính chẳng qua chỉ là một cái tên, vinh quang cũng đã phai màu, thậm chí trở thành trò cười trong miệng rất nhiều người.

Vài Thính trưởng sau Tiết Công Nhan, đơn giản là đi qua mà thôi, ở nha môn không chút béo bở và thực lực gì, ai cũng không muốn ở lâu, lúc đó, quan chức Thính trưởng Tây Hoa Thính thậm chí là một loại sỉ nhục, thậm chỉ Huyện lệnh nho nhỏ cũng hấp dẫn người hơn vị trí Thính trưởng Tây Hoa Thính.

Tuy rằng vẫn có một đám lại viên rất nhỏ đứng vững trong Hoa Thính, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ tới, Tây Hoa Thính sẽ chậm rãi biến mất, mà nha môn ngầm nước Yến chỉ có một, đó là Đông Hoa Thính có được thực lực hùng mạnh và cơ sở kinh tế mạnh mẽ.

Hết thảy dường như chính là như vậy.

Nhưng một người trẻ tuổi tới Tây Hoa Thính, cho dù bởi vì nguyên nhân thế nào, cũng không quản triều đình cố ý cất nhắc hắn hay không, trong mắt mọi người, người thanh niên này đã đến, khiến Tây Hoa Thính hấp hối hồi sinh một lần nữa, sống dậy khi cận kề cái chết.

Từ bắt đầu đòi tiền quân bổng, dưới sự dẫn dắt của Thính trưởng trẻ tuổi này, Tây Hoa Thính đi con đường chính quy, tuy rằng hiện giờ chưa khôi phục nguyên khí, nhưng không thể nghi ngờ, hiện giờ Tây Hoa Thính laijtrowr thành một nha môn ngầm tràn đầy năng lực khủng bố.

Mấy tháng trước, chớ nói tranh chấp với thế lực ngầm khổng lồ như chợ đêm, cho dù là nha môn nhỏ yếu bình thường, Tây Hoa Thính cũng không có lực đối phó, không có chỗ dựa vững chắc, bọn họ thật sự không có năng lực gì chống đỡ với bất cứ nha môn nào.

Đó là thời khắc đen tối nhất trong lịch sử Tây Hoa Thính, trong đoạn thời gian đó, tôn nghiêm và vinh quang của Tây Hoa Thính biến mất gần như không còn, vinh quang vô số tiền bối lấy được, biến mất theo gió.

Nhưng trải qua tối này, đám lại viên Tây Hoa Thính rốt cục biết được, vinh quang thuộc về Hoa Thính đang chậm rãi nở rộ.

Cho dù Hàn Mạc sử dụng thủ đoạn gì, có thể đưa Lý Cố an toàn trở về từ chợ đêm, giống như đem tôn nghiêm và vinh quang biến mất đã lâu của Tây Hoa Thính trở về.

Điểm này, có lẽ ngay cả bản thân Hàn Mạc cũng không ngờ.

Đám lại viên ngầm trong viện đều khom người, biểu đạt kính ý sâu nhất đối với Thính trưởng trẻ tuổi của họ.

Một Tây Hoa Thính tìm trở về sự tôn nghiêm và vinh quang, chính là một nha môn ngầm cực kỳ đáng sợ!