Quyền Thần

Chương 553: Độc chiêu




Tiêu Thái sư đưa ra vấn đề nan giải kia vừa nhanh gọn lại vừa quyết đoán, dứt khoát. Lão vừa ngồi xuống liền không chút do dự đưa ra vấn đề giải trừ quân bị của quân trấn phủ Đông Hải, rõ ràng lưu loát. Hoàng đế và Dịch Tổng quản thoáng chút giật mình.

Thần sắc Lão Thái sư vẫn như trước, bình tĩnh vô cùng, nhưng lời lão vừa nói kia thực đúng là con dao nhỏ sắc bén, cắm thẳng vào bụng Hàn tộc.

Ánh mắt Hoàng đế thoáng sáng rực quỷ dị, y cười nói:

-Thái sư, vì sao lại có ý định này?

-Khởi bẩm Thánh thượng, hiện giờ hai nước Nguỵ Quốc tranh chấp binh đao, mặc cho Đại Yến ta liên kết với ai đều cần rất nhiều vật tư cho biên ải, bất kể là tấn công hay phòng ngự, việc trang bị thuế ruộng là không thể thiếu.

Lão Thái sư nghiêm mặt nói:

-Nghi Xuân xảy ra thiên tai lớn, nếu lại thu thuế năm, dân chúng Nghi Xuân đến áo cơm còn không có mà ăn, lấy gì giao ra được? Bức quá đà dân chúng sẽ sinh biến. Cho nên thuế thu nhập năm nay của Nghi Xuân chẳng những không thể thu vào, mà triều đình còn phải sai Hộ bộ mang rất nhiều bạc đi trấn an lòng dân. Hộ bộ vốn làm việc rất khẩn trương, Hàn đại nhân Hàn Huyền Đạo cũng vài lần than thở trong nội các, thúc giục Hộ bộ điều bạc vô cùng khó khăn. Tình hình này chỉ có thể cắt giảm những khoản chi không cần thiết, trợ giúp quân biên ải tây bắc mới xong!

Hoàng đế nhìn Tiêu Thái sư, thoáng gật đầu.

Hoàng đế xưa nay cực kỳ coi trọng quân đội tây bắc, bất kể thế nào đó là binh lực hùng mạnh của biên ải. Yến Quốc được bình an như ngày nay không nhờ một trăm ngàn binh sĩ nơi biên ải thì không xong.

Cho nên việc cung ứng vật tư cho quân tây bắc, triều đình Yến Quốc từ xưa đến nay không bao giờ qua loa đại khái.

-Chính vì vậy thần mới đề nghị cách tốt nhất là giải trừ quân bị, tiết kiệm quân phí.

Tiêu Thái sư nghiêm nghị nói:

-Lão thần nghĩ tới nghĩ lui, quân tây bắc, Ngự lâm quân và quân thủ vệ các quận vốn không thể thay đổi, nhưng quân trấn phủ ở Đông Hải có thể giải trừ quân bị, giảm quân phí a.

Lão ho khan một tiếng, nói tiếp:

-Thánh thượng, quân trấn phủ Đông Hải năm đó vì đối phó với hải tặc ở Đông Hải cũng là vì để phòng ngừa thuỷ quân Khánh Quốc dồn ép Đại Yến ta mới đặt ra lực lượng thuỷ quân khổng lồ ở Đông Hải. Có điều theo thần được biết, hải tặc Đông Hải hiện giờ đều đã bị Hàn Mạc chiêu hàng, thực hiện buôn bán thương mại trên biển. Hải tặc trên biển mười phần đã có tám phần quy thuận. Chỉ còn lại hai phần căn bản không dám quấy nhiễu hải vực Đông Hải của Đại Yến chúng ta, cho nên không cần thiết giữ lại lực lượng thuỷ quân khổng lồ ăn quân lương. Giữ lại lực lượng thuỷ quân lớn như vậy, không chỉ tốn kém quân lương, tiến viện trang bị, tu sửa chiến thuyền mà hàng năm còn tốn rất nhiều tiền của, tài lực. Một khi bỏ đi thuỷ quân, như vậy hàng năm có thể tiết kiệm được rất nhiều bạc rồi!

Hoàng đế trầm ngâm một lát, nói:

-Thuỷ quân Khánh Quốc thì sao? Quân trấn thủ Đông Hải không phải còn phải đề phòng thuỷ quân Khánh Quốc sao?

-Thuỷ quân Khánh Quốc sớm đã bỏ bê nhiều năm rồi.

Tiêu Thái sư cười ha ha nói:

-Triều đình Khánh Quốc khất nợ với thuỷ quân Hướng Ngân của Khánh Quốc nhiều năm liền. Năm đó, khi cực thịnh, Khánh Quốc cũng có lực lượng thuỷ quân đến trên vạn người, gần trăm chiến thuyền lớn nhỏ, nhưng lại không có quân lương. Hiện giờ, thuỷ quân tuy là trên danh nghĩa có hơn hai ngàn người, nhưng chiến thuyền phần lớn đều đã mục nát, hải cảng không có người thăm nom. Lão thần lấy đầu đảm bảo với hoàng thượng, thuỷ quân Khánh Quốc không hề có khả năng uy hiếp với Đại Yến ta. Quân trấn thủ Đông Hải chỉ cần giữ lại ba nghìn người là đủ để đối phó với mọi sự bất ngờ trên Đông Hải rồi!

Hoàng đế gật đầu, thoáng chút suy nghĩ.

-Ngoài chuyện đó ra, lão thần còn muốn xin Thánh thượng hạ chỉ, việc mậu dịch trên biển của Hàn gia từ nay phải xuất ra một phần nộp lại cho quốc khố.

Tiêu Thái sư trầm giọng nói:

-Đông Hải là của Đại Yến ta, chứ không phải là của Hàn gia bọn họ. Mậu dịch trên biển cho ra bao nhiêu lợi nhuận, Hàn gia bọn họ cần nhiều bạc như vậy để làm cái gì?

Hoàng đế và Dịch Không Đình liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng rực.

Bọn họ hiểu lần này Tiêu Thái sư thật sẽ động thủ với Hàn gia. Cho tới nay, Tiêu gia chưa từng tấn công Hàn gia, đơn giản là muốn lôi kéo Hàn gia cùng tấn công Tô gia, nhưng hiện giờ thế lực Hàn gia ngày càng mạnh, lại vì chuyện đàm phán mà cạnh tranh với Tiêu gia. Nói trắng ra thì, bọn họ đã chính thức tuyên chiến với Tiêu gia rồi.

Tiêu Thái sư hiển nhiên nhìn ra tình thế trước mắt, việc lôi kéo Hàn gia đối phó Tô gia đã không còn có thể nữa. Một khi như vậy, tự nhiên Tiêu gia sẽ không ngồi im chờ chết.

Xông pha nơi chính trường nhiều năm, Tiêu Thái sư hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn chiến đấu, tuyệt đối không thể nương tay với đối thủ, ra đòn phải thật độc, quyết định phải thật nhanh, hạ sát chiêu phải thật đau.

Đánh rắn là phải đánh ba tấc!

Ba tấc của Hàn gia trên thực tế chính là đầu não ở Đông Hải. Nói rõ ra thì cơ sở của Hàn gia thực chất chính là thuỷ quân hùng mạnh ở Đông Hải.

Cho nên lão xét đến điểm này mà không do dự đánh ra một đòn.

Một chiêu này có thể nói là cực độc.

Hơn nữa, sâu trong lòng Tiêu Thái sư hiểu rất rõ, Hoàng đế tuy rằng cần Hàn gia làm cân bằng, nhưng không thật tâm muốn cho Hàn gia phát triển bình ổn. Nếu có cơ hội kéo thấp gốc rễ của Hàn gia, Hoàng đế chắc chắn rất hài lòng.

Thậm chí là Phạm gia và Hồ gia, tuy là đồng minh của Hàn gia, nhưng Tiêu Thái sư mơ hồ cảm thấy, thâm tâm bọn họ cũng không thật sự hy vọng Hàn gia mạnh lên.

Tựa như lúc trước Tiêu gia và Hạ gia đồng minh với nhau, Tiêu gia không có lúc nào không phòng bị Hạ gia giở trò quỷ sau lưng. Còn Hạ gia cũng âm thầm hành động sau lưng Tiêu gia, lừa gạt bọn họ.

Tiêu Tháiu sư thật sự không tin, thiên hạ này có một mối quan hệ đồng minh thân thiết, vững vàng.

-Những gì Thái sư vừa tấu, trẫm hiểu rõ.

Hoàng đế trầm ngâm một lát, chậm rãi nói:

-Tuy nhiên quân trấn phủ Đông Hải từ khi lập ra đến giờ luôn giữ vững quân chế như thế, nếu tuỳ tiện xoá bỏ e rằng lòng tướng sĩ sẽ oán hận. Như vậy đi, Thái sư đem chuyện này ra thảo luận trước nội các, tìm ra kế hoạch khả thi, rồi bẩm báo lại với trẫm!

Tiêu Thái sư đứng dậy, nói:

-Lão thần tuân chỉ!

Lão thầm cười lạnh, muốn nêu ra vấn đề giải trừ quân bị thì phải có cuộc điều trần nghị sự. Tuy chưa chắc có thể dễ dàng tác động đến nội tình của Hàn gia, nhưng đây cũng là một cơ hội lớn.

Bất kể lúc đó tình hình thế nào, nhưng so với các thành viên khác trong nội các, thủ phụ nội các nắm trong tay hai lá phiếu quyết định. Các thành viên khác trong nội các sao có thể so được.

-Thánh thượng, lão thần còn một chuyện muốn bẩm báo!

-Thái sư cứ nói!

-Nguỵ sứ Thanh Nguyên tiên sinh muốn gặp mặt Thánh thượng. Không biết thánh ý của Thánh thượng thế nào?

Hoàng đế khẽ nhíu mày, nói:

-Thái sư nghĩ trẫm nên gặp hay không?

-Lão thần không dám!

Tiêu Thái sư vội nói:

-Xin Thánh thượng chỉ bảo!

Hoàng đế chậm rãi nói:

-Hai ngày nay thân thể trẫm không được mạnh khoẻ. Cứ chờ ý chỉ của trẫm đi!

Thái sư khom người, nói:

-Lão thần tuân chỉ!

Tiêu Thái sư lui ra rồi, Hoàng đế mới nhếch miệng cười lạnh:

-Hàn Huyền Đạo e rằng cũng sắp tới gặp trẫm rồi? Hai người này đều không nhịn được nữa rồi, đều muốn nhờ trẫm quyết định rồi.

-Thánh thượng có muốn gặp Nguỵ sứ hay không?

-Cứ chờ xem khi nào Hàn Huyền Đạo tới gặp trẫm đã.

Hoàng đế bình tĩnh nói:

-Nếu trẫm muốn gặp, tất cũng sẽ gặp cả sứ thần hai nước. Hàn Huyền Đạo còn chưa tới, trẫm còn muốn chờ đợi!

Dịch Tổng quản khẽ gật đầu, nói:

-Thánh thượng, một đao này của Thái sư thật là…Xoá bỏ quân trấn phủ Đông Hải, nếu Hàn gia biết được không biết sẽ thành chuyện gì nữa!

-Chuyện này không thể tiết lộ được.

Hoàng đế nghiêm nghị nói:

-Trước khi nội các họp bàn nghị sự, không thể để người Hàn gia biết được Thái sư ra tay với quân trấn phủ Đông Hải. Nếu Hàn gia có phòng bị, chuyện sẽ không dễ dàng gì đâu.

Dịch Tổng quản nhếch miệng cười, nói:

-Lão nô hiểu, thuỷ quân Đông Hải là bàn tay khổng lồ của Hàn gia, thật cũng nên nén xuống một ít!

Đúng lúc này, tiểu thái giám lại chạy vào bẩm:

-Hàn đại nhân cầu kiến!

Hoàng đế và Dịch Tổng quản nhìn nhau, cười, lệnh Hàn Huyền Đạo vào điện.

Đúng như Hoàng đế tiên đoán, Hàn Huyền Đạo cũng khẩn cầu Hoàng đế bệ hạ triệu kiến sứ thần Khánh Quốc. Hoàng đế dĩ nhiên cố ý do dự một chút, rồi cho Hàn Huyền Đạo tạm thời lui ra, chờ ý chỉ.

Hàn Huyền Đạo vừa lui xuống chưa được bao lâu, Hoàng đế vừa đứng dậy định rời khỏi điện, tiểu thái giám lần thứ ba lại vào điện bẩm báo:

-Khởi bẩm Thánh thượng, Hàn đại nhân cầu kiến!

Hoàng đế nhíu mày, Hàn Huyền Đạo vừa mới nói rất rõ ràng rồi, sao lại còn quay lại, muốn làm gì đây?

Tiểu Thái giám dĩ nhiên nhận ra lời hắn nói chưa được rõ ràng, vội vàng giải thích, nói:

-Thánh thượng, là tiểu Hàn đại nhân cầu kiến!

-Tiểu Hàn đại nhân? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

-Là Thính trưởng Tây Hoa Thính tiểu Hàn đại nhân cầu kiến!

Hoàng đế ban đầu ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu được. "Tiểu Hàn đại nhân" này chính là Hàn Mạc. Hoàng đế biết Hàn Mạc phải đến Phong Quốc, không ngờ hắn đã trở về kinh thành Yến lặng lẽ không một tiếng động, tức thì nói:

-Cho vời hắn vào!

Hàn Mạc rất nhanh tiến vào điện Càn Tâm, quỳ rạp trước long án, cung kính nói:

-Tiểu thần tham kiến Thánh thượng!

-Bình thân!

Hoàng đế phất tay, ra hiệu cho Hàn Mạc đứng dậy. Hàn Mạc không mặc quan phục, toàn thân mặc cẩm y màu lam, gọn gàng, có điều trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, bụi bặm.

-Ngươi trở về từ khi nào?

Hàn Mạc tức thì trả lời:

-Khởi bẩm Thánh thượng, sau khi tiểu thần vào kinh liền đến thẳng cung gặp Thánh thượng. Thần mới chỉ kịp ở ngoài thành chỉnh trang một chút, còn chưa kịp thay quan phục, xin Thánh thượng trách tội!

Hoàng đế nghe vậy, tức thì tươi cười. Hàn Mạc sau khi vào kinh liền đến gặp mặt Thánh thượng ngay khiến y vô cùng hài lòng, mỉm cười nói:

-Chuyện cấp bách, trẫm không trách ngươi. Chuyến đi đến Phong Quốc thu hoạch được gì không?

Hàn Mạc cung kính nói:

-Khởi bẩm Thánh thượng, nội loạn tám trại lớn ở Phong Quốc là do Thác Hồ Phong trại Ngọc Tuyền muốn độc bá vị trí tù trưởng, chính vì thế mới xảy ra loạn lạc như bây giờ!

Hoàng đế thoáng gật đầu, nói:

-Không khác với những gì trẫm suy nghĩ cho lắm. Mau trình lên tấu chương cẩn thận thuật lại mọi chuyện ở Phong Quốc cho trẫm.

Rồi y hoà nhã nói:

-Ngươi vừa đại hôn xong đã phải vì trẫm đến Phong Quốc làm tình báo, vất vả rồi. Giờ đã trở về nên mau chóng đền bù cho lão bà đi!

-Tuân lệnh!

Hoàng đế suy nghĩ, đột nhiên hỏi nói:

-Hàn Mạc, lần này nước ta và ngoại bang đàm phán ngươi biết không?

-Thần có nghe qua!

-Theo ngươi, Đại Yến ta nên liên minh với nước nào thì có lợi hơn?

-Khởi bẩm Thánh thượng, đây là chuyện quốc gia đại sự, tiểu thần không dám nói bừa.

Hàn Mạc cung kính nói:

-Hơn nữa, thần kiến thức nông cạn, những điểm lợi hại trong đó khó mà hiểu được. Thần chỉ biết, Thánh thượng đưa ra ý chỉ, tiểu thần theo ý chỉ hành động nhất định không sai!

Hoàng đế cười nói:

-Tên tiểu tử này mồm mép ngày càng nhanh lẹ a. Tạm thời ngươi cứ lui xuống đi, về nhà chăm sóc lão bà. Trẫm sẽ triệu ngươi vào cung sau!

Hàn Mạc cung kinh thi lễ, chậm rãi lui ra.

Cả đường vất vả, vung roi thúc ngựa trở về kinh thành, hắn quả thật mệt mỏi không chịu nổi nữa rồi. Điều hiện giờ hắn muốn làm là tắm nước ấm thật sảng khoái, thay một bộ trang phục thật mềm mại, rồi ôm người vợ nhỏ bé xinh đẹp mà ngủ cho ngon.