Quyền Thần

Chương 551: Sương lạnh trong điện Càn Tâm




Kể từ sau khi hai sứ thần vào kinh, Yến Đế vẫn không lên triều, chỉ nghe truyền rằng, Hoàng đế bệ hạ thân thể bất an, phải ở trong cung tĩnh dưỡng, không nên lên triều lo chuyện chính sự. Thủ phụ nội các Tiêu Thái sư phụ trách đàm phán với người Khánh Quốc, cho nên sự vụ trong nội các tạm thời để Lễ bộ Thượng thư Tô Quan Nhai chủ trì.

Tuy không lên triều nhưng dĩ nhiên Hoàng đế bệ hạ vẫn để tâm đến tình hình đàm phán. Trong điện Càn Tâm, Hoàng đế vẫn hạ chỉ cho nội các và sáu bộ Thượng thư vào cung nghị sự.

Từ sau khi bắt đầu đàm phán, Hoàng đế bệ hạ lần đầu triệu kiến các thần tử. Các vị thần tử vào yết kiến kia cũng đều là những trọng thần của Yến Quốc, tất cả chưa đến mười người đều đang cung kính đứng trước mặt Hoàng đế.

Đây là nơi ngày thường Hoàng đế phê duyệt tấu chương, so với điện Thái Bình dùng đăng triều dĩ nhiên không bằng.

Hai con hạc đồng ở sau bên sườn Hoàng đế, hương huân đàn toả khói vấn vít, mùi hương lan toả. Hoàng đế ngồi dựa lưng vào ghế, mặc thường phục rộng thùng thình khác hẳn vẻ uy nghi khi đăng triều bình thường.

Đầu tiên, Tô Quan Nhai tiến lên trình bày sơ lược những chuyện quan trọng của nội các, chủ yếu là chuyện tu sửa sau thiên tai ở quận Nghi Xuân đều cần đến ngân lượng a.

Đối với chuyện này, Hoàng đế dường như rất bình tĩnh, chỉ lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng hỏi một hai câu, không đưa ra nhiều ý chỉ lắm.

Đợi Tô Quan Nhai trình bày xong toàn bộ tình hình nội các mất nửa ngày trời, Hoàng đế bệ hạ mới thản nhiên nói:

-Những chuyện này, nội các có thể xử lý được. Các vị ái khanh làm việc xưa nay trẫm không thấy mắc lỗi bao giờ!

Các quan viên đều cung kính cúi mình, không dám nói thêm câu gì. Bọn họ đương nhiên không phải quá sợ hãi người nam nhân ngồi trên ghế trước mắt này, chỉ có điều tất cả đều lo sợ càng nói nhiều ở đây sẽ càng tạo cơ hội cho các quan đồng sự bên cạnh bắt bẻ, làm khó thêm.

Bản thân Hoàng đế lợi hại chưa chắc được bao nhiêu, nhưng nếu tìm được cái cớ, các quan có thể dùng y làm vũ khí sắc bén đối phó các đối thủ.

Chưa kể Hoàng đế dĩ nhiên là rất tự nguyện nhìn các thần tử công kích lẫn nhau. Chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương, y nguyện nắm lấy cơ hội này, mở miệng, đường đường chính chính làm suy yếu sức mạnh của các thần tử.

-Thái sư đàm phán với người Khánh Quốc, hiện tình hình tiến triển thế nào rồi?

Hoàng đế nhìn Tiêu Thái sư, hỏi rành rọt:

-Bọn họ đặt ra điều kiện gì?

Tiêu Thái sư tiến lên, chắp tay nói:

-Khởi bẩm Thánh thượng, người Khánh Quốc… Ai, theo những gì lão thần biết được khi gặp mặt thì mong muốn đàm phán của bọn họ chẳng chân thành chút nào cả!

-Ồ?

Hoàng đế lãnh đạm nói.

-Lão thần đưa ra sáu điều kiện để đàm phán, bọn họ có đến bốn điều không thể đáp ứng. Lão thần vì lợi ích của Yến Quốc ta, nếu bọn họ không chấp nhận điều kiện, lão thần quyết không nhượng bộ!

Tiêu Thái sư nghiêm mặt, mới nhìn qua quả đúng là một vị lão thần vì nước vì dân.

Đại Lý Tự khanh Hồ Tuyết Tân cười lạnh nói:

-Thái sư, người Khánh quốc đàm phán không thành tâm hay là điều kiện của Thái sư đưa ra quá hà khắc, đối phương không thể chấp nhận a? Nếu Đại Yến ta ra giá quá cao, khiến đối phương không thể chấp nhận được một chút nào thì chỉ e rằng ngược lại, đối phương sẽ cảm thấy mong muốn đàm phán của Đại Yến chúng ta không chân thành a!

Tiêu Thái sư bình tĩnh, thậm chí còn cả cười, nói:

-Hồ đại nhân nói sai rồi. Lão phu đưa ra điều kiện, cho rằng bọn họ không nguyện đáp ứng cũng không thể nói là làm khó bọn họ được. So với ích lợi Yến Quốc ta nhận được từ việc liên kết với Nguỵ Quốc trước sau giáp mặt tấn công Khánh Quốc, điều kiện lão phu đưa ra cực kỳ rộng rãi rồi. Người Khánh Quốc nếu cẩn thận suy nghĩ đến kết quả sau khi khai chiến, rồi lại nghĩ đến những yêu cầu của lão phu, nếu bọn họ thông minh, chắc chắn sẽ chấp nhận điều kiện lão phu đưa ra!

Dừng một chút, lão chắp tay hướng Hoàng đế, nói:

-Thánh thượng, lão thần đã được Thánh thượng giao phó đàm phán với người Khánh Quốc, không những phải tận lực tranh thủ lợi ích lớn nhất có thể, còn phải thể hiện được uy phong của Đại Yến ta. Nếu chúng ta dễ dàng thoả hiệp với bọn họ, dường như Đại Yến ta không có khí cách rồi!

Hồ Tuyết Tân cũng tiến lên một bước, chắp tay hướng Hoàng đế, nghiêm mặt nói:

-Khởi bẩm Thánh thượng, tận tâm của Thái sư có lẽ cũng là muốn tốt, muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Đại Yến ta. Nhưng thần cho rằng, có một số việc, tốt quá hoá dở. Trong điều kiện của Thái sư, có một điều kiện cắt đất, hơn nữa phần đất cắt ra không nhỏ, điều kiện này một quốc gia khó có thể chấp nhận. Không phải vi thần nói hộ người Khánh Quốc, nhưng bọn họ tự xưng là nước trọng lễ nghi, lại nhận là đại quốc ở Trung Nguyên, vốn không coi ai ra gì. Chưa chiến bại mà bắt bọn họ tuỳ tiện cắt đất, thì người Khánh Quốc từ trên xuống dưới tuyệt đối đều sẽ không chấp nhận. Hơn nữa, điều kiện của Thái sư đưa ra một khi bị người Khánh Quốc trong nước biết được, rất có thể sẽ chọc giận bọn họ!

-Chọc giận người Khánh Quốc?

Tiêu Thái sư liếc mắt nhìn Hồ Tuyết Tân, thản nhiên nói:

-Ý của Hồ đại nhân dường như có chút sợ hãi người Khánh Quốc thì phải!

Hồ Tuyết Tân cười lạnh, nói:

-Thái sư nếu chỉ trích hạ quan thất lễ có lẽ còn đúng một chút. Nhưng nếu nói hạ quan sợ hãi người Khánh Quốc, thật sự là rất hoang đường a.

Y chắp tay nói:

-Hạ quan nguyên quán ở quận Lâm Dương, giáp cạnh với quận Nam Dương của Khánh Quốc. Khi hạ quan còn bé, biên ải giao tranh, mười một tuổi hạ quan đã theo phụ thân ra trận giết địch. Trận chiến mở màn đã lấy được hai mươi đầu của người Khánh Quốc. Chưa kể, điều hạ quan không sợ nhất chính là người Khánh Quốc a!

-Nếu đã như vậy, vì sao Hồ đại nhân còn lo lắng chọc giận người Khánh Quốc a?

Tiêu Thái sư thản nhiên nói:

-Đã là đàm phán, nếu chấp nhận hai nước liền liên minh. Nếu không chấp nhận thì sao có thể đàm phán tiếp. Đây đều là vì tính toán cho Yến Quốc ta, sao lại sợ chọc giận người Khánh Quốc được?

Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền Xương lúc này mới chắp tay nói:

-Thái sư, hiện nay Nguỵ Quốc và Khánh Quốc dẫn binh đến biên ải Khánh Quốc. Khánh Quốc muốn một lòng dốc sức chống trả người Nguỵ Quốc, tình thế như vậy mà chúng ta cho rằng người Khánh Quốc không chịu nổi một đòn là sai lầm lớn. Mình Khánh Quốc đã có mười một quận, tài nguyên phong phú, đất đai phì nhiêu, chưa kể thực lực của Khánh Quốc còn trên cả Nguỵ Yến. Cái gọi là rắn chết vẫn còn nọc chính là, nếu người Khánh Quốc thật sự hợp sức lại, hoàn toàn có thể ngăn cản được người Nguỵ Quốc. Hai nước Yến Khánh nhiều năm rồi không giao chiến, gần nhất nhờ có Tiêu đại tướng quân trấn thủ biên quan, người Khánh Quốc mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thứ nữa là người Khánh Quốc không dám hành động, bên trong triều chính cũng sẽ không có động tĩnh gì. Yến Quốc ta đang được lợi ích nhiều như thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, sức mạnh của nước nhà rực rỡ như mặt trời trên cao. Nhưng chúng ta cũng phải hiểu rằng, Khánh Quốc bất kể xét về diện tích đất đai, nhân khẩu và thuế ruộng, binh mã đều vượt xa Yến Quốc ta. Một khi chọc giận người Khánh Quốc, làm bọn họ trở thành kẻ địch lớn của Đại Yến ta, rốt cuộc động binh với nước ta quả là không phải chuyện tốt đẹp gì!

Lúc này, một người phía sau Tiêu Thái sư đi ra, trầm giọng nói:

-Hàn đại nhân e rằng đã lo lắng quá nhiều rồi. Hiện giờ Nguỵ Khánh đang tập trung hoả lực ở biên ải, cho dù chúng ta có thật sự chọc giận Khánh Quốc, bọn họ cũng không có sức nào tấn công. Lẽ nào bọn họ có thể bỏ mặc sự tấn công của người Nguỵ Quốc, vì tức giận nhất thời mà tiến đến đánh Yến Quốc ta sao? Xét ngược lại một chút thì, cho dù là người Khánh Quốc có đánh đến, chúng ta còn có đại tướng quân ở biên ải. Khánh Quốc muốn đánh, cũng có thể là địch thủ của đại tướng sao?

Mọi người liếc nhìn, thì ra người này là Hình bộ quyền Thượng thư Tiêu Vạn Trường.

Hình bộ từ sau khi Hạ Khánh Chi bị chém xong, vì ý kiến của nội các không thống nhất nên chức Hình bộ Thượng thư nhất thời bị trì hoãn, vẫn chưa được bổ khuyêt. Tạm thời Hình bộ tả thị lang Tiêu Vạn Trường giữ chức vị Thượng thư, chăm sóc mọi sự vụ của Hình bộ.

Hôm nay, Hoàng đế triệu kiến các thành viên nội các và lục bộ thượng thư, Tiêu Vạn Trường dù không giữ chức vụ chính, nhưng vẫn nhận được ý chỉ của Hoàng đế vào cung.

Tiêu Vạn Trường là cháu trai củaTiêu Thái sư, là con trai của Hộ bộ thị lang Tiêu Đồng Quang. Vị thế của gã trong gia tộc họ Tiêu có thể nói là có chút tài cán.

So với phụ thân Tiêu Đồng Quang, năng lực của Tiêu Vạn Trường lớn hơn nhiều, vượt xa phụ thân. Hiện giờ, gã chỉ là Thượng thư tạm thời, nhưng vẫn là cao hơn chức vụ của thượng thư. Hội nghị trong triều này phụ thân không có tư cách xuất hiện, nhưng gã lại có cơ hội ấy.

Xuất thân từ Hình bộ, Tiêu Vạn Trường luôn khiến người khác có cảm giác lo lắng, đặc biệt là đôi mắt nhỏ hình tam giác của gã. Người thường bị ánh mắt này soi vào nhất định sẽ cảm giác khó chịu, lạnh người.

Thấy Hàn Huyền Xương và Hồ Tuyết Tân cùng chỉ trích Tiêu Thái sư, dĩ nhiên Tiêu Vạn Trường không chút do dự xen vào.

Hàn Huyền Xương nghe Tiêu Vạn Trường nói vậy, tức thì nói:

-Tiêu đại nhân, thế sự vô thường. Hiện giờ, hai nước Nguỵ Khánh đã ở hai phía đối địch, động binh với nhau, nhưng chiến tranh còn chưa chính thức nổ ra. Ai có thể biết được khi nào bọn họ thật sự đánh nhau? Bản quan nghe nói, bên trong hai nước Nguỵ Khánh cũng có không ít người không muốn xảy ra trận chiến này, tất cả đều đang nỗ lực bãi bỏ việc binh đao, tuy rằng chưa chắc đã thành công nhưng nếu chẳng may người Khánh Quốc dốc toàn lực thiết lập được hiệp định ngưng chiến với người Nguỵ Quốc, biết đâu bọn họ sẽ quay ra động binh với Đại Yến chúng ta.

Dừng một chút, y thở dài:

-Tuy là đại tướng quân thần uy cái thế, không sợ người Khánh Quốc tấn công, nhưng nếu những đề xuất của Thái sư khiến người Khánh Quốc nảy sinh địch ý với Đại Yến ta, thậm chí động binh đao thì đúng là mất nhiều hơn được!

-Ý Hàn đại nhân là sao? Nguồn: http://truyenfull.vn

Tiêu Thái sư không những không giận, thậm chí còn mỉm cười, hoà nhã nhìn Hàn Huyền Xương.

Hàn Huyền Xương chắp tay nói:

-Có lẽ khi Thái sư đàm phán với người Khánh Quốc, điều kiện không nên quá hà khắc. Cho dù đối phương thực sự không thành tâm đàm phán, Đại Yến ta cũng không nên đưa ra yêu cầu cắt đất. Đại Yến chúng ta tốt nhất cứ tận tâm đàm phán, tận tâm đưa ra những yêu cầu chúng ta thực sự muốn là tốt nhất!

Tiêu Thái sư còn chưa nói gì, chỉ chắp tay đứng yên, Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim đã cười lạnh nói:

-Nói mới dễ nghe làm sao. Các ngài chỉ đứng đây bàn tán, gia phụ một lòng vì nước, dốc hết tâm sức, mới nghĩ ra những điều kiện đàm phán vì phúc lợi của nước nhà. Mấy ngày nay phụ thân ta đều không chợp mắt chút nào, giờ qua miệng mọi người lại thành ra hà khắc. Phụ thân ta đã nói, một khi chúng ta liên kết với Nguỵ Quốc tấn công Khánh Quốc, đoạt được đất đai, sẽ còn tốt hơn nhiều lần so với diện tích đất đai hiện đề nghị với bọn họ. Người Khánh Quốc chẳng nhẽ đều là đầu đá, không nghĩ đến điểm này sao?

Lời này gã nói ra, dùng chữ "đầu đá" kia là rất nặng nề, tựa như nói người Khánh Quốc, lại giống như trả đòn dữ dội đám Hàn Huyền Xương đã chỉ trích Tiêu Thái sư.

Những người trong điện Càn Tâm đều là những người suy nghĩ nhanh nhạy. Tiêu Hoài Kim này chỉ cây dâu mắng cây hoè, lý nào mọi người nghe lại không hiểu. Hồ Tuyết Tân và Hàn Huyền Xương đều nhíu mày. Ánh mắt Hồ Tuyết Tân còn thoáng hiện vẻ phẫn nộ.

Hoàng đế ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn các thần tử tranh luận. Sâu trong đôi mắt y ẩn chứa sự hưng phấn người ngoài khó có thể thấy được.

Mấy người Hàn Huyền Đạo, Tô Quan Nhai và Phạm Vân Ngạo đều tựa như lão tăng nhập định, lẳng lặng đứng một bên, không nói gì.

-Mọi người chớ nên ở đây mà nói Thái sư đưa ra điều kiện hà khắc!

Tiêu Vạn Trường trầm trầm giọng nói, đôi mắt tam giác của gã lạnh lẽo chớp chớp. Y nhìn thẳng Hàn Huyền Đạo, thản nhiên nói:

-Hạ quan nghe nói, việc đàm phán với Nguỵ Quốc điều kiện cũng không hề đơn giản, dường như chúng ta cũng có đưa ra yêu cầu cắt đất với bọn họ!

Hàn Huyền Đạo lạnh lùng, chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Tiêu Vạn Trường.

Trong điện Càn Tâm, sát khí nổi lên khắp nơi. Cả trời u ám, không khí trong điện tựa như ngưng đọng lại thành băng, phát ra khí lạnh rợn người.