Quyền Thần

Chương 538: Ác mộng trong tim




Mưa phùn vẫn rơi không ngớt, sắc trời u ám, mưa bui rơi xuyên thấu qua cành lá khe hở, giống như một ngấn nước trong suốt rơi tự do trong rừng rậm. Những cành lá xanh tươi, non nớt, tỏa ra những mùi thơm thoang thoảng lan tỏa khắp các ngõ ngách.

Nơi này cách thành Thần Sơn hơn mười dặm, thuộc địa phận Phong quốc. Có điều so với Mậu Lâm hẻo lánh, thì vẫn coi là xa xôi hẻo lánh hơn, còn nhiều xà trùng hổ báo. Trong mưa gió, thậm chí có thể nghe được tiếng gào rú của hổ báo vọng đến từ những nơi sâu thẳm nhất của cánh rừng.

Trong rừng, năm sáu con tuấn mã đang đi qua những khe hở của rừng cây rậm rạp.

Chu Tiểu Ngôn lúc này đã thay bộ trang phục của người Phong quốc, tuấn mã của Hàn Mạc cùng đi song song, phía sau bọn họ cách đó không xa là Hồng Tụ lạnh lùng như băng với hai gã kị sĩ mặc xiêm y Phong quốc.

- Kì thực …cũng không cần phải phiền toái như thế!

Vẫn chưa chịu hé răng một lời , Chu Tiểu Ngôn rốt cục phải mở miệng nói .

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Không thể coi thường người Phong quốc nhân…Bọn họ là mãnh thú rừng núi ,có trời sinh khứu giác…một khi mãnh thú trong núi nổi điên lên, thì rất khó để đối phó.

Quay đầu lại nhìn hai tên kị sĩ cách đó không xa, bình tĩnh nói:

- Có bọn họ hộ vệ, ngươi có thể tránh đi được nhiều phiền toái, thuận lợi rời khỏi nơi này.

Khẽ mỉm cười:

- Biệt tích mấy tháng, bọn Trầm Phi chỉ sợ rằng vẫn đang lo lắng cho ngươi, sớm quay trở về, cũng làm cho họ an tâm hơn!

Trầm Phi, Hàn Tất Đồ, Lương Oản, ba người là Phong Kị tam đại kị binh đội không phải là tâm phúc của Hàn Mạc mà là bộ hạ của Chu Tiểu Ngôn, tình cảm đối với Chu Tiểu Ngôn cũng thật sâu đậm, Chu Tiểu Ngôn mấy tháng không về, đám người kia tất nhiên là vô cùng lo lắng.

Chu Tiểu Ngôn mặt không đổi sắc, liếc nhìn hàn Mạc một cái, cuối cùng hỏi:

- Ngươi… khi nào rời đi?

- Đến lúc rời đi tự khắc rời đi!

- Lưu lại sẽ có phiền toái!

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:

-Sao không cùng rời đi?

Hàn Mạc lắc đầu:

- Cục diện phức tạp lắm nếu không đến tổng yếu xử lí một chút, thì dù là sau này cũng sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ.

Dừng cái nhìn ở Chu Tiểu Ngôn, khẽ mỉm cười nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Lần này … vất vả cho ngươi rồi!

Chu Tiểu Ngôn và Hàn Mạc hai ánh mắt đối diện nhau, lát sau mới bình tĩnh nói:

- Hết thảy bảo trong!

Không nói thêm lời nào, run lên cương ngựa thúc ngựa rời đi. Hai gã kị sĩ đi bên cạnh Hồng Tụ lập tức đánh ngựa vượt qua, theo Chu Tiểu Ngôn rời đi, trong Mậu Lâm này rất nhanh chóng đã khuất dạng không thấy bóng dáng.

Giữa các nam nhi có đôi lúc không cần thiết phải nói nhiều để biểu đạt tình cảm của chính mình.

Chu Tiểu Ngôn chỉ vì một câu nói của Hàn Mạc, liền ngàn dăm xa xôi đi vào Phong quốc, trải qua bao nguy nan, thập tử nhất sinh, chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà Hàn Mạc giao phó. Còn Hàn Mạc bất chấp thân phận cao quý, mạo hiểm tính mạng lẻn vào thành Thần Sơn, lợi dụng diệu kế cứu Chu Tiểu Ngôn ra.

Hai người mỗi bước chân vào Phong quốc đều là từng bước khó khăn gian nguy, nhưng lúc gặp lại là một ánh mắt một câu nói, liền đã hiểu trọn tâm ý của nhau!

Đưa tiễn Chu Tiểu Ngôn, Hàn Mạc liền dẫn Hồng Tụ đi ngược trở về theo hướng Quan Thị mậu dịch.

Trong lòng hắn hiểu rất rõ, lúc này nếu hắn và Chu Tiểu Ngôn cùng nhau rời khỏi, như vậy đồng nghĩa với việc Quan Thị mậu dịch chắc chắn sẽ bị đẩy vào vòng nguy hiểm, vướng vào họa sát thân.

Kì thực trong lòng Hàn Mạc tự biết rằng, nếu hắn và Chu Tiểu Ngôn rời khỏi đây, thực tế là sự lựa chọn tốt nhất. Bởi vì một khi cùng Chu Tiểu Ngôn đi ra khỏi lãnh thổ Phong quốc, cho dù một khi sau đó người Phong quốc phát giác ra thân phận của hắn, nhưng trong trường hợp không có bằng chứng gì, bất luận là người Phong quốc cũng không thể làm gì được. Chí ít là ngoài mặt người Phong quốc không có bằng chứng và có Yến quốc can thiệp, cho dù bọn họ trong lòng có tức giận đến đâu, cũng lắm cũng chỉ có thể phái người âm thầm ám hại Hàn gia. Nhưng trên đất của Yến quốc, người nhà Hàn Gia đương nhiên không sợ bị kẻ thù ngầm ám hại.

Trong trường hợp các thế gia, thân ở Yến quốc tranh giành đối nghịch, thành viên quan trọng của các thế gia đó đều ít nhiều có "bóng râm" che chở.để ứng phó với những thủ đoạn nguy hiểm, tất cả mọi người đều có phương pháp hộ thân cho riêng mình.

Hàn Mạc lưu lại cũng không phải không đành lòng đẩy Quan Mộ vào cục diện rối rắm đó.

Chỉ có điều hắn cảm thấy, Quan Mộ toàn tâm toàn sức mà giúp đỡ mình, và dĩ nhiên nguyên nhân không phải chỉ có vẻn vẹn như vậy, mà dường như còn có một cách giải thích khác nào đó.

Cái luồng sức mạnh thân thiết biểu hiện qua sự giúp đỡ đắc lực của Quan Mộ, khiến Hàn Mạc cảm thấy lão hỏa gia này còn rất nhiều điều chưa nói, chưa bộc lộ ra.

Hàn Mạc tự nhiên khó có thể đoán ra được nguyên nhân thật sự để Quan Mộ gíup đỡ mình.

Trong mắt Hàn Mạc lúc này, Quan gia là Khánh quốc đẳng nhất phồn hoa gia tộc, hắn cảm thấy thật khó hiểu, một Khánh quốc đang như mặt trời ban trưa, thế mà giờ khắc này lại tính đến đường rút lui.

Hắn có cảm giác Quan Mộ đang có ý lôi kéo mình, mà trong lòng hắn lại không phải không muốn có mối quan hệ tốt với Quan Thị mậu dịch.

Hệ thống tình báo của Quan Thi mậu dịch vô cùng kiện toàn, đối với Hàn mạc mà nói, đúng là có sức hấp dẫn, nếu có thể lợi dụng hệ thông tình báo đó, thật là một việc tốt hết cỡ.

Cho nên hắn biết rất rõ, một khi mình như vậy rời đi,thì trong mắt Quan Thị mậu dịch, hắn chỉ là một kẻ cực kì vô nhân tính, lại không có đạo đức.

Như vậy, ngày sau sẽ không thể có mối quan hệ tốt với Quan Thị mậu dịch, thậm chí mối quan hệ với bên Đông Hải cũng sẽ xuất hiện vết rạn.

Đương nhiên, Hàn Mạc không muốn một kết cục như vậy.

Huống chi tuy đã cứu được Chu Tiểu Ngôn, nhưng còn một người hiện vẫn chưa rõ tung tích, vị thần kinh đại hiệp Bạch Dạ Lang giờ vẫn bặt vô âm tín.

Dù sao cũng là người mà Hàn Mạc phái tới, nếu không quan tâm đến, thì đó không phải là tính cách của Hàn Mạc.

Nam tử hán đại trượng phu phải có trách nhiệm!

Hai người cũng không phóng ngựa phi nước đại, chỉ đi thật chậm rãi trong rừng vô cùng mờ mịt u ám, khe hở giữa các thân cây cũng cực kì nhỏ, nếu liều lĩnh giục ngựa đi nhanh, không cẩn thận sẽ đả thương tuấn mã.

Từ trong khoảng không sâu kín trong rừng vọng lại tiếng hổ gầm hung bạo nhưng hai người mảy may không chút sợ hãi.

- Hồng Tụ!

Con ngựa chạy chầm chầm ,Hàn Mạc cuối cùng cũng mở miệng phá vỡ sự yên lặng, chăm chú nhìn Tiết Hồng Tụ, ánh mắt tươi cười:

- Ngươi đúng là đã chế dược phẩm tốt, lần hành động này công lao của ngươi quả thật không nhỏ!

Hồng Tụ thản nhiên nói:

- Thủ hạ phối độc dược sẽ có lúc dùng, khi nào cần cũng có thể tìm thủ hạ!

Hàn Mạc cười ha ha:

- Có ngươi bên cạnh,tựa như có một trăm cái hòm thuốc, loại thuốc nào cũng có thể pha chế, loại độc nào cũng có thể hóa giải…may mắn ngươi là ngươi là người của ta, nếu không có một đối thủ như vậy thì thật đúng là phiền toái.

Hồng Tụ nhíu mày, liếc nhìn Hàn Mạc, vẻ mặt lãnh đạm, lạnh tanh.

- Ta nói sai rồi?

Thấy sắc mặt Hồng Tụ có chút không bình thường, Hàn Mạc không khỏi mở miệng.

Hồng Tụ thản nhiên nói:

- Thủ hạ không phải cái gì muốn cũng có thể pha chế, cũng không phải độc dược nào cũng có thể giải… Đại nhân là chủ nhân của thủ hạ, vậy không sai, nhưng… đại nhân nói không rõ ràng lắm… thủ hạ …không thích người nói như vậy!

Hàn Mạc ngẩn người, lập tức hiểu ra, nha đầu kia thật đúng là hay lý sự. Khen nàng một tiếng, nàng cũng muốn phản bác, tuy nhiên khiến nàng bất mãn, chỉ sợ là câu kia "ngươi là người của ta", Hàn Mạc nói những lời này, cũng không có ý m đó, nhưng đúng là với một cô nương mà nói, chung quy lại cũng có chút không thích hợp.

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, biết Hồng Tụ xưa nay trầm mặc ít nói, khó có thể kết nối, ngẫu nhiên nói mấy từ kia, cũng là cứng lạnh như băng.

- Ngươi khi nào thì bắt đầu học tập phối chế dược vật ?

Hàn Mạc đổi chủ đề hỏi.

Hồng Tụ mặt vẫn không đổi sắc, im lặng một chút, cuối cùng nói:

- 5 tuổi.

Hàn Mạc sửng sốt, lập tức nheo mắt lại: "5 tuổi". Trong lòng lại vì nữ tử này cảm thấy một chút xót xa, và hơn thế nữa là thông cảm.

Một tiểu cô nương 5 tuổi, vốn là cái tuổi dựa vào lòng cha mẹ mà nũng nịu, hồn nhiên ngây thơ, vô tư lự, đa số tiểu thư trong các gia đình ở tuổi này, trong mắt các nàng, trời là lam, cây cỏ là lục, hoa là hồng.

Đó là thời gian mà các nàng hưởng thụ những hạnh phúc thời thơ ấu.

Một số cô nương trưởng thành sớm một chút , cũng chỉ là học mẫu thân thêu thùa may vá và các công việc nữ nhi thường tình.

Nhưng mà trước đôi mắt trong sáng của cô nương này, lại là cái tuổi suốt ngày làm bạn với độc dược, thật đau xót!

- Ta 2 tuổi được nghĩa phụ thu dưỡng!

Hồng Tụ thản nhiên nói: - Nghĩa phụ đối với ta ân trọng như núi…tất cả những thứ ta biết được đều được lĩnh hội từ ông ấy.

- Dạy ngươi giết người , dạy ngươi pha chế độc dược?

Hàn Mạc thở dài, giờ khắc này, hắn không biết nghĩ về lão tổ tông Tây Hoa Thính như thế nào.

Một cô nương trong sáng, ngây thơ, ở trong tay lão đã biến thành một công cụ giết người không gớm tay!

Hồng Tụ quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng:

- Ngươi … lời này có ý gì?

Nàng lúc này dường như cũng không xem Hàn Mạc là chủ nhân, đôi mắt trong veo, một vầng hào quang.

Hàn Mạc cười đầy đau đớn, hỏi:

- Vậy …ngươi vài tuổi đã biết giết người?

Hồng Tụ thu ánh mắt lạnh lẽo về, nắm lấy cương ngựa, chậm rãi đi cùng Hàn Mạc trong khu rừng âm u, mưa phùn vẫn chưa dứt, hai người đều bị mưa làm cho ướt nhẹp một mảnh.

- 9 tuổi.

Hồng Tụ chậm rãi nói.

- Giết người nào?

Hàn Mạc quay đầu nhẹ giọng hỏi:

- Là trinh thám địch quốc?

Hồng Tụ trầm ngâm ,một chút, trên mặt hiện lên sắc mặt kì lạ, khóe mắt hơi nhướn lên, lập tức cúi đầu xuống, dường như đang nghĩ về một chuyện gì đó, một lúc sau, mới hỏi:

- Hồ sơ lí lịch …ngươi hẳn đã xem rồi?

Hàn Mạc thở dài:

- Hồ sơ trong phòng tài liệu rất nhiều, không tiêu tốn năm rưỡi, rất khó xem hết!

- Là một nữ nhân!

Hồng Tụ bình tĩnh nói:

- Ta đóng giả là đứa bé ăn xin… vị phu nhân kia thật tốt …dẫn ta vào nhà ….chồng của bà là trinh sát địch quốc, ta chỉ biết phụng mệnh đi giết chồng bà.

Nói đến đây nàng im lặng, một lúc sau, mới thản nhiên nói:

- Thời điểm ta ra tay, bà vì chồng cản một kích…Cho nên, đó là nguời đầu tiên chết trong tay ta…!

Hàn Mạc nhíu mày .

Giọng Hồng Tụ tuy bình tĩnh, nhưng Hàn Mạc có thể nhận ra, tận sâu trong tim nàng, có lẽ vẫn bị điều đó ám ảnh. Cái chết của vị phu nhân kia có lẽ đã trở thành ác mộng trong tim Hồng Tụ, không bao giờ có thể thoát khỏi.