Quyền Thần

Chương 525: Đại Tế Ti




Hàn Mạc vội cung kính, giao hộp trân châu cầm trong tay cho La Nhật Húc, rồi quay lại cầm hai hộp gấm trong tay Hồng Tụ, thấp giọng nói:

-Phụng ti đại nhân, hai hộp này là một số món đồ quý báu xin dâng tặng ngài.

La Nhật Húc mỉm cười, không kìm lòng được mở ra hộp gấm. Thấy bên trong là hai viên trân châu và một số vật phẩm quý giá khác, tức thì gương mặt gian tà của hắn lộ vẻ hài lòng, hắn kề sát tai Hàn Mạc nói:

-Thật ra bên trong Thánh đàn vốn không cho người ngoài đi vào!

Dừng một chút, hắn lại thấp giọng nói:

-Tuy nhiên ngươi đã đến đây rồi mà mỗ không đưa ngươi vào xem, thì thật không có chút bản lĩnh nào. Cứ đi tiếp, theo sau mỗ, đừng nhìn đông nhìn tây. Nếu để người bên trong nhìn thấy không khéo sẽ cho thám tử bắt ngươi lại, đến lúc đó mỗ cũng không cứu được ngươi!

Hàn Mạc vội nói:

-Đa tạ Phụng ti đại nhân. Ta vốn đã ngưỡng mộ thánh địa của Phong Quốc, chỉ là muốn mở mang tầm mắt một chút. Nếu không có hồng phúc của đại nhân, sợ rằng cả đời này vĩnh viễn không được thoả ước nguyện này!

La Nhật Húc cười ha ha nói:

-Lời này ngươi nói rất đúng. Ngươi cũng biết, Thánh đàn là nơi vô quan trọng, không phải ai cũng có thể đi vào!

Hắn xoay người nói:

-Đi theo mỗ vào thôi. Đúng rồi, ngươi chờ ở nơi này đi!

Nói tới đây, La Nhật Húc chỉ chỉ Hồng Tụ, hiển nhiên không muốn Hồng Tụ đi vào cùng.

Hồng Tụ lạnh lùng, Hàn Mạc quay đầu lại cười nói:

-Ngươi chờ ở đây, ta và Phụng ti đại nhân đi vào một chút, sẽ ra nhanh thôi!

Hồng Tụ nhíu mày. Nàng vì hộ tống Hàn Mạc nên mới tới đây, dĩ nhiên là đem an nguy của Hàn Mạc lên đầu. Lúc này, Hàn Mạc phải tiến vào Thánh đàn một mình, dĩ nhiên nàng vô cùng lo lắng.

Vừa rồi quan sát bọn hắc xà bên ngoài Thánh đàn, Hồng Tụ đã biết bọn người này tuyệt nhiên không dễ đối phó chút nào, võ sĩ bình thường so với Phong Quốc còn kém quá xa.

Bọn hắc xà chắc chắn đã trải qua huấn luyện cực kỳ khốc liệt. Bọn họ tuy rằng mỗi đội chỉ từ ba đến năm người đi qua nhìn rất bình thường nhưng Hồng Tụ có thể nhận ra thật ra đây một tiểu đội, vị trí của từng người hình thành một trận thế nhỏ, mỗi tiểu đội tuần tra này đều có thể tấn công theo ba hướng trái phải giữa cùng một lúc. Hơn nữa, Hồng Tụ cũng chú ý thấy bọn hắc xà này cho dù đang đi tuần tra cũng luôn nắm chặt chuôi đao, động tác kia cho thấy bọn họ luôn sẵn sàng rút đao ra bất cứ lúc nào.

Thánh đàn là nơi hiểm yếu, dĩ nhiên được canh phòng cẩn mật, cho dù là Hồng Tụ nhìn thấy bố cục phòng thủ này cũng hiểu được muốn cứu người ra khỏi đây, quả thực là muôn vạn lần khó khăn.

Hàn Mạc dịu dàng, khẽ mỉm cười, ra hiệu Hồng Tụ không cần lo lắng. Lúc này, La Nhật Húc đã bước lên cây cầu ngọc, đi vào trong Thánh đàn.

Hàn Mạc không nói nhiều, lập tức đi theo, bước lên cầu.

Thánh đàn đứng tách biệt trong rãnh kênh tròn hình thành một kiến trúc rất kỳ quái. Bốn phía xung quanh có rất nhiều phòng ốc bằng trúc, trần mỗi gian phòng đều có những cây gậy trúc buộc vật thờ hình rắn. Bao quanh ở giữa toà nhà trúc là một toà thiên các ba tầng.

Căn lầu các này có ba tầng, toàn bộ đen bóng, được xây bằng gỗ tinh chế, mái uốn cong kỳ lạ thành hình đầu rắn, ở mỗi một lầu các đều có một con rắn đen bằng gỗ bao quanh nhìn vô cùng sống động. Mới nhìn, cảm giác như con rắn này đang quay quanh toà các.

Hàn Mạc bước qua cầu, nhìn thấy lầu các ở phía xa xa, lại nhìn con rắn đen lớn trên đỉnh lầu.

Trong lòng hắn hiểu vô cùng rõ, nếu không đoán sai, nằm ở vị trí trung tâm giữa ba tầng lầu các lớn này chính là nơi ở của Đại Tế Ti Phong Quốc.

Bên trong Thánh đàn tạo thành một vòng tròn lớn, có không ít phòng xá, xây dựng san sát nối tiếp nhau. Hàn Mạc tuy rằng biết Chu Tiểu Ngôn đang ở ngay trong một căn phòng nào đó trong Thánh đàn, nhưng đông phòng như vậy, nhất thời hắn cũng không thể xác định gã đang ở nơi nào. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Hành lang trong Thánh đàn cũng xây bằng gỗ. Hàn Mạc đi theo La Nhật Húc vào bên trong phải qua rất nhiều đoạn hành lang gấp khúc, phòng bên ngoài lầu các nhiều vô số kể, hơn nữa bên trong phòng ốc lại được bày bố gần như là giống nhau. Hàn Mạc đi tới đi lui, tựa như lạc vào một mê cung khổng lồ vậy.

Dọc đường đi Hàn Mạc nhìn thấy rất ít người. Đi thêm một lúc, hắn nhìn thấy trong hành lang đối diện có một người đang chậm rãi đi tới. Người này mặc áo choàng màu đen, cách ăn mặc rất giống với La Nhật Húc, có điều chiếc áo bào của người kia rộng thùng thình, hơn nữa y còn chùm mũ áo choàng màu đen, che kín cả người dưới bộ áo.

Người nọ nhẹ bước qua, không nhìn La Nhật Húc và Hàn Mạc. Dù chỉ thoáng qua, Hàn Mạc cảm thấy vô cùng tò mò, bất chợt đã cảm thấy từ sau lưng có một luồng kình phong đánh úp đến, không ngờ người vừa gặp kia lại tấn công sau lưng.

Hàn Mạc thầm kêu không ổn:

-Chẳng lẽ lộ rồi?

Đang định nghiêng người tránh né, đột nhiên hắn nghĩ ra chuyện gì, liền cắn răng, không tránh né, cảm nhận luồng kình phong đã tới ngay sau đầu. Đối phương nếu là cao thủ thật tâm muốn lấy mạng hắn, thì nhất định sẽ đánh trúng gáy, giết chết hắn trong nháy mắt.

Nhưng trong tình cảnh nguy hiểm mành chỉ treo chuông này, Hàn Mạc nhanh trí nhận ra nếu hắn né tránh, tức thì sẽ bị phát hiện có võ công, như vậy chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái hơn nhiều.

Cho nên hắn chỉ có thể đánh cược một phen!

Làm bộ như không biết gì, hắn tiếp tục theo sát La Nhật Húc đi tới trước. Dù biết đằng sau đang bị người tập kích, nhất định cũng không được có phản ứng gì.

Nháy mắt, Hàn Mạc biết hắn đã thành công. Luồng kình phong kia vừa tới sau đầu hắn rất nhanh đã biến mất, hắn vừa đi được hai bước, phía sau chợt vang lên một giọng nói:

-Chờ một chút!

La Nhật Húc dừng chân, xoay người, nhìn thấy người mặc áo bào đen đã ngẩng đầu lên, y nhận ra mặt, liền chắp tay nói:

-Nguyệt thánh ti!

Hàn Mạc cũng dừng bước, cố ý giả bộ nghi hoặc quay đầu, phát hiện, người mặc áo bào đen vừa mới thử võ công mình phía sau, thật ra chính là một cô gái.

Nàng kia mi thanh mục tú, tuy nhiên vẻ mặt lại lạnh lùng như băng tuyết, liếc mắt nhìn Hàn Mạc một cái, hỏi:

-Người này là ai?

-Là người dâng trân châu.

La Nhật Húc vội đáp:

-Đây là tiểu nhị mậu dịch đưa trân châu.

Nguyệt thánh ti nhìn mắt Hàn Mạc, nói:

-Thánh đàn không được phép tuỳ tiện mang người ngoài vào, sao ngươi lại dẫn hắn vào?

-Đây là hàng hoá quý báu.

La Nhật Húc giải thích:

-Mỗ sợ một người mang theo không an toàn, nên mới cho hắn vào, đưa hàng tới kho hàng rồi sẽ cho hắn rời đi ngay!

-Không cần!

Nguyệt thánh ti thản nhiên nói, nhìn Hàn Mạc:

-Ngươi là người nước nào?

-Khánh Quốc!

Nếu là cháu trai Quan Mộ, Hàn Mạc chỉ có thể nói hắn là người Khánh Quốc.

Nguyệt thánh ti nói:

-Ngươi hiểu thi từ không?

Hàn Mạc thoáng sửng sốt, không biết vị Nguyệt thánh ti này vì sao lại hỏi như vậy, nhưng hắn biết nếu hắn do dự nhất định sẽ bị đối phương hoài nghi, tức thì nói:

-Có đọc một ít sách, cũng biết được chút ít, nhưng cũng không hiểu nhiều!

Thân phận của hắn là cháu trai của Quan Mộ, là con nhà giàu có ở Khánh Quốc, nếu nói không đọc sách, chắc chắn là không bình thường.

-Nếu vậy, ngươi theo mỗ đến đây!

Nguyệt thánh ti thản nhiên nói.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

-Đi đâu?

Nguyệt thánh ti nhíu mày:

-Tới rồi sẽ biết!

Hàn Mạc nhìn La Nhật Húc. La Nhật Húc bước lên trước, tiếp nhận hàng hoá trong tay Hàn Mạc, thấp giọng nói:

-Thánh ti đã lệnh ngươi đi theo, ngươi cứ theo đi, cố gắng đừng ăn nói lung tung là được!

Hàn Mạc nhìn bộ dáng La Nhật Húc, biết vị Nguyệt thánh ti này địa vị chắc chắn cao hơn La Nhật Húc nên y mới có vẻ cung kính như vậy, không cãi một câu nào. Hắn cũng tò mò không biết vị Nguyệt thánh ti này vì sao lại tới tìm mình, nhưng cũng không thể hỏi nhiều, thầm nghĩ nếu là phúc thì tốt, còn là hoạ thì ắt không thể tránh khỏi, liền chắp tay cung kính hướng phía vị Nguyệt thánh ti kia.

Nguyệt thánh ti không nói nhiều, quay người. Hàn Mạc liếc mắt nhìn La Nhật Húc một cái, chỉ thấy y bĩu môi, ra hiệu hắn đi theo Nguyệt thánh ti, liền không nói gì nữa, đi theo nàng ta.

Nguyệt thánh ti nhẹ bước đi, Hàn Mạc biết võ công nàng ta tất nhiên không tồi, so với bọn hắc xà kia cao hơn vài bậc.

Hành lang nối các phòng vẫn như mê cung rẽ đông rẽ tây, Hàn Mạc cảm giác càng lúc càng đến gần toà lâu các lớn hình tam giác, dãy hành lang cũng tối dần, bất giác, cả hành lang chỉ còn lại toàn một màu tối đen dẫn xuống phía dưới toà lâu các lớn.

Hàn Mạc chỉ thấy trước mặt là cửa lớn của lầu các, trước cửa có hai gã mặc áo bào đen tựa như hai bức tượng, đứng yên không nhúc nhích.

Ánh mắt Hàn Mạc thoáng sáng lên, thậm chí còn thầm giật mình, nhìn tình huống như thế này, chẳng lẽ vị Nguyệt thánh ti này thật sự muốn dẫn hắn vào trong lầu các?

Đây chính là nơi ở của Đại Tế Ti, làm sao nàng ta lại dẫn hắn đi vào nơi quan trọng như thế này? Chẳng nhẽ người Phong Quốc đã nhìn ra hay biết cái gì rồi?

Hàn Mạc co tay vào trong tay áo, nắm lại.

Hiện giờ hắn đã ở bên trong thành Thần Sơn, nếu thật có chuyện xảy ra, hắn có chắp cánh cũng không bay thoát!

-Cọt kẹt!

Một thanh âm vang lên, cửa lớn của lầu các đã mở ra, Nguyệt thánh ti quay đầu lại, thản nhiên nói:

-Cùng mỗ vào đây!

Nàng ta tiến bước vào trong lầu các. Hàn Mạc thoáng dừng lại, rồi cắn răng đi vào theo.

Vừa vào đến nơi, hắn ngửi thấy một mùi rất quái dị, tựa như mùi cỏ cây, lại giống mùi hoa. Hàn Mạc lén quan sát, phát hiện bên trong tầng thứ nhất của lầu các này cũng không có gì đặc biệt, cách bố trí tựa như trong đại sảnh khách sạn, mọi thứ đều được chế tạo bằng gỗ.

Nguyệt thánh ti chưa dừng bước ở tầng thứ nhất, bước tiếp đến thang gác, đưa Hàn Mạc lên trên.

Hàn Mạc bước lên tầng lầu thứ hai, những thứ xuất hiện trước mắt cũng chỉ có một bức bình phong thật lớn, từng bức bình phong tựa như bức tường, giăng khắp nơi ở lầu hai. Những bức bình phong lớn này rất hiếm gặp ở các nước khác, cách chế tác cũng cực kỳ tinh xảo, đẹp đẽ, trên bức tranh hình ảnh vô cùng sống động. Hàn Mạc đi vào trong mấy bức bình phong, tựa như lại đi vào một mê cung khác, bốn phương tám hướng chỉ thấy toàn những bức bình phong cực cao, vốn dĩ không thể nhìn thấy người khác.

Hàn Mạc cảm thấy chuyện càng lúc càng quỷ dị, nơi quan trọng của Thánh đàn, đến giới quý tộc Phong Quốc cũng không thể tuỳ tiện ra vào, vì sao Nguyệt thánh ti lại dẫn một gã tiểu nhị của một cửa hàng nho nhỏ là hắn vào đây?

-Đại Tế Ti, người đã tới!

Nguyệt thánh ti cung kính bẩm báo.

Hàn Mạc nhíu mày, xem ra thật sự nàng ta đưa hắn tới gặp Đại Tế Ti của Phong Quốc.

Thoáng yên lặng một lúc, một thanh âm dịu dàng, quyến rũ từ sau bức bình phong mới vang lên:

-Người Khánh Quốc vốn giỏi thơ ca, bản tế ti có mấy câu này, ngươi có thể giúp ta giải đáp hay không?

Hàn Mạc thoáng sửng sốt, nhưng nháy mắt nhận ra, Đại Tế Ti của Phong Quốc không ngờ lại là một nữ nhân!