Quyền Thần

Chương 45: Tai họa ngầm




Bên cạnh đại doanh trướng (lều lớn) của Tổng đốc quân doanh Đông Nam là một doanh trại khổng lồ bằng gỗ, trên nóc luôn tung bay một là cờ lớn, trên đó viết một chữ "Đốc" thật to. Lá đại kỳ này cũng là lá cờ cao nhất trong quân doanh, đứng từ rất xa vẫn có thể trông thấy rõ ràng. Bốn phía xung quanh doanh trướng này, cứ cách năm sáu bước lại có một hộ vệ mặc chiến giáp vẩy cá rất cường hãn, trên đầu quấn khăn đen, biểu hiện ra phong thái oai dũng tự nhiên mà thuần phác của võ sĩ Đông Hải.

Bên cạnh doanh trướng, có một đài quan sát cao khoảng hơn mười thước. Khi đứng trên đó, có thể thấy được chiến thuyền của Đông Hải Trấn phủ quân đang thả neo ở Đông Hải cách đó mười dặm.

Tướng sĩ Trấn phủ quân cũng biết rằng Tổng đốc đại nhân rất thích lên đài cao ngồi quan sát Đại Đông Hải mênh mông vô bờ. Mỗi lần nhìn ra biển rộng vô biên, trên mặt Tổng đốc đại nhân lúc nào cũng hiện ra ánh sáng thần thánh vô hạn.

Hắn rất yêu phiến hải dương vô bờ này!

- Hai vị thiếu gia! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Trước doanh trướng, một gã hộ vệ mặc sắc phục Hiệu úy cung kính nói:

- Tổng đốc đại nhân đang nghị sự, xin các vị nghỉ ngơi chờ trong chốc lát!

Hai người gật đầu, đi đến bên một tảng đá ngồi xuống, chờ Tổng đốc Hàn huyền Linh triệu kiến.

Nhìn vào cửa rộng của doanh trướng, vẻ mặt Hàn Nguyên lộ vẻ buồn bã. Hắn thở dài, lẩm bẩm:

- Đã nửa năm rồi ta còn chưa gặp phụ thân! Từ nơi này về nhà chỉ mất có nửa ngày đường, không lẽ phụ thân lại bận rộn đến mức như vậy ư?

Hàn Mạc vỗ nhẹ vai hắn ra chiều an ủi, cười híp mắt rồi nói:

- Tứ ca, chuyện này không thể trách Nhị bá phụ được mà!

- Ta không có trách ông. Trong lòng ta, ông chính là một vị anh hùng!

Hàn Nguyên cười khổ, nói tiếp:

- Nhưng, tại thường suy nghĩ, có đôi khi làm một anh hùng rất khó! Phụ thân đại nhân ngay cả gia đình cũng không thể thường xuyên ở chung một chỗ. Ta nghĩ, ông nhất định là sẽ rất tịch mịch!

- Anh hùng luôn phải tịch mịch!

Hàn Mạc chợt nhớ đến một câu:

- Cao xử bất thắng hàn! (Vị trí càng cao càng lạnh lẽo, cô độc - DG).

Hàn Nguyên nhìn hắn rồi nói:

- Tiểu Ngũ, kiến thức của đệ hơn ta rất nhiều a!

- Tứ ca quá khen!

Hàn Mạc cười hề hề, chỉ tay về hướng Đông, hỏi:

- Tứ ca, bên kia là cái gì vậy?

- Doanh trướng đó a!

- Vậy còn hậu doanh đâu?

- Làm gì có hậu doanh nữa?

- Có hậu doanh phía sau kìa!

Hàn Nguyên chợt hiểu, cười mắng:

- Tên tiểu Ngũ này thật giỏi a! Trêu Tứ ca à? Đó chính là Đại Đông Hải mà!

Hàn Mạc nghiêm mặt, nói:

- Tứ ca, tiểu Ngũ không có trêu huynh! Không sai, đằng sau chính là Đại Đông Hải, cũng là tài sản quý nhất mà tổ tiên lưu lại cho chúng ta, là huyết mạch của Hàn gia chúng ta! Sóng biển đang sôi trào kia chính là máu của chúng ta đang chảy trong huyết quản! Nhớ lại, Đại gia gia và gia gia ta đều nói qua, con cháu Hàn gia có thể tuyệt diệt, nhưng tuyệt đối không thể mất đi Đại Đông Hải! Đó chính là máu thịt, là linh hồn của chúng ta! Nếu như mất đi, Hàn gia ta sẽ chính thức diệt vong!

Trên mặt Hàn Nguyên cũng lộ ra nét thần thánh thiêng liêng. Hắn nói:

- Đúng vậy! Tất cả Đại Đông Hải là của chúng ta! Hàn Nguyên ta nguyện lấy tính mạng bảo vệ đến cùng!

- Nhị bá phụ đã rời xa gia đình lâu như vậy mà không trở về nhà, cam chịu tịch mịch, chứng tỏ mục đích của người, ta và huynh đều giống nhau. Đó chính là quyết chí bảo vệ Đại Đông Hải!

Hàn Mạc nghiêm trang nói tiếp:

- Quyết dùng tính mạng của người mà bảo vệ!

Hàn Nguyên ngẩn người, bỗng cười khổ, nói:

- Tiểu Ngũ, ngươi đừng trách Tứ ca ngốc! Chẳng lẽ phụ thân chỉ về nhà mấy lần thì không thể bảo vệ Đại Đông Hải hay sao?

Hàn Mạc thở dài:

- Tứ ca, huynh cũng biết, Đông Hải Trấn phủ quân là sinh mạng của Hàn gia chúng ta! Nếu như, Đại Đông Hải giống như mẹ hiền mà chúng ta phải bảo vệ, như vậy, Trấn phủ quân chính là lưỡi đao sắc bén mà chúng ta dùng để bảo vệ mẫu thân. Chỉ cần Nhị bá phụ còn ở đây, thì thanh đao sắc này sẽ luôn vững vàng trong tay Hàn gia chúng ta, vững như bàn thạch! Nhưng một khi, Nhị bá phụ quyến luyến tình thân gia đình, thường xuyên về thăm nhà, nói không chừng, lưỡi đao sắc nhọn này có thể dần dần cùn nhụt đi mất!

- Tiểu Ngũ, nói chuyện với ngươi lúc nào cũng giống như đang nói chuyện với gia trưởng trong nhà vậy!

Hàn Nguyên cười khà khà:

- Đông Hải Trấn phủ quân chính là thân tín của Hàn gia ta. Ngay cả phần lớn tướng sĩ cũng là người trong gia tộc, dù phụ thân dù có về nhà ngủ ngon đi chăng nữa cũng chẳng có thể xảy ra chuyện gì! Những người này luôn trung thành cảnh cảnh a!

- Không sai! Đông Hải Trấn phủ quân gần như mười phần là thân tín của Hàn gia ta! Nhưng còn có những con chuột nhắt khác thì chúng ta không thể không đề phòng. Có đôi khi, chỉ cần một cục phân của những con chuột này cũng có thể làm hư một nồi cháo ngon!

Hàn Mạc bình tĩnh đáp.

Hàn Nguyên thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói là hai tên thống lĩnh kia ư?

Hàn Mạc gật đầu:

- Không sai, còn có mấy tên Đô úy kia nữa! Sáu bảy tên này trong Trấn phủ quân chính là sáu bảy cục phân chuột đấy!

Bên trong Đông Hải Trấn phủ quân, từ trên xuống dưới toàn bộ cũng không thể là là người của Hàn gia. Dù sao, trên danh nghĩa, đây cũng là quân đội của triều đình, nên tự nhiên là triều đình đã phái mấy tên quan viên đến đây, gồm hai vị Thống lĩnh và bốn năm tên Đô úy.

Trên thực tế, Hàn gia và triều đình đều biết rõ những người được phái đến đây cũng chẳng có thực quyền gì, chẳng qua chỉ là tai mắt của triều đình trong Trấn phủ quân mà thôi.

Dĩ nhiên, những người này cũng cùng nhau tự lập thành một thế lực nhỏ, đối với chuyện hữu danh vô thực thì bất mãn vô cùng, nên cũng chuẩn bị một thế lực riêng để dễ bề nổi loạn. Nhưng trước mặt Hàn Huyền Linh thì giống như chó hoang gặp mãnh hổ, chả gây ra chút sóng gió nào.

- Chỉ bằng bọn chúng ư? Hắc…hắc…hắc…Không phải là Tứ ca coi thường bọn chúng, nhưng chúng phải tự hiểu rằng muốn gây chuyện thì còn chưa đủ phân lượng!

Hàn Nguyên bĩu môi khinh thường rồi nói.

- Đủ phân lượng?

Hàn Mạc bình thản trả lời:

- Bọn chúng dĩ nhiên là chưa có năng lực tạo thành sóng gió! Nhưng lại có thể là mầm móng của sóng gió đó!

- Vậy thì có gì khác nhau đâu?

- Có đấy!

Hàn Mạc giải thích:

- Cốt tủy (bản tính) của người Đông Hải luôn luôn ngập tràn dã tính. Nhị bá phụ còn ở trong doanh thì không ai dám vọng động. Nhưng một khi người không ở đó, bọng quan binh nếu nhìn thấy mấy tên đó ngang ngược càn rỡ, làm chuyện cáo mượn oai hùm thì nhất định sẽ không nhịn được mà xuất thủ giết sạch mấy tên kia. Huynh cũng biết, dã tính là bản tính của người Đông Hải, và manh động càng chính là bản chất của họ!

- Mấy tên đó thật đáng chết!

Hàn Nguyên lạnh lùng nói.

- Vậy huynh có nghĩ đến hậu quả hay không? Những tên đó mặc dù chính là phế vật, làm người ta chán ghét, nhưng bọn chúng là người của ai?

Hàn Mạc cười híp mắt hỏi lại.

Hàn Nguyên ngẩn người, lập tức tỉnh ngộ. Mấy tên này chính là người của triều đình, nói trắng ra là người của Hoàng thượng. Tai mắt do Hoàng đế phái tới, chẳng lẽ muốn thì lập tức giải quyết ngay được sao?

Nếu quả thật làm như vậy, chỉ e rằng sẽ mang đến hậu quả không thể tưởng tượng nổi! Cho dù Hoàng đế không truy cứu, nhưng những thế gia bụng dạ thâm hiểm khó lường kia ngày nào mà chẳng muốn Hàn gia diệt vong, nhất định sẽ mượn chuyện này để cắn cho một cái.

Hàn Mạc nhẹ giọng nói:

- Dĩ nhiên, lo lắng cho những tên này bị giết mất nên Nhị bá phụ rất ít về nhà chỉ là nguyên nhân thứ yếu. Nguyên nhân tối trọng yếu làm cho người muốn ở cùng quân sĩ Trấn phủ quân chính là muốn cùng ăn, cùng ngủ, cùng huấn luyện, chùng nhau đối mặt với tất cả khó khăn, chia sẻ với nhau những niềm vui và vinh quang thắng trận. Như vậy, Tướng sĩ của Trấn phủ quân mới có thể tôn sùng và thần phục Nhị bá phụ từ trong tận xương tủy của họ!

Hàn Nguyên thở dài, vỗ nhẹ vai Hàn Mạc, nói:

- Tiểu Ngũ, Tứ ca không bằng ngươi! Một khi ngươi trưởng thành, tất sẽ là một tướng quân rất giỏi!

- Chúng ta đã trưởng thành rồi!

Vẻ mặt Hàn Mạc như gió xuân phơi phới, cười lớn đáp.

…..

Hội nghị bên trong doanh trướng hiển nhiên là rất quan trọng. Khi hai người đợi đến lúc gần như ngủ gục, một tên Hiệu úy bước nhanh đến bẩm báo:

- Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, Tổng đốc đại nhân cho mời hai vị!

- Rốt cuộc cũng đã chờ xong!

Hàn Mạc đứng lên, duỗi người một cái, sửa sang bộ dáng cho chỉnh tề, quay đầu nhìn lại thì chợt thấy Hàn Nguyên có vẻ khẩn trương, bèn ngạc nhiên hỏi:

- Tứ ca, đi gặp Nhị bá mà ngươi làm sao lúng túng vậy a?

- Tiểu Ngũ…

Hàn Nguyên lộ ra vẻ như gà mắc tóc, nói:

- Đã quá lâu ta không gặp phụ thân rồi! Hiện giờ tự nhiên lại có chút khẩn trương, chẳng biết phải nên nói chuyện gì?

- Cứ nhớ được quyển sách gần nhất huynh đọc là tốt rồi!

Hàn Mạc cười hăng hắc. Hai người liền sánh vai nhau đi theo tên Hiệu úy. Đến trước cửa doanh trước của Tổng đốc, khi tên Hiệu úy báo qua, bỗng nhiên một âm thanh vang dội khí thế sung mãn vọng từ bên trong ra:

- Hai tên tiểu tử thúi, nhanh cắp đít vào đây cho ta! Ha…ha…ha…!!!

Kèm theo câu nói là một trận cười sảng khoái, xen lẫn là một số giọng cười lớn khác.

Vào bên trong doanh trướng, hai người chỉ thấy trong gian phòng rộng rãi có rất nhiều người. Đối diện với đại môn là một chiếc án bằng đồng, khí phách lẫm liệt. Đằng sau văn án có một người đang ngồi, mặt chữ quốc, mày rậm, mắt hổ, thân hình khôi ngô, tráng kiện, mặc khôi giáp vảy cá thượng hạng. Trên đầu người này quấn ngang một sợi dây tím do tơ bện thành, cột chặt mái tóc dài bồng bềnh, mà hàm râu trên mặt cũng rậm rạp, nhìn rất uy vũ.

Đôi mắt của ông ta rất to, sáng quắc như ngọn hải đăng trên biển, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lộ ra khí chất kiên nghị và quả cảm. Thêm vào đó là sắc da màu cổ đồng thoạt nhìn làm người ta liên tưởng đến một đầu tê giác cường tráng, sẵn sàng phát công kích mãnh liệt. Toàn thân phát ra một khí thế mãnh liệt, uy dũng và thiết huyết của một vị Tướng soái lâu năm.

Đây, dĩ nhiên, chính là quyền Tổng quản Hàn gia, Tổng đốc Đông Hải Trấn phủ quân, Hàn Huyền Linh.

Hai bên đồng án, có năm sáu người đang đứng, hai phía trái phải đều có hai người mặc quân phục Tướng quân hàm Thống lĩnh, phía dưới bốn người này chính là một nhóm tướng lĩnh cấp Đô úy.

Đám Đô úy nhìn thấy hai người đi vào liền lộ ra vẻ vui mừng, cười thật tươi, mà hai tên Thống lĩnh phía bên trái đồng án thì trái ngược, vẻ mặt kiêu ngạo, láo xược không thể tả.

Hàn Mạc biết, hai Thống lĩnh bên trái, một người tuổi gần năm mươi, thân hình cao gầy, tên là Hàn Đình Qua. Người còn lại thì thân hình tráng kiện, còn chưa đến bốn mươi, gọi là Hoàng Tĩnh Đan, cũng là thân tín của Hàn Huyền Linh, cũng là bộ hạ trung thành của Hàn gia.

Hai tên thống lĩnh phía bên phải chính là tai mắt của triều đình. Hai tên này, một tên béo gọi là Thành Tư, tên thấp là Lê Mậu, cũng đang ra vẻ là mệnh quan triều đình, vênh vênh váo váo, tự cho mình là thanh cao.

Về phần đám Đô úy cũng là thế lực của Hàn gia.

- Tham kiến Tổng đốc!

Hàn Mạc và Hàn Nguyên tiến tới, quỳ một chân xuống hành lễ.

- Ha…ha…ha…

Hàn Huyền Linh đứng dậy, lộ vẻ rất cao hứng, tiến đến kéo hai người dậy rồi siết chặt vào ngực, không nói được những lời thân thiết. Ông dùng thân thể cao lớn, ôm hai người vào trong lồng ngực rộng lớn của mình nhưng cũng không cảm thấy nặng nề chút nào.

Hàn Mạc đối với vị Nhị bá phụ này vẫn luôn quý mến từ trong lòng. Hắn vẫn cho rằng, Hàn gia có thể tồn tại trên đỉnh cao như ngày nay, đoạt được một vị trí trong các thế gia của Yến quốc, chính là có những người như ông. Nam nhân này, chính là một tấm gương ngời sáng, đáng để cho mình học tập.

- Đại gia gia của các ngươi vẫn hay nói, vì các ngươi vẫn chưa trưởng thành nên không cho vào doanh quá sớm, nên ta cũng không để ý đến chuyện này!

Hàn Huyền Linh buông tay ra, lui về sau, cười nói:

- Nhưng cuối cùng thì những con ưng nhỏ đã đủ lông đủ cánh, con hổ nhỏ cũng đã giương nanh vuốt rồi! Các ngươi giờ đây đã trưởng thành, Đại tông chủ để cho các ngươi vào doanh, chính là muốn cho các ngươi trở thành đệ tử chân chính của Hàn gia. Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Hai người nhất tề khom người, lớn tiếng đáp:

- Đã chuẩn bị xong!!!

- Ta bất kể các ngươi ở nhà nghịch ngợm, quậy phá và bất hảo như thế nào, cũng không quản các ngươi có học hành đến nơi đến chốn hay không…Đã đến quân doanh, từ nay về sau hết thảy phải theo quy củ của quân doanh mà hành động! Nếu không tuân theo, dù có là đệ tử của Hàn gia, cũng bị xử lý theo quân pháp! Có biết hay không?

Vẻ mặt Hàn Huyền Linh chợt nghiêm trang hẳn lên. Vẻ nghiêm nghị của ông toát ra khí thế làm cho người người kính sợ, nói như quát:

- Quân quy! Không có đặc quyền !!!

- Tuân lệnh !!!

- Còn không nhanh bái kiến các vị thúc bá! Sau này, các ngươi cần phải hướng các vị thúc bá thỉnh giáo thật nhiều!

Hai người lập tức cung kính hành lễ với mọi người. Hàn Mạc đã quen với hai vị Thống lĩnh là bộ hạ của Hàn gia, bèn cười híp mắt rồi chào hỏi:

- Hàn bá bá, Hoàng bá bá! Sau này các người phải quản lý tiểu Ngũ thật tốt ạ! Nếu cháu không nghe lời, các vị cứ phạt đánh vào mông cháu!

Hàn Đình Qua vuốt râu, cười ha hả:

- Ngũ thiếu gia, quân côn khác hẳn roi ở nhà. Quân côn còn lợi hại hơn gia pháp trượng của Đại tông chủ. Cậu phải cẩn thận nhiều nhiều đó!

Hàn Mạc sờ sờ mông mình, cười đáp:

- Vậy cháu phải đàng hoàng hơn rồi a, tránh cho vừa mới vào quân doanh lại phải nằm một đống dưỡng thương rồi!

Tất cả mọi người đều cười xòa.

- Dưỡng thương ư?

Thành Tư bĩu môi, cười khẩy nói:

- Phạm phải quân pháp! Có những tội phải xử chém!

Lời này vừa thốt ra, trừ Lê Mậu đang đứng bên cạnh hắn, tất cả mọi người đều biến sắc.

Hàn Mạc chỉ là nói đùa một câu, ý muốn làm không khí thêm sinh động. Thế nhưng, người này lại cố tình không biết phận biệt hoàn cảnh, lại dội xuống đầu hắn một gáo nước lạnh, không hề cố kị mà nói chuyện bố láo ăn cắp như thế. Thật sự là phá hư cả phong cảnh, ném phân vào đại hội đây mà!