Quyền Thần

Chương 393: Độc dược Nghê thường khói la




Ba chữ ngắn ngủn, hời hợt, nhưng ai cũng hiểu để đạt được nó thì phải trải qua bao nhiêu là khó khăn. Lại là Quỷ Cốc chúng, đương nhiên khó khăn càng thêm khó khăn.

Từ góc độ nào đó mà nói, so tài với Quỷ Cốc chúng mà dành được thắng lợi, như vậy cũng đủ để thấy được hùng tài đại lược của người đó rồi. Trong lịch sử, vô số nhân vật Quỷ Cốc đã chứng minh bọn họ làm người khác kính nể bởi kỳ tài thao lược của mình.

Nếu như không phải Trang Uyên tự mình nói ra, ai có thể đủ tưởng tượng, một người sắp tử vong đáng thương tội nghiệp này lại có năng lực cùng trí tuệ kinh luân tuyệt thế đến nhường ấy?

A Địch ánh mắt lãnh đạm. Trong đôi mắt hắn tràn ngập vẻ hoài nghi, hiển nhiên vốn là hoài nghi tính chân xác trong câu chuyện mà Trang Uyên kể lại. Xem ra gã cho rằng cái người đáng thương này chẳng qua là vì bị nhốt quá dài ngày ở chỗ này, nên mắc bệnh hoang tưởng mà thôi.

Thế nhưng Hàn Mạc tin, Tiêu Linh Chỉ cũng tin.

Trang Uyên ánh mắt bình tĩnh. Đôi mắt là cửa sổ của tâm linh, phản chiếu suy nghĩ của con người. Từ trong mắt hắn, người ngoài không nhận ra bất cứ điều gì như là lừa gạt hay hoang tưởng cả, ánh mắt bình tĩnh, hơi mơ màng gợi nhớ câu chuyện năm xưa.

Là một câu chuyện khắc cốt ghi tâm.

- Có lẽ. . . năm đó ta nên để cho hắn thắng mới đúng!

Trang Uyên nhẹ nhàng nói:

- Nếu không, sau sau đó cũng không xảy ra chuyện.

Hắn khe khẽ thở dài, một lát sau mới nói:

- Sau một hồi so đấu, trừ võ công ra, chín hạng khác ta đều thắng lợi, cho nên, cuối cùng người thắng là ta.

- Vậy sau khi tiên sinh nhập thế đã làm môn hạ của ai?

Trang Uyên lắc đầu

- Không có. . . Ta không có rời cốc.

- Sao?

- Mặc dù dành được quyền nhập thế, nhưng đúng lúc đó, ta tự biết ta là chân truyền của sư phụ, cho nên... ta lựa chọn lưu lại Quỷ Cốc, đi theo sư phụ tiếp tục học nghệ.

- Quỷ Cốc?

Hàn Mạc hứng thú:

- Tiên sinh, thật có địa danh này sao?

- Không có Quỷ Cốc, làm sao có Quỷ Cốc phái?

Trang Uyên dùng một loại thanh âm cổ quái cười:

- Không vào Quỷ Cốc, sao có thể trở thành Quỷ Cốc môn nhân?

- Quỷ cốc ở nơi nào?

- Nó ở một nơi…

Trang Uyên bình tĩnh nói:

- Trăm dặm Quỷ Cốc, thế gian thánh địa. . . Không ai có thể đủ năng lực phá vỡ sự yên tĩnh của nó. Trong thiên hạ, không có người nào có thể!

Hàn Mạc lập tức hiểu rõ cho dù mình có gặng hỏi cũng là vô ích.

Đối với Quỷ Cốc chúng mà nói, Quỷ Cốc là nơi mà bọn họ tuyệt không thể để lộ. Hơn nữa, cho dù biết, cũng không có ai đủ sức nhập cốc.

Từ xưa đến nay, sinh ra vô số thiên tài rồi tung hoành khắp trời đất, Quỷ Cốc há là chốn để con người có thể dễ dàng tiến vào sao?

- Ta mặc dù lựa chọn lưu lại, nhưng là. . . sư đệ, cái dã tâm của hắn, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện xuất cốc, nghĩ tới việc tung hoành thiên hạ, nghĩ tới tên của hắn sẽ có một ngày cũng có thể giống như Quỷ Cốc tiền bối, trọn đời truyền lưu!

Trang Uyên cảm thán:

- Nhưng là hắn không biết, Quỷ Cốc tiền bối mặc dù từng xuất hiện vô số thiên tài tung hoành ngang dọc, nhưng là. . . bởi nguyên do là thời thế, bọn họ đều xuất hiện vào thời loạn. Nhưng gây nhiễu loạn thiên hạ cũng chính là bọn họ. Mà kết cục của bọn họ thường rất bi thảm... Ta là sư huynh đương nhiên hiểu dã tâm của sư đệ, lòng dạ hắn hẹp hòi nếu nhập thế sẽ chỉ khiến cho thiên hạ đại loạn mà thôi. Ta đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn việc đó xảy ra được.

Hàn Mạc và Tiêu Linh Chỉ liếc nhìn nhau, đều là không nhịn được mà cùng gật đầu đồng ý.

Quỷ Cốc chúng mặc dù xuất hiện rất nhiều tài năng kiệt xuất, tung hoành thiên hạ, nhưng không hề nghi ngờ, cũng đồng thời xuất hiện một ít người nhân phẩm thấp kém tâm địa hẹp hòi.

Nhân tài Quỷ Cốc chúng, nếu để an định xã tắc, tất nhiên là phúc lớn của thiên hạ, nhưng nếu muốn gây nên mầm họa loạn lạc trong thiên hạ, so với người bình thường lợi hại nhiều lắm, khiến thế gian long trời lở đất, cũng không phải không có năng lực.

- Hắn ở lại cốc nhẫn nại đợi thêm hai năm, trong hai năm đó, hắn khổ tâm nghiên cứu cơ quan thuật.

Trang Uyên khàn khàn kể tiếp:

- Trong hai năm, hắn có vẻ rất yên lặng, không còn có kiêu ngạo như ngày xưa, mà khẩn khoản sư phụ ta xin thụ giáo cơ quan thuật, sư phụ ta tất nhiên dốc lòng truyền thụ cho hắn. Có lẽ ta sư phụ lúc ấy cũng biết tâm tư của hắn, chỉ là sư phụ quá coi thường hắn. Hắn nhẫn nại ở lại cốc, cật lực học cơ quan thuật, trong hai năm, với ngộ tính của hắn, bản lĩnh cơ quan thuật địa cực kỳ tiến bộ. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hàn Mạc cau mày, chờ Trang Uyên dừng lại, mới thấp giọng hỏi:

- Tiên sinh, trong Quỷ Cốc, khắp nơi đều có cơ quan thuật có phải hay không ?

- Một cây, một lá, một hoa một cỏ, một nhà một ngói, đều là cơ quan!

- Như vậy. . . sư đệ nghiên cứu cơ quan thuật, chỉ sợ là ý định xông ra khỏi quỷ cốc rồi!

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Hắn kiềm trái tim học nghệ, là để có thể phá giải cơ quan Quỷ Cốc, rời khỏi Quỷ Cốc?

Trang Uyên thanh âm mang theo vài tia tán thành:

- Ngươi rất thông minh. . . Không sai, hai năm sau, hắn liền muốn xuất cốc!

- Hắn. . . có thành công không?

Tiêu Linh Chỉ hỏi.

Trang Uyên trầm xuống, thở dài:

- Sư phụ ta kỳ thật đã sớm nhìn thấu dụng tâm hắn rồi, chỉ là tất cả tài nghệ của hắn đều là sư phụ ta truyền thụ, cho nên sư phụ cũng không lo hắn có thể thoát khỏi cốc. Nhưng sư phụ thật không ngờ, sư đệ chẳng những dã tâm bừng bừng, hơn nữa. . . lòng dạ độc ác. Nửa năm trước trước khi sư đệ phá cốc, sư phụ bỗng mắc bệnh thương hàn, sư đệ ta tự tay sắc thuốc cho người, có ai ngờ đã lén trộn vào thuốc độc dược, loại độc dược này có thời gian ủ bệnh lâu dài, người thường hai ba tháng phát tác, nhưng sư phụ nội công thâm hậu, nên nửa năm sau mới phát tác.

- Thật sự là ác độc!

Hàn Mạc nhịn không được nắm tay lại.

- Hắn là loại người vô tình vong ân phụ nghĩa. . . Cái gọi là nửa ngày là thầy, chung thân là thầy, thế mà hắn dám hạ độc thủ với cả sư phụ của mình, quả nhiên không bằng cầm thú. Nhưng, vì sao hắn phải sử dụng loại độc dược có thời gian ủ bệnh lâu vậy?

Cũng không biết là do một thời gian rất dài không nói gì, hay là bởi vì nói một hồi nên khí huyết cũng thông hơn được chút, nên vị Quỷ Cốc chúng này mặc dù bị hành hạ đả thương khắp cơ thể nhưng tinh thần của hắn tựa hồ cũng không tệ lắm, khàn khàn thanh âm tiếp tục nói:

- Bởi vì chỉ có loại độc dược này mới không bị sư phụ ta phát hiện, cũng chỉ có độc dược như vậy mới có thể đủ làm thương tổn sư phụ ta. Quỷ Cốc chúng sau khi nhập môn, tất nhiên phải nghiên tập dược tính. Sư phụ ta đối với độc dược khắp thiên hạ, có thể nói vốn là không gì không biết, ngoài ra, sư phụ còn có thể trong thời gian cực ngắn chế nên thuốc giải, cho nên. . . nếu độc dược nhanh phát, sư phụ ta sẽ nhanh chóng phát hiện, hơn nữa rất nhanh sẽ tìm ra thuốc giải. Nhưng "nghê thường khói la" này, ngay cả sư phụ ta cũng không phát hiện ra.

"Nghê thường khói la", cái tên xinh đẹp, lại có độc tính ngang bằng ma quỷ.

- "Nghê thường khói la" sau khi tiến vào trong cơ thể, không có kẻ nào có thể phát hiện. Vô hình vô sắc vô vị. Từ xưa đến nay, bao nhiêu người đều nói có chút dược vật vô sắc vô hình vô vị, kỳ thật ngoài "nghê thường khói la", trên đời này không có dược vật gì có thể làm được vô sắc vô hình, bất cứ dược vật, cũng có thể tìm được một tia mánh khóe. Trừ "nghê thường khói la" có ở Quỷ Cốc ra, là loài hoa của địa ngục, thế gian này không có hoài hoa nào vô sắc vô hương vô vị như nó.

Trang Uyên nói rất bình tĩnh, bằng sự khẳng định chắc chắn khiến người ta không thể nghi ngờ.

A Địch hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với thuyết pháp này của Trang Uyên có bất mãn, nhưng gã cũng không nói gì thêm.

Hàn Mạc nghe được một tiếng hừ lạnh, thật ra hiểu rõ ràng tâm lý A Địch.

A Địch vốn là người nước Nam Phong, độc trùng hay kỳ hoa dị thảo không thiếu thứ gì, nên loại hoa cỏ mà Trang Uyên khẳng định là không có ở đâu trên thế gian này, hiển nhiên làm cho A Địch cảm giác quá mức khoa trương.

Chỉ là A Địch không có phản ngôn, hiển nhiên cũng không dám chắc là Nam Phong quốc cũng có một loại dược vật thật sự có thể đạt tới vô sắc vô vị.

- Phong quốc có "tử hoa sen" và "xương sụn ngọ trùng" chế tạo ra tới độc dược, có lẽ thế nhân khó có thể nhìn ra trong đó địa môn đạo, cũng xem như là vô sắc vô hình vô vị. . . Chỉ là Quỷ Cốc môn nhân có thể dễ dàng nhìn ra, cho nên. . . Ngươi cũng không cần phục. . .

Trang Uyên thanh âm ôn hòa, trong cặp mắt sáng ngời kia thậm chí mang theo mỉm cười.

A Địch trên vẻ mặt hiện ra một tia kinh ngạc .

Chính Hàn Mạc cùng Tiêu Linh Chỉ cũng có chút kinh ngạc. Trang Uyên chỉ cần liếc mắt cũng dễ dàng đoán được lai lịch A Địch, lại nhân tiện nói ra hai loại độc dược của Phong quốc, A Địch giật mình sắc mặt, cũng có thể thấy được, hai vị này quả thật vốn là kỳ độc của nước Nam Phong.

Trang Uyên ung dung thản nhiên, mà đoán ra được suy nghĩ trong đầu gã.

- Độc tính của "nghê thường khói la" ẩn núp trong cơ thể sư phụ ta nửa năm, khi sư phụ phát hiện, nguyên khí đã bị nhiễm độc.

Trang Uyên địa ánh mắt như trước bình thản:

- Sư phụ ta mặc dù biết, cũng không có nói cho chúng ta biết.

- Chúng ta?

- Quỷ Cốc phái môn nhân, chia làm hai loại, một loại là khiến đồ, một loại là đích đồ. . . !

Trang Uyên giải thích ngắn ngủn, rồi im lặng.

Hàn Mạc nheo mắt, rất nhanh đã liền hiểu.

Trang Uyên tiếp tục nói:

-Sư phụ ta trúng độc, cả Quỷ Cốc, võ công mạnh nhất cốc lúc này chính là sư đệ. Sư phụ ta lúc ấy hiểu rõ ràng, hắn nếu có dũng khí hạ độc, đã dám khi sư diệt tổ, một khi chọc giận hắn, hắn thậm chí có thể phản môn. Cho nên sư phụ ta bất động thanh sắc, lấy cơ quan thuật trong Quỷ Cốc khống chế hắn. Mà hắn nhìn ra sư phụ ta độc tính phát tác, liền bắt đầu phá cốc rồi.

- Xin hỏi tiên sinh, "nghê thường khói la" độc tính đến tột cùng như thế nào?

Hàn Mạc nhịn không được hỏi. Hắn kiếp trước vốn là dược sư, đối với dược tính, tự nhiên là có yêu thích đặc thù, đột nhiên nghe nói loại dược vật lạ lùng này, liền thấy tò mò.

- Độc tính của nó, tựa hồ cũng không đáng sợ, nhưng là trên thực tế rất kinh khủng. Ngoài trừ phong bế kình khí trong cơ thể, không thể thi triển võ công, mặt khác, độc tính làm cho người ta không muốn ăn uống gì.

Trang Uyên chậm rãi nói:

- Khi độc tính phát tác, người trúng độc càng ngày càng chán ghét thực vật, cho dù cố ăn thực vật cũng không có cách nào tiêu hóa. Chỉ biết ở lại trong cơ thể, ngươi ăn bao nhiêu, trong cơ thể nhân tiện tích tồn bấy nhiêu, cuối cùng nứt vỡ dạ dày. Khi bắt đầu xâm nhập cơ thể, "nghê thường khói la" nhanh chóng hủy hoại trí não của con người, nên mới nói dược tính của nó là cực kỳ ác độc.

Người dựa vào thực vật mà sinh tồn, trúng loại độc này, sẽ đói dần mà chết. Tàn nhẫn vô cùng, thật sự là làm cho người ta sợ hãi.

- Vậy… sau đó… sư đệ của người phá cốc như thế nào?