Quyền Thần

Chương 390: Rượu suốt đời say




Bóng tối sập xuống, một đêm binh biến đã qua, lại một đêm nữa tới. Dân chúng cũng nhanh chóng tiếp tục trở lại với nhịp sinh hoạt của mình, như trước. Các tửu lâu ca kỹ vẫn múa hát mừng cảnh thái bình, không mấy người cảm nhận được mạch nước ngầm bên trong Tịch Xuân đã bắt đầu khởi động.

Phía sân sau của huyện nha là một loat phòng xá được sắp xếp khéo léo, thưa vắng người qua lại.

Nó chỉ là một phần nhỏ trong sân, trong đó trồng đầy trúc, lại nhằm lúc tiết trời đang mùa xuân càng làm cho rừng trúc xanh biếc.

Đây là nơi mà hằng ngày Huyện thái gia nghỉ ngơi, nhưng giờ đây trong trang viên này lại đang giam lỏng đám quan viên bộ Lại.

Mặc dù Thành vệ quân khống chế đại môn của huyện nha, nhưng Tô Khắc Ung dù sao cũng không phải như người bình thường, y là mệnh quan triều đình, là Lại bộ Thị lang, nếu đem bọn họ tống vào ngục, tuyệt đối là hạ sách.

Bốn phía phòng xá đều có quân lính coi giữ nhiêm ngặt, trong mấy căn phòng đó đều là nơi giam lỏng Lại Bộ quan viên cùng tùy tùng.

Tô Khắc Ung bị giam trong một căn phòng lịch sự ở phía Đông. Chính là căn phòng mà hằng ngày Huyện thái gia vẫn nghỉ trưa ở đó. Không gian ở đây cực kỳ yên tĩnh, xung quanh trồng đầy trúc.

Trúc là loài cây mà nhiều người thường dùng để trang trí bên ngoài các sân viện, dường như là thứ không thể thiếu để tạo nên một bức tranh tao nhã cho các trang viên.

Nghe có vẻ buồn cười nhưng đúng là trưởng giả học đòi làm sang mà thôi.

Trong phòng đốt nến, ánh lửa trên cây nến như nhảy nhót. Cả hai bên tả, hữu đều cắm nến. Gió từ khe hở cửa sổ luồn vào mang theo mùi trúc thơm mát.

Giá nến được cắm trên một cái bàn nhỏ, trên bàn có bày sẵn vài món ăn thơm phức. Ngoài ra còn có một bầu rượu, đặt giữa hai cái chén đối diện nhau.

Trên bàn có hai người đang ngồi đối diện nhau.

- Tô huynh, ta sớm muốn được cùng ngài nâng ly, thế nhưng tiếc là vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay được ngồi chung với ngài mà đối ẩm, coi như được đền bù ước nguyện.

Đôi mắt híp của Hạ Học Chi tít lại, tươi cười nhìn Tô Khắc Ung.

Tô Khắc Ung lúc này đã rời cáng, ngồi trên một chiếc ghế trúc, thương thế vẫn chưa hồi phục, lưng tựa vào ghế, vẻ mặt rất bình tĩnh chỉ có đôi mắt lộ ra ánh nhìn đầy hận thù.

-Tô huynh, thật ra trong lòng ta vô cùng kính trọng con người của ngài.

Hạ Học Chi thản nhiên nói:

_-Ngài ở Lại bộ nhiều năm như thế, phụ trách tuyển quan và đã tuyển ra một đội ngũ quan viên có năng lực, ngài quả là có công với xã tắc. Cả Yến quốc hẳn cũng rất cảm tạ ngài.

Đôi mắt của Tô Khắc Ung long lên nhưng vẫn không nói gì.

Hạ Học Chi tay cầm đũa, chỉ vào tức ăn trên bàn cười ha hả:

-Ngài thấy đấy, trên bàn toàn là món ngon, đều là những món mà thường ngày ngài rất thích. Để biết được khẩu vị của ngài ta cũng phải một phen vất vả. Ngài không nhiều thì ít nên ăn một chút để khỏi phụ lòng của ta chứ.

Tô Khắc Ung mấp máy đôi môi, rốt cuộc nói:

-Hạ Học Chi, có phải Hàn Mạc đã chết dưới tay ngươi?

Hạ Học Chi nheo mắt lai cười nói:

- Tô huynh, vì sao lại nói thế?

-Hàn Mạc nếu còn sống, ngươi không to gan đến thế đâu.

Tô Khắc Dong lạnh lùng nói:

-Ngươi dám điều quân đến bao vây cửa huyện nha, đúng là một tay che cả bầu trời rồi. Chỉ có Hàn Mạc đã chết ngươi mới dám thẳng tay làm như vậy, nếu không… Với tính tình của Hàn Mạc, ngươi hành sự ngang ngược coi trời bằng vung thì chỉ tạo cơ hội để hắn tiêu diệt ngươi.

Hạ Học Chi cười ha hả nói:

- Tô huynh, những lời này ta không muốn nghe, một tiểu tử miệng còn hôi sữa Hạ Học Chi này làm sao có thể sợ hắn?

-Đến giờ mà ngươi còn dối mình, dối người làm gì. Nếu ngươi không sợ hắn thì không cần chờ đến giờ mới tìm đến ta hạ thủ!

Tô Khắc Ung lạnh lùng nói:

-Hàn Mạc tuổi còn trẻ, mặc dù rất có tâm kế thủ đoạn quyết đoán cay độc, nhưng dù sao vẫn kém ngươi khoản gian hoạt. Người trẻ làm việc luôn nỗ lực nhưng giờ đây cái giá hắn phải trả quá thê thảm.

Nói tới đây vị quan chính trực thở dài một hơi, dường như việc Hàn Mạc gặp nạn y rất tiếc hận.

Hạ Học Chi cười tít mắt nói:

- Gừng càng già càng cay, lời này tiền nhân đã sớm nói, chỉ tiếc là hiểu được điều đó không có vài người.

Tô Khắc Ung trầm mặc nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở mắt ra nhìn chằm chằm Hạ Học Chi hỏi:

-Ngươi làm thế nào mà giết được hắn, võ công của hắn không phải tầm thường, giết được hắn không phả là chuyện dễ. Cho dù ngươi có năng lực giết hắn, nhưng mà làm để không lưu lại chút dấu vết cũng không phải dễ dàng. Hàn Mạc luôn đề phòng ngươi, hẳn là sẽ không để ngươi có cơ hội như thế đâu, xem ra ta đã coi thường ngươi rồi!

Hạ Học chi cười ha hả nói:

-Người như thế ta đâu dễ dàng bỏ qua. Còn việc làm như thế nào để giết hắn đối với ta mà nói cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Hắn là một người tuổi trẻ tuy có thừa nhiệt huyết nhưng quá mức kiêu ngạo, chung quy có chỗ mạnh chỗ yếu. Ta muốn đánh bại hắn thì phải lợi dụng chỗ yếu của hắn. Tuổi trẻ luôn phải trả cái giá đắt để đổi lấy kinh nghiệm. Chẳng qua Hàn Mạc đang chơi trò chính trị, trò chơi này đòi hỏi quyền mưu, hắn lại không rõ, loại trò chơi này cái giá phải trả đắt hơn mọi trò chơi khác, đôi khi bằng chính sinh mạng của mình.

Nói tới đây, Hạ Học Chi nâng chén rượu lên, nói:

-Tô huynh, đêm khuya yên tĩnh, chúng ta nên cùng nhau uống rượu ngắm trăng

Tô Khắc Ung liếc chén rượu rồi nhìn hắn lạnh lùng cười:

- Ngươi tính dùng một chén rượu độc này giết ta sao?

Hạ Học Chi sầm mặt, nét tươi cười biến mất, chậm rãi buông chén rượu khẽ thở dài:

- Tô huynh, lâu nay ta cứ tưởng một người bộc trực lỗ mãng thì sẽ không sắc sảo thông minh.

Dừng một chút, y tiếp tục nói:

- Nếu như ngươi ngu một tý, sẽ hưởng thụ chén rượu này, sau đó sẽ ngủ một giấc dài từ nay về sau rời xa phân tranh của thế gian, như vậy chẳng phải là một việc tốt sao? Vì sự lựa chọn thích hợp nhất cho ngươi là độc dược ta mới tạo ra "suốt đời say" này, vĩnh viễn say không bao giờ tỉnh lại nữa!

Ánh nến bừng lên bốn mắt nhìn nhau. Hạ Học Chi ánh mắt độc ác. Tô Khắc Ung ánh mắt hận thù. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đến thời khắc này không cần phải giấu diếm gì nữa.

Cuối cùng quân bài cũng đã lật.

Không gian yên tĩnh, có thể nghe thấy gió thổi bên ngoài. Tiếng cười của Tô Khắc Ung phá tan bầu không khí tĩnh mịch. Tiếng cười rất quái lạ, Hạ Học Chi vừa nghe thấy toàn thân như bị kiến cắn, khó chịu vô cùng.

- Hạ Học Chi, hôm nay bản quan phải khâm phục dũng khí của ngươi.

Tô Khắc Ung dừng cười thản nhiên nói:

-Đầu tiên ngươi giết chết Hàn Mạc, sau đó giết ta. Ngươi cho rằng Hàn Tô hai nhà để mặc cho Hạ tộc ngươi ức hiếp sao? Ngươi cảm thấy sẽ không có ai điều tra ra hai cái chết này có liên quan hay sao?

Nét mặt quái dị trở lại trên mặt Hạ Học Chi:

- Tuyệt đối không. Bởi tất cả ta đã sắp xếp, ngươi chết ta không liên quan mà do ngươi tự sát để tránh tội thôi!

-Sợ tội tự sát?

- Tuy rằng lý do tử vong thật sự không tốt, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách này là hợp với ngươi.

Hạ Học chi cười nham hiểm:

- Ta nói rồi, ta khâm phục nhất tính thẳng thắn của ngươi, điểm ta thích nhất ở ngươi cũng là đức tính này, nó giúp của ta rất nhiều. Tô Quan Nhai biết rõ ngươi là một kẻ dễ kích động, lại phái ngươi đến đây. Tô Quan Nhai phái ngươi tới nơi này, mục đích cũng không phải cho ngươi đến tra cái gì là tệ án cả, chẳng qua là phái ngươi đi tìm cái chết mà thôi. Tô Quan Nhai muốn cho ngươi chọc giận ta, sau đó khiến ta phẫn nộ mà giết ngươi. Khi đó, các lại viên của hai thính sẽ điều tra ra chứng cứ ta giết ngươi, từ đó, đối phó với Hạ gia chúng ta. Nếu như ta tính tình vẫn còn như năm đó ở Yến Kinh, chỉ sợ đã giết chết ngươi lâu rồi. Âm mưu của Tô Quan Nhai ắt đã sớm thành công. Chẳng qua... vài năm nay ta ở Nghi Xuân tu dưỡng sinh lợi, bỗng nhiên minh bạch rất nhiều đạo lý, cũng nghĩ tới rất nhiều, có một đạo lý ta nghĩ được nhiều nhất, kia đó là...

Hắn dừng ở Tô Khắc Ung, chậm rãi nói:

- Có đôi khi lưu lại một người, so với việc giết chết một người thì hữu dụng hơn nhiều!

Tô Khắc Ung thần sắc rất khó coi. Y muốn nắm tay lại, nhưng cảm giác hai tay của mình không có nhiều ít khí lực.

- Mặc dù ta nhiều lần muốn giết chết ngươi, nhưng là ta đúng là vẫn còn nhẫn nhịn. Mà ngươi, Tô đại nhân, cũng không có làm cho ta thất vọng. Ngươi tại Nghi Xuân, bộc lộ hết sự táo bạo, ngông cuồng của mình. Bức tử Hạ Đạt, không kiêng nể bắt giam quan viên Nghi Xuân, nghiêm hình bức cung. . . Hôm nay ở Nghi Xuân mọi người biết, Tô đại nhân vốn là một viên quan hung bạo, các hành động thực tế đã chứng minh điểm này...

Hạ Học Chi cười hắc hắc:

- Là ngươi không an phân, là ngươi cuồng vọng, tự đại, đã thật sâu đóng dấu trong lòng quan viên tại Nghi Xuân. Thậm chí ngay cả dân chúng cũng đều biết vị Lại bộ Thị lang này cùng các quan lại của mình đem đến Nghi Xuân toàn là ô khói chướng khí. Nếu như Tô thượng thư biết được điều này, ta nghĩ hắn nhất định sẽ không phái ngươi tới đây rồi!

Tô Khắc Ung nghe Hạ Học Chi nhỏ nhẹ thả từng chữ, nhưng toàn là những lời hung hiểm độc địa, mỗi câu mỗi từ đều nguyền rủa mình, đều như mũi dao nhọn đâm thẳng vào ngực y.

Y cảm giác toàn thân như run lên, y cũng càng thêm hiểu, Hạ Học Chi so với tưởng tượng của mình âm độc giảo hoạt hơn bội phần.