Quyền Thần

Chương 285: Mượn gió bẻ măng




Kiền Tâm cung

Hoàng đế cầm con cờ trong tay, đang đánh cờ vây với một lão thái giám. Thần sắc ngài rất bình tĩnh, nhìn thế cuộc ngang dọc giao thoa rắc rối, con cờ này đã suy nghĩ rất lâu rồi, vẫn chưa biết đặt xuống đâu.

Y phục của lão thái giám cho biết địa vị của lão, đó là một trong ba đại tổng quản nội cung, tổng quản cung Kiền Tâm. Lão có một cái tên rất kêu, gọi là Dịch Không Đình. Nhưng cái tên này đã bị lãng quên từ lâu, các thái giám và cung nữ trong cung đều cung kính gọi là Dịch tổng quản.

Tam đại tổng quản nội cung bao gồm thái giám của Kiền Tâm cung, Khôn Hòa cung, Ngọc Dương điện, có trách nhiệm phân quản cung nữ và thái giám của ba nơi này.

Nhưng Dịch tổng quản luôn ở bên Hoàng đế, tuy thân phận ngang hàng với hai vị tổng quản còn lại, nhưng địa vị lại hiển nhiên cao hơn rất nhiều. Hai vị thái giám kia gặp lão thì phải chủ động thi lễ vái chào trước. Cho nên nói cách khác, vị Dịch Không Đình này có thể xem là đại tổng quản của nội cung.

Sự trung thành của Dịch tổng quản đối với Hoàng đế là điều mọi người đều biết.

Lúc trước Hoàng đế có bệnh, phải uống thuốc. Mỗi lần uống thuốc, vị tổng quản này đều đích thân uống thử trước, chắn chắn không việc có việc mới cho Hoàng đế uống. Hơn nữa, lão hầu hạ Hoàng đế đã nhiều năm, chưa bao giờ có sai sót gì, vì thế mà Hoàng đế rất coi trọng và tín nhiệm vị nội giám đại tổng quản này.

Có thể ngồi chơi cờ cùng Hoàng đế, điều này cũng đã chứng minh mối quan hệ không tầm thường của hai người.

Giây lát sau, hoàng đế cuối cùng cũng đặt con cờ trong tay xuống.

- Tuyệt!

Dịch tổng quản tán thưởng:

- Nước cờ này của Thánh thượng quả là cao tay, lão nô bái phục! Mỗi nước cờ Thánh thượng đều suy đi tính lại, một khi đặt xuống, đều là nước đi cao minh!

Hoàng đế mỉm cười:

- Trẫm luôn học cách trân trọng từng con cờ trong tay… trẫm vốn không có nhiều cờ…!

Dịch tổng quản cung kính nói:

- Thế trận này, chỉ có Thánh thượng mới điển khiển được!

Hoàng đế cười ha hả, vuốt râu lắc đầu nói:

- Muốn khống chế được cục diện, không phải dựa vào danh, mà phải dựa vào thế!

-Thánh thượng anh minh!

Dịch tổng quản gật đầu nói:

- Cái thế thật là hay, biến hóa khôn lường. Thánh thượng là rồng trong chín tầng trời, cưỡi mây đạp gió, thế mạnh như bão táp, biến hóa vàn thiên!

Hoàng đế gật gù núi:

- Ngươi nói không sai, cái thế này cốt ở chỗ biến hóa khôn lường!

Rồi chỉ những con cờ ngọc trên bàn cờ bằng vàng, chậm rãi nói:

- Hai người tranh đấu, cuộc cờ vốn biến đổi khôn lường, trẫm vẫn nghĩ mãi, nếu ván cờ này có ba người, bốn người, thậm chí là năm người đánh, thế nhất định sẽ càng quyết liệt, biến hóa càng thêm phức tạp… Ít nhất, có kẻ được thế thì cũng có kẻ mượn thế!

Lời Doàng đế cỏ vẻ sâu xa khó hiểu, chỉ có Dịch tổng quản theo ngài nhiều năm nay, đượng nhiên là hiểu hơn ai hết.

- Khởi tấu Thánh thượng, Ngạc chỉ huy sứ có tấu trình thánh thượng!

Bên ngoài vọng vào giọng nói the thé, Hoàng đế biết rõ, người có thể vào đây dâng tấu quấy rầy lúc mình đang đánh cờ chỉ có một thái giám khác được ngài rất tín nhiệm, chấp sự thái giám, Lăng Lũy!

Dịch tổng quản lập tức đứng lên, ra ngoài cửa tiếp lấy tấu trình, rồi đi vào dâng lên Hoàng đế.

Hoàng đế mở tấu ra xem, liếc qua một lượt, miệng ngài liền nở một nụ cười, đưa bản tấu lại cho Dịch tổng quản.

Dịch tổng quản cung kính tiếp lấy bản tấu, cẩn thận xem qua một lượt, rồi cẩn thận gấp bản tấu lại đặt lên chiếc bàn bên cạnh, nói khẽ:

- Rốt cuộc, Mộ Dung Hạc không đấu nổi Hàn Mạc!

Hoàng đế đứng lên, chắp tay sau lưng, bước chậm rãi đến trước một tấm bình phong.

Tấm bình phong ấy được viền bằng bạch ngọc, khoảng giữa là bức tranh thêu tuyệt đẹp, cao sơn lưu thủy, còn có mây bay lả lướt, uốn éo tinh tế, thật là tay nghề trời cho. Một tấm bình phong quý phái thế này, chỉ có bậc đế vương, khanh tướng mới có được.

Dịch tổng quản vung phất trần, cung kính đứng sau Hoàng đế.

Hoàng đế ngắm bức bình phong thật lâu, mới nói:

- Chỉ là… Hàn Mạc làm tốt hơn trẫm nghĩ rất nhiều, trẫm vốn nghĩ rằng còn phải đợi một thời gian…!

Dịch tổng quản nói:

- Có lẽ Hàn Mạc quá giỏi, còn Mộ Dung Hạc thì quá đần độn, đó cũng là một nguyên nhân…có lẽ Hàn Mạc trước giờ vẫn đợi cơ hội, lần này hắn chộp được cơ hội rồi.

Hoàng đế cười nói:

- Hắn nắm bắt rất tốt, làm rất sạch sẽ. Tuy trẫm cho rằng rất nhiều người đã nghi ngờ việc này do Hàn Mạc làm, nhưng… hình như không để lại chứng cứ gì.

Ngài bước nhẹ, đi đi lại lại, nói tiếp:

- Có điều Hàn Mạc còn quá trẻ, làm việc còn để người khác nghi ngờ, không được hoàn mĩ cho lắm!

- Có thể làm được đến thế, so với tuổi tác của hắn, cũng đã là không phụ lại kỳ vọng của Thánh thượng rồi.

Dịch tổng quản cung kính nói:

- Thế cờ của Thánh thượng, quả thật cao minh!

Hoàng đế ngồi xuống ghế, vẫy tay:

- Chỉ mới bắt đầu thôi. Vai trò của Hàn Mạc không phải chỉ là khử một tên Mộ Dung Hạc, hắn còn có rất nhiều việc phải làm.

- Nhưng nhất định phải giữ chặc hắn trong tay.

Ánh mắt của vị tổng quản đầu tóc bạc phơ bổng trở nên sắc bén:

- Có những vũ khí sử dụng không cẩn thận, ngược lại làm chính mình thương tổn.

- Trẫm hiểu.

Hoàng đế có vẻ nghĩ ngợi:

- Muốn chém kẻ địch, vũ khí phải sắc bén, nhưng quá sắc bén cũng dễ làm thương tổn bản thân!

Dịch tổng quản đáp khẽ:

- Chiêu mượn gió bẻ măng này của Thánh thượng quả là cao minh, lão nô chỉ lo, Thánh thượng đang mượn thế, nhưng những kẻ lòng dạ đen tối cũng đang mượn thế!

Hoàng đế gật đầu nói:

- Tuy biết rõ là thế, nhưng trầm không thể không làm việc này. Hàn Mạc là người của Hàn gia. Hàn gia đương nhiên là cũng sẽ mượn thế. Nhưng trẫm chỉ cần giữ chặt Hàn Mạc và Hàn gia trong tay.

Dừng lại đôi lát, rồi chậm rãi nói:

- Bây giờ trẫm chỉ hy vọng ông trời có thể cho Ngạc Thanh Lôn sống thêm vài năm.

Dịch tổng quản hiểu ý của Hoàng đế, khẽ gật đầu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Muốn cho Hàn Mạc phát huy được trí xảo của mình, cũng cần cho hắn cái thế để dựa vào. Hoàng đế hiển nhiên là muốn lấy Báo đột doanh làm nước, để con cá lớn là Hàn Mạc thỏa sức vùng vẫy. Hàn Mạc đắc thế, cũng chính là Hàn gia đắc thế, bàn cờ chính trị của Yến quốc lại có thêm một đại kỳ thù.

Hoàng quyền suy nhược, khiến Hoàng đế rất thích chí nhìn ván cờ mà chỉ cần mấy nước đi cũng đủ cân bằng thế cục, từ đó, ý đồ dựa thế, mượn gió bẻ măng cũng có nhiều cơ hội hơn.

Hoàng đế đã nhìn thấy kết quả nội chiến giữa các thế gia, ba nhà tận diệt. Bọn họ hao tâm tốn trí, rốt cuộc là nhận lấy kết quả bi thảm đó, chỉ khiến cho Hoàng tộc "ngư ông đắc lợi". Ít nhất Hoàng tộc đã bước đầu nắm được quận Bột Châu, cũng là cắm một quân trên bàn cờ này.

Kết quả đó dĩ nhiên làm tăng thêm niềm tin trong Hoàng tộc.

Hoàng đế cần các thế gia tranh đấu quyết liệt. Ngài cần một chiến trường hỗn loạn. Hoàng tộc thông qua Hàn Mạc, tạo nên thế lực vững mạnh của Hàn gia, trên thực tế, mục đích cuối cùng là mượn Hàn gia để giữ thế cân bằng với Tiêu gia, thậm chí là Tô gia. Triều đình thế lực càng cân bằng, Hoàng tộc uy nghiêm càng lộ rõ.

Trước khi muốn nhận, phải cho đi, đây là đạo lý cổ xưa, rất nhiều người không hiểu, nhưng Hoàng đế thì hiểu rất rõ.

Ngài tỉ mỉ lựa chọn quân cờ, cần một bối cảnh tốt, hơn nữa, cần sự gan dạ sáng suốt và quyết đoán, nhưng không đe dọa đến hoàng tộc. Cuối cùng đã chọn được một người. Đó chính là Hàn Mạc.

Hoàng tộc cho hắn mượn Tây hoa thính, cho mượn Báo đột doanh, lấy thế lực hoàng tộc đóng khung Hàn Mạc, nâng cao lực lượng của Hàn tộc giữ cân bằng với Tiêu Tô. Hàn thị gia tộc dĩ nhiên không cam tâm làm người yếm thế, từ đây, cuộc đấu sẽ càng thêm sinh động, ly kỳ, kịch tính. Mưa đồ mượn gió bẻ măng của Hoàng tộc sẽ càng hiệu quả.

Dựa thế Hàn gia, khiến Hàn gia hết lòng vì lợi ích của Hoàng tộc, đây mới chính là ý đồ sâu xa của Hoàng đế.

Đương nhiên, điểm trọng yếu chính là Hàn Mạc. Hoàng tộc thông qua Hàn Mạc, dựa thế Hàn gia, vừa phải đề phòng Hàn gia thật sự sẽ lớn mạnh, cho nên Hoàng tộc bất cứ lúc nào cũng phải thu hồi được uy quyền của mình.

Tây hoa thính không nói đến, trọng yếu nhất là Báo đột doanh, cho dù ủy quyền cho Hàn Mạc, nhưng chỉ cần Ngạc Thanh Lôn vẫn còn sống thì bất cứ lúc nào cũng có thể thu lại quyền lực trong tay Hàn Mạc. Bởi vì, Ngạc Thanh Lôn là trụ cột của Báo đột doanh, ảnh hưởng của lão ở Báo đột doanh là rất lớn, thậm chí còn lớn hơn cả Hoàng đế. Hàn Mạc cho dù ở Báo đột doanh nắm giữ thực quyền, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, sức ảnh hưởng khó có thể bắt kịp Ngạc Thanh Lôn.

Cho nên, Hoàng đế hy vọng Ngạc Thanh Lôn có thể sống lâu vài năm, sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.

Đương nhiên, trên hết, Hoàng đế hy vọng có thể tăng cường uy lực của mình, ít nhất tình huống trước mắt, cũng tạo đà thuận lợi.

Hàn Mạc được thế, nhanh chóng nhổ đi cây gai trong mắt, nhổ đi một quân cờ của Tiêu gia ở Báo đột doanh. Hàn Mạc làm rất sạch sẽ. điều này khiến cho Hoàng đế dù có chút kinh ngạc nhưng không khỏi rất hài lòng.

Một dao sắc bén, đúng là không khiến mình thất vọng.

Hoàng đế đương nhiên cũng biết rõ, bàn cờ chính trị kia, là một chiến trường rất tàn khốc. Ai cũng tưởng nắm trong tay ưu thế, nhưng mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt, đôi khi chỉ cần là một việc nhỏ, nhưng cũng có thể khiến cả cục diện thay đổi.

Ngài mưu đồ dựa thế cũng là hơi mạo hiểm. Nhưng đấu tranh chính trị vốn là một trò chơi mạo hiểm, nếu không muốn trở thành một vị vua vô vi vô năng, Hoàng đế ắt sẽ phải tích cực tham gia trận chiến này, tham gia vào trò chơi.

Hoàng đế đương nhiên không bao giờ muốn mình là một vị vua vô vi vô năng, lại càng không muốn thấy bóng thế gia là nơm nớp lo sợ, mà ngay cả ngai vàng cũng ngài cũng luôn bị đe dọa.

Ngài hiểu hơn bao giờ hết, nếu muốn củng cố hoàng quyền đang suy yếu, thậm chí tru diệt thế gia, chỉ bằng thiên uy của hoàng quyền thì chỉ là một lời nói hão. Ngài nhất định phải đắc dụng mưu đồ "mượn gió bẻ măng" đó.

Dựa thế để dần lộ diện, tuy rằng phiêu lưu, nhưng Hoàng đế tự tin phần thắng sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay.

Chỉ cần cầm chắc nửa phần thắng, đương nhiên đáng để mạo hiểm.

Hoàng đế cùng Dịch đại tổng quản đang thì thầm to nhỏ, ngoài cửa lại nghe tiếng Lăng công công truyền vào:

-Khởi bẩm Thánh thượng, nội các có tấu.

Hoàng đế cau mày. Tấu của nội các, chỉ có hai mục đích. Hoặc vì tranh thủ ích lợi, hoặc là vì vấn đề thực khó giải quyết. Dù là gì thì cũng không phải là việc tốt.

Dịch tổng quản mang tấu tới, Hoàng đế vừa lướt qua đã giật mình biến sắc.

- Đại Thường giang vỡ đê