Quyền Thần

Chương 267: Đao có tẩm độc




Hàn Mạc theo đội cung binh tập trung tới mã tràng. Toàn đội tướng sĩ chỉnh tề rầm rập tiến đến trước cửa mã tràng, khí thế rất hùng dũng. So với quân canh cổng thành Phương Thượng ắt phải được huấn luyệt kỹ càng hơn nhiều, quân thế gia càng không thể so bì, chỉ tính phương diện trang thiết bị cũng chẳng bao giờ đuổi kịp Ngự lâm quân.

Hằng tháng, Báo đột doanh đều tổ chức diễn tập binh, ngoại trừ ban sai có việc trong kinh cùng những binh lính phụ trách cảnh vệ bên ngoài doanh, còn lại bốn ngàn quân Báo đột doanh đều phải tham gia diễn tập. Các đội nhân mã đều sớm lo điểm mão quân của mình, không để vắng một ai, cho nên đến lúc này toàn đội hình đã gọn gàng đâu ra đấy, không một chút hỗn độn, cũng không chậm trễ lề mề, bốn ngàn nhân mã nhanh chóng tập kết.

Không hề nghi ngờ, bên trong các đội, kỵ binh ở khu vực phía đông là hùng tráng uy vũ nhất, ở phương diện nào đó, kỵ binh cũng là binh chủng tôn quý nhất.

Luyện được một kỵ binh thành thục cũng khó như luyện được một cung thủ giỏi vậy.

Kỵ binh nếu không thành thục cưỡi ngựa, sẽ ảnh hưởng đến năng lực tác chiến, hơn nữa, còn phải phối hợp ăn ý với toàn đội. Kỵ binh nước Yến vốn còn mỏng, nên càng chú trọng phối hợp đội hình.

Hiện giờ, Báo đột doanh Hộ quân tham lĩnh Mộ Dung Hạc ở vị trí cực cao, cho nên kỵ binh càng được ưu ái, coi như bửu bối. Kỵ binh toàn đội tinh thần rất hứng khởi, phấn chấn, cực kỳ uy vũ. Tuy rằng cung binh và bộ binh đều là "người một nhà" nhưng đội kỵ binh ít nhiều vẫn có ý không coi trọng họ.

Cung binh tuy kém kỵ binh về mặt hình thức, nhưng kỹ thuật thì đòi hỏi cao hơn kỵ binh, so với binh bộ thì càng đặc biệt ưu việt. Trong trận pháp, thường thì kỵ binh đi giữa, phía tây lùi sau một chút là bộ binh, chia làm binh đao và binh thương.

Cờ quạt trong gió bay phấp phới, các đội mỗi đội một hướng đi tới, dẫn đầu là các Hộ quân tham lĩnh, đi ngay phía sau là Hộ quân úy, sau nữa là Đô thống. Bởi vì Hộ quân tham lĩnh của kỵ binh là Mộ Dung Hạc kiêm nhiệm việc duyệt binh, cho nên lúc này, đứng phía trên cùng của kỵ binh là một gã độc nhãn tướng quân.

Gã cưỡi con tuấn mã đen sẫm, vẻ mặt lãnh đạm, mắt phải che bằng một miếng bạc nhỏ, lúc này, bên hông đeo một đại đao rất kỳ lạ, vỏ đao màu da cá mập, thoạt nhìn cũng biết là một cây đao quý.

Hàn Mạc cưỡi con tuấn mã quen thuộc, không kìm nổi quan sát vị độc nhãn tướng quân khá lộ liễu, y cũng thản nhiên nhìn lại, ung dung tự tại, chỉ có đôi mắt là lóe hào quang.

Hàn Mạc mỉm cười vẻ ôn hòa, nhìn độc nhãn tướng quân gật gật đầu, coi như thay lời chào. Độc nhãn tướng quân có vẻ hơi bất ngờ, ngơ ngác một lúc, rồi cũng nhanh chóng trấn tĩnh, gật đầu chào lại.

Mộ Dung Hạc chưa xuất hiện, nhưng toàn doanh vẫn đứng nghiêm im phăng phắc không một tiếng động

Các tướng lãnh các đội hiển nhiên biết trong doanh có tân Hộ quân úy là con cháu thế gia, nên tò mò liếc nhìn Hàn Mạc. Hàn Mạc cũng không lảng tránh, mỉm cười đáp lễ.

Hàn Mạc gặp Tiết Thiệu lúc nào cũng tươi cười, thi lễ cung kính, không có chút gì là tỏ vẻ con cháu quý tộc. Nên Tiết Thiệu không khỏi có cảm tình. Một thiếu gia công tử nhưng rất hiểu lễ nghĩa, đúng là hiếm thấy.

-Tiết đại ca, vị kia… kỵ binh Hộ quân úy là ai?

Tiết Thiệu lòng đang thầm khen, đã thấy Hàn Mạc đi lại gần, thấp giọng hỏi.

Tiết Thiệu ngẩng đầu nhìn, trông thấy độc nhãn tướng quân lặng phắc như tảng đá, thì thào:

-Đó là Thi Liên Vân!

-Thi Liên Vân?

-Đúng!

Tiết Thiệu khẽ gật đầu:

-Thi Liên Vân tài cưỡi ngựa không phải bàn. Hắn từng ở trong Tây Bắc đại doanh, rất am hiểu về ngựa. Hơn nữa, người này đao pháp xuất thần nhập hóa, ta nghe nói y thuần thục bộ "đoạt mệnh thập tam đao", dưới đao của hắn mà đỡ nổi 50 chiêu phải là người rất giỏi.

-Thì ra là thế!

Hàn Mạc nhìn Thi Liên Vân, thấy hắn cả người sừng sững như Thái sơn, trầm tĩnh vô cùng, trong lòng thầm tán thưởng.

-Người này có tài cầm binh, việc huấn luyện đội kỵ binh đều do y phụ trách.

Ánh mắt Tiết Thiệu lộ rõ vẻ kính nể.

-Người này cũng là một hảo hán, cẩn trọng, ít thị phi, Thánh thượng từng trực tiếp có lời khen ngợi.

Lại hạ giọng:

-Một con mắt của y, nghe nói là bị người nước Khánh làm cho bị thương. Năm đó Mộ Dung Hạc đại nhân đã cứu mạng hắn…

-À!

Hàn Mạc khẽ nhíu mày, phàm là ai có quan hệ với Mộ Dung Hạc hắn đều thấy ghét. Nhưng nhìn Thi Liên Vân tướng mạo phong thái uy vũ dũng mãnh, hắn cũng thấy có cảm tình.

Chợt nghe một trận vó ngựa vang lên từ phía đông, đó là Mộ Dung Hạc dẫn vài tên hộ vệ thân tín đang phi đến, khi đi qua đội hình đội kỵ binh, toàn binh sĩ đều rút đao ở thắt lưng ra, giơ cao lên đầu, đồng thanh hô to:

-Uy vũ, uy vũ, uy vũ!

Khí thế kinh hồn bạt vía.

Mộ Dung Hạc cưỡi con tuấn mã phi như bay, đến trước đội cung binh, dừng lại, liếc mắt phát hiện thấy Hàn Mạc, nhếch mép cười lạnh. Lại nghe phía sau tiếng ngựa hí dồn, một gã thân tín cưỡi tuấn mã như bị điên nhằm thẳng hướng Hàn Mạc phi đến.

Hàn Mạc nhíu mày, giục ngựa tránh ra, đã thấy con ngựa kia dựng đứng hai chân, lập tức kỵ sĩ trên lưng ngã nhào xuống, vừa vặn ngay bên cạnh Hàn Mạc, tay hắn bắt được giày Hàn Mạc, sau đó buông lỏng ra, ngã xuống đất.

Hàn Mạc nhíu mày, lúc này thấy rõ, kỵ sĩ kia không phải ai khác, chính là Đô thống Vi Ly.

Vi Ly trước mặt mọi người rơi khỏi ngựa, ai nấy đều giật mình kinh hãi, vốn đã coi khinh nhân phẩm của gã, thấy gã ngã trước toàn doanh, lòng không khỏi cười thầm.

Vi Ly lồm cồm đứng dậy, liếc Hàn Mạc một cái, ôm quyền nói:

-Cáo lỗi!

Mộ Dung Hạc thấy thuộc hạ của mình ngã ngựa ngay trước mặt Hàn Mạc, trong lòng bực bội, mắng một câu:

-Đồ rác rưởi!

Rồi giục ngựa đi tiếp, các hộ vệ lục tục đi theo

Vi Ly xấu hổ cười cười, xoay người lên ngựa, vỗ vào cổ con ngựa, tức giận lầm bầm:

-Con ngựa điên, quay về ta sẽ làm thịt ngươi.

Tiết Thiệu vui mừng khi thấy Vi Ly ngã ngựa, cười lạnh:

-Xem ra thuật cưỡi ngựa của gã không bằng công phu vuốt mông ngựa của chính mình.

Đậu Thiện đứng phía trước nghe thấy thế, quay đầu, ho khan một tiếng. Tiết Thiệu liền im bặt.

Hàn Mạc ung dung bình thản. Hắn biết rõ hơn ai hết, khi Vi Ly ngã ngay bên cạnh, đã nhanh tay nhét một thứ vào giày của mình.

Mộ Dung Hạc diễu võ dương oai chán chê, mới cưỡi ngựa đến phía trước doanh, nơi đó đã sớm có dựng một cái võ đài. Mộ Dung Hạc xoay người xuống ngựa, bước lên phía trước đài, dừng lại. Hắn thân hình cao lớn, áo giáp che kín thân, uy phong lẫm liệt, đúng phong độ của một đại tướng.

Hắn nhìn quét bốn ngàn binh sĩ đứng giữa sân, bốn ngàn người nhiều không hẳn nhiều, nhưng ít cũng không phải ít, tụ lại một chỗ, im phăng phắc không một tiếng động, chỉ nghe tiếng cờ quạt bay phần phật trong gió.

Tiếng vó ngựa vang lên, Đậu Thiện đội cung binh, cùng hai gã Hộ quân tham lĩnh của binh bộ lập tức đi ra trước đài bẩm báo, đại ý là toàn đội có bao nhiêu người, có mặt bao nhiêu, ai đang bận công vụ…

Mộ Dung Hạc làm việc cũng không dây dưa dài dòng, nổi trống trận lên, qua ba hồi, mới cao giọng:

-Diễn tập binh bắt đầu. Một tháng qua, các tương sĩ ba quân phục vụ quên mình, khổ hâm huấn luyện, đạt hiệu quả như thế nào, hãy thể hiện cho ta xem. Báo đột doanh đã có tôn chỉ thưởng phạt rõ ràng, nếu có bản lĩnh, sẽ mở ra cho các ngươi tiền đồ xán lạn, nếu là mạo nhận, Ngự lâm quân chính là bậc thầy của tinh binh, sẽ không cho các ngươi thoải mái rút lui. Huấn luyện tướng sĩ không cần dùng tâm, chỉ cầu tiến bộ, như ta đã nói: có phải hảo hán hay không, thượng đài sẽ biết.

Hắn nói rất dõng dạc, ở xa xa sàn đấu có thể không truyền tới hết, nhưng Hàn Mạc nghe rõ từng lời, cảm thấy rằng Mộ Dung Hạc tuy lòng dạ hẹp hòi, thù lâu nhớ dai, nhưng cái võ đài phía trên nhất định có khí phách và kịch tính.

Dõng dạc một hồi, Mộ Dung Hạc từ trên đài đi xuống, mấy tên hộ vệ vây quanh, đầu tiên là đến binh đội chọn ra mười tên binh thương, và mười tên binh đao tổng cộng hai mươi người, đao thương cân đối, ngay tại sàn đấu đánh nhau loạn xạ.

Hai bên binh sĩ tuy rằng không thể nói là cố ý lấy mạng nhau, nhưng cũng toàn lực ứng phó, hơn nữa, diễn tập binh từ trước đến nay không kiêng kị bị thương, chỉ cần không chém đứt chân tay, còn thân thể bị thương là chuyện bình thường.

Các binh sĩ cũng biết, không có đại chiến để lập công, thì lúc này chính là lúc thể hiện bản thân, nói không chừng có cơ hội thăng chức, cho nên tuy không phải gặp cừu địch, nhưng đều vì tiền đồ kia, cũng dốc toàn lực ứng phó.

Thừa lúc mọi người đều dồn sự chú ý vào võ đài, biết chắc không còn ai chú ý đến mình, Hàn Mạc khẽ khàng không một tiếng động, đưa tay vào giày, đụng ngay một vật gì đó, biết ngay là Vi Ly bỏ vào, nắm trong lòng bàn tay, làm bộ như sửa sang, lén xem, thấy đó là một miếng trúc phiến dài nửa ngón tay út, viết rõ ràng bốn chữ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

-Bảo đao có độc!

Hàn Mạc ngẩn ra một lát, nhưng rất nhanh, đem trúc phiến thả vào giày, trong lòng suy từ về mấy chữ đó, nghĩ ngay đến thanh kỳ đao đeo bên hông Thi Liên Vân, không biết "bảo đao" đó có phải là nó không?

Thi Liên Vân làm sao phải tẩm độc vào đao?

Hắn không kìm được lại liếc Thi Liên Vân đứng cách đó không xa, vừa lúc Thi Liên Vân quay đầu lại, hai người ánh mắt gặp nhau, đều bình thản vô cùng. Thi Liên Vân nhìn Hàn Mạc, mặt không chút cảm xúc.

Hàn Mạc nhíu mày.

Vi Ly nếu đã ngầm báo tin, không hề nghi ngờ, hôm nay diễn tập binh khẳng định có bẫy đang chờ. Hắn biết Mộ Dung Hạc nhất định mượn lần diễn tập này để đối phó mình, nếu đã là âm mưu của Mộ Dung Hạc, không lẽ Thi Liên Vân có liên quan? Càng xác định, y và thanh bảo đao kia có liên quan.

Lập tức trên mặt hắn lộ ra nét cười, Vi Ly đã đem bí mật quan trọng đó tiết lộ, mình nắm thế chủ động, bất kể có âm mưu gì cũng tùy cơ ứng biến được.