Quyền Thần

Chương 152: Viên Đạo Linh




Hàn Mạc cưỡi Tuyệt Ảnh, mang theo Tần Sơn ra khỏi thành từ Tây Môn, ngoại trừ trong thành có rất nhiều binh sĩ ra, ngoài cửa thành tây cũng có doanh trại Hàn gia đóng quân mấy nghìn người, trong vài dặm đều là doanh trại quân Hàn gia.

Đi về phía tây hơn mười dặm, có một rừng cây dương trụi lủi, cạnh rừng cây có một hồ nhỏ đóng băng, bụi gai bốn bờ đều bị tuyết che phủ, vừa thấy giống như xung quanh đều là đê đập vậy.

Sau khi Hàn Mạc xuyên việt qua, cũng xem không ít sách thuốc cổ đại, ví dụ như "Thần Nông thảo mộc kinh", "Hoàng Đế nội kinh", "Kim quỹ yếu lược", "Thương hàn tạp bệnh luận", cùng với "Hoàng Đế nội kinh tố văn" các loại, bản thân hắn xuất thân từ Viện y học, cho nên có hứng thú trời sinh với tri thức phương diện y học.

"Khổ Lệ Hoa" là một loại xưng hô thông tục, nhưng cũng rất ít người biết loại thuốc này, bởi vậy loại thuốc này cũng không quý báu, hơn nữa phạm vi hiệu quả của thuốc cũng không rộng, công dụng lớn nhất, thực tế chính là thanh lọc khí huyết.

Hàn Mạc mơ hồ biết rõ, phương diện y học của "Khổ Lệ Hoa" này cũng không được đầy đủ, thứ nhất là hoàn cảnh sinh trưởng của loại thuốc này rất kỳ lạ, phần lớn sinh trưởng trong bụi gai rậm rạp, hơn nữa sinh vào mùa đông, không dễ tìm kiếm. Nguyên nhân quan trọng nhất là, lĩnh vực y học hiện giờ không có ý thức được giá trị của loại thuốc này, cho dù có người thấy, chẳng qua tưởng cỏ dại bình thường mà thôi.

Nếu không phải Hàn Mạc nhìn thấy loại thuốc kỳ quái này trên sách thuốc, hắn còn không biết trên đời có loại thảo dược này.

- Tìm trong bụi gai, loại thuốc này nhìn qua không thấy được, nếu ngươi thấy có cỏ xanh, thì nói cho ta biết một tiếng.

Hàn mạc phân phó Tần Sơn:

- Ngươi và ta phân công tìm dọc theo bờ hồ, chẳng qua… chưa chắc có thể tìm được, thử vận may đi!

Xuống ngựa, Tần Sơn ôm tay cảm kích nói với Hàn Mạc:

- Ngũ thiếu gia, Tần Sơn thay đại tiểu thư nhà tôi cảm ơn ngài. Ngài… ngài thân phận tôn quý, lại tự mình tìm thuốc cho tiểu thư nhà chúng tôi, tôi… !

Hàn Mạc xua tay nói:

- Giờ đừng nói nhiều như vậy.

Hắn lập tức nắm cái xẻng nhỏ đã chuẩn bị đi đến bên hồ, bắt đầu gạt tuyết đọng trên bụi gai, gạt bụi gai tìm kiếm thảo dược.

Tây Sơn cũng không chậm chạp, nắm cái xẻng nhỏ qua bên kia tìm kiếm.

Gió lạnh thấu xương, hàn Mạc vẫn tìm kiếm Khổ Lệ Hoa cực kỳ cẩn thận.

Dựa theo trong sách ghi lại, Khổ Lệ Hoa là tinh hoa của cây cỏ, nhưng thu thập Khổ Lệ Hoa, cần phải rút nhựa cây trong vòng một canh giờ, nếu không tác dụng của nhựa cây sẽ biến mất phân nửa, hơn nữa nhựa cây lấy ra cần phải lập tức sử dụng trong một canh giờ.

Cho nên Khổ Lệ Hoa thuộc về loại thuốc hái xong dùng ngay, không thể lưu trữ. Cũng vì hiểu được điểm này, Hàn Mạc cũng không phái người tìm kiếm trong thành, mà trực tiếp ra khỏi thành tìm kiếm Khổ Lệ Hoa.

Khổ Lệ Hoa có vị đắng, nước thuốc có chứa hương vị kích thích, nếu bôi nước thuốc ở mắt, có thể khiến người ta đổ nước mắt ròng ròng, cũng bởi vì như thế, cho nên mới gọi là Khổ Lệ Hoa.

Hai người đang tìm cây thuốc, chợt nghe một tiếng hát truyền đến.

- Tố thần tiên, thần tiên hảo.

Nhạc đắc thế gian nhâm tiêu diêu.

Túng tửu phóng ca thụy đại giác,

Thị bất thị thần tiên?

Tự kỷ tri đạo.

Y nha nha, ai nha nha... !

Tiếng hát này quả thật phóng túng không trói buộc, ca từ cũng hơi phóng khoáng. Hàn Mạc không kìm nổi ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa, một lão giả râu trắng cưỡi trâu xanh, đang thản nhiên tới về phía này.

Hàn Mạc nhíu mày, không kìm nổi lẩm bẩm:

- Đầu năm nay giả trang thành gì không giả, lại đóng giả thành Lý Nhĩ!

Lý Nhĩ chính là Lão Tử, Lão Tử cưỡi trâu xanh, đó là giai thoại đời sau. Chỉ có điều người đột nhiên xuất hiện kia có lai lịch gì.

Nhưng vào lúc này, lại nghe Tần Sơn bất ngờ kêu lên vui sướng:

- Ngũ thiếu gia, ngài nhanh tới xem, đây chính là Khổ Lệ Hoa giống như lời ngài nói!

Hàn Mạc cũng không để ý tới ông lão cưỡi trâu kia, vội vàng chạy qua, chỉ thấy quả nhiên trong bụi gai có một nhúm cỏ xanh rất nhỏ, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt. Nếu là ngày xưa cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua trong trời đông tuyết trắng vẫn xanh vô cùng, vậy thì thật cổ quái.

Vỗ nhẹ bả vai Tần Sơn, Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Tần Sơn, xem ra vận may của ngươi rất khá, vận khí của tiểu thư nhà các ngươi cũng thật sự tốt. Vốn ta tưởng rằng cho dù tìm một ngày cũng chưa chắc đã có, không thể tưởng được ngươi lại tìm tìm thấy đơn giản như vậy.

- Đây là Khổ Lệ Hoa Ngũ thiếu gia nói:

Tần Sơn vui vẻ nói.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Ta đánh cả gốc thu thập nó lại.

Hắn đang muốn ra tay, lại nghe một giọng nói vang lên:

- Hai vị cư sĩ, có duyên có duyên!

Hàn Mạc nhíu mày, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy ông lão cưỡi trâu đã đi tới bên cạnh.

Người này râu bạc trắng, trên người mặc đạo bào, nhìn qua rất có bộ dáng tiên phong đạo cốt. Trên lưng hắn có một túi vải lớn căng phình, cũng không biết bên trong có thứ gì.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ngài có chuyện gì?

Người nọ sửng sốt, thầm nghĩ mình một bộ tiên phong đạo cốt, sao người tuổi trẻ này lại không có một chút tôn kính vậy?

Ngược lại Tần Sơn thấy ông lão mặc đạo bào, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, ôm tay nói:

- Đạo trưởng muốn đi đâu?

Tần Sơn kính sợ, khiến ông lão lập tức đắc ý, cười ha ha nói:

- Nhàn vân dã hạc, đường lục bình, chỉ là đi núi lội nước, giúp một số người có duyên mà thôi.

- Ồ!

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Đạo trưởng có thể giúp chúng ta việc gì?

- Tướng mạo hai vị, đều có sắc máu tai ương!

Ông lão nghiêm trang nói.

Hàn Mạc thiếu chút nữa hộc máu, ông lão này nhìn qua tiên phong đạo cốt, sao vừa nói ra miệng là chiêu lừa bịp của bọn bịp bợm giang hồ, trong lòng lập tức càng không có thiện cảm với người này, thản nhiên nói:

- Xem ra đạo trưởng có thể giúp chúng ta chặt thịt rồi?

Ông lão đánh giá Hàn Mạc một phen, lắc đầu thở dài:

- Khó, khó, khó!

- Nếu khó khăn, vậy không nhọc đạo trưởng lo lắng.

Hàn Mạc tức giận nói, đây rõ ràng là tên bịp bợm giang hồ giả thần giả quỹ, cưỡi trâu xanh thì là thần tiên sao?

Ông lão ngẩn ra, người trẻ tuồi này rất lạnh lùng, khiến hắn hơi bất ngờ.

Tần Sơn lại có vẻ rất tôn kính ông lão này, hắn hỏi: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Đạo trưởng từ đâu tới?

- Từ quan Thúy Vi núi Phù Bình tới.

Ông lão vuốt chòm râu, vẻ mặt đắc ý nói:

- Bản đạo Viên Đạo Linh, người ta xưng Trương Thiên Sư!

- Ngài chính là thần tiên sống?

Tần Sơn kích động nói với Hàn Mạc:

- Ngũ thiếu gia, đâu là thần tiên sống, phổ độ chúng sinh, biết được quá khứ tương lai, là một người rất tốt!

Hắn liền muốn lạy, lại bị Hàn Mạc giữ chặt.

Hàn Mạc là kẻ xuyên qua, tất nhiên sẽ không tin tưởng thủ đoạn ma quỷ này. Nhưng Tần Sơn thì khác, người thời đại này, tư tưởng mê tín rất nặng, cực kỳ tin tưởng công lao của quỷ thần.

Núi Phù Bình là núi lớn của nước Khánh, quan Thúy Vi được xem là đạo quán nổi danh đương thời.

"Phù Bình như mây, Thúy Vi thành tiên!", câu tục ngữ này truyền lưu vài chục năm, mọi người đều nhân vật trong quan Thúy Vi đều giống như thần tiên. Viên Đạo Linh này xuất thân từ quan Thúy Vi núi Phù Bình, lại một bộ tiên phong đạo cốt, Tần Sơn tất nhiên tin tưởng không nghi ngờ.

Viên Đạo Sơn thấy bộ dáng kích động của Tần Sơn, cười ha ha, nhưng thấy Hàn Mạc rất lãnh đạm, hơn nữa còn ngăn cản Tần Sơn quỳ xuống, không khỏi nhíu mày nói:

- Dường như cư sĩ có một số nhận định về lão đạo?

Hàn Mạc lắc đầu cười nói:

- Viên đạo trưởng, chúng ta sẽ không bố phí tiền nhan đèn, cũng không muốn trở thành thần tiên. Về phần sắc máu tai ương, nếu Viên đạo trưởng nói khó, chúng ta cũng không bắt buộc đạo trưởng phá vỡ tai ương, ngài tiếp tục đi núi lội nước, chúng ta không làm chậm chạp hành trình của ngài.

Tần Sơn thấy Hàn Mạc không hề tôn kính Viên Đạo Linh, hơi xấu hổ nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.

Viên Đạo Linh thở dài:

- Tuy nói hơi khóm nhưng sẽ có biện pháp. Cư sĩ không có tiền nhan đèn, vậy cũng không sao, lão đạo đi khắp thiên hạ, cũng không phải vì cầu tiền nhan đèn.

Đôi mắt hắn chăm chú nhìn về phía bụi gai, ho khan một tiếng mới nói:

- Ở đây ta có hai đạo phù, hai người đặt trong lòng, lão đạo tìm một chỗ cầu một chút linh khí từ trời xanh, sắc máu tai ương này có thể giải được, chẳng qua… !

- Chẳng qua cái gì?

Hàn Mạc nâng cằm chăm chú nhìn Viên Đạo Linh hỏi.

Viên Đạo Linh lộ ra vẻ khó xử nói:

- Chẳng qua cầu linh khí từ trời xanh, lão đạo phải hao tổn rất nhiều sức lực, chỉ lo cho tính mạng của lão đạo thôi!

Hàn Mạc cười ha ha thản nhiên nói:

- Viên đạo trưởng, nói rõ ra xem ngài muốn cái gì?

Viên Đạo Linh xoay người xuống trâu xanh, chắp tay sau lưng, đi tới cạnh bụi gai, xem xét bên trong. Nhìn thấy một gốc cây Khổ Lệ Hoa bên trong, hắn giơ tay chỉ chỉ, nói:

- Nếu hai vị muốn phá tai ương, tặng cây cỏ dại này cho ta được không?

Hàn Mạc cười lạnh trong lòng, không thể tưởng được lão già này nói nửa ngày, cũng là vì Khổ Lệ Hoa này. Chẳng qua hắn cũng không rõ, Khổ Lệ Hoa này là dược liệu thanh lọc khí huyết, tuy rằng khó tìm, nhưng cũng không phải dược liệu quý báu gì, Viên Đạo Linh này cần nó để làm gì?