Quyền Thần

Chương 1053: Hồ Tử lĩnh mệnh




Đỗ Băng Nguyệt nhất thời không kịp hiểu gì. Hàn Mạc cũng không nói nhiều, chỉ cười dịu dàng, hạ lệnh quay lại đội tàu ở hào Tiên Nhân.

Hạm đội chủ lực của Hàn Mạc giờ đang ở trên biển khơi lập trận địa sẵn sàng đón quân địch. Chẳng những ba chiếc chiến thuyền luôn trong tình trạng xuất chiến bất cứ lúc nào mà đội đầu thạch xa trên các thương thuyền cũng đã được bố trí ổn thỏa. Hạm đội gồm mười chiếc thuyền chỉ có một ngàn năm trăm thuyền viên, ngoài nhân lực ở các khoang dưới đáy thuyền điều khiển mái chèo thì còn có một ngàn người chuẩn bị cho cuộc đại chiến.

Hàn Mạc mượn vũ khí từ Hàn Nguyên, trang bị cho tất cả các thuyền viên. So với vũ khí của thương nhân trên biển, vũ khí của quân Trấn Phủ dĩ nhiên mạnh hơn rất nhiều, đao thương sắc bén hơn, giáp trụ chắc chắn hơn, ngay cả trường cung cũng mạnh hơn, bắn xa hơn.

Người trên biển và quân Trấn Thủ dĩ nhiên đều là những chiến sĩ thiện chiến. Những thuyền viên được chiêu mộ toàn là những người chuyên đi bắt cá mập và tìm trân châu đen dĩ nhiên lại càng không phải người thường. Tất cả bọn họ đều là con cháu, trai tráng được chiêu mộ ở Đông Hải, đều có thân thể cường tráng cả.

Các thôn, các huyện ở quận Đông Hải thuộc quyền sở hữu của Hàn gia tháng tháng đều tổ chức các buổi huấn luyện dân binh. Một khi có chuyện bất ngờ xảy ra, Hàn gia sẽ dùng các đệ tử thanh niên trai tráng do gia tộc chiêu mộ lập thành quân của thế gia. Mà những người này đều là các thành viên chủ chốt của quân thế gia. Bọn họ đã từng theo phụ tử Hàn Huyền Xương xuất binh ở Bột Châu, tham gia bình diệt hai nhà phản loạn Diệp Ngô. Tất cả đều là những chiến sĩ kiêu mãnh, thiện chiến.

Uy quân tuy rằng đều đã từng trải qua chiến tranh khói lửa nhưng những người dưới trướng Hàn Mạc cũng đều là những binh sĩ thiện chiến đã trải qua binh thương.

Gió biển thổi lồng lộng. Hàn Mạc và Đỗ Băng Nguyệt quay trở về hạm đội nhưng chưa trở về Đông Hải ngay, mà đánh phất cờ hiệu, ra lệnh cho chỉ huy Hôi Hồ Tử ở hào Hôi Ưng đến hào Tiên Nhân bàn bạc nghị sự.

Hôi Hồ Tử vừa xuất hiện, Hàn Mạc tức thì dẫn y và Đỗ Băng Nguyệt vào trong khoang thuyền. Hắn cười, hỏi Hôi Hồ Tử:

-Hồ Tử đại thúc, ta nghe Nguyệt nhi nói, kỹ năng bơi của thúc rất tốt, có thể ẩn nấp dưới biển rất lâu?!

Hôi Hồ Tử cười ha ha, nói:

-Ta xưa nay kiếm ăn trên biển, bản lĩnh khác thì không có, nhưng kỹ năng bơi chưa từng thua kém ai.

Dừng một chút, y lại cảm thấy lạ lùng, hỏi:

-Ngũ thiếu gia, ngài có gì muốn căn dặn sao? Hôi Hồ Tử ta tuy đã mất một cánh tay nhưng tính mạng vẫn còn. Chỉ cần Ngũ thiếu gia ra lệnh, Hôi Hồi Tử này không ngại vào nơi nước sôi lửa bỏng!

Hàn Mạc lại cười, nói:

-Hồ Tử đại thúc, ta thật đúng là có một việc muốn nhờ đại thúc xử lý. Ta cũng nghĩ chỉ có đại thúc mới có thể hoàn thành việc này được!

Hôi Hồ Tử sửng sốt nhưng thấy vẻ mặt chân thành của Hàn Mạc, y lại thầm vui mừng.

Thật ra, kể từ khi bị chém đứt một cánh tay, y thường xuyên cảm thấy tự ti. Không có một tay, năng lực chiến đấu của y dĩ nhiên yếu đi rất nhiều. Y luôn lo lắng người trong đội tàu sẽ coi thường y.

Trong hơn mười đội tàu tập trung trên biển, Hôi Hồ Tử trước vốn là người có thực lực nhất, hơn nữa lại có Hàn Mạc chống lưng phía sau, nên trong đội tàu y là nhân vật đứng thứ ba sau Đỗ thị ở đảo Tiên Nhân. Sau khi Đỗ đảo chủ qua đời, y trở thành thủ lĩnh thứ hai của đội tàu.

Đội tàu chia làm hơn mười lộ trên biển, nhưng không thiếu người dũng mạnh. Dưới sự dẫn dắt của Hàn Mạc, tất cả đội tàu đều tập trung lại, nhờ thế Hôi Hồ Tử cũng có thể trợ giúp Đỗ Băng Nguyệt hoàn toàn cai quản người trong bang.

Nhưng kể từ sau khi mất đi cánh tay, y luôn lo lắng năng lực bản thân suy yếu, uy vọng giảm sút, sẽ bị người khác thay thế, dù sao những nhân vật lợi hại trong đội tàu cũng không thiếu.

Y thần phục Hàn Mạc vừa bởi y kính sợ hắn, đồng thời cũng cảm kích hắn nữa. Mối quan hệ giữa Đỗ Băng Nguyệt và Hàn Mạc y hiểu rất rõ, dĩ nhiên y cũng cam tâm làm thuộc hạ dưới trướng Đỗ Băng Nguyệt, nhưng nếu có bất cứ kẻ nào khác muốn leo lên đầu y, thì với bản tính cao ngạo, y nhất định sẽ không chịu nhẫn nhịn.

Tối nay, Hàn Mạc lại muốn giao một nhiệm vụ cho y, hơn nữa lại còn nói chỉ y mới có thể làm được khiến lòng tự tin của y tăng lên nhiều. Y vỗ ngực, nói:

-Ngũ thiếu gia, ngài nói đi, ngài muốn Hôi Hồ Tử ta làm chuyện gì?!

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói:

-Nhìn tình huống trước mắt thì thủ hạ của Đảo Tân Nguyệt Cửu đã khống chế được không ít người trong vương tộc của nước Nam Dương. Một khi có đại chiến xảy ra, bọn họ chắc sẽ không e ngại nữa, nói không chừng sẽ đả thương hoặc nhốt những người thuộc vương thất. Nếu là như thế, cho dù người Nam Dương không nói ra miệng, nhưng trong lòng bọn họ nhất định sẽ rất oán hận chúng ta!

Đỗ Băng Nguyệt gật đầu, nói:

-Hơn mười ngày trước, từ những gì Hoa Đạo Vũ nói, chúng ta mới chỉ biết được người Uy đã tấn công, đánh chiếm bốn nước. Hiện giờ, đã qua một tháng, Uy phỉ đã đánh tới Cúc Tang quốc, nhưng vậy các chư quốc ở phía đông Nam Dương chắc hẳn đã rơi vào tay Uy nhân. Phía đông Cúc Tang Quốc hẳn là có bảy nước. Nếu không hạ được cả bảy nước này, đội tàu của Đảo Tân Nguyệt Cửu hẳn sẽ không đến đây!

Hàn Mạc vuốt cằm, thoáng suy nghĩ một hồi, nói:

-Như vậy, trong tay Đảo Tân Nguyệt Cửu, chắc hẳn phải có con tin của bảy nước Nam Dương!

Hôi Hồ Tử nhất thời không có phản ứng gì, chỉ lặng yên nhìn Hàn Mạc.

Hàn Mạc trầm tư một chút, cuối cùng nói với Hôi Hồ Tử:

-Hồ Tử đại thúc, Uy quân vẫn chưa tấn công ngay Cúc Tang Quốc, theo ta chính là bởi bọn họ muốn không đánh mà thắng, nói không chừng, bọn họ đã phái sứ giả đi chiêu hàng rồi!

Đỗ Băng Nguyệt nói ngay:

-Tiểu Ngũ ca ca, Cúc Tang Quốc sẽ không đầu hàng đâu!

Hàn Mạc cười nói:

-Sao Nguyệt nhi dám tự tin như thế? Thế của Uy quân rất mạnh, thanh toán được cả bảy nước. Cúc Tang Quốc chỉ sợ chưa đánh đã sợ. Nếu đảo Tân Nguyệt Lâu đặt ra điều kiện với Cúc Tang Quốc, chưa chắc bọn họ đã không đồng ý!

Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu, nói:

-Cho dù Đằng Nguyên Vương chấp nhận đầu hàng, Vương hậu cũng chắc chắc không đầu hàng. Nàng là nữ tử cân quắc, tuyệt đối sẽ không khuất phục Uy nhân!

Hàn Mạc thấy nàng nói hết sức kiên quyết, hơi gật đầu, cười, nói:

-Nói thế thì Đằng Nguyên Vương hậu này thật đúng là một nhân vật rất giỏi rồi. Chờ khi nào đánh lui được Uy nhân, ta thật muốn được gặp nàng!

Đỗ Băng Nguyệt cười, nói:

-Nàng là đệ nhất mỹ nhân của Nam Dương đấy!

Đột nhiên, nàng lại cảm thấy lời này có gì đó không hợp lý, gương mặt đỏ ửng lên, không nói gì nữa.

Hàn Mạc cười ha ha, tức thì nghiêm nghị nói:

-Cho dù Cúc Tang Quốc có đầu hàng hay không, chúng ta nhất định phải dẹp tan Uy phỉ. Uy quân không tấn công, nhất định là đang chờ đợi phúc đáp từ Cúc Tang Quốc. Một khi Cúc Tang Quốc không chấp nhận đầu hàng, rất có thể Uy quân sẽ phát động tấn công ngay.

Hôi Hồ Tử nói:

-Ngũ thiếu gia, chẳng nhẽ chúng ta phải chờ đến khi bọn họ bắt đầu tấn công mới ra tay sao? Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hàn Mạc mỉm cười, nói:

-Khi nào ra tay, ta đã tính toán cả rồi. Nhưng trước đó, chúng ta còn một chuyện không thể không làm. Nếu không trận chiến này bên ngoài chúng ta có thể thắng nhưng thực tế cũng thua đến bảy phần!

Đỗ Băng Nguyệt trợn trừng đôi mắt, rất nhanh nàng liền hiểu ra:

-Tiểu Ngũ ca ca, huynh muốn nói đến nhân thân của người dân sao?

Hàn Mạc gật đầu, nói:

-Không sai. Nhân thân của người Nam Dương hiện đang ở trong tay Đảo Tân Nguyệt Cửu. Nếu chúng ta đả thương bọn họ thì dù có đánh lui được Uy quân, quân sĩ bảy nước Nam Dương cũng vì mất đi người thân mà sinh lòng oán hận sâu sắc với chúng ta. Như thế hoàn toàn trái với nguyện vọng ban đầu của chúng ta. Chính vì thế trước khi bắt đầu tấn công, chúng ta phải cứu con tin trong tay đảo Tân Nguyệt Lâu ra đã!

Hôi Hồ Tử cuối cùng cũng hiểu ra, nói:

-Ngũ thiếu gia, ngài muốn để ta đi cứu con tin đúng không?

Hàn Mạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hôi Hồ Tử, nghiêm mặt nói:

-Trong đội ngũ của chúng ta, người thích hợp làm nhiệm vụ này chỉ có ba người chúng ta. Nhưng ngày mai, ta và Băng Nguyệt đều phải chỉ huy tác chiến. Chuyện này chỉ có thể để đích thân Hồ Tử đại thúc ra tay thôi.

Hôi Hồ Tử hơi trầm ngâm, cuối cùng ra sức gật đầu, nói:

-Được, chuyện này cứ giao cho ta. Không cứu được người, Hôi Hồ Tử ta quyết không trở về!

-Ngàn vạn lần không cần như thế.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

-Hồ Tử đại thúc, nếu thúc nói như vậy, ta lại lo lắng chuyện để thúc đi.

Hắn nhìn chằm chằm Hôi Hồ Tử, chậm rãi nói:

-So với đám người Nam Dương kia, sinh mạng của thúc quý hơn bọn họ rất nhiều lần. Một khi có chuyện khó khăn xảy ra, thúc phải hứa sẽ giữ bản thân được an toàn trước đã. Nếu không, ta buộc phải phái người khác đi làm!

Hôi Hồ Tử nghe được lời này của Hàn Mạc, tuy giọng điệu của hắn nghiêm khắc nhưng y lại hết sức cảm động. Đại lão đầu bốn mươi tuổi đôi mắt chợt đỏ hoe, nói:

-Ngũ thiếu gia, chuyện này để ta xử lý. Ngài yên tâm, ta nhất định nghe theo lời ngài căn dặn, nhất định không làm chuyện xằng bậy.

Hàn Mạc giờ mới lại cười, nói:

-Hồ Tử đại thúc, lúc trước thúc cũng là nhân vật kiêu hùng của Đông Hải. Thúc tực biết phải làm thế nào.

Dừng một chút, hắn đứng dậy, đi đến bên một chiếc rương gỗ. Mở rương ra, Hàn Mạc lấy ra một vài món đồ cổ quái gì đó, nhìn như mũ nhưng ở vị trí của mũi lại có một cái ống rất dài, không biết được chế tạo từ vật gì.

Trong rương gỗ này có hơn ba mươi cái mũ như vậy. Hàn Mạc lấy ra một cái, chụp lên đầu. Cả đầu hắn được vật này bao phủ, chỗ cái mũi có một cái ống mềm rất dài, thoạt nhìn hết sức buồn cười. Chỗ đôi mắt cũng được dùng những vật liệu đặc biệt chế tạo thành, có thể nhìn rõ mắt người phía bên trong.

Hàn Mạc lại gỡ xuống, quay qua hai người kia còn đang kinh ngạc, nói:

-Hồ Tử đại thúc, đội cái mặt nạ này rồi lặn xuống nước nhé. Thúc đặt mặt có cái lỗ mũi này lên phía trên. Cho dù thúc có đang ở đáy nước, vẫn có thể thở thoải mái được. Thúc mang theo mười lăm huynh đệ thật giỏi lặn, thật dũng mãnh và thiện chiến đi cùng đi. Ta sẽ cử một thuyền nhỏ nhân lúc đêm tối, tiễn mọi người đi một đoạn đường. Mọi người phải lặn xuống nước. Theo ta suy đoán, con tin nếu không ở trên kỳ hạm của Uy quân thì sẽ đang ở trên ba chiếc chiến thuyền lớn kia. Mọi người hãy đến bốn chiến thuyền này bí mật tìm hiểu xem sao. Lúc này, sĩ khí của Uy nhân đang mạnh, nhất định bọn họ sẽ kiêu căng, tự mãn, lơ là cảnh giác. Nếu có cơ hội, mọi người hãy cố cứu thân nhân của các binh sĩ Nam Dương. Nếu không được thì chỉ còn biết cầu vào phúc phận của bọn họ thôi!

Hôi Hồ Tử không nói nhiều, nâng chiếc rương lên, nói:

-Ngũ thiếu gia, ý của ngài ta đã hiểu. Chuyện này không nên chậm trễ. Ta sẽ đi chọn người ngay bây giờ!

Hàn Mạc đứng dậy, nghiêm mặt nói:

-Hồ Tử đại thúc, mọi người nhất định phải cẩn thận!

Hôi Hồ Tử gật gật đầu, tức thì cười ha ha, ôm cái rương gỗ ra ngoài khoang thuyền.

Chưa đến nửa canh giờ sau, từ đội tàu của Hàn Mạc, một đám thủy thủ do Hôi Hồ Tử dẫn đầu leo lên hai chiếc thuyền nhỏ, lặng yên không một tiếng động đi về phía đội tàu của Uy quân.