Quyền Thần

Chương 1047: Bắt baba trong bể




Hai mặt bên của chiến thuyền Uy thuyền cũng bị tảng đá lớn đập vỡ ra cửa động,nước biển theo cửa động chảy vào, dưới mặt nước thủy triều phát ra những âm thanh đáng sợ, hai thuyền trong lúc nhất thời thôi về phía trước,thành những bia ngắm trên biển.

Lộc Giác Phỉ đương nhiên không cam lòng bị đối phương đánh bại như vậy,đối phương ngay cả một người cũng không bị giết, đối với hắn mà nói đó là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận.

Hắn gầm lên giận dữ, lệnh cho thủ hạ tiến hành phản công, rốt cục cũng có không ít võ sĩ lấy cung tiễn, bắn tên về phía kẻ thù, Lộc Giác Phỉ lảo đảo tiến đến thuyền, nhìn thấy thuyền bên địch, không khỏi hít phải một luồng khí lạnh, một cảm giác sợ hãi chạy dọc theo sống lưng.

Hắn vừa thấy chiến thuyền khổng lồ đến từ hướng đông, cũng đã tách ra,tuyệt nhiên không ngờ, không chỉ có một con thuyền khổng lồ như thế,đến từ phía bắc, cũng có hai chiến thuyền lớn, hắn không nhìn thấy toàn thể hình dáng đối phương, chỉ có thể hình dung hai quả núi đang di chuyển về phía này, hơn nữa từ trên hai tảng"núi", vô số những tảng đá lớn,sắc bén bay đến như mưa.

Lúc này từ phía sau cũng có tiếng kèn truyền đến, hiển nhiên là đội thuyền Yến Quốc phía sau đánh vây lên, Lộc Giác Phỉ tự biết hôm nay khó có thể may may thoát khỏi, nhưng trong hắn lại sẵn có máu bạo ngược, bị đẩy vào bước đường cùng, đã kích thích trái tim ngoan cố của hắn, hắn rống lên giận dữ, làm cho hai chiến thuyền tới gần hết sức, nếu không trốn thoát, đương nhiên cũng không thể trơ mắt để những tảng đá của kẻ thù đánh cho mục nát, hiện tại hắn nghĩ kế sách, đánh trận chiến cuối cùng.

Những võ sĩ thủ hạ của hắn đều là những kẻ liều mạng dưới sự thử thách trong loạn chiến của nước nhà, chỉ cần thật sự có thể đặt chân lên thuyền địch,hi vọng cuối cùng của hắn dựa vào đám kẻ liều mạng này quyết chiến một phen, nếu có thể bắt được chủ tướng hoặc một nhân vật chủ chốt nào đó của đối phương, đương nhiên sẽ có cơ hội sống sót, đó không phải là một việc hay, nhưng cũng không thẹn mà thanh minh với bản thân.

Chỉ có điều tuy hắn có ý nghĩ như vậy, nhưng những tảng đá lớn của đối phương thật sự rất sắc bén, còn không có người ngăn cản,trên thuyền lại bại đập vỡ thêm mấy lỗ lớn, hơn nữa nước biển cũng càng lúc càng chảy vào khoang thuyền nhanh, từ khoang đáy vọng lên những tiếng la hét của thủy thủ, nếu tiếp tục ở lại có đó, nhất định sẽ bị chết đuối.

Lộc Giác Phỉ nhìn thấy có người từ cửa thang gác chạy ra, lại càng kinh hãi, nếu ngay cả khoang đáy cũng không có người chèo thuyền, căn bản không có khả năng khu động con thuyền, chỉ có thể trở thành bia ngắm cho chiến thuyền địch luyện tập, trong cơn giận dữ,gào thét xông lên, giơ loan đao trong tay chém xuống, đem gã thủy thủ chạy lên cửa thang gác từ khoang đáy chém làm hai.

Trên thuyền lập tức trở nên hoảng sợ, hắn gầm rú khiến cho thủy thủ phải trở về phía khoang đáy, hướng về con thuyền của đối phương ngênh đến, chỉ có điều khoang đáy đã tràn đầy nước, không ai dám đi xuống, mặc dù có đao chém bên ngoài, nhưng những người từ dưới đó vẫn điên cuồng chạy lên, Lộc Giác Phỉ lại chém hai người nữa, nhìn các võ sĩ trên tàu vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, rốt cục cũng thu tay, hướng những tia nhìn nảy lửa về phía hai chiếc thuyền lớn đối diện.

Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, lại nghe thấy từ mặt sau truyền lại những tiếng kêu la,toàn bộ thân tàu lung lay dữ dội, lúc này, đội thuyền Yến Quốc từ mặt sau đã đánh đến những tảng đá lớn.

Chỉ có điều lúc này hai chiến thuyền đã bị đánh cho vỡ nát, hiển nhiên là bị chìm xuống biển, đội tàu Hàn Mạc cũng đã tấn công chậm lại, dù sao mỗi thuyền cũng chỉ có một lượng đá dự trữ,không phải vô hạn, quay đầu lại gặp chủ lực Uy Phỉ, không tránh được một trận chiến ác liệt, đến lúc đó cần nhiều những tảng đá lớn làm vũ khí, hai chiến thuyền này là trạm do thám, ý nghĩa đúng,không cần tiêu tốn nhiều đá dự trữ.

Trước khi khai chiến, Hàn Mạc đã đóng toàn bộ cửa sổ ba lầu, không để đám người tiểu Thiến kinh sợ, còn hắn ở ban công phía trên lầu,nhìn hai chiến thuyền Uy thuyền chỉ sau một lát đã bị đánh cho vỡ nát, thậm chí có thể thấy rõ sự hoảng loạn rối ren của những người trên chiến thuyền Uy thuyền, trong lòng cũng có vài phần hưng phấn, chỉ có điều trên mặt lại rất bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, tâm thế vô cùng bình thản.

Lương Úy chỉ huy thủy thủ sử dụng đầu thạch xe, đánh cho Uy thuyền một trận tơi bời, cho đến khi Hàn Mạc phất tay,lúc này mới dừng lại, nhìn thấy rõ Uy thuyền từ từ chìm xuống.

Trước đó Hàn Mạc trước đó đã dặn dò, tuy rằng tiến công phá hủy thuyền của Uy nhân, nhưng mà phải giữu lại vài tên sống sót, để hỏi cho ra chỗ ở của Uy phỉ.

--Ngũ thiếu gia, Uy phỉ nhảy xuống biển!

Lương Giáo Úy bỗng nhiên lớn tiếng bẩm.

Lúc này Hàn Mạc cũng đã nhìn thấy, trong tình huống không có đường lui, những người trên hai chiến thuyền Uy phỉ đều nhảy xuống biển, đó cũng là sự lựa chọn bất đác dĩ, nếu không cũng chỉ có cách cùng con thuyền vùi thân dưới đáy biển.

Dưới bầu trời đêm, trên mặt biển rộng, gào khóc thảm thiết.

Lộc Giác Phỉ nhìn thấy chiến thuyền chìm xuống, tất cả rơi vào đường cùng, chỉ có cách lựa chọn duy nhất là nhảy xuống biển, mắt thấy bộ hạ nhảy xuống biển đang định nhảy, may mà có người bộ hạ giữ chặt, cởi áo giáp trên người hắn xuống, nếu không mặc bộ quần áo đó nhảy xuống nước, không cần đợi Hàn Mạc bắt lên, cũng bị bộ áo giáp nặng trịch đó kéo xuống biển.

Dưới ánh trăng, Uy phỉ không thể di chuyển rõ ràng bốn phía, có chút ngu dốt khi cùng với giáp trụ nhảy xuống biển, ở trong biển không có cách nào thoát ra, chỉ có thể bị áo giáp mang theo chìm xuống biển.

Lộc Giác Phỉ đến bước đường cùng, nhưng vẫn ngang ngược như cũ, trong biển lớn tiếng kêu la, kêu gọi bộ hạ bơi về hướng Đông Hải ưng của Hàn Mạc.

Cũng có hơn mười người Uy phỉ đi sau hắn, bơi đến Đông Hải ưng, bọn họ muốn liều mình vật lộn một phen, chỉ tiếc hành động như vậy chả khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa, bên cạnh mép thuyền Đông Hải ưng đã có một loạt binh sĩ Quân Trấn Phủ Đông Hải đứng trang nghiêm, đợi Hàn Mạc trên ban công vung tay, cả loạt binh sĩ giương cung cài tên,cùng lúc bắn tên xuống như mưa, bắn vào Uy phỉ trên biển,chỉ trong nháy mắt, liền có vài tên Uy phỉ bị bắn chết Lộc Giác Phỉ thấy tình thế không ổn, cũng không biết nên đi tiếp về phía trước hay là quay đầu lại, trong trận mưa tên, hắn chỉ có thể giẫm lên nước, quơ đại đao trong tay ngăn cản.

Còn về những Uy phỉ tán loạn về những hướng khác, sớm bị mưa tên từ những con thuyền khác bắn chết, chỉ trong khoảng nửa khắc, trên mặt biển liền nổi lên một lớp máu đỏ, tiếng kêu khóc vang thẳng lên tận trời.

Lộc Giác Phỉ này cũng có vài phần bản lĩnh, những bộ hạ bên hắn từng người từng người bị giết, chỉ còn lại hai ba người, bản thân hắn cũng trái cầm phải chắn, lúc này đã mỏi mệt vô cùng.

Liền vào lúc này, chợt thấy dưới chân chìm xuống, dường như có cái gì kéo lấy hai chân mình, Lộc Giác Phỉ thất kinh, không đợi hắn kịp phản ứng, liền thấy phía sau có một người chặn ngang ôm nay hắn.

Lộc Giác Phỉ chung quy cũng không quá ngốc, hắn rất nhanh liền ý thức được, đây là địch thuyền thủy quỷ phái xuống, thủy quỷ này lúc mình tập trung tinh thần đối đáp, đã lặng yên không một tiếng động lặn xuống nước qua đây.

Hắn muốn giãy dụa nhưng đám thủy quỷ này kỹ năng bơi hiển nhiên cực kì xuất chúng, hắn đương nhiên không biết, những thủy quỷ này đều xuất thân từ trong quân lính ra. Từ nhỏ đã ngâm trong nước biển Đông Hải mà lớn lên, chỉ cần xuống nước thì càng linh hoạt càng nhanh nhẹn.

Lộc Giác Phỉ cũng có thể coi là lực sĩ, nhưng ở trong nước thì vẫn không đáng làm đối thủ cho đám thủy quỷ này, chỉ trong chốc lát,Lộc Giác Phỉ bị một biển thủy quỷ khống chế, muốn tự sát cũng không thể.

Ngoài hắn ra, tám tên phir sống sót cũng bị thủy quỷ từ các thuyền phái xuống khống chế, từ đầu đến khi kết thúc trận chiến toàn quân Uy phỉ bị tiêu diệt, mà đội tàu Hàn Mạc một người cũng không bị thương.

Mọi người của đoàn thuyền đương là hết sức vui mừng, nhưng Hàn Mạc lại không cảm thấy chiến thắng này to lớn đến cỡ nào.

Dù sao đây cũng là lấy toàn bộ lực lượng trong tay để đối phó với hai chiến thuyền thăm dò, hơn nữa là bắt baba trong bình, nếu như vậy cũng không thể bắt, cũng thật sự là vô tác dụng.

Tuy nhiên có thể dễ dàng đánh bại trạm canh gác thuyền Uy phỉ, cũng chứng minh sức chiến đấu mạnh mẽ của đội tàu.

Gió biển thổi phất,tiếng sóng biển, ánh trăng chiếu rọi trên mặt biển,một mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, Lộc Giác Phỉ bị bắt cùng với chín tên Uy nhân đều bị đưa lên Hàn Mạc Đông Hải ưng.

Tất cả bọn Uy nhân đó đều bị dậy gân trâu buộc chặt, đao đặt kề trên cổ, bị quân binh ấn quỳ trên boong tàu, nhìn thấy bốn phía đao thương lạnh như băng, một đám thủy thủ dũng mãnh nghiêm nghĩ đứng bao vây quanh, đám Uy nhân kia ai nấy đều lộ vẻ hoảng sợ.

Bọn chúng lúc này thấy được tổng thể diện mạo của chiến thuyền, khiếp sợ vô cùng, trong lòng lại ngầm tán thưởng nể phục, lại hối hận, xem ra đây mới đúng là người Trung Nguyên thật sự, người Trung Nguyên bị chọc giận, bọn họ phái quân đội chính quy đến.

Lộc Giác Phỉ sớm đã không còn mặc áo giáp uy nghi phong độ như trước nữa, cũng ướt như chuột lột, trên mặt hắn đầy vẻ phẫn nộ, nhưng hai thanh đao đặt trên cổ, cũng không phải là chuyện chơi.

Trên thuyền nhất thời yên lặng không một tiếng động,s au một lát,đã thấy vài tên thủy thủ theo mép thuyền xuống rất nhanh bằng thang dây, còn có và tên Nam Dương nhân từ trên thang dây bò lên.

Bốn năm tên Nam Dương nhân này là từ thuyền khác điều đến, dù sao chỗ này chỉ có Nam Dương nhân là hiểu được Uy ngữ, không có tiến hành thẩm vấn đám Uy nhân này.

Nam Dương nhân so với người Trung Nguyên hình dáng gầy yếu hơn nhiều, hơn nữa là da hơi đen, cái đầu cũng thấp bé một chút, mặc trường bào mang phong cách Nam Dương, trận chiến vừa rồi, trong mắt bọn họ,nhìn thấy đội tàu của Hàn Mạc không tốn nhiều sức lực đã loại bỏ được chiến thuyền của Uy nhân, khiếp sợ vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Trong mắt bọn họ, Uy nhân cực kì hung ác, Nam Dương nhân coi là mãnh hổ, không chịu được Uy nhân lăng nhục, không dám đắc tội giúp hạng người hung ác kia, nhưng lần này mãnh thú Uy phỉ bị Nam Dương nhân coi là rắn độc lại bị người Trung Nguyên đánh không chịu nổi một kích, điều này làm cho thương nhân Nam Dương nhân càng kính nể người Trung Nguyên như thiên thần.

Lộc Giác Phỉ thoáng nhìn Nam Dương nhân xuất hiện, đầu tiên là giật mình kinh hãi, lập tức phát ra một tiếng rống to, bọn Nam Dương nhân sớm đã nhìn thấy đám tù binh này, tuy rằng chúng đều bị trói chặt, nhưng Lộc Giác Phỉ này rống lên một tiếng, vẫn khiến Nam Dương nhân hoảng sợ vô cùng, nỗi sợ hãi Uy phỉ trong lòng làm cho bọn họ chen chúc thành một đám, quay người đi chỗ khác, cũng không dám nhìn đám Uy phỉ này.

Lộc Giác Phỉ thấy vậy, lập tức đắc ý đứng lên, cười haha,bất thình lình có một binh sĩ bên cạnh đá một cước vào mặt hắn, lập tức rớt mấy cái răng, chỉ nghe binh sĩ kia mắng:

- Mẹ nó, đều thành cái dạng này, lại còn kiêu ngạo như vậy, không biết xấu hổ...!