Quyền Thần

Chương 1038: Phía sau bức màn




Hàn Mạc hỏi:

- Như Mộng tỷ, tỷ nói tỷ tỷ kia vì một người mà ruồng bỏ Xà thần? Hắn là ai?

- Một nam nhân.

Liễu Như Mộng buồn bã nói:

- Một nam nhân Khánh quốc!

Hàn Mạc nhíu mày, Liễu Như Mộng liền nói:

- Ngươi không biết người đó đâu, hắn chỉ là một người không có tiếng tăm gì.

Rồi hơi trầm ngâm, nói:

- Đó là chuyện đã bốn năm về trước. Năm đó nàng ấy tình cờ cứu một người đàn ông bị trúng xà độc, để chữa trị xà độc, nàng ấy đã chăm sóc hắn hơn một tháng, hai người sớm tối bên nhau…!

Nói đến đây Liễu Như Mộng nhớ đến cũng đã từng cùng Hàn Mạc sớm tối bên nhau, khuôn mặt chợt ửng hồng.

- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hàn Mạc hạ giọng nói:

- Chẳng lẽ lệnh tỷ và nam nhân kia đã nảy sinh tình cảm?

Liễu Như Mộng gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Hàng năm nàng ấy đều vào Thánh đàn gặp ta, tất cả mọi chuyện đều nói hết với ta, chưa bao giờ giấu giếm. Nàng ấy và nam nhân đó từ lúc gặp nhau đến lúc yêu nhau cũng đều nói với ta. Nhưng La Như Lạc chúng ta không giống bộ lạc khác. La Như Lạc là hóa thân của Xà thần, từ xưa đến nay, nữ nhân La Như Lạc chỉ có thể lấy người trong bộ lạc, để bảo toàn sự thuần khiết của huyết mạch Xà thần…!

Nói đến đây, chăm chú nhìn Hàn Mạc ánh mắt lộ vẻ vô cùng buồn bã.

Trong lòng Hàn Mạc cũng lo sợ, nếu như quả thật có quy tắc như vậy, thế có nghĩa là mình và Liễu Như Mộng mãi mãi không thể đến với nhau?

Im lặng một lúc, Liễu Như Mộng tiếp tục nói:

- Nàng ấy biết rõ như vậy, không thể đem chuyện tình cảm này cho người nhà biết được, nhưng tình nghĩa khó mà dứt, không nỡ từ bỏ nam nhân kia. Mà nam nhân kia đối với nàng tình cảm cũng rất thắm thiết, đã lưu lại Phong quốc, hai người không thể danh chính ngôn thuận bên nhau, chỉ có thể bí mật gặp gỡ. Nam nhân đó tinh thông âm luật cầm kỳ, tỷ tỷ đã theo học cầm kỳ của nam nhân đó, nàng tư chất thông minh, trong thời gian ngắn, nhưng cũng có thể lược thông cầm kỳ…!

Trong lòng Hàn Mạc cả kinh, chợt nghĩ đến khi ở thành Thần Sơn, Đại Tế Ti giả mạo đó chẳng phải cũng đã gọi mình đến chơi cờ sao?

Trong lòng hắn rối bời, suy tư một lát, cuối cùng cũng hiểu, lúc đó gọi mình đến chơi cờ, là lúc trên mặt vị Đại Tế Ti giả luôn lộ vẻ hiền hòa, nhưng một khi chơi cờ xong, lại trở lại vẻ lãnh đạm, lúc đó Hàn Mạc vẫn không nghĩ ra nguyên do ẩn bên trong, bây giờ nghĩ ra, vị Đại Tế Ti đó lúc chơi cờ, chỉ sợ đã tưởng mình là tình lang của nàng.

Tình lang của nàng là người Khánh quốc, mà mình khi tiến vào Thánh đàn bị Đại Tế Ti giả nhìn thấy, nàng ắt sẽ nghĩ rằng đã nhìn thấy người trong mộng, khó mà khống chế được tình cảm trong lòng, mới tìm gặp mình, biến mình thành vật thay thế.

Lúc chơi cờ, bầu không khí đó khiến nàng mơ tưởng đến những ngày cùng chơi cờ với tình lang, chợt lộ vẻ dịu dàng.

Lắc đầu cười thản nhiên, Hàn Mạc hỏi :

- Ta hiểu rồi, Thác Hồ Phong có thể khống chế được lệnh tỷ, chắc chắn là hiểu được tình cảm của lệnh tỷ, lấy tính mệnh của nam nhân kia áp chế lệnh tỷ?

Liễu Như Mộng vuốt cằm nói:

- Ta tuy không dám khẳng định, nhưng ta và Hắc Mộc Địch âm thầm tìm vị nam nhân kia, vẫn không có tung tích của hắn, trong lúc khẩn cấp như thế, tỷ tỷ cũng không phải là một người nhát gan, nếu như không phải trong lòng khiên cưỡng, nàng tất nhiên sẽ không chịu để Thác Hồ Phong khống chế. Chỉ là…chỉ là vì nam nhân kia, nàng cam tâm bị Thác Hồ Phong lợi dụng, ruồng bỏ Xà thần, Xà thần… Xà thần nhất định sẽ không tha thứ cho nàng…!

Nói đến đây , giọng cũng đã hơi run run.

Hàn Mạc nhíu mày nói:

- Như Mộng tỷ, tất cả mọi chuyện xảy ra ở Phong quốc, xét cho cùng, mục đich của họ chẳng qua là muốn khuếch trương thanh danh… Nguyên nhân tru sát Tam đại Lạc Trường, tuy ta không dám xác định, nhưng hiện tại ta cũng có thể đoán ra được sơ qua. Thác Hồ Phong âm mưu xâm lược Ngụy quốc, chỉ e cũng không phải là ý đồ nhất thời, chắc chắn là có âm mưu từ trước, ba vị Lạc trưởng kia bị sát hại, chắc là do phản đối xuất binh tấn công Ngụy quốc, cho nên mới bị họa sát thân….!

- Đúng vậy, tiếng của Hắc Mộc Địch vọng tới, gã chậm rãi tiến đến, thản nhiên nói:

- Thác Hồ Phong muốn phát binh đánh Ngụy, nhưng gia phụ kiên quyết phản đối, chính vì nguyên nhân này, mới phải chịu độc thủ của Thác Hồ Phong.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Đúng vậy. Thác Hồ Phong giết Tam đại chủ gia lạc trường, lại trăm phương nghìn kế muốn điều Như Mộng tỷ ra khỏi Phong quốc, tất cả mọi việc chúng làm, chính là vì có thể toàn quyền nắm ba quận trong tay, tập hợp binh lực để xâm lăng bất cứ lúc nào.

Hắc Mộc Địch nắm hai tay, thản nhiên nói:

- Quân Tây Bắc Yến quốc các ngươi ra khỏi Lâm Dương quan, Thác Hồ Phong liền mượn lời tiên tri của Đại Tế Ti giả, truyền lệnh ba quận Phong quốc ta, bắt đầu tập hợp binh lực, chuẩn bị dụng binh, lúc các ngươi công phá Đình Thủy quan, Thác Hồ Phong liền hạ lệnh tiến vào quận Sơn Nam.

Lúc này trong lòng Hàn Mạc hiểu rõ, đúng vào lúc hắn bị nhốt ở Sơn Nam quận, nhận được tin tức Phong quốc xuất binh.

………

Hai người trò truyện với nhau hồi lâu, tuy rằng mối nghi ngờ trong lòng Hàn Mạc đã được gỡ bỏ hoàn toàn, nhưng rốt cục vẫn có một vấn đề nhạy cảm, hai bên đều không chủ động khơi ra.

Trong căn phòng nhỏ yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Hàn Mạc phá vỡ bầu không khí yên lặng kì lạ:

- Như Mộng tỷ, trải qua trăm nghìn cay đắng tỷ mới đến được Đông Hải, có phải là đến tìm ta giúp đỡ? Nhưng …ta có thể giúp đỡ tỷ được gì?

Liễu Như Mộng không trả lời ngay, trên khuôn mặt nàng lộ thần sắc cổ quái, một lúc lâu sau, nén tiếng thở dài, hạ giọng nói:

- Ta…ta không có cách nào thay đổi được tình hình hiện nay của Phong quốc, ta cũng không thể ngăn cản con dân Phong quốc tiếp tục tiến binh. Ta chỉ có thể tới tìm ngươi, chỉ có ngươi… chỉ có ngươi mới có thể khiến ta thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này!

Không đợi Hàn Mạc nói, Hắc Mộc Địch đi đến ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, chậm rãi nói:

- Dã tâm của Thác Hồ Phong do đâu mà có, chẳng lẽ ngươi không biết?

Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Mạc, tuy trong căn phòng thiếu ánh sáng, nhưng Hàn Mạc vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hắn, thậm chí còn có thể cảm nhận được ý thù địch mơ hồ trong mắt của A Địch.

Hàn Mạc vuốt cằm, dường như ngay từ đầu, Hắc Mộc Địch đã biểu lộ tâm ý đề phòng với mình, cũng không che dấu ý thù địch của gã, hai người cũng đã trải qua quãng thời gian hoạn nạn cùng nhau, mà trên danh nghĩa cũng là huynh đệ, theo lý mà nói hắn cũng không nên có thành kiến đối với mình như vậy.

Gã đã biểu hiện cảm xúc như vây, ắt có nguyên nhân khác.

Hơn nữa, một câu nói bâng quơ, Hàn Mạc lại cảm thấy có thâm ý sâu sắc, hắn tựa lên ghế, hơi trầm ngâm, một lát sau, mới chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ các ngươi muốn nói…dã tâm tấn công Ngụy quốc của Thác Hồ Phong, có liên quan đến Hàn gia?

Đây là một chủ đề cực kỳ nhạy cảm, nhưng chuyện đã tới nước này, muốn hiểu rõ chân tướng sự việc, nhất định phải đề cập đến.

- Thác Hồ Phong không phải thằng ngốc, Bố Tốc Cam cũng không phải kẻ ngu đần.

Hắc Mộc Địch chậm rãi nói:

- Khi chiến tranh hai nước Ngụy Khánh vẫn chưa xảy ra, bọn chúng còn thận trọng, lợi dụng mọi thủ đoạn khống chế ba quận Phong quốc, làm tốt việc chuẩn bị đối với việc tiến binh, Hắc Mộc Địch ta không phải tự xem nhẹ mình, trong bốn nước, quốc lực của Phong quốc ta yếu nhất, vả lại bách tính Phong quốc ta chán ghét chiến tranh. Thác Hồ Phong kia dựa vào cái gì mà có dã tâm đề ra kế hoạch quân sự lớn đến như vậy? Ba năm trước khai chiến ở Ngụy Khánh, bọn chúng vẫn chuẩn bị tốt như vậy, đó là xác định có cơ hội tấn công Ngụy quốc, bọn chúng làm sao lấy đâu ra tự tin như vậy?

Nói đến đây, Hắc Mộc Địch nắm chặt tay lại.

- Cứ coi như chúng ta nhìn rõ Ngụy Khánh ắt có chiến tranh, nhưng Phong quốc ta một khi tiến công chiếm biên giới Ngụy quốc, bất luận Ngụy Khánh ai thắng ai thua, đều không ngồi nhìn Nam Sơn quận trở thành lãnh thổ Phong quốc, tiếp đó ắt sẽ phát binh tấn công…Bọn chúng lại dựa vào nhận định gì mà nhất định sẽ bảo vệ cho Sơn Nam quận?

Hàn Mạc cũng không cắt ngang, mà bình tĩnh nói:

- Chắc ngươi đã tìm được đáp án.

- Đúng vậy !

Hắc Mộc Địch lạnh giọng nói:

- Đơn giản là đám người Thác Hồ Phong này đã âm thầm câu kết với ngoại bang, kí hiệp ước liên minh, tất cả âm mưu với Phong quốc, chẳng qua là một phần trong toàn bộ kế hoạch mà thôi.

Hàn Mạc nheo mắt, trầm giọng nói:

- Ngươi nói bọn họ lén ký hiệp ước đạt thành với ngoại bang, là ý gì?

- Chuyện đến nước này, ngươi còn giả vờ hồ đồ?

Hắc Mộc Địch cười lạnh nói:

- Ngươi là người của Hàn gia, Hàn gia âm thầm làm chuyện này, chẳng lẽ ngươi không biết tí gì.

Sắc mặt Hàn Mạc sa sầm, lạnh giọng nói:

- Hàn gia ta hành sự như thế nào, cũng không cần ngươi nói này nói nọ. Dã tâm của Thác Hồ Phong, có can hệ gì tới Hàn gia ta?

- Không có Hàn gia các ngươi ủng hộ sau lưng, bọn Thác Hồ Phong làm sao dám đảm lượng?

Hắc Mộc Địch lạnh lùng nói :

- Chính vì Hàn gia các ngươi, Thác Hồ Phong mới dám ngông cuồng hành sự, cũng mới khiến cho Phong quốc ta lâm vào cảnh chiến loạn..!

Liễu Như Mộng chau mày nói:

- Các ngươi .. các ngươi đừng ồn ào nữa…!

Hàn Mạc nhìn về phía Liễu Như Mộng, khẽ hỏi:

- Như Mộng tỷ, những lời hắn nói là thật?

Liễu Như Mộng trầm ngâm một lát, rồi quay về phía Hàn Mạc hỏi:

- Ngươi cũng biết lúc trước tại sao ta cam tâm đến trốn ở Hàn phủ các ngươi?

Hàn Mạc ngẩn ra.

- Chỉ là vì lúc đó ta còn cho rằng, Hàn gia ngươi là ân nhân của Phong quốc.

Liễu Như Mộng nhẹ giọng nói:

- Nếu không có chuyện xảy ra sau này, khiến ta biết được rất nhiều chuyện người khác không biết, ta…cho đến tận bây giờ, ta còn cảm kích Hàn gia các ngươi!

Hàn Mạc mơ hồ nói:

- Như Mộng tỷ, tỷ … tại sao tỷ nói như vậy?

Liễu Như Mộng chậm rãi nói:

- Phong quốc ta đất ở Nam Thùy, xưa nay dĩ hòa vi quý, chưa từng gây chiến. Hơn trăm năm qua, cùng Yến quốc ngươi tuy khởi binh đao, nhưng gần mấy chục năm nay, đã biến thù thành bạn. Hai mươi ba năm trước, Phong quốc ta phái sứ đoàn đến Yến quốc ngươi, cùng Đại Yến ngươi giao tình hòa hữu, lúc đó đại diện quan viên Yến quốc tiếp đón sứ đoàn Phong quốc ta , chính là Hồng Lư Tự nước Yến.

Hồng Lư Tự là nha môn phụ trách tiếp đón với ngoại bang, nghênh tiếp sứ thần ngoại bang đến, đều do một tay Hồng Lư Tự lo liệu, sứ đoàn Phong quốc đến thăm Yến quốc, do Hồng Lư Tự lo việc đón tiếp, đó cũng là việc chế lễ hợp lý.

Nhưng Hàn Mạc nghe đến đây, trong lòng có chút chấn động, dường như nghĩ tới điều gì, trong đầu quay tít, chợt nhớ ra một chuyện, vẻ mặt có chút biến sắc.

Hắn bỗng nhiên nhớ ra, Nhị tông chủ Hàn Chính Khôn từng nói với hắn một vài chuyện cũ trong tộc, trong đó có anh em con cháu Hàn gia trong lịch sử có đảm nhiệm các cấp quan trong triều, nếu như mình nhớ không lầm, hơn hai mươi năm trước đảm nhiệm Hồng Lư Tự khanh Yến quốc, chính là Hàn Huyền Đạo, quyền thần đứng đầu Yến quốc hiện giờ.