Quyền Thần

Chương 1025: Rồng trúc phun nước




Hàn Mạc cười thoải mái nói:

- Chư vị không cần khách khí.

Rồi quay đầu nhìn Hàn Nguyên:

- Tứ ca cũng không nên tức giận nữa, nói thật lòng, những chiến công mà đệ lập ra ở Tây Bắc quân, đều chủ yếu là nhờ vận may…!

Hàn Đình Qua lắc đầu nói:

- Ngũ thiếu gia, mạt tướng cả gan nói một câu, chuyện đánh giặc quả phải có vận may, nhưng chỉ chiếm hai phần, nếu muốn thắng trận thật sự, thì trước khi chiến phải bày trận, trong khi chiến phải biết cách chỉ huy, sau trận chiến còn phải đề phòng hậu hoạn, tất cả đều không thể thiếu. Ngũ thiếu gia có thể đánh bại Thiết mã kỵ của Ngụy quân, dẹp tan Nam Dương của Ngụy quốc, bình thường chỉ cần nói đến đây, là đám người chúng ta đã vô cùng bội phục. Đại thắng Nam Dương, đây tuyệt đối không phải vì vận may đã đến, mà chính là nhờ vào tài điều binh khiển tướng của Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia không nên quá khiêm tốn.

Bất luận nói thế nào, từ khi Đại Yến lập quốc trở lại đây, Hàn Mạc là nhân vật có được những chiến công ngoạn mục nhất trong những thời khắc quan trọng nhất, xứng đáng để bất kỳ con dân Yến quốc nào cũng cảm thấy tự hào, càng đáng để người Đông Hải cảm thấy vinh quang.

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Hàn bá bá quá khen.

Rồi hắn nghiêm mặt nói:

- Thật ra so về tài điều binh trên biển, ta sao có thể sánh bằng người đã có hai năm kinh nghiệm luyện tập tại Trấn Phủ quân như ca ca. Chỉ mới nói đến Trấn Phủ quân, đã mạnh hơn ta rất nhiều, nên ta đã nghĩ kĩ, trước lúc triển khai kế hoạch thủy sư đánh lên phương Bắc, tất cả quân vụ tạm thời do Tứ ca xử lí, còn ta sẽ ở bên học hỏi, đến lúc thảo phạt phương Bắc, nếu không có chút kinh nghiệm nào, thì quả không ổn.

Dừng một chút, hắn nghiêm nghị nói:

- Trước khi thảo phạt phương Bắc, Trấn Phủ quân sẽ tuân theo quân lệnh tối cao của Tứ ca, có điều đợi đến khi có lệnh tấn công trên biển của triều đình, ta nghĩ đến lúc đó, mình cũng có chút am hiểu về chiến lược thủy quân, lúc đó kế hoạch tác chiến phương Bắc sẽ do ta quyết định, chư vị thấy có được không?

Đám tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, Hàn Nguyên nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, còn Hàn Mạc đã kéo tay gã lại rồi cười nói:

- Tứ ca, huynh đã quen cách quản lí ở đây, nếu như bây giờ đột ngột thay đổi, chúng tướng lĩnh sẽ trở nên rối loạn, rất có thể sẽ làm trễ nại quân vụ của Đại Yến, ta ở bên cạnh huynh học tập, đây mới là cách tốt nhất, nếu huynh không đồng ý, vậy ta sẽ lập tức bỏ đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hàn Đình Qua có lơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng nói:

- Tứ thiếu gia, Ngũ thiếu gia nói cũng không phải không có đạo lí. Tuy Ngũ thiếu gia là anh hùng có tài, nhưng dù sao cũng không sát sao quân tình ở Trấn Phủ quân như Tứ thiếu gia, nếu để hắn thành thạo một chút, rồi từ từ trở thành thống lĩnh, bất kể là đối với Trấn Phủ quân hay Ngũ thiếu gia, đều rất có lợi.

Hàn Nguyên ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Tiểu ngũ, vậy cũng tốt, ngươi cố gắng học hỏi nhiều một chút, có gì không hiểu hãy đi thỉnh giáo Hàn bá bá và Hoàng bá bá. Tuy nói đệ chưa từng thống lĩnh qua Trấn Phủ quân, nhưng từ nhỏ đã từng sinh sống tại đây, ít nhiều cũng có chút ấn tượng, lại có hai vị bá bá giúp sức, ta tin rằng với tài năng của Tiểu ngũ, không cần bao lâu, chắc chắn sẽ trở thành thống lĩnh chính thức của Trấn Phủ quân.

Rồi gã chỉ vào chiếc ghế tổng đốc nói:

- Tứ ca có thể tạm thời giúp đệ thêm một thời gian nữa, nhưng quân lệnh của triều đình vẫn không thể vi phạm, chiếc ghế này đệ cứ ngồi lên, để tránh làm khó mọi người.

Hàn Mạc mỉm cười gật đầu, hắn cảm thấy trải qua hơn hai năm huấn luyện trong quân đội, Hàn Nguyên chững chạc hơn so với ngày trước.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Hàn Nguyên và các thống lĩnh cũng không dài dòng, lập tức đem tình hình của Trấn Phủ quân báo lại tường tận cho Hàn Mạc.

Trên thực tế công vụ ở Trấn Phủ quân cũng rất nhàn, gần trăm năm nay Đông Hải đã có thỏa hiệp nhất định với hải tặc, nhờ khai thông tuyến đường mậu dịch nên mười khu có bảy khu đã quy phục dưới cờ Hàn Mạc, ba khu còn lại, có khu cương quyết không khuất phục Hàn gia, vẫn tiếp tục làm hải tặc, có khi làm nhiều việc ác phá hoại lão bá tánh, tiếng xấu đồn xa, đến cả Hàn Mạc cũng không dám vi phạm thỏa hiệp mà thu nạp. Ba khu hải tặc này được chia thành nhiều nhánh, thế lực rất yếu, thường lui tới vùng Đông hải, còn Trấn Phủ quân cũng thường phái mấy chiếc thuyền tuần tra trên biển để chấp hành công vụ.

Ngoài việc đó ra, quân vụ quan trọng nhất của Trấn Phủ quân vẫn là chuẩn bị hậu cần và rèn luyện binh sĩ. Từ khi Hàn Thiên Nha thành lập ra Trấn Phủ quân đến nay luôn luôn nghiêm khắc luyện binh, cho dù là thời bình thịnh thế, cũng chưa từng ngơi nghĩ qua.

Tục ngữ nói rất hay, nuôi binh ba năm, dùng binh một giờ, nếu bình thường không huấn luyện binh, đến khi cần dùng binh, chỉ e một khắc cũng không thể.

Chính vì thế, thuộc hạ của Hàn gia tại Trấn Phủ quân, bắt đầu từ đời của Hàn Thiên Nha, đã lập ra quân lệnh nghiêm khắc, kế hoạch huấn luyện rõ ràng, trăm năm nay vẫn không lơ là sai sót, phương pháp huấn luyện của Trấn Phủ quân cũng càng lúc càng hoàn thiện, càng lúc càng hiệu quả, đầu buộc khăn đen, cả đoàn quân đứng bên bờ biển đồng thanh hô "giết", đã trở thành cảnh tượng quen thuộc ở Trấn Phủ quân.

Hàn Mạc rất có hứng thú với công việc hậu cần ở đây, hắn thích nhất là công việc làm vũ khí vô cùng tuần tự của Trấn Phủ quân. Ở đây có một doanh trại chuyên về chế tạo vũ khí, trong doanh trại tụ tập rất nhiều thợ giỏi, binh khí trên thuyền chiến cũng đều do trại này làm ra.

Vũ khí thông dụng nhất trên thuyền chiến, chắc chắn phải là thứ vũ khí công kích từ xa, lúc chưa tiếp cận được chiến thuyền của địch, cung tên của thủy binh, còn có hai chiếc nỏ lớn ở mui thuyền, chính là vũ khí chủ lực trên biển, chúng đều có tác dụng rất lớn trong chiến đấu. Còn trại thiết bị của Trấn Phủ quân vẫn không ngừng cải tiến kết cấu của thuyền chiến, không những tăng cường sức chiến đấu của vũ khí, mà còn thu nhỏ độ cồng kềnh của nó.

Từ đời của Hàn Thiên Nhai, ôTrấn Phủ quân đã vận dụng mô hình vũ khí trên bộ cải tiến thành vũ khí chiến đấu trên biển, có điều mô hình xe đá trên lục địa chiếm nhiều diện tích, lại chứa nhiều khối đá lớn, ngoại trừ thuyền lớn ra, thuyền vừa thường không có cách nào dùng được. Nhờ trại thiết bị ra sức nghiên cứu, xe đá lại thêm một lần được cải tiến, trở nên nhỏ gọn hơn, nhưng vẫn giữ được công lực ban đầu, thuyền cỡ vừa cũng có thể dùng được.

Hậu cần của Trấn Phủ quân, hiện đang được Hàn Đình Qua phụ trách, Hàn Mạc chăm chú lắng nghe Hàn Đình Qua nói về tình hình hậu cần của Trấn Phủ quân, đặc biệt về tình hình chế tạo thuyền chiến, hắn không ngừng gật đầu, sau cùng mới cười nói:

- Hàn bá bá, trại thiết bị hiện nay do ai phụ trách?

- Bành Ban.

Hàn Đình Qua lập tức nói:

- Bành Ban từ đời Thiên Nhai Công, hết đời này qua đời khác đều làm việc tại trại thiết bị. Tổ tiên của Bành Ban xuất thân là thợ mộc, truyền từ đời này sang đời khác, rất co năng lực làm việc. Bành Ban hiện nay là người giỏi nhất Bành gia, ở Trấn Phủ quân cũng rất nhiều năm rồi, hiện nay việc cải tiến thiết bị đều giao cho y.

- Hiện nay y có trong trại không?

Hàn Mạc tỏ ra rất hứng thú với tên Bành Ban này.

Hàn Đình Qua cười nói:

- Tên này có hơi ngốc một chút, nhưng làm việc lại hết sức trách nhiệm. Bình thường rất ít khi ra khỏi trại, cả ngày ở lì trong trại đục đẽo, bên cạnh lúc nào cũng có năm sáu câu giáo, nhưng là người có ý tưởng, nhận lệnh là tức tốc làm ngay, mọi người đều gọi y là Bành ngố!

Rồi lại thở dài nói tiếp:

- Có lẽ Ngũ thiếu gia cũng chưa quên, năm người còn ở đây, y từng làm cho người một con ngựa gỗ, làm người vui không tả nổi.

Những người có mặt đều bật cười, nụ cười này không phải để giễu cợt, mà để nói lên lòng khâm phục đối với Bành ngố.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhớ ra:

- Thì ra là y, ta nhớ ra rồi, ha ha, thì ra y vẫn còn ở Trấn Phủ quân.

Rồi hắn quay sang nói với Hàn Nguyên:

- Tứ ca, trong tức thời không phải muốn học là học được ngay, phải có kế hoạch trước, ta biết huynh quân vụ bận rộn, mọi người cứ đi làm đi, để ta từ từ học hỏi.

Hàn Nguyên gật đầu, nói:

- Như thế cũng tốt. Có chuyện gì, đệ cứ gọi ta, thường ngày, ta đều ở trong doanh trại bên cạnh!

Nếu có chuyện gì, cứ căn dặn ta một tiếng.

Hàn Mạc cười nói:

- Huynh lại quên lời ta vừa nói rồi, trước khi Bắc phạt, mọi chuyện trong Trấn Phủ quân đều do huynh làm chủ.

Rồi hắn nhìn sang Hàn Đình Qua nói:

- Hàn bá bá, không biết có thể cho gọi Bành ngố đến đây không, Tiểu ngũ có chút chuyện muốn hỏi hắn.

Hàn Đình Qua gật đầu nói:

- Ta lập tức phái người cho gọi hắn đến.

Hàn Nguyên cũng đứng dậy, nói thêm mấy câu nữa, lúc này chúng tướng sĩ mới giải tán.

Hàn Mạc tựa vào ghế trên, hai tay ấn lấy huyệt thái dương, để thả lỏng một chút, hắn nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, nếu không phải có Hàn Nguyên đứng ra ủng hộ mình, chỉ e phải gặp một chút rắc rối thật.

Không để Hàn Mạc đợi lâu, ngoài trại đã truyền vào một giọng nói ồm ồm:

- Mạt tướng Đô úy Trang bị doanh Bành Ban phụng lệnh tướng quân, đến bái kiến!

Hàn Mạc vừa đứng dậy miệng đã nói:

- Là Bành ngố… ồ, là Bành đô úy? Mau mời vào!

Rất nhanh, cửa trại đã được mở ra, một gã nước da ngăm đen, tướng người thô kệch, nhưng rất ra dáng hảo hán đã bước vào, diện mạo đáng sợ, rất đặc trưng cho hảo hán của Đông Hải, những người thế này rất thường gặp trong Trấn Phủ quân, nhưng trên mày trái của y có một vết sẹo, có vẻ rất sâu.

Người này chính là Bành Ban, y tiến về trước, quỳ một chân xuống, chắp hai tay lại nói:

- Mạt tướng Bành Ban, tham kiến tướng quân!

Chuyện Hàn Mạc đảm nhận chức tổng đốc Trấn Phủ quân, ngoại trừ cấp thống lĩnh, những người khác không ai được biết, Bành Ban cũng không ngoại lệ, nhưng chuyện Hàn Mạc là chủ quân của Tây Bắc quân thì không ai không biết, nên Bành Ban cũng gọi Hàn Mạc là tướng quân.

Hàn Mạc tiến về phía trước đỡ y dậy, cười nói:

- Bành đại thúc sao lại khách khí như vậy? Ở đây chỉ có hai người chúng ta, đều là người nhà, những lễ nghi rườm rà này hãy bỏ đi. Bành đại thúc còn nhớ, năm Tiểu ngũ tám tuổi, người có đích thân làm một con ngựa gỗ tặng ta, lúc đó ta vô cùng vui mừng.

Bành Ban thật thà chất phác cười nói:

- Tướng quân vẫn còn nhớ?

- Đừng gọi ta là tướng quân, gọi Tiểu ngũ là được rồi.

Hàn Mạc cười nói.

- Được, Tiểu ngũ.

Bành Ban rất thật thà, Hàn Mạc vừa nói xong, y đã gọi luôn.

Hàn Mạc cười ha hả, kéo cánh tay Bành ban đến cái bàn đồng bên cạnh, nghiêm mặt nói:

- Bành đại thúc, Tiểu ngũ hôm nay tìm thúc, là muốn nhờ thúc chỉ giáo một việc.

Bành Ban ngẩn người một lúc, trước mắt y, Hàn Mạc đã là nhân vật nổi tiếng khắp thiên hạ, sao lại đi thỉnh giáo một Đô úy nhỏ nhoi như mình? Nhưng trong lòng hắn lại rất vui, có được người nổi tiếng như Hàn Mạc thỉnh giáo, đó là chuyện vô cùng ving dự, hắn nói:

- Tiểu ngũ, có chuyện gì? Nếu ta biết, mà có thể nói ra, ta nhất định sẽ nói, còn nếu không ta cũng hết cách.

Hàn Mạc gật đầu, hắn lấy một cuộn da từ trong ngực áo ra, đặt lên chiếc bàn đồng, mở ra, là một bức họa, nhưng đồ vật trên bức họa lại rất cổ quái, giống như một con rồng dài đang uốn người ngẩng đầu lên trời, phía dưới lại có mấy cái bệ, Bành Ban nhìn xong, cau mày, tỏ ra khó hiểu.

- Đây là rồng trúc phun nước!

Hàn Mạc hạ giọng nói:

- Hôm nay mời Bành đại thúc đến, chính là muốn thỉnh giáo về nó!