Quyền Thần Tái Thế

Chương 21: 21: Ai Muốn Làm Tri Kỷ Của Ngươi​






Translator: Lục Tịnh An
Cuối cùng Thẩm thiên hộ vẫn không nỡ ăn cái bánh ú rất giống dương vật kia, trịnh trọng cất nó vào trong ngực áo.
Trên công đường, những người đứng đầu Đại Lý Tự và Bắc Trấn Phủ Ti đang khá nhức đầu.
Cái chết của Trác tế tửu không chỉ đột ngột, mà còn có ý tứ tương đối bi tráng, nếu truyền ra ngoài rồi còn bị người ta thêm mắm thêm muối nữa, thì e là sẽ trở thành buổi diễn thuyết thư như "Tỷ Can mổ tim", "Ngũ Tử Tư móc mắt" luôn, đây không phải là hướng dư luận mà bọn họ muốn thấy.
Có nên báo chuyện này lên trên không? Báo khi nào? Báo ra sao?
Xoay quanh ba vấn đề cốt lõi này, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ và Đại Lý Tự khanh tiến hành cuộc thi đấu miệng lưỡi, trong phút chốc đã lộ ra thế cục nghiêng về một bên, Cẩm Y Vệ mạnh bạo hung hăng đã toàn thắng.
Phùng Khứ Ô nói: "Ngày mai là tết Đoan Ngọ, ai cũng không được làm phiền tới tâm trạng đón tết của hoàng gia.

Đợi sau tết hãy báo cáo tất cả sự việc xúi quẩy này.

Làm đông thi thể của Trác Kỳ trước đi.

Các vị ở đây đều im miệng hết cho ta, ai dám tự ý bẩm báo thì ngày hôm nay của Trác Kỳ sẽ là ngày mai của kẻ đó!"
* * *
Mùng năm tháng năm, không khí ngày tết ngập tràn trong hoàng cung, các hậu phi và nội thần đều mặc mãng bào, hai bên cổng của các điện đều được đặt chậu cây xương bồ, trên cổng được treo hai bức tranh Thiên Sư Tượng cầm kiếm trừ tà, giống như tranh hộ pháp đón năm mới, phải treo đủ một tháng rồi mới gỡ bỏ.
Hoàng đế ban thưởng quà tết Đoan Ngọ cho các đại thần, Tô Án cũng nhận được một phần, gồm có một cái quạt giấy khung tre, một dải lụa năm màu hình đầu hổ, hai cây gậy được quấn dây năm màu, hai bức tranh giấy vẽ hổ và sâu độc.
Không có vật gì quý giá, chỉ thể hiện việc ban ơn đồng đều, lấy hên mà thôi.
Còn thái tử lại tự tay làm một chén mì chần nước lạnh bỏ thêm tỏi bắt hắn ăn, nói là để trừ tà.
Thái tử được hầu hạ từ nhỏ, không cần nghĩ cũng biết tay nghề thế nào, Tô Án thấy y thịnh tình thành khẩn, chỉ đành bóp mũi ăn hết, còn phải dối lòng mà khen ngợi là sắc vị đầy đủ.
Khuỷu tay Chu Hạ Lâm chống trên mép bàn, hai tay chống cằm nhìn hắn ăn mì, hết sức vui vẻ.
"Đợi lát nữa tới Đông uyển đánh bóng bắn liễu, ngươi cũng tham gia đi, để ta xem thử thân thủ của ngươi."
Tô Án uống một ngụm trà để át đi mùi mì tỏi: "Ta có thân thủ gì đáng nói đâu? Đừng chế giễu ta."
Chu Hạ Lâm tự tâng bốc mình: "Vậy thì cho ngươi xem thân thủ của ta.


Ta đã giành được vị trí đầu bảng đợt bắn liễu tết Đoan Ngọ năm ngoái đó, được phụ hoàng khen thưởng một hồi."
"Vậy chúc điện hạ năm nay lại giành được vòng nguyệt quế, ta ở bên ngoài phất cờ cổ vũ là được."
"Vòng nguyệt quế là gì?"
"Chính là vòng hoa dùng cành nguyệt quế bện thành, đội cho người thắng cuộc.

Đây là phong tục của Hy Lạp."
"Hy Lạp là gì?"
"Ờ, là một trong những nước phương tây, lúc này chắc có tên là Ách Lặc..

à đúng rồi, Ách Lặc Tế Á."
Thế là trên đường theo hầu thái tử ngồi xe ngựa đến Đông uyển, Tô Án rảnh rỗi không có gì làm, bèn kể lại câu chuyện thần thoại nguyệt quế A Ba La theo đuổi Đạt Phù Ni một lượt.
Chu Hạ Lâm nghe xong, không thể tin nổi: "Đạt Phù Ni bị ngốc à? Chỉ là con gái của thần sông nho nhỏ, được thần mặt trời vừa anh tuấn mạnh mẽ vừa có thần lực cuồn cuộn xem trọng, vậy mà thà biến thành cây nguyệt quế chứ cũng không chịu gả cho hắn ư?"
"Nhưng nàng có quyền tự do lựa chọn gả hay không mà.

Nói cách khác, dù nữ tử triều ta được thiên tử theo đuổi, thì cũng nên có quyền từ chối." Tô Án cố gắng giải thích với thái tử cái gì gọi là tôn trọng ý nguyện của một người.
"Theo đuổi?" Chu Hạ Lâm cười giễu, "Đó gọi là ân điển.

Thiên tử coi trọng nữ tử nào, muốn nạp nàng làm phi, thì đó là vận may đã tu mấy kiếp của nàng ta.

Cả gan nói nửa chữ không, không sợ bị phán chém đầu cả nhà vì tội kháng chỉ à!"
Tô Án: "..."
Nói chuyện với kẻ thống trị phong kiến về nhân quyền trời sinh và ý chí tự do, mình có bị ngốc không vậy?
Hắn chắp tay nói lấy lệ: "Điện hạ nói rất phải."
"Chậc, nhưng sao ta cứ cảm thấy trong lòng ngươi lại không cho là đúng nhỉ?" Chu Hạ Lâm nghiêng người lại gần, muốn nhìn rõ sắc mặt của hắn.
Xe ngựa đột ngột lắc mạnh, Tô Án ngã về phía đối diện, răng đập mạnh vào miệng thái tử.

Thái tử ôm miệng, kêu đau ra tiếng.
Đề kỵ Cẩm Y Vệ cạnh xe ngựa lập tức hỏi thăm qua ô cửa: "Điện hạ có sao không?"
Chu Hạ Lâm nghẹn ngào: "Không sao."
Tô Án áy náy kéo tay y ra, kiểm tra vết thương: "Vẫn ổn vẫn ổn, chỉ rách một miếng da nhỏ, chảy xíu máu thôi."
Chu Hạ Lâm nổi giận: "Thân thể của thái tử đáng giá vạn kim, thế nào là chỉ rách một miếng da nhỏ? Mau lấy gương tới cho ta nhìn xem!"
Tô Án tìm được một cái gương lưu ly do giáo sĩ Tây Dương tiến cống trong hộp đồ ở thùng xe, to bằng lòng bàn tay, độ trong suốt không khác mấy so với kính ở hiện đại, rồi đưa cho y.
Chu Hạ Lâm đau lòng nhìn vết máu trên khóe miệng: "Nếu bị phụ hoàng nhìn thấy, chắc sẽ lại nói ta nghịch ngợm không chín chắn..

Haizzz, sao ta cảm thấy rất giống vết rách trên miệng ngươi đó."
"Giống chỗ nào." Tô Án sờ môi theo bản năng, đã kết vảy sắp lành rồi, không nhìn kĩ thì thật sự không nhìn ra được.
Chu Hạ Lâm dùng khăn tay sạch lau vết máu, nhìn Tô Án chăm chú đầy hoài nghi: "Không phải ngươi cũng bị đập trúng đó chứ? Bị ai làm?"
* * * Bài này đã đọc rồi mà, cầu xin hai cha con các người đó! Tô Án bất lực gối lên khuỷu tay: "Đừng nói chuyện với ta nữa, ta bị say xe!"
* * *
Đông uyển là lâm viên hoàng gia được các đời đế vương xem trọng, được xây dựng rất u tĩnh thanh nhã.
Cung điện rực rỡ, đình đài khắp nơi, trong vườn cây cối rậm rạp, hoa cỏ được trồng xung quanh, còn dẫn nước suối làm hồ, trên hồ có tượng rồng ngọc phun nước, cực kì khéo léo.
Vị trí của sân bắn liễu nằm trước mặt phía tây của Long Đức điện, bên cạnh một cái hồ xanh biếc, đội vệ binh đi đầu đã sắp xếp chỉnh tề, đựng rất nhiều bồ câu và chim sẻ trong hồ lô và hộp gỗ, treo trên cành liễu đong đưa, khi tên được bắn ra, nếu có thể mở hộp thả chim bay ra mà không làm nó bị thương, thì sẽ tính là thắng một lần.
Theo thông lệ, hoàng tử, chư vương và các đại thần đều phải ra sân, lần lượt bắn tên, kẻ mở được nhiều hộp nhất sẽ chiến thắng.
Kim loan của hoàng gia thì được bố trí trong đình ở trên đài bên cạnh sân đấu.

Khi Tô Án đi theo thái tử đến khấu kiến, Cảnh Long đế đã dắt Vệ quý phi ngồi vào chỗ trước rồi.
Vệ quý phi đã mang thai chín tháng, một tháng nữa sẽ sinh nở, hoàng đế vốn muốn giữ nàng ta ở trong cung dưỡng thai.

Nhưng quý phi cứ đòi theo đến, nói trong cung bức bối, muốn ra ngoài thư giãn, thái y cũng nói phụ nữ sắp lâm bồn nên đi lại nhiều, sau này khi sinh nở có thể thuận lợi hơn.


Hoàng đế chỉ đành cho phép, tăng gấp đôi số cung nhân hầu hạ cho nàng ta.
Thái tử hành lễ xong thì đứng dậy, hoàng đế hơi ngây người, hỏi: "Sao miệng con cũng bị rách vậy? Cũng bị nóng trong người à?"
Thái tử lúng túng quệt khóe môi.

Tô Án sau lưng y đang nhịn cười.
Hoàng đế liếc Tô Án một cái như cảnh cáo, hờ hững nói: "Ngồi đi, ban rượu."
Rượu là loại rượu xương bồ đón tết, bên trong được bỏ chu sa và hùng hoàng, Tô Án uống mà muốn lè lưỡi luôn, nhưng không thể không uống hết.
Chu Hạ Lâm ghi thù việc hắn đập rách môi mình, mất mặt trước mặt phụ hoàng, nên rót thêm cho hắn một ly lớn nữa, canh chừng hắn uống hết, rồi mới đi xuống sân một cách đắc ý.
Tuy y còn nhỏ, nhưng sức lực thì không yếu, lại còn hiếu động thích tập võ, được danh sư dạy kỹ thuật bắn, nên chính xác kinh người.

Cưỡi ngựa bắn tên, chính xác liên tiếp mười lăm cái hộp, chim sẻ vỗ cánh bay đầy trời.
Cuối cùng quay đầu lại, nháy mắt với Tô Án như khoe khoang vậy.
Hơi rượu bốc lên đầu, Tô Án nhìn y thành ra mấy người.
Không chỉ là thái tử trên sân, mà còn có Dự vương, bao gồm cả một đám hoàng thân quốc thích và trọng thần triều đình, hắn đều nhìn thấy đường nét rất mơ hồ.
Cảnh Long đế để ý thấy gò má đỏ rực và ánh mắt mê man của hắn, cười nói: "Mới có hai ly thôi, tửu lượng của Tô thị độc cũng yếu quá nhỉ."
Tô Án rất muốn trả lời hoàng đế là, hắn say xe, trước đó còn ăn một chén mì chần nước lạnh nửa sống nửa chín, nên bụng rất cồn cào, nếu không thì tửu lượng tuyệt đối không yếu thế này, tiếc là nói không nên lời, chỉ có thể khoát tay tỏ ý là tửu lượng yếu kém.
Vệ quý phi cầm lên một bông hoa thạch lựu trên bàn, ngón tay sơn đỏ bóp nặn cánh hoa nhiều lần, cuối cùng nghiền bông hoa thành một nắm bùn đỏ, rồi vứt xuống đất.

Nàng ta ung dung nói: "Chi bằng để Tô thị độc xuống sân bắn liễu, hoạt động gân cốt, hơi rượu cũng sẽ tản đi thôi."
Không đợi hoàng đế lên tiếng đã ra hiệu cho cung nhân bên cạnh, dìu Tô Án đi xuống đình.
Bị gió lạnh bên sông thổi qua, ý say của Tô Án lại vơi bớt thật, một hiệu úy bên cạnh đưa cung tên lên.
Hắn nhận lấy, đứng thẳng kéo cung lắp tên, ngắm chuẩn hồi lâu, rồi lại gần mục tiêu vài bước, mới bắn tên ra.
Mũi tên bay ra một cách xiêu vẹo, mắt thấy sắp rơi xuống mặt sông, không biết thế nào mà lại bắn trúng một hộp gỗ lớn nhất, được treo thấp nhất trên cành liễu.
Hiệu úy phụ trách đăng ký cao giọng hô lên: "Trúng rồi!" Mấy giây sau lại hô lên: "Sao không có bồ câu bay ra?"
Hắn trèo lên cây, mở hộp gỗ ra, ngạc nhiên lấy ra một con bồ câu đã chết vì trúng tên.
Tiếng cười ồ vang lên xung quanh.
Vệ quý phi giơ tay áo lên cười yêu kiều: "Người khác bắn hộp, còn hắn thì bắn chim trong hộp, một mũi xuyên tim, cũng xem như một kiểu chính xác khác."

Tô Án bối rối nói: "Để ta thử lại." Rồi lần lượt bắn ra ba tên nữa.
Một mũi tên một mạng chim, vẻ thê thảm khi chết khiến người ta trố cả mắt.
Cảnh Long đế bất lực nói: "Ngươi đang bắn liễu hay đang sát sinh đó.

Nên quay lại đây thì hơn, muốn phần thưởng gì trẫm cho ngươi là được."
"Thần thật sự không biết bắn tên." Tô Án đặt cung tên xuống, đi đến trước đình xin tội với hoàng đế.
Cảnh Long đế nói: "Nhìn tư thế kéo cung lúc nãy của ngươi là đã biết rồi.

Nhân lúc hôm nay cao thủ như mây, ngươi chọn một người làm sư phụ đi, trẫm ra lệnh cho hắn dạy ngươi đến khi nào biết mới thôi."
"Nhi thần dạy hắn!" Chu Hạ Lâm lập tức kêu lên.
Cảnh Long đế trừng y một cái, chê y làm thái tử mà lại mất sự dè dặt, rồi lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp hùng hồn cười nói: "Thần đệ xin tự tiến cử, khi ở tiệc ân vinh trước đây, thần đệ từng đàm thơ luận đạo với Tô thị độc, tương đối ăn ý, sau đó ngồi lại đánh cờ, xem nhau như tri kỷ, lần này lại cùng cọ xát kỹ thuật bắn tên, cũng coi như tạo nên một giai thoại Bá Nha Tử Kỳ."
Tô Án vừa nghe âm loa trầm hoa lệ này, liền nhớ đến màn trở mặt dưới gốc cây đào, lập tức lùi về sau một bước với vẻ cảnh giác: "Đừng, ta không thân với Dự vương điện hạ, càng không tới mức tri kỷ gì đó đâu."
Dự vương bị hắn vả mặt trước đám đông nhưng cũng chẳng giận, mặt dày đáp: "Thanh Hà đang lo lắng việc ngoại thần và hoàng thân có qua lại, khiến mọi người nghi kỵ, nên mới rũ sạch quan hệ phải không? Yên tâm đi, hoàng huynh rất rộng lượng nhân nghĩa, sẽ không trách tội ngươi vì chuyện này đâu."
Y quay đầu nhìn sang hoàng đế: "Thần đệ nói đúng chứ, hoàng huynh?"
Sắc mặt Cảnh Long đế hờ hững, giọng điệu bình tĩnh: "Tứ đệ nói không sai.

Nếu đã như vậy, trẫm sẽ giao Tô thị độc cho đệ nửa ngày, xem rốt cuộc có thể học được bao nhiêu."
Dự vương tùy ý chắp tay với y, một tay kẹp cung tên, tay kia khoác tay Tô Án, miệng thì nói: "Rừng cây sau điện thanh tĩnh, thích hợp luyện bắn." Rồi kéo Tô Án mặt đầy vẻ không tình nguyện đi ra ngoài sân.
* * *
Lời tác giả:
Quần chúng ăn dưa: Xin hỏi sở trường của các vị công là gì?
Hoàng đế: Chơi đùa quyền mưu, trị nước làm chính trị.
Thái tử: Ăn uống chơi bời.
Thiên hộ: Tra tấn bức cung.
Vô danh: Giết người kiếm tiền.
Dự vương: Làm tri kỷ với mỹ nhân.
XX:&*%#@+*&!.