Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 7




Lúc ra ngoài Đức Khởi Hiên đã là giờ Thân, Mộ Thập Bát lặng im đi theo Mộ Tử Duyệt một đoạn đường thật dài, lúc này mới khó hiểu hỏi: "Công tử, ngài sao có thể cùng người này xưng huynh gọi đệ, những việc trước kia ngài đều đã quên rồi sao?"

"Chuyện gì? Sao ta lại không nhớ nhỉ?" Mộ Tử Duyệt trêu hắn, thân vệ này tuy không phải là thủ hạ đắc lực nhất của nàng, nhưng nàng lại thích nhất, có thể là bởi vì hắn đã đi theo nàng nhiều năm, tính tình lại bộc trực thẳng thắng, không biết quanh co.

"Quản gia đã kể với ta, trước kia Thụy vương phủ từng có hôn ước với quận chúa, sau này vì quận chúa cố ý đi theo quân Chinh Tây, Thụy vương phủ liền nói quận chúa kiệt ngạo bất tuân, không tuân thủ nữ tắc, cư nhiên muốn từ hôn. Lúc quận chúa mất, bọn họ ngay cả một bóng người cũng không thấy, nghe nói tên Hạ Diệc Hiên kia còn xuống phía nam phong lưu khoái hoạt, vậy còn là con người sao?" Mộ thập bát căm giận nói, "Lúc lão vương gia mất, sự tình đột ngột, tiên đế còn phái người khai quan nghiệm thi... Việc này tám chín phần mười cũng là bọn hắn giở trò quỷ. Sau khi công tử kế tục vương vị, những chuyện đối nghịch cùng người kia còn thiếu sao? Hắn quả thực là khắc tinh của Nghiễm An vương phủ chúng ta!"

Suy nghĩ của Mộ Tử Duyệt bỗng trở nên mơ hồ. Kỳ thật, thời còn trẻ, ấn tượng của nàng về Hạ Diệc Hiên không sâu lắm. Hắn thân là thế tử Thụy vương, thuở nhỏ trưởng thành sớm, rất ít khi qua lại với đám con em quan lại trong triều. Lúc Thụy vương phủ nhắc tới việc cầu thân, nàng đương nhiên không vui. Việc nàng cố ý muốn gia nhập quân Chinh Tây có một nửa nguyên nhân là vì hôn sự này.

Bây giờ nghĩ lại, hôn sự này chẳng qua là vì Thụy vương phủ muốn mượn sức Nghiễm An vương phủ, sau lại bởi vì nàng một mực cự tuyệt, phụ thân của nàng cũng có chút do dự, từ đó đắc tội Thụy vương phủ. Hiện tại Mộ Tử Duyệt cùng Hạ Vân Khâm quân thần tình thâm, tất nhiên bị Thụy vương phủ coi là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thập Bát, ngươi quá ngây thơ rồi." Mộ Tử Duyệt vỗ vỗ vai hắn, sải bước đi lên phía trước.

Mộ Thập Bát cái hiểu cái không, bất quá hắn rất nhanh không thèm suy nghĩ nữa, đi sau nàng vui rạo rực nói: "Hiểu được, công tử làm gì cũng có lý, tiểu nhân chỉ cần y lệnh mà làm là được rồi."

Vừa qua khỏi một chỗ rẽ, Di Thanh Quán lại ở trước mắt. Trong quán có tốp năm tốp ba người đi ra, có lẽ tụ hội bên trong đã gần kết thúc. Mộ Tử Duyệt kìm lòng không đặng nhìn lên lầu ba, không khỏi ngây người ngẩn ngơ, chỉ thấy Thẩm Nhược Thần đứng ở lan can, tay áo bay bay, trong tay cầm một ống sáo, đang thổi một tiểu khúc không biết tên, tiếng sáo nức nở nghẹn ngào.

Tâm Mộ Tử Duyệt như có cái gì đụng trúng, cả người đều nóng lên: buổi thăm mộ hôm đó Thẩm Nhược Thần từ Mộc Tề Sơn đi ra, hắn lại biết thổi sáo, chẳng lẽ hắn chính là người thổi sáo ở Mộc Tề Sơn kia? Vì sao hàng năm hắn đều đến đó? Lại vì sao chưa bao giờ ra gặp nàng? Chẳng lẽ...

Thẩm Nhược Thần thấy nàng liền ngừng thổi. Chợt hắn thu hồi ống sáo, đi vào sương phòng.

"Công tử! Công tử, ngài bị trúng tà?" Mộ Thập Bát kêu nàng hai tiếng, ái muội nở nụ cười.

"Nhân không phong lưu uổng thiếu niên (*)." Mộ Tử Duyệt trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại sợ bị Thẩm Nhược Thần khinh nhìn, do dự một lát, vừa định phái Mộ thập bát đi lên xem thử thì tiểu nhị từ trong quán chạy ra.

* Nhân không phong lưu uổng thiếu niên: người sống trên đời mà không phong lưu thì uổng thời tuổi trẻ

"Vương gia, Thẩm công tử trong nhã gian mời ngài đi lên nói chuyện."

Trong nhã gian có ba bốn người, hương trà tỏa ra từng đợt, nói cười ríu rít, vừa thấy nàng tiến vào liền tĩnh lặng trở lại, một đám đi lên chào.

Những người này cũng đều là danh nhân trong thành, nói năng nhã nhặn. Có một người nàng cũng biết, chính là người lần trước đến tận cửa vương phủ để giáo huấn nàng, trung thừa Ngự Sử Phương Vu Chính.

Mộ Tử Duyệt vốn tưởng là có thể một mình cùng Thẩm Nhược Thần nói mấy câu, ai dè cũng chỉ có thể trương ra bộ dáng vương gia, hàn huyên vài câu.

Thẩm Nhược Thần châm một chung trà, đưa tới trước mặt Mộ Tử Duyệt: "Hôm nay đa tạ Vương gia, lấy trà thay rượu, bày tỏ kính ý."

Mộ Tử Duyệt lần đầu tiên cùng Thẩm Nhược Thần cách nhau gần như vậy, không khỏi có chút hồi hộp kích động, sau một lúc lâu mới nhận lấy chung trà nhấp một ngụm: "Thẩm đại nhân khách khí, hôm nay không có công vụ trong người, vương gia đại nhân cái gì, quá mức xa lạ, không bằng ta đường đột gọi một tiếng Nhược Thần, ngài thấy thế nào?"

Lời vừa thốt ra, ngay cả chính nàng cũng hiểu được có chút vô liêm sỉ. Hai người chưa bao giờ thâm giao, thanh quan cùng quyền thần, hai thế giới phân biệt rõ ràng, Thẩm Nhược Thần lại tránh nàng như rắn rết.

Thẩm Nhược Thần rũ mắt, sau một lát thần sắc tự nhiên nói: "Vương gia thích là tốt rồi."

Mộ Tử Duyệt trong lòng vui mừng, hòa nhã nói: "Nhược Thần cũng không cần đa lễ, gọi ta Tử Duyệt là được."

Phương Vu Chính ngồi một bên nặng nề ho khan một tiếng, lạnh lùng nói: "Vương gia tự trọng, hạ quan sao dám gọi thẳng tên vương gia."

Mộ Tử Duyệt thấy hắn bày ra bộ dáng tảng đá ngáng đường, liền nhịn không được muốn đùa giỡn vài câu: "Lời ấy của Phương đại nhân sai rồi, ngươi không đi buộc tội người khác đã là vạn hạnh, chẳng lẽ còn có người dám ở trước mặt bệ hạ buộc tội ngươi?"

Nói xong, nàng đi đến cái ghế bên cạnh Phương Vu Chính, đỉnh đạc ngồi xuống, nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, kỳ thật từ rất lâu trước kia ta đã muốn gọi ngươi một tiếng Vu Chính, không biết Phương đại nhân chịu hay không chịu đây?"

Mộ Tử Duyệt nói xong lại nhấp một ngụm trà, chờ Phương Vu Chính lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt nàng, không ngờ đợi nửa ngày mà chỉ thấy ánh mắt Phương Vu Chính lóe lên, rồi nâng chung trà uống một ngụm.

Trong nhã gian có chút im lặng, Mộ Tử Duyệt trong lòng buồn bực, Phương Vu Chính này chẳng lẽ động kinh hay sao? Không phải hắn hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi?

"Vu Chính ngươi không nói lời nào tức là đồng ý. Kỳ thật hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, phần giao tình này không phải ai cũng so được, ngươi nói xem có đúng không?" Tròng mắt Mộ Tử Duyệt linh động.

"Vương gia cùng Vu Chính từ nhỏ cùng nhau lớn lên? Sao từ đó tới giờ không nghe Vu Chính nhắc tới?" Thẩm Nhược Thần hứng thú hỏi.

"Chỉ là chút chuyện cũ năm xưa, không đáng nhắc tới." Phương Vu Chính có chút xấu hổ.

"Vu Chính ngươi cũng quá vô tình đi. Ta nhớ rõ có lần chúng ta đi trộm bài thi của phu tử, ngươi kiên quyết túm áo ta không cho đi, ta nhún người một cái bay qua tường, ngươi lại đuổi theo trối chết, nói là có nạn cùng chịu, tuyệt sẽ không bỏ lại một mình ta." Mộ Tử Duyệt trêu tức nói.

"Vu Chính cũng làm chuyện mất mặt như vậy? Làm ta sợ nhảy dựng a." Thẩm Nhược Thần mỉm cười.

Phương Vu Chính đột nhiên nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt, thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu mới nói: "Sợ là vương gia nhớ lầm rồi, lúc ấy trộm bài kiểm tra là Tiểu An, không phải Vương gia."

Mộ Tử Duyệt làm như không có chuyện gì nói: "Ai nói đó là Tiểu An? Muốn lừa gạt các ngươi đâu có gì khó, không phải sau đó sự tình bại lộ, ta bị phu tử phạt đại bản? Đánh một lèo năm đại bản, cuối cùng ta còn giả vờ ngất xỉu rơi xuống băng ghế trốn thoát. Vu Chính, ngươi nói thật đi, lúc ấy có phải ngươi nghĩ ta là Tiểu An nên mới cùng đi trộm đề thi không?"

Phương Vu Chính mặt mày xanh mét, sau một lúc lâu mới nói: "Chỉ có nói bậy."

Mộ Tử Duyệt quan sát hắn, đột nhiên phá lên cười: "Vu Chính ngươi còn không chịu thừa nhận là từ nhỏ luyến mộ Tiểu An! Nếu không phải vì Tiểu An, ngươi đường đường chính chính trung thừa Ngự Sử cũng sẽ làm loại chuyện trộm đạo như vậy sao? Yên tâm, Tiểu An không có ở đây, phu nhân tương lai của ngươi muốn ăn dấm chua cũng ăn không được."

Ngực Phương Vu Chính kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là đang nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng: "Vương gia, nàng ấy đã mất rồi, mong rằng ngươi lưu chút danh dự cho Tiểu An, cáo từ!"

Nói xong, hắn sải bước ra nhã thất, vài người trong phòng thấy tình hình không ổn, cuống quít chào một tiếng rồi đi ra ngoài đuổi theo Phương Vu Chính.

Nụ cười trên mặt Mộ Tử Duyệt chưa tắt, chỉ là trong lòng có chút chua chát, nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Nhược Thần như đang có điều suy nghĩ nhìn nàng, không khỏi cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ ta nói sai?"

"Vương gia chân tình thật, tại hạ bội phục." Thẩm Nhược Thần xa cách mà có lễ nói.

"Kỳ thật khi người còn sống lại che giấu nỗi lòng không chịu bày tỏ, giờ người đi rồi lại nhớ nhung thì có ích gì? Người sống trên đời, tự nhiên là có khoái ý tình cừu, cái gì muốn làm thì cứ đi làm, quản mấy thứ danh dự bỏ đi kia để làm cái gì?"

Mộ Tử Duyệt che bóng mà đứng, ánh nắng chiều chiếu lên người nàng một tầng màu vàng nhạt. Vị quyền thần Đại Hạ lời nói phóng khoáng, thần thái sáng láng, thật sự thu hút ánh mắt người nhìn. Thẩm Nhược Thần nhìn nàng không khỏi có chút sợ sệt, sau một lúc lâu mới an định tâm thần, thản nhiên nói: "Vu Chính làm người ngay thẳng, cách suy nghĩ hoàn toàn khác với vương gia, vương gia không cần lấy hắn ra đùa giỡn."

Mộ Tử Duyệt nhìn vẻ mặt của hắn, bỗng nhiên trong lòng xúc động, thở dài nói: "Nhược Thần ngươi hiểu lầm rồi, kỳ thật muội tử phúc bạc của ta trước giờ vẫn là nỗi đau trong lòng Vu Chính, không nói ra, chỉ sợ hắn cả đời này sẽ giữ ở trong lòng."

Thẩm Nhược Thần hiểu ra, rốt cục có chút động dung, suy nghĩ một lát, tươi cười nói: "Vương gia quả thực cao kiến, là hạ quan ngu dốt."

"Không phải vậy, nếu Nhược Thần ngu dốt thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng hai chữ "ngu dốt" để hình dung." Mộ Tử Duyệt mỉm cười nói, "Không biết kỳ thi mùa xuân chủ trì ra sao rồi? Nhược Thần lần đầu chủ trì kỳ thi mùa xuân, mọi sự nên cẩn thận."

"May mắn có chư vị đồng nghiệp giúp đỡ, mọi sự trôi chảy." Thẩm Nhược Thần hiển nhiên không muốn nhiều lời, đã nhiều ngày qua, quan to quý nhân tới cửa bái phỏng không ngớt, phiền hắn phải né tránh không về biệt viện.

"Những kỳ thi mùa xuân trước đây đều do Lỗ tả tướng chủ trì đại cục, Nhược Thần sao không thử thỉnh giáo Lỗ tả tướng xem sao? Nhất là những kẻ làm rối kỉ cương cần phải bị nghiêm trị, trăm ngàn lần không thể coi thường." Mộ Tử Duyệt chậm rãi nói, đến bốn chữ "làm rối kỉ cương" thì cố ý nhấn mạnh nói chậm, giống như đang ám chỉ điều gì.

Thẩm Nhược Thần không khỏi sửng sốt, ánh mắt có chút hồ nghi: "Ý của Tử Duyệt là..."

Mộ Tử Duyệt làm như không có việc gì nhấp một ngụm trà, thở dài nói: "Kỳ thật Mộ vương phủ năng lực khác không có, chỉ là giỏi hỏi thăm chuyện bát quái. Lúc thái tổ còn tại vị từng xảy ra một vụ án làm rối kỉ cương, liên lụy vô số, Nhược Thần hẳn là đã nghe qua?"

Đây là một chuyện tai tiếng lớn thời vua thái tổ còn tại vị. Lúc ấy con một vị quan lớn tham gia khoa khảo, cũng là kỳ thi mùa xuân. Giám khảo liên thông vị quan lớn kia tiết lộ đề thi, nô bộc trong phủ viên quan kia lại đem đề thi tiết lộ ra ngoài. Sau khi kỳ thi mùa xuân kết thúc được mấy tháng thì chuyện này bại lộ. Vì ván đã đóng thuyền, liên lụy rất rộng, vua thái tổ do không muốn tổn hại đến mặt mũi triều đình, giết uổng nhiều người nên mới ém chuyện này xuống, âm thầm điều tra. Phải truy xét gần một năm mới hoàn toàn diệt trừ sạch sẽ tất cả quan viên có liên quan đến vụ việc.

Thẩm Nhược Thần như có điều suy tư, gật gật đầu, sau một lúc lâu mới mỉm cười nói: "Đa tạ Tử Duyệt đề điểm."

Mộ Tử Duyệt yên lòng, thấy thần sắc hắn dịu đi, sự tình kia vẫn xoay quanh trong đầu, rốt cục nhịn không được, hỏi: "Mới vừa rồi Nhược Thần thổi sáo? Không biết ta có may mắn được nghe một khúc không?"

Thẩm Nhược Thần dịu dàng xin miễn: "Vừa rồi ta chẳng qua thử xem âm sắc của cây sáo mới này mà thôi, ta bình sinh chỉ thích thổi sáo ở nơi u tĩnh, mong vương gia thứ lỗi."

"Nhược Thần nói rất đúng, ống sáo làm từ trúc, tự nhiên chỉ thích hợp với nơi u tĩnh, ở đây phố xá sầm uất, tinh túy trong tiếng sáo không thể nào thể hiện hết được." Mộ Tử Duyệt thuận theo hắn nói, "Không biết trong mắt Nhược Thần, nơi nào được cho là u tĩnh? Có thể xứng với tiếng sáo này?"

Thẩm Nhược Thần trầm ngâm một lát nói: "Thẩm gia có tòa điền trang dưới chân núi Mộc Tề Sơn, tại hạ khi có điều phiền lòng, thường sẽ đến đó ở một thời gian, mấy ngày trước đây vừa mới từ điền trang trở về."

Tay của Mộ Tử Duyệt nhịn không được run rẩy, cảm thấy vô cùng hoài nghi. Nàng nhìn chằm chằm ánh mắt Thẩm Nhược Thần, muốn từ trong ánh mắt kia nhìn ra điều gì đó. Nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng kia, tất cả tâm tình đều bị che giấu sau đôi đồng tử sâu không thấy đáy.

"Nhược Thần, không biết khi nào có thể đến Mộc Tề Sơn, nghe ngươi thổi một khúc "Tận Trời Điều"?" Mộ Tử Duyệt thăm dò hỏi.

Thẩm Nhược Thần bưng chung trà lên, lại chậm chạp không uống. Nước trà hơi nổi vân, hắn hạ hai tròng mắt, giọng nói vững vàng: "Vương gia nếu muốn đi, hạ quan tự nhiên tùy thời quét dọn giường chiếu đón chào."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thẩm đại nhân, trong hồ lô của ngài đang chứa cái gì a!