Bên trái là vực sói, bên phải là hang hổ, nhưng vực sói còn có thể từ chối, chứ hang hổ thì không thể không đi. Mộ Tử Duyệt mơ hồ có chút dự cảm, Hạ Vân Khâm cố chấp như thế, nhất định là muốn cùng riêng nàng dùng bữa, chỉ sợ bữa tiệc này ăn không ngon nổi, mong là đến lúc đó không xảy ra sự cố gì.
Trên xe ngựa, ba người kia kiên trì làm tu hú chiếm tổ, ngồi lì không chịu xuống. Mộ Thập Bát tròn mắt nhìn, rõ ràng là đang đợi chỉ thị của Mộ Tử Duyệt. Mộ Tử Duyệt thấy một đống người đổ ánh mắt về phía mình, chỉ lo day dưa một hồi nữa ngay cả Hạ Vân khâm cũng sẽ bị kinh động, đành phải cười cầu hòa, nói là sẽ lập tức đi thuê phòng, bao thuyền hoa, đêm nay tuy rằng đành lỡ hẹn, nhưng đêm mai nhất định sẽ mời bọn họ cùng nhau thưởng thức hội đèn lồng trên sông, không say không về.
Cuối cùng, ba người kia, không biết trong lòng đang nghĩ gì, một đám đều trầm mặt nhìn nàng, ánh mắt nhìn Mộ Tử Duyệt đều như có ngụ ý, làm nàng không khỏi chột dạ.
Đến khi bọn họ đã rời đi, Mộ Tử Duyệt ngồi trên xe ngựa một lúc mới sực tỉnh: nàng chột dạ cái quái gì chứ? Rõ ràng là nàng bỏ tiền mời khách ăn cơm, thế quái nào mà lại giống như nàng làm chuyện có lỗi với bọn hắn!?
Mộ Tử Duyệt về phủ thở ngắn than dài một hồi, lần đầu tiên phá lệ đi vòng vòng khảo sát Nghiễm An vương phủ từ trong ra ngoài, từ tẩm điện của lão vương gia, vương phi đến khu phòng dành cho người hầu ở phía tây, từng nhành cây cọng cỏ đến nghiên mực giấy bút, tất cả đều tinh tế thị sát một phen, mặt mày lộ vẻ khó chịu.
Thính Phong, Thính Vũ thấy vậy đều kỳ quái, che miệng cười khúc khích.
"Vương gia hôm nay sao không giống với mọi khi, trong lòng hình như có tâm sự."
"Đúng vậy, làm bọn nô tỳ tóc gáy đều dựng lên, không phải chỉ là cùng bệ hạ dùng bữa tối thôi sao, thế nào mà lại giống như không thể trở về nữa."
Mộ Tử Duyệt lắc lắc đầu: "Bệ hạ không liên quan, bổn vương chỉ là nghĩ, các ngươi nếu không có ta thì sẽ thành thế nào."
"Làm sao có thể không có vương gia? Không có vương gia sẽ không có Nghiễm An vương phủ, cũng sẽ không có chúng ta." Thính Phong cười nói.
"Nghiễm An vương phủ đương nhiên không có khả năng không có, cho dù không có phủ đệ, Nghiễm An vương là thái tổ hoàng đế sắc phong, giấy trắng mực đen (*) rõ ràng, tứ phong trước toàn triều đình, không có khả năng không có." Mộ Tử Duyệt ngạo nghễ nói.
(*) nguyên văn: đan thư thiết khế, hay còn gọi là "Kim thư thiết khoán": Một loại chứng từ mà đế vương cổ đại ban cho công thần được mấy đời hưởng thụ ưu đãi hoặc miễn tội. Văn bằng được viết trên một tấm thiết. [ Baidu ca ca ] (Nguồn: https://phoenix1995.wordpress.com/2012/08/21/thuc-sac-tinh-da-2/)
"Không có Vương gia, lưu cái xác không còn có ý nghĩa gì." Thính Phong không cho là đúng.
"Nói vậy cũng không đúng, giữ phủ đệ lại để niệm tưởng, mặc kệ là ở chân trời góc bể, hay là cùng trời cuối đất, hồn phách bổn vương vẫn còn có nơi để quay về." Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói.
"Vương gia đang nói gì vậy? Nô tỳ hốt hoảng, đừng làm chúng ta sợ." Thính Vũ nhạy cảm, không khỏi lo lắng.
Mộ Tử Duyệt ha ha phá lên cười, nhéo nhéo hai má của nàng: "Chỉ đùa chút thôi, khẩn trương như vậy làm cái gì? Yên tâm, cho dù bổn vương gặp nguy khốn, bằng năng lực của bổn vương, vẫn có thể xuất chiêu phản kích, cho nên mặc kệ sự tình gì, các ngươi chỉ cần an tâm ở vương phủ chờ ta là được."
Trong lòng Thính Phong, vương gia nhà mình không gì không làm được, nàng quả quyết nói: "Đó là tất nhiên, trên đời này còn ai có thể so được với vương gia."
Thính Vũ cắn môi, trong ánh mắt mang theo vài phần hoài nghi: "Vương gia, chúng ta tất nhiên sẽ trông chừng vương phủ, chỉ là Vương gia, người cũng đừng dễ dàng mạo hiểm, cho dù người không vì mình thì cũng phải nghĩ đến lão Vương gia cùng vương phi đã mất, bọn họ nhất định mong mỏi Vương gia thành thân sinh con, vì Nghiễm An vương phủ lưu lại hậu duệ."
Mộ Tử Duyệt nghĩ: Mộ gia sớm đã có hậu duệ, không chỉ một mà là hai, nam nữ song toàn, thập phần mỹ mãn. Nghĩ đến đây nàng khoái trá gật gật đầu: "Nhanh thôi."
Thính Vũ vừa nghe, gần như không thể tin được tai mình, mọi nghi hoặc lập tức bị ném ngoài chín tầng mây, bịt miệng hét lên một tiếng: "Vương gia, người đã thông suốt rồi? Người muốn cưới vợ? Là người nào? Là tiểu thư Dư gia? Hay là vị tiểu thư khuê các nào khác? Khác cũng không sao, vương phi tương lai nhất định phải đối tốt với Vương gia, phải hết lòng hết dạ (*) yêu thương người..."
(*) nguyên văn: thâu tâm đào phế = móc hết ruột gan, có thể hiểu là làm chuyện gì đó bằng cả tấm lòng
Thính Phong thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, xoa xoa tay ríu rít: "Ai daa... vương gia của ta, chuyện trọng đại như vậy sao người lại giấu giếm chúng ta, đây chính là đại đại hỷ sự nha! Đúng rồi, mấy vị công tử nên xử trí thế nào? Bọn họ đều rất tốt, vương gia thay bọn họ an bài nơi tốt đi..."
Mộ Tử Duyệt hơi bối rối, nhìn bộ dáng hưng phấn của hai nha đầu này, nàng nhất thời không đành lòng làm họ thất vọng, ho khan vài tiếng, khiển trách: "Được rồi được rồi, phong thái bình tĩnh như núi của bổn vương các ngươi một chút cũng không học được. Chuyện này là bí mật, không được truyền ra ngoài. Hơn nữa, tám vị công tử nhất định phải ở lại vương phủ, vương phi tương lai nếu không đủ rộng lượng chấp nhận chuyện này thì không có cũng được."
Hai tỳ nữ nhiệt tình gật đầu, nghe lời không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn khó nén tâm tình vui mừng rạng rỡ hiện rõ trên gương mặt, bước chân như muốn bay lên.
***
Hoàng hôn dần chìm về tây, Mộ Tử Duyệt được Tiểu Khánh Tử dẫn đường, thong thả vào cung. Quỳnh Thanh Điện ở sườn tây hoàng cung, là nơi Hạ Vân Khâm từng ở khi còn là một hoàng tử nhỏ. Ở đó, hắn hiểu thế nào là nỗi thống khổ mất đi mẫu hậu, cũng buộc phải thừa nhận sự cố ý vắng vẻ của tiên đế.
Ngoài cửa chính điện là hai cung nữ, Tiểu Khánh Tử đi đến cửa thì dừng bước, kính cẩn nói: "Vương gia mời vào, bệ hạ chờ đã lâu."
"Ngươi không vào hầu hạ sao?" Mộ Tử Duyệt có chút kỳ quái.
"Bệ hạ nói, tiệc hôm nay cùng Vương gia là gia yến, không cần người hầu hạ, nô tài ở ngoài cửa hầu, Vương gia có việc, kêu một tiếng là được." Tiểu Khánh Tử cười nói.
Trong điện bốn phía đều đốt mấy cây nến đỏ rất to, sáng trưng như ban ngày, chính giữa bày một bàn bát tiên, trên bàn bày bốn năm món điểm tâm. Hạ Vân Khâm đang ngồi cạnh bàn xuất thần, hôm nay hắn mặc một thân thường phục, mi thanh mục tú, ánh mắt sợ sệt, trông không khác gì nam hài bình thường tuấn tú đáng yêu.
Mộ Tử Duyệt đang muốn chào, Hạ Vân Khâm thu ánh mắt, tiến ra đón, vô cùng thân thiết nói: "Tử Duyệt ngươi đến rồi, trẫm còn sợ ngươi lại quên."
"Bệ hạ triệu kiến, thần làm sao dám quên? Lần trễ hẹn trước, thần vừa nghĩ đến là trong lòng áy náy." Mộ Tử Duyệt vội vã thỉnh tội.
"Chẳng lẽ phải nhất định triệu kiến thì ngươi mới bằng lòng cùng trẫm ăn cơm? Chẳng lẽ nếu trẫm không phải bệ hạ của ngươi thì không thể cùng ngươi ăn cơm?" Hạ Vân Khâm hờn giận nói.
Mộ Tử Duyệt bật cười: "Bệ hạ sao có thể không phải bệ hạ? Thân là thần tử bồi bệ hạ dùng bữa, đó là vô thượng vinh quang, bệ hạ lo lắng nhiều rồi."
Hạ Vân Khâm nhìn nàng chằm chằm một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Được rồi được rồi, đừng cứ hễ mở miệng là một tiếng lại một tiếng bệ hạ, hôm nay chỉ là bữa cơm gia đình bình thường, ta không phải bệ hạ, là Tiểu Ngũ của Tử Duyệt, ngươi còn kêu ta một tiếng bệ hạ, ta sẽ phạt ngươi."
Mộ Tử Duyệt còn muốn cự tuyệt, nhưng hai mắt Hạ Vân Khâm lập tức sáng lên, rõ ràng rất nóng lòng muốn phạt nàng, nàng không muốn thêm chuyện, đành phải miễn cưỡng đáp ứng: "Thần tuân chỉ."
"Trước tiên, gọi một tiếng nghe thử." Hạ Vân Khâm chờ mong nhìn nàng.
"Tiểu Ngũ." Mộ Tử Duyệt thở dài trong lòng: lúc cải trang rời cung nàng ngẫu nhiên gọi vài tiếng cũng không có việc gì, nhưng nơi đây là cấm cung, nếu như bị kẻ có lòng ám hại nghe được, thật sự là mưu nghịch phạm thượng, tội lớn a.
Hạ Vân Khâm khoái chí đáp lại, mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Hắn bước nhanh ra cửa, phân phó cung nhân đem đồ ăn lên, rồi tự tay cầm một bình rượu, thay Mộ Tử Duyệt châm một ly. "Tử Duyệt, rượu Thấm Nguyên Các này là ta giành được từ chỗ hoàng huynh, nghe huynh ấy nói, ngươi thích uống nhất là loại rượu này."
Mộ Tử Duyệt vừa thấy rượu kia liền bật cười. Hôm đó Hạ Diệc Hiên đầy đắc ý tự tin muốn lật tẩy nàng, kết quả lại bị khối thịt giả của nàng biến thành một thân chật vật rời đi, góp vào cuộc đời nàng một khoảnh khắc đắc ý hiếm hoi.
"Ồ, Tử Duyệt cười vui vẻ như vậy, xem ra ta quả nhiên lấy đúng đồ rồi." Hạ Vân Khâm vui vẻ nói xong, tự mình cũng châm một ly, nhấp một ngụm.
Đồ ăn lần lượt được đem lên, đều là những món ăn gia đình, rau trộn cà tím, cá lư kho hành, thịt xào tương... Mộ Tử Duyệt ăn vài đũa, bỗng cảm thấy hương vị thập phần quen thuộc.
"Này... Bệ... Tiểu Ngũ, đồ ăn này cùng các món trước kia trong vương phủ như thế nào đều giống nhau như đúc?" Mộ Tử Duyệt cảm khái, đầu bếptrước kia trong phủ đã sớm cáo lão hồi hương, những món này ngày còn bé nàng thường ăn với gia đình, lâu rồi không còn được ăn nữa.
Hạ Vân Khâm giảo hoạt cười cười: "Ta phái người đến chỗ Lý sư phó học hơn nửa năm, lại ở trong cung thử hơn nửa năm đồ ăn, lúc này mới dám khoe khoang trước mặt ngươi."
Mộ Tử Duyệt chậm rãi để hương vị quen thuộc đọng lại trong miệng một lúc, sau đó mới lưu luyến nuốt xuống.
"Ngươi còn nhớ rõ sao? Ta lần đầu tiên thấy món rau trộn cà tím này đã rất kinh ngạc, trông vừa dài vừa mềm như con rắn, ai nói gì cũng không dám ăn." Hạ Vân Khâm hưng trí bừng bừng nói.
"Đúng vậy, ta thì lại sống chết cố nhét vào miệng ngươi, rốt cuộc ngươi bị nghẹn, làm hại ta bị phụ thân cốc đầu." Mộ Tử Duyệt nhớ lại chuyện cũ, nhịn không được nở nụ cười.
"Bữa đó ta không ăn gì, nửa đêm đói bụng, lại không dám nói, một mình khóc ở trong phòng, nhớ đến mẫu hậu đã mất."
"Gì cơ, ngươi khóc? Lúc ta dẫn ngươi vào phòng bếp trộm thức ăn, ngươi không phải nói là mắt bị dính cát sao? Khóc cái gì mà khóc, phụ thân đối với ngươi tốt như con ruột, ngươi cho dù diễu võ dương oai cũng không có ai dám nói gì ngươi."
"Nếu ta diễu võ dương oai, ngươi liền sẽ không thích ta."
"Sao ngươi biết? Trước kia ta cảm thấy mình chính là thiên hạ đệ nhất, thích dắt mũi những trẻ nhỏ yếu đuối, ngươi tới thật vừa vặn."
Hạ Vân Khâm sửng sốt: "Vậy còn bây giờ?"
Mộ Tử Duyệt bật cười: "Bây giờ trưởng thành rồi, đương nhiên hiểu rõ núi này cao còn có núi khác cao hơn, thấy kẻ yếu liền muốn trợ giúp, thấy anh hùng hảo hán, tài tử giai nhân tự nhiên sẽ ngưỡng mộ."
Hạ Vân Khâm trầm mặc một lát, cười nói: "Thì ra là thế."
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Mộ Tử Duyệt thời niên thiếu thường nghịch ngợm gây sự, chuyện thú vị, chuyện xấu hổ chất thành một đống lớn, còn Hạ Vân Khâm làm cái đuôi lẽo đẽo theo sau hai huynh muội nhà họ, có nói liên tiếp ba ngày ba đêm cũng không hết.
"Khi đó ngươi cùng Tử An tỷ tỷ dung mạo quả thực giống nhau như khuôn đúc, có nhiều lúc ta cảm thấy hồ đồ, rõ ràng là hình như đi theo Tử An tỷ tỷ, nhưng theo lời ngươi vừa kể, lại thành đi theo ngươi," Hạ Vân Khâm gãi gãi đầu, vấn đề này khiến hắn hoang mang một thời gian, "Lúc ngươi trở về, ta cảm thấy ngươi có vẻ rất giống Tử An tỷ tỷ, nếu ngươi..."
Hạ Vân Khâm đột nhiên im lặng, đem câu "Nếu ngươi là Tử An tỷ tỷ thì tốt rồi" nuốt vào bụng.
Trong lòng Mộ Tử Duyệt nhảy dựng, may mắn là sau khi nàng trở về, không bao lâu thì Hạ Vân Khâm được tiên đế đón về cung, nếu không... "Ta cùng Tiểu An vốn là huynh muội song sinh, ngoại hình khó phân biệt cũng là bình thường, bệ hạ không cần để ý."
Mắt Hạ Vân Khâm sáng lên, đắc ý vỗ bàn: "Hay, Tử Duyệt, ngươi gọi sai, nên phạt."
Mộ Tử Duyệt lúc này mới tỉnh ngộ: "Này... Tiểu Ngũ, mỗi ngày đều gọi thành quen rồi, ngẫu nhiên gọi sai một lần, không tính có được không?"
"Không được, nói sai phải phạt, phạt nhẹ chút là được." Hạ Vân Khâm làm sao dễ dàng bỏ qua, miễn cưỡng che giấu khoái chí trong lòng, giả vờ trầm ngâm một lát nói, "Phạt ngươi đút ta ăn."
Mộ Tử Duyệt sợ run, lập tức cự tuyệt nói: "Này sao được, Tiểu Ngũ ngươi là ngôi cửu ngũ, thần không dám vượt khuôn phép."
"Trước kia ta không chịu dùng bữa, ngươi không phải là nhét đồ ăn vào miệng ta sao?" Hạ Vân Khâm khẽ hừ một tiếng, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Mộ Tử Duyệt nhất thời xấu hổ: "Này... Lúc trước là thần vô lễ, bóp miệng người cho người ăn... Bất quá cũng là vì muốn tốt cho người, ai bảo người gầy như con khỉ con mà còn học người ta kiêng ăn."
"Ta thích, ngươi hôm nay cũng phải đút ta." Giọng điệu Hạ Vân Khâm mang theo ý làm nũng, ánh mắt lại cực kỳ cố chấp.
Mộ Tử Duyệt bất đắc dĩ, nhìn nhìn đồ ăn đầy bàn, gắp một viên đậu phộng đưa tới miệng hắn, Hạ Vân Khâm cực kỳ hưởng thụ mở miệng, ăn một viên còn chưa đủ, liên tục ăn bốn năm viên, lúc này mới vừa lòng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thủ đoạn của Tiểu Ngũ thật cao minh