Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 94: Phiên ngoại: Sau khi thành hôn (hai)




Tống Vân Tang tức giận dùng sức đẩy hắn ra, đứng lên: "Bùi Cô Cẩm! Chàng có thể nghiêm túc một chút hay không?"

Bùi Cô Cẩm thật muốn nói "Ta rất nghiêm túc", nhưng thấy Tống Vân Tang giận muốn bay màu, rốt cuộc vẫn không dám thốt ra. Hắn cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Tống Vân Tang: "Chuyện này có gì khó đâu? Không phải chỉ đến chỗ Dư xem bệnh thôi sao? Vậy thì chúng ta cứ đi thôi, một hai tháng đi một lần, đi vài lần như vậy, cơ thể của nàng cũng được điều trị tốt rồi, chúng ta có con là được."

Tống Vân Tang trừng lớn mắt: "Nhưng mà đến chỗ Dư ngự y xem bệnh, không phải thừa nhận rằng chàng không thể làm chuyện ấy sao? Đến lúc đó cho dù ta có mang thai, bọn họ cũng sẽ nghĩ đến chàng là phụ thân hờ mà thôi!"

Bùi Cô Cẩm cười lạnh một tiếng: "Ta lại muốn nhìn xem ai dám nghĩ như vậy!" Thấy Tống Vân Tang nhìn hắn, vội vàng giấu ý cười lạnh lẽo kia đi: "Vậy không đi thì không đi, ta lại nghĩ biện pháp khác."

Hắn vuốt vuốt chân mày, một lát sau lại lên tiếng: "Thế này đi, đợt săn thú mùa Thu vừa kết thúc, bãi săn còn có rất nhiều con vật nhỏ. Chi bằng ta đi mời phụ thân và Dư ngự y, ngày mai đi đến bãi săn chơi một chút."

Tống Vân Tang bị biện pháp của hắn làm kinh ngạc một hồi, cũng không dám qua tin tưởng hắn: "Đi đến bãi săn chơi, có thể chứng minh chàng được?" Nàng hoài nghi: "Làm sao để chứng minh?"

Bùi Cô Cẩm lại bắt đầu chơi trò thần bí, chỉ mổ lên má của nàng một cái: "Nàng chỉ cần tin ta là được, có chuyện gì mà ta không làm được chứ?"

Tống Vân Tang có chút do dự, nhưng lại nghĩ đi đến bãi săn bắn thì Bùi Cô Cẩm cũng không thể giở trò gì được nên nàng vẫn đồng ý. Chớp mắt đã qua một đêm, ngày hôm sau, Bùi Cô Cẩm cùng Tống Vân Tang đón Tống Hầu gia cùng Dư ngự y đi đến bãi săn.

Tống Hầu gia chỉ dẫn theo một gã sai vặt, Dư ngự y lại dẫn theo bốn gia đinh cao lớn. Thấy Bùi Cô Cẩm đi sắp xếp ngựa, Tống Hầu gia liền lén trêu chọc Dư ngự y: "Lão Dư, động vật lớn một chút trong bãi săn đều đã bị săn hết rồi, còn lại cũng chỉ là vài con thỏ, con hoẵng mà thôi, ông có cần phải mang theo bốn tráng sĩ để bảo vệ như vậy không?"

Dư ngự y đè thấp giọng nói: "Ông cho là ta đang đề phòng hổ và gấu à? Ta đây đang đề phòng Bùi Cô Cẩm đấy!" Ông thở dài: "Ta vạch trần bí mật của hắn, không chừng trong lòng hắn đang hận hết ta rồi, lần này mời ta đi săn bắn, làm sao có thể vì hảo tâm? Ta cũng không biết mình có thể sống qua hôm nay hay không đây!"

Khóe miệng Tống Hầu gia giật giật. Ông không tin Bùi Cô Cẩm sẽ làm gì Dư ngự y, dù sao thì hắn vuốt mặt cũng phải nể mũi, cha vợ của hắn vẫn còn đang sống sờ sờ đây. Nhưng Tống Hầu gia cũng không rõ, vì sao Bùi Cô Cẩm lại mời Dư ngự y. Hắn hỏi Dư ngự y: "Ông đã lo lắng hắn ngầm ra tay với ông, vì sao còn muốn đến?"

Dư ngự y tang thương nói: "Là phúc sẽ không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi. Hắn muốn giết ta, ta thoát được quá mùng một, cũng không thoát được mười lăm? Chi bằng cứ việc thuận theo..."

Bùi Cô Cẩm đang bị Dư ngự y đề phòng vốn không hề quan tâm ông đang nghĩ cái gì. Hắn hào hứng dào dạt chọn bảy con ngựa cao to, đeo cung tên trên lưng, linh hoạt xoay người lên ngựa: "Tang Tang, lên đây!"

Tống Vân Tang đưa tay cho hắn, Bùi Cô Cẩm lại khom người kéo một cái, giúp Tống Vân Tang trèo trên lưng ngựa! Tống Vân Tang chỉ cảm thấy cơ thể bay lên không trưng, giây tiếp theo nàng đã ngồi ở trước người Bùi Cô Cẩm rồi! Nàng la lên một tiếng: "Chàng kéo ta đi lên làm gì vậy? Không phải nói đi chứng minh sao   

Bùi Cô Cẩm cười khẽ bên tai nàng: "Gấp cái gì chứ?" Hắn ghìm ngựa quay đầu, đi đến Tống Hầu gia phía trước cùng Dư ngự y: "Phụ thân, Dư ngự y, ta mang Tang Tang đi dạo một vòng."

Tống Hầu gia cùng Dư ngự y đáp một tiếng, lúc này Bùi Cô Cẩm giúp ngựa đi đến bãi săn. Hắn ghé vào bên tai Tống Vân Tang nói: "Tang Tang, ta đã muốn mang nàng tới nơi này từ sớm."

Tống Vân Tang bị hơi thở của hắn thổi trúng, vành tai nàng nóng lên, rụt cổ: "Vì sao vậy?"

Bùi Cô Cẩm cúi đầu cười cười: "Nàng có biết ta làm sao mới lọt được vào mắt của Hoàng Thượng không?"

Tống Vân Tang chưa từng nghe đến nói việc này: "Chẳng lẽ có liên quan đến bãi săn?"

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm kéo ra thật dài: "Đúng rồi. Năm ấy Hoàng Thượng đột nhiên nổi hứng để cho quan binh tham gia trận đấu cưỡi ngựa bắn cung, ta đứng thứ nhất."

Tống Vân Tang nghiêng đầu ngưỡng mộ nhìn hắn: "A Cẩm thật lợi hại!"

Đôi mắt của nữ tử trong trẻo như nước, khen rất chân tình thực ý. Trong lòng Bùi Cô Cẩm nóng lên, xiết lấy nàng càng chặt hơn: "Vậy hôm nay cho nàng chứng kiến phu quân nàng lợi hại đến mức nào, được không?"

Tống Vân Tang đồng ý. Bùi Cô Cẩm liền vung roi ngựa, giá một tiếng, con ngựa lập tức vọt lên phía trước!

Cuối Thu không khí trong lành, ánh mặt trời ấm áp, Tống Vân Tang ngồi ở trước người Bùi Cô Cẩm cảm nhận được gió thét gào bên tai, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Nàng không biết cưỡi ngựa, chưa từng giục ngựa chạy nhanh như thế, hiện giờ nàng sinh ra cảm giác vừa tiêu sái vừa vui vẻ như chim chóc bay lượn trên bầu trời: "A Cẩm, cưỡi ngựa thật tốt ngoạn! Ta muốn học!"

Giọng nói của Bùi Cô Cẩm có chút trầm: "Được, ta dạy cho nàng là được."

Lúc này Tống Vân Tang còn chưa hiểu được vì sao giọng nói của Bùi Cô Cẩm lại trầm xuống. Nhưng khi cảm giác mới mẻ vì được lao như bay dần biến mất, nàng mới chậm rãi cảm thấy không đúng: hô hấp của Bùi Cô Cẩm có chút nặng nề, mà phía sau cơ thể của nàng... có cái gì đó cấn cấn, qua một chốc lại chọc vào xương cụt của nàng một cái.

Hiện tại Tống Vân Tang đã không phải là Tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, chớp mắt một cái đã hiểu được thứ kia là cái gì. Mặt nàng lập tức đỏ lên, cảm giác tiêu sái sung sướng gì đó đều bốc hơi sạch sẽ, chỉ còn lại sự xấu hổ: "A Cẩm, chàng, chàng..."

Bùi Cô Cẩm thấy nàng phát hiện, cũng không che che giấu giấu, càng làm loạn hơn, tay của hắn thò ra phía trước. Tống Vân Tang bị hắn xoa nhẹ một cái, nức nở một tiếng: "A Cẩm đừng mà..."

Trong nháy mắt Bùi Cô Cẩm giống như biến thành một phu tử nghiêm khắc: "Đừng mà cái gì? Chính nàng là người muốn học cưỡi ngựa," động tác trên tay hắn không ngừng: "Phải học cho thật tốt."

Cơ thể của Tống Vân Tang đều run rẩy, cũng không biết do con ngựa xóc nảy, hay là bị Bùi Cô Cẩm làm ra. Giọng nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở: "Sẽ, sẽ bị người khác nhìn thấy đó..."

Bùi Cô Cẩm cắn lên gáy nàng một cái, mơ hồ nói: "Người ở đâu ra chứ? Ta đã dọn dẹp hiện trường cả rồi."

Như vậy, như vậy là có chủ mưu! Tống Vân Tang vừa ngượng ngùng vừa tức giận, nhưng ngày thường Bùi Cô Cẩm vô cùng chịu theo ý của nàng, chỉ có đối với chuyện này là hắn thật sự làm càn: "Chàng, chàng còn có chính sự phải làm! Chàng đến đây để chứng minh chàng ‘được’ mà!"

Con ngựa xóc nảy một cái, Tống Vân Tang lại nức nở một tiếng. Bùi Cô Cẩm hoàn toàn không thành thật, cười nói: "Không phải ta đang chứng minh đây sao?"

Tống Vân Tang bị dọa khóc: "Chàng, chàng dám ở trong này làm chuyện kia, ta sẽ không để ý đến chàng nữa!"

Cuối cùng Bùi Cô Cẩm cũng buông nàng ra, biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy" Hắn vẫn không dám làm quá mức, cho ngựa chạy chậm lại, lấy cung tên ra: "Không phải chỉ đi săn thú thôi sao, sao Tang Tang lại khóc chứ?"

Hắn giương cung lên, tên vút một cái bắn ra như sao băng! Một con nai con trong bụi cỏ xa xa lập tức ngã gục. Động tác của nam tử mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không hề bị người trước người ảnh hưởng chút nào. Tim của Tống Vân Tang lại đập loạn, cũng không biết vì bị Bùi Cô Cẩm quậy, hay là bị sự đẹp trai của hắn hút hồn. Lại cảm thấy lại bị người phía sau hung hăng đụng đụng. Bùi Cô Cẩm hỏi: "Phu quân có lợi hại không?"

Nếu như mới vừa rồi, nhất định Tống Vân Tang sẽ không tiếc lời khen hắn, nhưng Bùi Cô Cẩm quậy như vậy... Tống Vân Tang đã không có cách nào nhìn thẳng vào vấn đề này nữa rồi! Nàng không chịu trả lời, Bùi Cô Cẩm lại tiếp tục: "Nói mau, phu quân nàng lợi hại hay là phụ thân nàng lợi hại?"

Tống Vân Tang muốn khóc: "Chuyện này, chuyện này sao có thể so sánh chứ?"

Bùi Cô Cẩm không buông tha cho nàng: "Tại sao lại không thể so sánh! Ở trước mặt nàng còn hận không thể khen phụ thân nàng hiểu hết tất cả mọi thứ trên đời!" Hắn ghì nàng vào trong lòng: "Khen ta, không khen hay một chút, ta sẽ không bỏ qua."

Trong đầu Tống Vân Tang trống rỗng, không sao nghĩ ra được lời nào để khen hắn. Nhưng Bùi Cô Cẩm lại càng quậy hơn, Tống Vân Tang chỉ muốn hắn dừng lại: "A Cẩm lợi hại, chàng lợi hại nhất, chàng lợi hại hơn bất kỳ ai trên đời này!"

Lúc này Bùi Cô Cẩm mới buông lỏng ra chút, rồi lại nói: "Được, phu quân lợi hại dạy nàng cưỡi ngựa. Cầm lấy dây cương."

Tống Vân Tang lung tung cầm lấy dây cương. Bùi Cô Cẩm dạy nàng: "Hô giá, kẹp lấy bụng ngựa."

Đầu óc của Tống Vân Tang hỗn loạn thành một cục, đang rơi vào hoang mang ngược lại đi kéo lấy dây cương. Con ngựa dừng bước, Bùi Cô Cẩm trừng phạt nén nàng một cái: "Không có nói nàng kéo dây cương, kẹp bụng nó! Sao lại không biết kẹp chứ? Ngày xưa lúc nàng kẹp trên eo ta, không phải kẹp rất tốt sao?"

Tống Vân Tang bị lời này làm xấu hổ đến khóc thút thít: "A Cẩm chàng, chàng đừng nói..."

......

Trận săn bắn này, Bùi Cô Cẩm dày vò đến hơn một canh giờ mới dừng lại. Săn được rất nhiều con mồi, nước mắt của Tống Vân Tang cũng rơi không ít, chỉ có việc dạy học cưỡi ngựa là không hề có tiến triển. Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm cũng buông tha cho Tống Vân Tang, không có giữa trời đất bao la này —— hắn sợ nếu hắn thật làm như vậy, Tống Vân Tang sẽ điên mất. Hắn mang theo Tống Vân Tang chậm rì rì trở về, trong miệng giả vờ nghiêm túc nói: "Hôm nay Tang Tang học cưỡi ngựa không tốt, sau này ta sẽ dành thời gian dạy nàng."

Mặt của Tống Vân Tang đỏ thấu, cúi đầu nghẹn ngào: "Ta không muốn học..."

Bùi Cô Cẩm ghìm ngựa, hôn của nàng vành tai: "Vậy được, hôm nay ta dạy nàng luôn."

Tống Vân Tang: "Hu hu hu... Hay là lần sau đi..."

Bùi Cô Cẩm vừa lòng. Hắn giúp nàng sửa sang lại quần áo, lại lau nước mắt, trở về gặp Tống Hầu gia cùng Dư ngự y. Tống Vân Tang miễn cưỡng điều chỉnh cảm xúc, lúc xuống ngựa nàng nhũn ra, nói: "Phụ thân, Dư ngự y, ta không quen cưỡi ngựa, cưỡi hồi lâu đã cảm thấy mệt mỏi, ta về trước xe ngựa nghỉ tạm."

Tất nhiên là Tống Hầu gia đồng ý, Tống Vân Tang vội vàng trốn vào trong xe ngựa. Lúc này Bùi Cô Cẩm mới xuống ngựa, gật đầu với Tống Hầu gia và Dư ngự y một cái: "Ta đi cho người thu dọn một lát, phụ thân, các ngươi cứ tự nhiên."

Lúc hắn bước đi, để tiện hoạt động cho nên hắn mặc quần áo bó sát người, phô ra được dáng người tiêu chuẩn của hắn cũng dễ dàng bày ra nơi đang bất thường kia không sót một chút gì. Bùi Cô Cẩm không chớp mắt ngẩng đầu lướt qua trước người Tống Hầu gia và Dư ngự y, giống như không hề phát hiện, hai người kia đang nhìn theo hắn với ánh mắt khiếp sợ. Sau khi hắn rời đi, Tống Hầu gia nghẹn nửa ngày mới lên tiếng: "Lão Dư, ông nói hắn, hửm?"

Dư ngự y vội vàng lau mồ hôi: "Lão Tống, chuyện này ông không thể trách ta! Người nói như vậy là con gái của ông mà!"

Hai người sóng vai đứng đó, nhìn theo bóng dáng của Bùi Cô Cẩm, vẻ mặt một lời khó nói hết. Vẫn là Dư ngự y vỗ vỗ bả vai của Tống Hầu gia: "Con gái ông... rất may mắn."

Tống Vân Tang vào xe ngựa không bao lâu những người còn lại cũng đã trở lại. Thời gian ngắn như vậy, Tống Vân Tang cứ ngỡ là Bùi Cô Cẩm sẽ không làm gì cả. Nàng chỉ nghĩ hắn đến bãi săn là muốn bày trò gì đó để chứng minh, nàng thật sự rất tức giận. Nhưng kỳ lạ là từ đó về sau Tống Hầu gia không còn có đề cập đến chuyện mang Bùi Cô Cẩm đến chỗ đại phu nữa, thậm chí trong vài lần gặp mặt, Tống Hầu gia còn khéo léo nhắc nhở Bùi Cô Cẩm, Tang Tang yếu đuối, con rể hãy quan tâm nó một chút, đừng làm gì quá sức.

Nhìn tình huống như vậy tất nhiên là Tống Hầu gia đã cho rằng Bùi Cô Cẩm "được" rồi. Tống Vân Tang suy nghĩ mãi không ra lời giải đáp, hỏi Bùi Cô Cẩm: "Ngày đó sau khi ta rời đi, rốt cuộc chàng đã làm cái gì? Sao phụ thân ta lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ rồi?"

Bùi Cô Cẩm vô cùng vô tội: "Ta cũng có làm gì đâu. Có thể phụ thân nàng nhìn thấy lúc ta săn bắn vô cùng oai hùng, cảm thấy ta lợi hại như vậy, bừng bừng khí khái nam tử như vậy cho nên mới thay đổi suy nghĩ đó."

Tống Vân Tang hoài nghi nhìn hắn, không quá tin tưởng, nhưng lại không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Bùi Cô Cẩm đúng lý hợp tình nghĩ: hắn thật sự không có làm gì hết. Chỉ là hắn thực hiện được một nguyện vọng nho nhỏ cho nên có chút kích động, không cẩn thận bị người ta nhìn thấy —— không hơn.

TOÀN VĂN HOÀN