Tống Vân Tang một mạch đánh xong một cái này, mới dần dần phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên! Bùi Cô Cẩm chậm rãi quay đầu nhìn nàng, Tống Vân Tang sợ hãi lui vài bước. HIện tại Bùi Cô Cẩm nói rõ ràng hay không cũng không quan trọng nữa, bởi vì có sao đi nữa thì cũng kém hành động ngu ngốc nàng vừa mới phạm phải...
Bùi Cô Cẩm bị bàn tay nhỏ kia vỗ một cái, không đau một chút nào mà cả người lại nóng lên. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ tình thế nguy cấp một giây trước, biết phải mượn cơ hội này cố gắng bù lại: "Được rồi. Ta thừa nhận đêm qua thật sự là ta khẩu thị tâm phi. Làm ra những chuyện như vậy đối với nàng, không phải bởi vì ta quá mức quan tâm đến nàng cho nên mới không khống chế được sao?"
Đúng, chính là như vậy! Hắn chỉ nhất thời không khống chế được! Thừa nhận ghen thì có thể, thừa nhận không trầm ổn thì không được!
Bùi Cô Cẩm nhìn Tống Vân Tang thật sâu, Tống Vân Tang đang tâm hoảng ý loạn, đối diện với ánh mắt nặng nề của hắn, nhưng nàng cũng chọn tin tưởng. Bùi Cô Cẩm có diện mạo anh tuấn lại có quyền có thế, vậy mà còn ghen với một người què tâm tính vặn vẹo, như vậy không bình thường đến mức nào chứ! Trong lòng Tống Vân Tang sinh ra một chút đau lòng tự trách: đại khái là nam nhân sẽ không có cách nào chịu được nữ nhân của mình bị người khác mơ ước đi. Tính cách của Bùi Cô Cẩm cố chấp, tất nhiên càng cảm thấy khó chịu. Học thức của hắn không bằng người khác có lẽ có vài lúc sẽ cảm thấy tự ti. Đây là chỗ đau của hắn, nói đến cùng, vẫn do nàng không đủ cẩn thận, không có cho hắn cảm nhận đủ cảm giác an toàn...
Tống Vân Tang đỏ mặt đến gần Bùi Cô Cẩm, vươn tay kéo tay của hắn lại: "Được rồi, chuyện ghen tuông ta sẽ không so đo với chàng." Nàng trộm nhìn Bùi Cô Cẩm, lúng ta lúng túng nói ra trọng điểm: "Chàng cũng không được so đo với ta chuyện mới vừa rồi."
Bùi Cô Cẩm không muốn huề nhau với nàng! Hắn không chỉ đánh mông Tống Vân Tang, hắn còn cắn nàng! Bùi Cô Cẩm muốn cho Tống Vân Tang hung hăng trả thù hắn gấp! Nhưng thiết lập trầm ổn không thể phá vỡ, Bùi Cô Cẩm lại không dám xằng bậy. Hắn chỉ khắc chế, cố ý hỏi một câu: "Mới vừa rồi có chuyện gì vậy?"
Hai tai Tống Vân Tang đều hồng như muốn nhỏ ra máu: "A Cẩm chàng, chàng..."
Bùi Cô Cẩm thấy nàng bày ra bộ dạng này, thực sự không nhịn được, giọng khàn khàn: "Nàng chuyện nàng sờ mông ta ấy à? Chuyện này có gì để suy so chứ, Tang Tang muốn sờ cứ sờ, không sao cả."
Tống Vân Tang không được tự nhiên: "Ta không có sờ mông của chàng!"
Bùi Cô Cẩm cũng không dám đùa nàng nữa: "Ta đi ra ngoài trước. Một khắc sau gặp Tiêu Việt Băng, nàng chuẩn bị một lát."
Lại nói, Tiêu Việt Băng đang ở trong viện thảnh thơi chờ đợi, A Đông đến truyền lời. Nghe được Khâm sai Đại nhân mời hắn ta qua đó nói chuyện, tinh thần của Tiêu Việt Băng rung lên. Hắn ta mang theo sáo ngọc của mình cùng cây quạt, ngồi xe lăn, đi về phía cửa viện cách vách.
Giáo úy dẫn Tiêu Việt Băng tới chòi nghỉ mát, Tiêu Việt Băng liền thấy Tống Vân Tang ngồi ở bên cạnh Bùi Cô Cẩm, ánh mắt nhìn hắn ta có chút cảnh giác cùng tìm tòi nghiên cứu. Tiêu Việt Băng mỉm cười, chắp tay cúi người chào. Hắn ta cũng không để ý Tống Vân Tang hiện tại nhìn mình như thế nào—— không sao cả, dù sao đến cuối cùng nàng yêu hắn ta là được. Quá trình đạt được lòng người mới là thứ hắn ta theo đuổi, Càng khó khăn hắn ta càng hưng phấn, mà cho tới nay, hắn ta chưa bao giờ thất bại. Đương nhiên, nếu quá trình này có thể làm cho một cường giả mất đi tình cảm chân thành mà trở nên điên cuồng thống khổ, vậy thì càng đẹp hơn nữa.
Bùi Cô Cẩm liếc Tiêu Việt Băng một trận, lúc này mới nói: "Đứng lên đi."
Tiêu Việt Băng ngồi thẳng dậy. Bùi Cô Cẩm tùy ý chỉnh chỉnh vạt áo, chuẩn bị khởi binh vấn tội. Không ngờ chỉ mới làm ra động tác nhỏ này, Tống Vân Tang đã đột nhiên ôm chặt cánh tay của hắn: "A Cẩm, chàng muốn đi đâu vậy?"
Tay của Bùi Cô Cẩm dừng ở không trung. Rõ ràng hắn không tính rời đi, nhất thời không rõ Tống Vân Tang nói lời này là có ý gì. Hắn nhìn về phía Tống Vân Tang, liền chạm vào con ngươi như nước của nữ tử. Tầm mắt kia như triền triền miên miên khóa hắn lại, mang theo tình ý tràn đầy không muốn xa rời một khắc.
Bùi Cô Cẩm bị nàng nhìn đến mức tim đều run rẩy, cũng cố không nghĩ nhiều, chỉ trấn an nàng trước: "Ta không có đi đâu cả. Nơi này có người ngoài, tất nhiên ta phải cùng nàng."
Lúc này Tống Vân Tang mới buông lỏng cánh tay của hắn ra, đổi thành bắt lấy tay hắn không buông: "Ta còn nghĩ vừa rồi A Cẩm muốn đứng dậy." Giọng nói của nàng lại bắt đầu mềm mại đáng yêu mềm mềm dịu dịu: "Chàng đừng đi nha ~ ta không muốn một mình ở đây đâu. Tang Tang không muốn tách khỏi chàng một khắc nào cả."
Bùi Cô Cẩm chưa kịp chuẩn bị đã đụng trúng câu thổ lộ này, hầu kết lăn một vòng, một lát sau mới ổn định tâm tình. Hắn biết Tống Vân Tang đang làm cái gì. Có thể bởi vì hắn nói hắn ghen, cho nên Tống Vân Tang cố ý ân ái với hắn trước mặt Tiêu Việt Băng, muốn cho hắn an tâm.
Trong lòng Bùi Cô Cẩm giống như được đổ mật. Tính tình của Tống Vân Tang bảo thủ như vậy mà có thể ở trước mặt cùng người ngoài chàng chàng thiếp thiếp với hắn thật sự là khó có được. Bỗng nhiên Bùi Cô Cẩm cảm thấy để cho Tống Vân Tang biết mình ghen cũng không quá xấu, ít ra thì phúc lợi này bỏ tiền cũng mua không được! Sớm biết như thế, hắn đã sớm thẳng thắn, việc gì cứ cất giấu lừa gạt!
Bùi Cô Cẩm âm thầm quyết định, sau này hắn phải ghen nhiều hơn, lúc ghen phản ứng phải kịch liệt hơn, để cho Tang Tang đau lòng hắn! Hắn nhìn ánh mắt không đúng của Tiêu Việt Băng, trong lòng cười to, cũng nắm chặt tay của Tống Vân Tang: "Nói bậy bạ gì đó, " hắn cố gắng nhẹ giọng nói với nàng: "Tang Tang của ta tốt như vậy, ta cũng không muốn tách khỏi nàng một khắc nào cả."
Tiêu Việt Băng: "..."
Tiêu Việt Băng một bụng ý xấu còn chưa kịp dùng, đã bị mạnh mẽ bị thồn một miệng đồ ăn chó. Hai người kia còn dựa sát vào nhau, không coi ai ra gì đưa tình ẩn ý, giống như có thể cầm tay nhau như vậy đi đến tận cùng của thiên địa. Tiêu Việt Băng không muốn xem bọn họ tình tứ. Hắn ta muốn đến gây chuyện mà! Tiêu Việt Băng than nhẹ một tiếng: "Tình cảm của Khâm sai Đại nhân cùng Tống Tiểu thư mặn nồng, thật sự làm cho Tiêu mỗ cực kỳ hâm mộ. Nếu Tiêu mỗ có thể tìm được người tình đầu ý hợp giống như Tống Tiểu thư đây, cuộc đời này sống cũng không uổng."
Ai cũng thích được theo đuổi tân bốc, Tiêu Việt Băng tin tưởng lời khen vừa rồi không hề mạo muội, lại đủ thỏa mãn tâm lý hư vinh các cô nương. Hắn ta chờ Tống Vân Tang hỏi hắn ta tại sao lại không có người tình đầu ý hợp, hắn ta có thể mượn cơ hội nói ra chuyện xưa, đắp nặn hình ảnh thâm tình bị phản bội. Nhưng câu hỏi của Tống Vân Tang lại là: "Vì sao Tiêu công tử lại từ Hàng Châu đến huyện Dương Thái?"
Tiêu Việt Băng có chút kỳ lạ, lại cho rằng Tống Vân Tang thích nói chuyện lòng vòng, không thích trực tiếp đi vào chủ đề. Không sao cả, hắn ta có tâm tình chơi đùa cùng nàng. Tiêu Việt Băng mỉm cười: "Tuy ta là thương nhân, lại ham nhạc lý. Lúc rảnh rỗi sẽ đi khắp nơi tìm kiếm linh cảm. Lần này ta đang trên đường đi ngang qua huyện Dương Thái, đột nhiên có linh cảm từ trong mờ mịt, ta nghĩ sẽ có thu hoạch, cho nên mới cố ý dừng lại."
Tống Vân Tang gật đầu, lại hỏi: "Vậy Tiêu công tử dự định sẽ ở lại đây bao lâu?"
Tiêu Việt Băng mơ hồ nói: "Cái này phải xem khúc nhạc mới của ta tiến triển như thế nào."
Tống Vân Tang "ồ" một tiếng, tiếp tục hỏi: "Lần này Tiêu công tử lại đây, dẫn theo những người nào?"
Tiêu Việt Băng hơi hơi nhíu mi. Tống Vân Tang vòng một vòng này... có phải quá lớn rồi hay không? Hắn ta sắp cho rằng nàng đang giúp Bùi Cô Cẩm tìm hiểu tin tức. Tiêu Việt Băng trầm mặc một lát: "Chỉ dẫn theo mấy tên sai vặt cùng mấy nha hoàn." Hắn ta nghi ngờ có phải Tống Vân Tang quá mức cao ngạo, cho nên mới không chịu sập bẫy hay không, quyết định thay đổi sách lược chủ động ra trận: "Tống tiểu thư, hôm qua nhìn thấy ngươi, ta bỗng nhiên có linh cảm, khúc nhạc mới cơ bản viết thành, có mời ngươi chỉ bảo một chút không?"
Câu trả lời của Tống Vân Tang tựa như kẻ lỗ mãng: "Ngươi tinh thông nhạc lý hơn so với ta, ta không chỉ bảo cho ngươi được. Tiêu công tử đến huyện Dương Thái từ lúc này?"
Lúc này Tiêu Việt Băng xác định Tống Vân Tang đang giúp Bùi Cô Cẩm tìm hiểu tin tức cả hắn ta! Câu hỏi lại tiếp một câu hỏi, không hề khớp với chủ đề hắn ta nói còn không chịu che giấu nữa! Phỏng chừng là Bùi Cô Cẩm muốn nàng hỏi cái gì nàng liền hỏi cái đó thôi!
Tiêu Việt Băng nhìn Bùi Cô Cẩm, thấy vẻ mặt của Bùi Cô Cẩm lạnh nhạt. Hắn làm như hắn không hề quan tâm đến chuyện này, Tiêu Việt Băng không vui, thầm nghĩ phải làm cho Bùi Cô Cẩm cũng không vui: "Hôm qua đến, vừa đến huyện Dương Thái đã muốn đi bái kiến Khâm sai Đại nhân." Hắn ta cứng rắn kéo đề tài quay về chuyện tình cảm nam nữ: "Kết quả lại có duyên gặp được Tống Tiểu thư trước. Nói đến, khúc nhạc ta mới phổ ra sau khi gặp được Tống tiểu thư, ta đã đặt cho nó một cái tên, gọi là ‘Phượng cầu hoàng’."
Rốt cuộc Bùi Cô Cẩm chậm rãi nhìn về phía hắn ta, ánh mắt lạnh lùng. Nụ cười của Tiêu Việt Băng lập tức thật tình hơn. Hắn ta không tin cái tên ‘Phượng cầu hoàng’ này vừa ra, Bùi Cô Cẩm còn có thể nhẫn được! Không ngờ Tống Vân Tang không hề xúc động, có nề nếp nói: "Tên rất hay. Không phải Khâm sai Đại nhân thưởng cho ngươi một gánh hát sao, ngươi trở về nói chuyện này cùng bọn họ đi, nhất định bọn họ có hứng thú. Vì sao Tiêu công tử lại ở cách vách chúng ta?"
Tiêu Việt Băng: "..."
Bùi Cô Cẩm ôm Tống Vân Tang, bật cười một tiếng. Tống Vân Tang tựa đầu lên vai hắn, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ tiểu viện cách vách là tư trạch của ngươi?"
Tiêu Việt Băng có cảm giác mình đang bày trò cho người mù xem! Hàm nghĩa "Ta không có hứng thú với khúc nhạc mới của ngươi" trong câu nói của Tống Vân Tang thực sự rất rõ ràng! Khó khăn lắm hắn ta mới có thể trả lời: "Nơi này là đường ca ta sắp xếp, ta cũng không biết Khâm sai Đại nhân đang ở cách vách."
Tống Vân Tang kinh ngạc: "Đường ca của Tiêu công tử? Là ai vậy?"
Tiêu Việt Băng nắm chặt cây sáo ngọc trong tay ép chính mình không được nổi điên: "Đó là chưởng quầy Tiêu Mậu An của cửa hàng muối."
Rốt cuộc Tống Vân Tang tạm dừng đặt câu hỏi liên tục, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Trên mặt Bùi Cô Cẩm còn mang theo ý cười, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng. Tiêu Việt Băng cũng không có chú ý tới động tác mờ ám này của hai người. Hắn ta chỉ cảm thấy chính mình tính kế với Tống Vân Tang thật sự là mắt mù! Vị Tống Tiểu thư mềm mềm đáng yêu này thật sự là một đứa ngốc không hiểu phong tình!
Hắn ta ghét người như thế nhất, không có hưng thú chơi đùa với nàng! Tiêu Việt Băng thầm hận nhìn đôi cẩu nam nữ đang liếc mắt đưa tình, chỉ hận sao mình không mang theo lụa trắng để bịt mắt. Hắn ta chắp tay cáo từ: "Khâm sai Đại nhân, Tống tiểu thư, Tiêu mỗ bỗng nhiên cảm thấy không khoẻ, cáo từ trước, ngày khác lại đến chào hỏi."
Hắn ta cúi người hành lễ, vội vàng rời đi. Mà bên trong chòi nghỉ mát, Tống Vân Tang nhỏ giọng hỏi: "A Cẩm, Tiêu Mậu An này là ai vậy?"
Khóe miệng Bùi Cô Cẩm không tự giác nhếch lên. Tiêu Việt Băng bị chọc tức bỏ đi rồi, mà Tang Tang của hắn từ đầu tới đuôi đều một lòng một dạ nhớ kỹ chuyện phá án. Bùi Cô Cẩm bỗng nhiên ý thức được hắn lo lắng Tống Vân Tang bị người bên ngoài chia rẽ thật sự là buồn lo vô cớ. Chuyện nghiêm trọng đến mức làm cho Tống Vân Tang bị người chia rẽ thật sự quá ít. Kiếp trước là bởi vì cái chết của Tống Hầu gia, nàng mới sinh ra khúc mắt với hắn, không có bước ngoặt này, căn bản nàng sẽ không mất đi lòng tin với hắn.
Mà hiện tại, Tống Hầu gia vẫn đang khỏe mạnh ở trong Chiêu ngục. Hắn chỉ cần bảo vệ vị nhạc phụ tương lai này, thì không sợ ai gây sóng gió nữa. Bùi Cô Cẩm thở ra một hơi, cảm giác trong lòng rất thoải mái. Hắn đáp: "Cũng là người thuộc chi thứ của Tiêu gia. Thật trùng hợp, một tháng trước, mới chuyển đến huyện Dương Thái."
Tống Vân Tang cau mày: "Hắn ta mới đến huyện Dương Thái một tháng, Tiêu Việt Băng lại muốn hắn ta sắp xếp mình ở nơi. Vì sao Tiêu Việt Băng không tìm đường đệ Tiêu Quảng của hắn ta? Ta nghĩ đến Sầm quản sự đã phát hiện Tiêu Quảng có vấn đề, nhất định là Tiêu Quảng thiệp nhập quá sâu, Tiêu Quảng mới là thân tín của Tiêu Việt Băng."
Bùi Cô Cẩm bóp bóp cái mũi của Tống Vân Tang: "Tiểu lanh lợi, nàng nghĩ không sai. Chuyện này chứng minh cái gì? Tiêu Quảng từng là thân tín của Tiêu Việt Băng, cũng đã mất đi sự tín nhiệm của Tiêu Việt Băng. Có lẽ Tiêu Quảng từng phạm vào sai lầm, Tiêu Việt Băng mới phái Tiêu Mậu An tới thay Tiêu Quảng. Mà Tiêu Quảng phạm sai lầm, có thể vì hắn ta không cẩn thận để cho Sầm quản sự phát hiện bí mật của bọn họ."
Tinh thần của Tống Vân Tang rung lên, liên tục gật đầu: "Chàng phân tích rất đúng! Cho nên, người nên chúng ta theo dõi hẳn là Tiêu Mậu An!"
Bùi Cô Cẩm nhìn về phía Tiêu Việt Băng rời đi, cong cong khóe miệng: "Không cần. Ta có biện pháp thực hiện tâm nguyện nhanh hơn."